GẢ MA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kinh tàng (nhất)
Đêm, điện Vô Phương.

Thích Linh Xu ngồi quỳ trên đệm hương bồ, đôi mi buông xuống.

Ánh sao lấp lánh rơi xuống ống tay áo trắng tinh của y, từ mái vòm sà xuống.

Nếu ngẩng đầu nhìn lên, có thể ngắm được hai mươi tám vì tinh tú bàng bạc, còn có một bóng trăng tròn, chúng xoay quanh đại trận hộ sơn phỏng theo tỉ lệ thu nhỏ, đường cong màu bạc của trận pháp tung hoành ngang dọc, rồi lại thong thả chuyển động xung quanh trung tâm bắc cực.

Nơi này là trung tâm của Vô Phương, chưởng môn và mười hai trưởng lão có thể thông qua điều khiển mái vòm mà thao túng toàn bộ đại trận Vô Phương, chỉ cần rót linh lực vào trăng tròn, trong chớp mắt có thể biến đại trận hộ sơn thành Thái Thượng sát trận, bất cứ thứ gì xâm nhập Vô Phương đều sẽ bị treo cổ ngay lập tức.

“Vì sao không giết Phù Lam!” Có người phẫn nộ hỏi.

Thích Linh Xu lẳng lặng rũ mắt, không phản ứng lại, người nói chuyện chính là giới luật trưởng lão Nguyên Khổ, một lão già râu tóc bạc phơ, lúc giận lên râu xù ra bốn phía như bờm của một con sư tử, xưa nay tính tình lão nổi tiếng dữ dằn, ít có ai dám chọc lão tìm xúi quẩy.

“Chặt đầu heo kia xuống, huyết tế đại kỳ Vô Phương ta.

Đại yêu Nam Cương sớm đã bị diệt sạch trong trận chiến Cửu Cai, giết Phù Lam, yêu quái chúng nó như rắn mất đầu, chúng ta đánh vào Nam Cương, chúng nó đương nhiên quy hàng, từ nay chúng ta vô lo vô nghĩ!”
Người đàn ông trung niên đang thiền định dưới trăng tròn đột nhiên mở mắt, đó là một nam nhân ống tay áo rộng dài, vừa cao vừa gầy, thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi, nhưng tuổi thật của hắn chắc chắn đã bỏ xa con số này.

Nam nhân mỉm cười nói: “Sư đệ hà tất sốt ruột như thế? Nhân gian thái bình đã lâu, cũng không nhất thiết phải bùng lên ngọn lửa chiến tranh.

Huống hồ nếu đuổi tận giết tuyệt yêu ma Nam Cương, ngày nào đó chúng lâm vào bước đường cùng chó cùng rứt giậu, đến lúc đó cá chết lưới rách chúng ta phải giải quyết thế nào, này cũng không phải cách hay.”
Nguyên Khổ cười lạnh, “Ngươi sợ thì cứ việc nói thẳng, hà tất lải nhải nhiều vậy làm gì?”
“Huống hồ,” người đàn ông trung niên rũ mắt thở dài, “Đạo pháp nhân gian ngày nay suy đồi, nếu không có Khô Tàn đạo trưởng giúp đỡ Vô Phương sửa chữa trận pháp trong rừng cấm, trận pháp sớm đã hỏng mất, bầy yêu chạy trốn, làm sao chúng ta có thể bình yên ngồi đây nói chuyện?”
“Chưởng môn khách khí, chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến.” Giọng nói khản đặc của Diệp Khô Tàn từ trong góc tối vang lên.

Nguyên Khổ lạnh lùng nói, “Vậy rốt cuộc ngươi định xử trí Phù Lam thế nào?”

“Mạng sống, đương nhiên không giữ.” Người trung niên gật đầu mỉm cười, “Ta đã có tính toán.

Trước giam giữ ở Tru Thiên Nhai, cho bọn trẻ rửa mắt.”
Mọi người đều lui ra, chỉ để lại một mình Thích Linh Xu ở điện.

Tiếng gió vắng lặng, tấm màn che rung lên như cánh bướm đêm, chưởng môn Nguyên Tịch chậm rãi bước từ trên đài xuống, nói: “Mấy hôm nữa tham gia đánh võ đài?”
“Vâng.” Thích Linh Xu rũ mắt gật đầu.

