GẢ MA

“Thiên địa không còn, thì đại vận nào tồn tại? Chỉ với đôi câu vài lời bói quẻ mà muốn trở thành tín điều suốt cả cuộc đời ta ư?”

Sương tâm (nhất)

Cửu Cai, Uyên Sơn.

Dưới Vĩnh Dạ Thiên, Vu Úc Ly cúi đầu nhìn mực nước sông bên dưới Uyên Sơn, dòng nước đen cuồn cuộn chảy về phía tây, vây đuôi khổng lồ của ma vật thoắt ẩn thoắt hiện giữa thủy triều. Hài cốt trắng ởn của ma long Vi Sinh nằm chễm chệ ở phía đông, răng nanh dữ tợn chìm hẳn vào lòng sông, hốc mắt trống rỗng hướng lên vòm trời Vĩnh Dạ. Xương sống của nó bị thiếu mất một khúc, đó là do Phù Lam đã lấy đi rồi luyện thành ma đao, trấn áp ở hố trời Cửu Cai.

Cảnh tượng huyền ảo như ảo ảnh hiện lên giữa không trung, biển xác sống mênh mông tập kết thành một làn sóng thủy triều bổ nhào về phía bắc. Nơi nào chúng đi qua, nơi đó cát bụi mù mịt, tường thành sụp đổ, người và động vật chết như ngả rạ. Người dân nhốn nháo chạy khỏi nhà của họ, nhưng bất quá cũng chỉ kéo dài thêm được một khắc. Đồng ruộng phía nam mất mát, nạn đói sẽ nhanh chóng thổi quét nhân gian. Yêu bướm có khả năng vượt qua tường thành, hàng loạt mũi tên chống đỡ của quân đội cũng không tài nào ngăn cản được Phi Liêm đang bay vù vù. Đây là đại họa bất ngờ ập xuống nhân gian, không một ai có thể may mắn tránh thoát.

“Quả là diệu kế…” Âm Truy đứng sau lưng hắn tấm tắc, “Đầu tiên, giật dây Vô Phương lừa giết Phù Lam. Chu Minh Tàng và Nguyên Khổ đều trở thành lưỡi dao giết người sắc bén của ngươi.”

“Bè cánh đấu đá, diệt trừ lập dị, đây là bản tính trời sinh của phàm linh, chẳng qua ta chỉ lợi dụng một xíu, quạt gió thêm củi thôi.” Vu Úc Ly hờ hững mỉm cười.

“Thứ hai, ép Thích Ẩn nhảy xuống Diệt Độ Phong, cậy nhờ Bạch Lộc giúp đỡ. Ngươi đã biết trái tim của Bạch Lộc phong ấn trong tượng thần từ lâu, ngươi cũng đoán được Bạch Lộc sẽ ra tay giúp Thích Ẩn.”

“Đương nhiên, không ai hiểu thần của ta hơn ta cả,” Vu Úc Ly nói, “Ta nói rồi, người là vị thần từ bi nhất trên đời này. Nếu đổi lại là các ngươi, nhất định sẽ vờ coi đứa trẻ kia như không khí, nhưng thần ta sẽ không. Trước đây ở Nam Cương thần ta thường được gọi là thần dẫn đường, đó là vì người thường hóa thân thành Bạch Lộc xuất hiện trong rừng và chỉ đường cho những lữ hành lạc lối.”

Âm Truy tiếp tục nói: “Thứ ba, ra lệnh cho Tâm Nguyệt Hồ cấy thần cổ Phi Liêm lên người đệ tử Vô Phương, bọn phàm nhân vừa mới tru sát Phù Lam sẽ lơi lỏng đề phòng, khi tai họa ập xuống đầu nhà mình chắc chắn ốc không mang nổi mình ốc. Nhưng ngươi cố tình thả một người, đó chính là Nguyên Khổ. Ngươi không cấy thần cổ lên người lão ta, để lão ta sống yên ổn đến hôm nay.”