“Đối thủ là ai?”
“Phượng Hoàn Vân Tri.”
“Là đứa bé kia à? Lần trước la thiên luận đạo, suýt nữa đốt rụi học xá là nó phải không?” Nguyên Tịch lắc đầu mỉm cười, chòm râu lưa thưa trên môi khẽ nhúc nhích, “Đồ nhi Thanh Thức không thể khinh thường, ta nghe nói đứa nhỏ này từ bé đã ở bên cạnh Thanh Thức, Thanh Thức làm người, kiếm thuật, thậm chí tuyệt kỹ yển thuật nó đều học hết.

Chưởng môn kế nhiệm Phượng Hoàn Sơn, nếu là đứa nhỏ này thì không có gì ngạc nhiên cả.

Nhưng Linh Xu à, con là thủ đồ của Vô Phương ta, luận kiếm lần này chỉ thắng không được bại.”
“Vâng.” Thích Linh Xu đáp.

Nam nhân vỗ vỗ vai Thích Linh Xu, “Sư phụ con trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ con.”
Ánh mắt Thích Linh Xu sững lại, đôi mắt đượm chút bi thương.

Y nhắm mắt, sau đó mở miệng, âm thanh rắn rỏi như ngọc thạch va vào nhau, “Đệ tử nhất định không phụ kỳ vọng sư môn!”
Ngày thứ hai, vừa qua khỏi giờ mẹo Thích Ẩn đã thức dậy đi đánh võ đài, Vô Phương thật sự không phải là nơi dành cho người ở, ai nấy thức còn sớm hơn cả gà.

Mấy tên nhóc Phượng Hoàn Sơn căn bản không coi trọng chuyện luận kiếm, vẫn ở trong phòng say giấc nồng.

Chỉ có hắn tương đối xui xẻo, bị xếp số đầu, cần phải dậy sớm.

Phù Lam dậy sớm với hắn, hai người cùng nhau đi Thức Kiếm Đài.

Thích Ẩn chuẩn bị lên sàn sắm vai người qua đường, sau đó chờ Phù Lam đánh xong, trở về ngủ nướng.

Sự tình quả nhiên không có gì đáng lo lắng, kiếm hắn còn chưa rút khỏi vỏ đã bị người ta đánh bay, kết thúc trận đấu trong tư thế chó gặm phân vô cùng mất mặt.

Mọi người sôi nổi lui ra nhường một chỗ trống lớn, hắn làm như không có việc gì mà phủi phủi mông đứng lên.

Chung quanh có người cười nhạo nói: “Phượng Hoàn quả nhiên rặt một đám phế vật, một chiêu liền bại.”
“Lát nữa còn một tên, chúng ta đánh cược mấy chiêu hắn sẽ thua?”
“Ta cược hai chiêu.”
“Ta cược nửa chiêu, ha ha!”
Thích Ẩn mất mặt quen rồi, dù sao cả môn phái ai nấy da mặt dày như nhau, nhiêu đây có là gì.

Phù Lam càng không sao cả, y thậm chí còn không biết da mặt là cái gì.

Ngồi xổm dưới đài một hồi, cuối cùng cũng đến phiên Phù Lam, Thích Ẩn dặn dò: “Hai chiêu là đủ, đừng đánh thật.”
Phù Lam ra sức gật đầu, xách thanh kiếm sắt sứt mẻ Thích Ẩn cho y lên sàn đấu.

Đối thủ của hắn là một tiểu sư muội đến từ phái Chung Cổ Sơn, đôi mắt to tròn, môi đỏ má hồng, nhìn rất đáng yêu.

Nàng không ngờ rằng đối thủ của mình tuấn tú như vậy, vừa lên liền đỏ mặt, ôm kiếm vái chào, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Tân Tiêu diện kiến sư huynh.”
Phù Lam cũng đáp lễ, hỏi: “Ngươi có cha nuôi không?”
Thích Ẩn đứng dưới đài, bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Tiểu sư muội nhất thời nghe không hiểu, hỏi: “Cái gì?…… Cha nuôi gì?”
“Cha nuôi chuyên cưng chiều con gái nuôi.” Phù Lam nói.

Lời vừa dứt, trên đài lẫn bên dưới chìm vào im lặng.


Thích Ẩn đau khổ bưng kín mặt, ông trời ơi!
“Ngươi!” Tiểu sư muội vô cùng xấu hổ và giận dữ, đôi mắt đỏ lên, “Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại nhục nhã ta như thế!”
Trên mặt Phù Lam đầy nghi hoặc, đương nhiên y không hiểu mình đã nhục nhã nàng bao giờ.

Tiểu sư muội rút kiếm, gào to một tiếng: “Xú tặc, xem chiêu!”
Trong khoảnh khắc, kiếm quang lóe lên, Phương Tân Tiêu một tay múa kiếm một tay bấm niệm thần chú, bóng kiếm quanh quẩn trên Thức Kiếm Đài, kiếm quang trắng như tuyết dệt thành một tấm lưới khổng lồ, bao vây Phù Lam.

Vẻ mặt Phù Lam ngây ra, nàng còn chưa trả lời y, sao đã bắt đầu đấu võ rồi?
Kiếm chiêu chợt biến! Một luồng kiếm quang xuyên qua mấy bóng kiếm hư ảo, lao về phía Phù Lam.

Phù Lam vẫn đứng đó không nhúc nhích, giống một pho tượng gỗ trong chiếc áo bào trắng xóa.

“Lại là một tên phế vật, lần này ta lại thắng, nhớ chung tiền nhé.” Có người ở dưới đài cười vang.

Lúc kiếm quang cách Phù Lam ba bước, y rút kiếm.

Thanh kiếm mẻ mua từ một thợ rèn ở Trường Nhạc Phường ra khỏi vỏ, rõ ràng chỉ là một miếng sắt rách nát, ngay lúc này lại có một loại uy áp nặng nề.

Kiếm quang lờ mờ xuất vỏ, Phù Lam tiến về phía trước một bước, kiếm của Phương Tân Tiêu khó khăn lắm mới sượt qua sườn mặt y, Phù Lam không chớp mắt, vung kiếm chém ra.

Bóng kiếm trên đài dừng lại, hai người đứng đối diện nhau giữa gió lạnh, tựa như hai tảng đá ngầm trên biển.

Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, không biết cuối cùng ai thắng ai thua.

Một lát sau, bên hông nữ hài nhi bắt đầu chảy máu, càng lúc càng nhiều, dần dần tuôn ra như suối.

Ở trước mắt bao người, sắc mặt nàng dần tái nhợt, cuối cùng đôi chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

Phù Lam quay đầu lại, thu kiếm vào vỏ, lưỡi kiếm trắng sáng vươn chút sắc đỏ chói mắt.

Thích Ẩn ngây người.

Giữa lúc im lặng, có ai đó kinh hoàng kêu to: “Giết người!”
Có người gào lên: “So kiếm thôi mà, Phượng Hoàn Vân Lam vậy mà giết người trước mắt mọi người rồi!”
Nhất thời Thức Kiếm Đài náo loạn, sư trưởng Vô Phương xách hòm thuốc cố chen chúc khỏi đám đông để đến trị liệu cho nữ hài, vô số người bò lên Thức Kiếm Đài, trong ba tầng ngoài ba lớp vây quanh thiếu nữ đang hôn mê.

Phù Lam ngơ ngẩn đứng ở mép đài, những bóng người hỗn loạn xung quanh, những lời chỉ trích mắng chửi như thủy triều ồ ạt xô về phía y, y không biết làm sao cả.

Trong lúc hoang mang có ai đó nắm tay y, y quay đầu lại, thấy gương mặt lo lắng của Thích Ẩn.

“Không sao chứ, ca?” Thích Ẩn hỏi y.

Phù Lam lắc đầu, chau mày hỏi: “Ta lại gặp rắc rối sao?”
Thích Ẩn sờ sờ đầu y.

“Ta định dùng hai chiêu……” Phù Lam thấp giọng nói, “Nhưng do nàng một chiêu đã bại.”
Thích Ẩn bảo y đợi chút, tự mình chen vào đám đông ngó thử, qua một hồi lâu quay về nói: “Không sao không sao, người không sao cả.

Chúng ta về gom tiền thuốc men, hôm nào đến cửa nhận lỗi.”
Phù Lam gục đầu xuống, một bộ rầu rĩ không vui.

Thích Ẩn lôi y quay về, “Chuyện này phải trách ta, tới giờ vẫn chưa chịu giải thích rõ cho ngươi hiểu.

Bỏ đi, nếu đã như vậy, chúng ta tìm cách giải quyết cho tốt.” Ngoái đầu lại, thấy y còn nhăn mày, Thích Ẩn nói, “Đừng lo, ca, yên tâm, có ta đây mà.”
Lúc quay về bẩm tấu chuyện này cho mọi người nghe, ai nấy đều thở dài cho rằng Phù Lam hết cứu chữa rồi, ngoại trừ đoạn tụ không còn đường nào đi cả, mọi người gom góp của cải, Thích Ẩn đưa đến tiểu viện Chung Cổ Sơn, bị đánh cho mấy gậy cút về.