“Không sai,” Vu Úc Ly nhích tay trông về phía xa xa, “Đây là bước thứ ba, giữ lại Nguyên Khổ, Thích Ẩn nhất định sẽ quay về báo thù. Thần cổ Phi Liêm không thể hủy diệt Vô Phương, nhưng Thích Ẩn có thể. Nhưng điều làm cho ta kỉnh hỉ chính là hắn đã đồ diệt chủ lực tam sơn, từ nay về sau, nhân tài trong nhân gian suy yếu, đạo pháp điêu tàn như mặt trời xế bóng, khó mà chống đỡ Phi Liêm của ta.”

“Nhưng cuối cùng ngươi lại tính sai một nước cờ rồi,” Âm Truy chậm rãi nói, “Phi Liêm xuất hiện khiến thân phận của ngươi bại lộ, Thích Ẩn đã biết ai mới là kẻ thù thực sự của hắn. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm được ngươi để đòi mạng cho huynh trưởng hắn.”

“Cầu còn không được.” Vu Úc Ly nhìn xuống cảnh tượng huyền ảo giữa không trung, ảo ảnh kia mơ hồ mà lấp lánh như mặt nước soi gương, lờ mờ thấy được thanh niên đầu bạc mắt trắng đang bước xuống Huyền Không Giai, bóng dáng ấy tiêu điều và lạnh lẽo làm sao. Vu Úc Ly nói: “Ta muốn hắn tìm được ta, để đưa thần về bên cạnh ta. Âm Truy, không, hẳn là đại thần Bạch Vu mới đúng, mấy nghìn năm trước ta đi sứ đến thần điện Vân Mộng, thần lực của ngài như mặt trời ban trưa, hàng nghìn hàng vạn dân chúng khổ sở phủ phục dưới tượng thần của ngài như bầy kiến nhỏ bé. Nhưng hôm nay ngài cũng không tránh được vận mệnh suy yếu, chỉ có thể nấp sau lưng một ma vật nói chuyện với ta. Ta càng không ngờ rằng kẻ cùng ta chứng kiến hết thảy những điều này lại là ngài.”

Ma khí của Âm Truy tăng giảm thất thường, trong bóng tối lộ ra một vài đôi mắt linh của thần linh. Nhóm thần nữ nấp trong bóng đêm thông qua thân thể của Âm Truy cất lời, vô số giọng nữ chồng chéo lên nhau: “Vu Úc Ly, ngươi từng là đại thần vu Khương Ương sủng ái nhất, cũng đã từng bước qua môn đình của chư thần để dâng vật phẩm hiến tế thuần khiết cho thần linh của đất trời cùng với điệu nhảy thiêng liêng. Trước khi giao lộ nối giữa trời và đất bị chặn lại, thần vu các ngươi là trung gian giữa trời và đất, chúng ta truyền thụ vu pháp cho ngươi, dạy ngươi ngũ hành thiên địa và huyền cơ của tạo hóa. Ngươi là người xuất sắc nhất trong số đó, bí pháp Vu La hay chiêm tinh bói toán ngươi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Sự thông tuệ của ngươi được lan truyền khắp trời cao, chúng ta đã nghe qua tên của ngươi ngay khoảnh khắc ngươi tiến vào thần điện Ba Sơn.”

Vu Úc Ly quan sát dòng thủy triều đen như mực bên dưới, cười nhạt không đáp.

“Cho nên, ngươi chắc chắn biết rằng thiên mệnh là điều khó cãi, vận mệnh của thần linh không thể sửa đổi. Những lời tiên tri về đại thần ẩn, phàm nhân hưng, yêu ma thịnh đã xuất hiện trong quẻ bói của Phục Hy, ắt hẳn ngươi cũng đã dự liệu được rằng ‘Chư thiên thần ẩn’. Thời đại của chúng ta sắp kết thúc rồi, ngươi không cứu được Bạch Lộc đâu, hắn chắc chắn sẽ cùng với chúng ta đi về phía kết cục đã định của chư thần.”

Vu Úc Ly cười vài tiếng, đoạn chậm rãi bước đến chỗ cao của vách núi, vách đá đen ngút ngàn sừng sững, xương ma long trắng bệch uốn lượn ở chân núi phía xa xa. Vu Úc Ly cười trào phúng: “Thiên địa không còn, thì đại vận nào tồn tại? Chỉ với đôi câu vài lời bói quẻ mà muốn trở thành tín điều[1] suốt cả cuộc đời ta ư? Từ hôm nay trở đi, thứ ta làm là thiên đạo, lời của ta là đại vận. Thiên đạo khắc lời ta, ta diệt. Thần không phải thần ta, ta tru. Phàm nhân hưng, yêu ma thịnh, đều là hoang đường. Ta muốn phàm nhân chết, yêu ma tuyệt.”

[1] Tín điều: điều đặt ra để tin theo.

“Lấy Phi Liêm diệt phàm thế, dùng thần mộc tạo Phù Lam, Vu Úc Ly, ngươi muốn thành thần sao?” Âm Truy thấp giọng hỏi.

“Không,” Vu Úc Ly cười nói, “Đám thần linh đời cũ các ngươi đưa thế giới đi đến điểm kết thúc, còn ta nghênh đón thần của ta giáng xuống một thế giới hoàn toàn mới với tư cách là một vị thần mới.”

Hắn vung tay lên, ống tay áo màu đen bay phấp phới như cánh của một chú bươm bướm đen. Một luồng sáng đen chợt lóe lên trong tay áo, ma đao Vi Sinh bay vút ra ngoài rồi hóa thành xương sống rơi xuống khe hở xương ma long. Vô số Phi Liêm nhẹ nhàng bay về phía ma long, chúng bu dày đặc phía dưới xương sống của nó. Xương rồng trắng bệch bỗng nhiên động đậy, nó chậm rãi ngẩng cái đầu rồng cực lớn lên, cát bụi và bùn đất từ trên người đổ xuống rào rạt, hệt như một dòng thác trầm tích buông xuống lòng sông đen như mực.

“Ma long Vi Sinh, ta ban cho ngươi sinh mệnh thứ hai. Rời khỏi nơi này đi về Nam Cương. Tàn sát bất cứ vật sống nào ngươi nhìn thấy, tiêu diệt bất cứ yêu quái nào ngươi gặp phải. Để Nam Cương trở thành chiến trường của ngươi, khiến nơi nào ngươi đi qua… Nơi đó máu chảy thành sông!”

Ma long ngửa đầu bay lên, xương sống uốn lượn nhấp nhô trồi lên trên. Nó há miệng lặng lẽ rít gào với trời cao, hai hàm răng nhọn hoắc như bụi gai tựa hồ có thể cắn nát một tảng đá cứng rắn. Chiếc đuôi dài to lớn quét ngang tạo nên luồng sóng mãnh liệt. Sau đó nó quay đầu về phía đông và biến mất nơi cuối Vĩnh Dạ.

Yêu bướm như mây đen giăng kín đỉnh đầu, nơi nơi đất trời tối tăm không chút ánh sáng. Vân Tri và Thích Linh Xu đang bay trên đường thì bị yêu bướm chặn lại, Thích Linh Xu ngự kiếm bay, Vân Tri triển khai phân ra nhiều bóng kiếm ngăn cản, song đám yêu bướm này hệt như cắn phải xuân dược vậy, cứ liên tục bổ nhào lên mặt bọn họ. Thích Linh Xu cau mày phóng ma khí ra, ma khí đột ngột bay lên hóa thành một tấm lưới lớn bắt lấy đám yêu bướm, tất cả yêu bướm Phi Liêm đều biến thành tro tàn rồi bị ma khí hấp thu.

“Mụ nội nó, biết thế ta cũng nhập ma.” Vân Tri cả giận nói.

“Chớ có nói bậy.” Thích Linh Xu nói. Mới vừa mở miệng ra, ma khí bị kiềm hãm, Thích Linh Xu đột ngột phun ra một búng máu. Nhìn kỹ mới thấy sắc mặt y tái nhợt, đôi môi tím tái, ấn tâm ma giữa mày đỏ rực như máu.

Kiếm Vấn Tuyết chao đảo sắp rơi, Thích Linh Xu ra sức bấm tay niệm chú giữ ổn định. Vân Tri lắp bắp kinh hãi: “Đám bướm này có độc!”

Độc tính của Phi Liêm hung hãn, chỉ trong nháy mắt thôi Thích Linh Xu sẽ nhanh chóng toi đời. Vân Tri nhanh chóng ngự kiếm thay y, nhưng số lượng yêu bướm thực sự quá đông, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một đám đen thùi như mây đen che lấp cả bầu trời, nhìn mà tê cả da đầu. Bên trái bị yêu bướm tập kích, kiếm Vấn Tuyết né qua một bên, vừa lúc đụng phải một đám yêu bướm, âm thanh ong ong gây ngứa màng nhĩ liên tục truyền vào tai hắn, cánh bướm quét qua da mặt đau điếng, Vân Tri ôm chặt eo Thích Linh Xu, hai người một kiếm lao thẳng xuống cánh rừng hoang vu bên dưới.

Mò mẫm tìm một lá bùa giảm tốc, vừa rơi xuống đất Vân Tri đã nhanh chóng cõng Thích Linh Xu chạy ra bên ngoài. Yêu bướm lập tức vây cắn điên cuồng, bám riết không tha. Trong rừng hoang còn có một đống xác sống bụng thủng ruột lòi ra ngoài, vừa thấy Vân Tri và Thích Linh Xu thì đồng lạt ngẩng đầu, vung vẩy đống ruột thối rữa phóng như bay tới.

Xác sống quá nhiều, căn bản không có cách nào trốn thoát.

“Tiểu sư thúc, tử chiến đến cùng!” Vân Tri rống to.

Vân Tri buông Thích Linh Xu ra, hai người tựa lưng vào một vách núi điều khiển kiếm cầm cự, giết được con nào hay con đó. Ánh kiếm nổ tung dưới vách đá nhỏ hẹp tựa như tuyết bay. Đám xác sống nhào về phía trước như điên, khuôn mặt bị cắt nát như giấy vụn trông rất thê thảm.

Vân Tri vừa giết vừa cười nói: “Tiểu sư thúc, ngày trước lúc ngươi vẫn còn là thủ đồ Vô Phương chắc chắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng lại chết cùng ta chứ gì. Ngươi nói xem, nếu ta có cơ hội quay về thời điểm đó nói với ngươi rằng chúng ta là huynh đệ tốt ôm nhau xuống suối vàng, ngươi có cầm kiếm đâm chết ta không.”

Thích Linh Xu vất vả nói: “Câm miệng…”

“Sắp chết rồi, cho ta nói nhiều mấy câu đi!”

Thích Linh Xu cắn răng ngự kiếm, yếu ớt nói: “Sắp chết rồi… ngươi im lặng một chút được không!”

Một con bướm đêm phá vòng vây rồi cắn lên tay trái của Vân Tri, cánh tay đau rát như lửa đốt, con bướm đêm kia còn cố gắng len lỏi chui vào da thịt. Vân Tri trực tiếp thắp hỏa phù đốt miệng vết thương, đồng thời đốt luôn cả con bướm đêm kia. Yêu bướm nhào tới càng lúc càng nhiều, Vân Tri và Thích Linh Xu đều bị thương. Bướm đêm cực kỳ hung ác, dù có rụng hết cánh cũng phải chui vào da thịt cho bằng được. Có thể túm ra thì túm, không thì chỉ còn nước dùng lửa đốt, thân thể cả hai đều bị bỏng diện rộng.

Đến nỗi có một con bướm đêm chui vào quần Vân Tri, Thích Linh Xu cầm hỏa phù vỗ bẹp một cái, Vân Tri lo lắng kêu lên: “Đừng đốt háng mà, đừng đốt háng mà!” Vừa nói hắn vừa tháo khăn tay cho vào đũng quần bắt con yêu bướm kia ra, sau đó bóp chết nó trong lòng bàn tay.

Dần dà bọn họ không ngăn cản được nữa, hai người gần như tuyệt vọng, đúng lúc này, nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống. Băng sương nhanh chóng sinh trưởng dọc trên mặt đất và lan tràn về phía vách núi nơi Vân Tri và Thích Linh Xu đang nương náu, tất cả yêu bướm cùng với xác sống đều bị đông cứng thành vụn băng. Vân Tri rụt chân lại nhìn chằm chằm băng sương đang lan tới, lúc nó sắp sửa chạm vào mình thì đột ngột dừng lại.

Xác sống rít gào biến mất, yêu bướm ong ong cũng không còn, thế giới hệt như mất đi âm thanh, đột nhiên chìm vào tĩnh lặng. Vân Tri dùng kiếm chọc chọc những xác sống bị đóng thành băng kia, không có động tĩnh gì. Khuôn mặt nát bấy bị giam trong băng đang nhìn chằm chằm hắn. Vân Tri đỡ Thích Linh Xu tập tễnh vòng qua đám xác băng, chậm rãi đi ra ngoài. Một người áo đen đang ngồi xổm trên vách núi, hắn đội mũ choàng, Vân Tri ngửa đầu nhìn lên thì thấy một gương mặt quen thuộc.

Hai bên nhìn nhau im lặng không nói gì. Rõ ràng chỉ mới nửa năm trôi qua, song lại giống như đã rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức ở thời khắc tương phùng không dám nhận nhau.

Vân Tri không hỏi tóc hắn sao lại thế này, mắt hắn sao lại thế kia, chỉ cúi đầu móc một trái dừa to như cái đèn lồng từ trong túi càn khôn ra, sau đó ném lên trên. Thích Ẩn không tiếp, trái dừa lơ lửng giữa không trung.

“Tang Nha gửi cho ngươi, còn dặn ta rất kỹ là không được ăn vụng. Ta lênh đênh trên biển đói muốn chết cũng không dám ăn, giờ ngươi không cho ta chút mặt mũi nào luôn hả?”

“Ta không ăn không uống.” Thích Ẩn nói.

“Chắc là Miêu gia uống mà nhỉ.” Vân Tri nói.

Thích Ẩn trầm mặc trong chốc lát, đoạn nói: “Bây giờ Miêu gia không uống được nữa.”

Tất cả mọi người im lặng, không khí vắng vẻ lạnh lẽo như băng, chàng trai trên vách núi kia vẫn không có biểu cảm gì, bình tĩnh hệt như một vũng nước đọng. Đó là một loại bình tĩnh gần như là tuyệt vọng, không có thứ gì để hi vọng vào, cũng không mong đợi bất cứ điều gì.

“Miêu gia sắp chết rồi,” Thích Ẩn nói, “Nếu các ngươi muốn đi thăm nó, ta có thể dẫn các ngươi đi. Những việc khác không cần nhiều lời.”

“Hung thủ là lão quái, Hắc Tử,” Vân Tri nói, “Ngươi bị lợi dụng.”

Thích Linh Xu chống kiếm quỳ xuống đống đá vụn, “Thích Ẩn, nếu lúc trước không do ta thì Phù Lam và mèo đen sẽ không mắc bẫy. Nếu đệ muốn giết ta, ta lập tức tự vận. Nếu đệ muốn báo thù vị đại vu kia, ta sẽ đi cùng đệ. Chỉ là chúng sinh vô tội, đệ…” Thích Linh Xu cụp mắt, khàn giọng nói: “Đệ có bằng lòng ra tay tương trợ không?”

Thích Ẩn ngồi xổm dưới ánh mặt trời, vầng sáng trải dài trên đôi vai gầy gò của hắn khiến hắn trông như một pho tượng điêu khắc lạnh băng.

“Tiểu sư thúc, huynh chưa hoàn toàn nhập ma. Cha mẹ huynh trưởng của ta cả đời này đều là người tốt, cuối cùng lại phải chịu kết cục gì?” Hắn đứng dậy, tóc trắng bay phấp phới trong gió, “Nợ, ta tính từng món một. Người đáng chết, ta giết từng kẻ một. Cứu vớt chúng sinh không liên quan gì đến ta, Vu Úc Ly diệt thế, ta diệt hắn.”

———

Bình luận

Truyện đang đọc