Sau đó Thanh Minh vác khuôn mặt xấu hổ đi cầu hòa, Thích Ẩn dắt Phù Lam đứng ngoài nguyệt môn chịu tội, đứng cả buổi trưa, đến mức biến thành hai người tuyết mới được tha thứ.


Giới đường Vô Phương cũng truyền tin đến, nói Vân Lam vũ nhục đồng môn trước mặt mọi người, xuống tay không biết nặng nhẹ, phán xử xóa tên trên bảng, phạt đi dọn tuyết ba nghìn bậc sơn giai.

Xóa tên trên bảng, nói cách khác Phù Lam không cần so kiếm nữa.

Thích Ẩn không buồn, ngược lại cảm thấy may mắn.

Nhưng mà quét ba nghìn bậc sơn giai có hơi nhức đầu, đây rõ ràng là quét hết một lần từ trong ra ngoài Vô Phương Sơn còn gì.

Phù Lam vô cùng bình tĩnh, ngoại trừ giết chóc, việc nhà là thứ y am hiểu nhất, cũng không cảm thấy khó khăn.

Buổi tối Phù Lam ngoan ngoãn xách cây chổi đi ra ngoài, Thích Ẩn đi Tử Cực Tàng Kinh Lâu bái kiến Thanh Hòa.

Nói một cách chính xác, Tử Cực Tàng Kinh Lâu là một tòa tháp, chín tầng từ trên xuống dưới thông thương với nhau, trên tường khảm giá sách, một đống sách cổ và bi văn thác phiến* chạy dài trên trần bảo tháp trông vô cùng mỹ lệ và đồ sộ.

Vách tường nạm dạ minh châu, trơn nhẵn thẳng tắp một hàng, tỏa ra ánh sáng lờ mờ huyền ảo.

Thích Ẩn tặc lưỡi, tiện tay gỡ một viên đi bán cũng đủ nuôi hắn cùng ca ca và Miêu gia cả đời.

*Bi văn: văn tự trên bia đá, Thác phiến: giống như mấy miếng da dê viết chữ trên đó.

Cây thang chỉ cao giới giá sách thứ mười, muốn lên nữa phải ngự kiếm.

Thích Ẩn cảm khái nhìn giá sách khổng lồ, thì ra tu không được Ngự Kiếm Quyết, ngay cả tư cách đọc sách cũng không có.

Đi dạo cả buổi cũng không thấy ai, Thích Ẩn tùy tiện rút một quyển sách ra xem.

Sách ở nơi này rất cũ rồi, trang sách ố vàng, bụi bám đầy trên bìa sách.

Rất nhiều sách chữ viết kỳ kỳ quái quái, thoạt nhìn không giống hán văn.

Trong góc chất mấy cuộn tranh cổ, Thích Ẩn thổi thổi bụi, ngồi dưới đất kéo ra xem.

Nhìn dấu ấn trên đó, người vẽ tranh là một vị trưởng lão Vô Phương ba đời trước, toàn là cảnh vật Vô Phương Sơn —— Mưa tuyết giữa sân tiểu viện, ánh mặt trời bí điện, mặt trời mọc Tử Cực……
Thích Ẩn tiếp tục xem, đến bức họa cuối cùng vẽ một vách núi, dưới sườn núi là Băng Hải Thiên Uyên mênh mông, trời cao phủ một màu tuyết trắng xóa.

Một hắc y nam nhân đứng trên vách núi, y đeo vỏ hoành đao màu đen, thân ảnh màu mực tựa như một gốc trúc cằn cỗi đơn độc.

Bóng dáng người này rất quen mắt, Thích Ẩn mang tranh đến dưới dạ minh châu soi kỹ.

Nam nhân cúi đầu nhìn Băng Hải, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt hờ hững.

Thích Ẩn cả kinh, cảm thấy không thể tưởng tượng được, con mẹ nó này không phải Phù Lam thì còn ai?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Góc mãi là anh em: anh cả Vân Tri hố em út, báo hại đồng đội phải chung tiền:))

Thấy Vân Tri là tôi nghĩ ngay đến cha này =)) Khùm đin gì đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc