GẢ MA

“Khuôn mặt Phù Lam đã in hằn trong lòng Thích Ẩn từ lâu, vĩnh viễn cũng sẽ không phai mờ.

Sương tâm (nhị)

Thích Ẩn không muốn nhiều lời, đoạn xoay người định bỏ đi.

“Đợi đã, Hắc Tử!” Vân Tri vội gọi hắn lại, “Bỏ đi, cứu vớt chúng sinh cũng là chuyện tốn công vô ích, ta cũng không muốn làm, mẹ nó ai thích thì làm đi. Nhưng…” Vân Tri cắn răng kéo Thích Linh Xu tới, hai người cùng nhau tựa vào tảng đá lớn, “Xin ngươi thương xót cứu tiểu sư thúc đã nhập ma mà lòng còn mang thiên hạ của chúng ta đi!”

Thích Ẩn dừng bước, xoay người lại.

“Y bị làm sao vậy?”

“Y ăn mấy con yêu bướm nên bị trúng độc.” Vân Tri móc mấy viên thuốc nhỏ có công dụng thanh nhiệt giải độc ra đút vào miệng Thích Linh Xu, “Này là hồi trước lão quái chế ra đưa đến chợ tiên bán kiếm thêm thu nhập cho Phượng Hoàn. Kệ đi, nhai trước rồi tính.”

Tay hắn đặt bên miệng Thích Linh Xu, bỗng dưng Thích Linh Xu chợt nhớ ra rằng tay thằng nhãi này mới móc háng xong, còn chưa kịp rửa, thế là y sầm mặt, nghiêng đầu nôn hết thuốc ra.

“Ể? Sao uống rồi còn phun ra vậy?” Vân Tri hỏi.

Thích Ẩn im lặng nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nói: “Cẩu tặc, chúng ta đều thay đổi, chỉ có ngươi vẫn mặt dày vô sỉ.”

Một tiếng “Cẩu tặc” này cuối cùng cũng khiến Vân Tri cảm nhận được hương vị khi xưa, trong lòng bỗng có chút bùi ngùi. Tạo hóa trêu ngươi, đời người vắng lặng, có thể sống sót cũng là một may mắn. Vân Tri cười hề hề: “Quá khen quá khen, sư huynh ngươi vì các ngươi mà từ bỏ vị trí chưởng môn Phượng Hoàn Sơn, còn bị trục xuất khỏi sư môn thành một đạo sĩ chân trần nghèo rớt mồng tơi. Ngươi nợ ta một chầu Tứ Hải Thái Bình Lâu đấy nhớ, hôm nào mời ta uống rượu đi.”

Mặt Thích Ẩn không hề có biểu cảm gì, hắn không đáp lời.

Ngày trước dù gì thì Thích Ẩn cũng cùng Vân Tri đùa giỡn, hai người ngồi dưới mái hiên trích thủy cười hề hề, uống rượu khoác lác đến tận đêm khuya. Phù Lam không uống rượu, y lặng lẽ ngồi chờ bên cạnh, sau đó vác hai người bọn họ uống say không biết trời trăng gì về phòng. Ba người kề vai nhau lững thững đi trên con đường lát đá ở Phượng Hoàn, ánh trăng sáng lơ lửng trên đỉnh đầu ba cái bóng kéo thật dài ra phía sau. Bây giờ chàng trai yên tĩnh kia đã chết, cả Thích Ẩn quật cường như cỏ dại cũng bay đi đâu mất, thay vào đó là người thanh niên đầu bạc mắt trắng lạnh lẽo trầm mặc như một bãi đá ngầm này.

Vân Tri thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn Thích Ẩn: “Ngươi không mời ta cũng không sao, bỏ đi, đưa ta đi thăm Miêu gia đi Hắc Tử.”

Bọn họ về đến Phượng Hoàn Sơn. Dọc đường đi, những cây cổ thụ xanh mướt rũ cành xuống nom hệt như những chòm râu rậm rạp của các cụ già. Núi đá và cỏ cây đều già cỗi, ánh mặt trời bao la chiếu sáng cả con đường, trông như một chú bò già lười nhác. Căn nhà cũ của bọn họ ở Phượng Hoàn vẫn còn nằm vắt vẻo trên núi, trên cây gậy trúc treo vài bộ y phục rách nát chưa kịp giặt sạch đang khẽ đung đưa trong gió, giặt nhiều đến nỗi phai thành màu đỏ bạc thếch. Mấy gian nhà ngói chen chúc cạnh nhau, với mái ngói màu than chì cùng những con đường sỏi đá chằn chịt ổ gà. Trước kia ngày nào Phù Lam cũng giặt đồ cả, y ôm cái bồn gỗ đỏ to đùng mang y phục về phòng của từng sư huynh sư tỷ.

Thích Ẩn không có dừng lại, trực tiếp xuyên qua kết giới Kinh Thiên. Với thực lực hiện giờ của hắn, mở kết giới Kinh Thiên là chuyện dễ như trở bàn tay. Đưa Thích Linh Xu vào, Vân Tri chống kiếm đuổi theo. Lang vương đang nhằm nhoài dưới sườn núi, nó nâng mí mắt lên, đôi con ngươi màu vàng rực tựa như hai chiếc đèn lồng lớn giữa rừng cây âm u đen kịt.

“Tiểu tặc Vân Tri ngươi cũng trở lại rồi à. Lúc trước Thanh Thức đưa ngươi ra biển ông đây đã bảo rồi, nhóc con nhà ngươi trời sinh mang mệnh vào đời, cho dù trốn xa cách mấy rồi cũng sẽ quay về thôi.” Lang vương nhích bụng, lộ ra hang động ở phía sau, “Mau đi nhìn chút đi, con mèo già này không ổn rồi.”

Mèo đen cuộn người nằm trên đống cỏ khô, khắp người toàn là vết bỏng. Nó vùi mặt vào đống cỏ, nhìn không rõ lắm, chỉ thấy một cục đen như mực vừa nhỏ vừa gầy. Xương sống lưng nổi rõ dưới da thịt đang phập phồng lên xuống, tiếng hít thở yếu ớt giống như một cái ống thổi cũ nát bị người ta lôi đi. Vân Tri khẽ gọi nó một tiếng, nó không đáp lại. Nó bị thương quá nặng, mỗi ngày đa phần thời gian đều là hôn mê, rất ít khi tỉnh lại. Vân Tri giúp nó đắp thảo dược, thoáng thấy vuốt của nó đang nắm chặt một người gỗ nhỏ, lờ mờ nhìn ra được là dáng vẻ của Phù Lam. Đó là Thích Ẩn khắc, để đây bầu bạn với nó.

“Máu thần của ta không đủ tinh khiết, không có cách nào chữa thương cho nó được.” Thích Ẩn ngồi xổm bên cạnh mèo đen, đôi mắt màu xám bạc rũ xuống, “Ngày nào ta cũng trích máu tim giữ mệnh cho nó, Bạch Lộc nói chi bằng buông tay đi, cho Miêu gia một cái dứt khoát, đỡ phải chịu khổ.”

“Miêu gia nói thế nào?” Vân Tri hỏi.

Thích Ẩn im lặng thật lâu, sau đó nói: “Nó nói một mình ta ở lại sẽ rất cô đơn, nó muốn bầu bạn với ta.”

“Rồi sẽ có cách thôi.” Vân Tri nói.

Thích Ẩn gật đầu, đoạn xoay người ra khỏi hang động.

Thích Ẩn trích một chén máu đút cho Thích Linh Xu uống. Máu thần của hắn tuy không thuần túy, song ít nhiều cũng có công dụng trị độc. Thích Linh Xu nghỉ ngơi trong hang động, vận chuyển linh lực bài độc ra ngoài. Thích Ẩn và Vân Tri cùng nhau đến căn nhà tranh nhỏ của Thanh Thức đào mấy bình rượu lên, sau đó trở lại Tư Quá Nhai. Tấm bảng “Bên dưới có lang vương, không được phóng uế ở đây” bị ngã sang một bên, trên bảng phủ đầy bụi bặm. Vân Tri lau sạch bụi, sau đó dựng đứng nó lên.

Hai người sóng vai nhau ngồi được một lát, Vân Tri xoay mặt sang, trong lúc vô tình đã thấy một tầng sương hoa mỏng bao xung quanh tay Thích Ẩn. Lúc này Vân Tri mới nhận ra rằng Thích Ẩn luôn giữ một khoảng cách nhất định để tránh đụng chạm với bọn họ. Cảm nhận được ánh mắt của Vân Tri, Thích Ẩn dời tay, dùng ống tay áo che lại rồi nói: “Trái tim Bạch Lộc phản phệ, không sao, chịu một chút là được.”

“Sao lại thế này?” Vân Tri hỏi, “Chẳng phải ngươi có huyết mạch của hắn ta sao?”

“Bạch Lộc ra đời vào một ngày giá rét trên cung trăng, trái tim không có độ ấm. Ta đổi tim của hắn, cũng trở nên không có độ ấm. Dù sao thì thân thể của người phàm không đủ mạnh mẽ, có đôi khi cố quá, trái tim của hắn tạo ra sức mạnh quá mức cũng sẽ đông ta thành băng.”

Để đổi lấy sức mạnh cao cường, đương nhiên phải trả một cái giá, trên đời này làm gì có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống. Thích Ẩn muốn có được sức mạnh của thần linh thì phải chịu âm hàn phản phệ của trái tim Bạch Lộc. Không sao cả, hắn thầm nghĩ, đau đớn khi mổ ngực moi tim, liệt hỏa đốt người hắn cũng chịu qua rồi, chút phản phệ cỏn con này là cái thá gì.

Vân Tri thử chạm hắn mấy cái, lạnh lẽo thấu xương, bây giờ Thích Ẩn trông không khác gì một cái xác đang hô hấp cả.

“Phóng thích linh lực càng mạnh, phản phệ càng nghiêm trọng sao?”

Thích Ẩn gật đầu.

Vân Tri ôm cổ hắn, đoạn thở dài một tiếng, “Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng có biến thành băng khắc đó. À thôi cũng được, nếu thực sự như vậy thì ta sẽ đặt ngươi trong phòng ta, ngày hè oi ả vừa mát mẻ giải nhiệt, còn có thể trừ tà nữa.” 

“Xéo.” Thích Ẩn nghiêng đầu tránh khỏi tay hắn.

“Giờ ngươi tính thế nào?” Vân Tri hỏi hắn, “Đi tìm lão quái sao? Tiểu sư thúc nói có lẽ hắn ta đang ở Cửu Cai, ma vật tên Tâm Nguyệt Hồ lúc trước giả dạng thành Nguyên Khổ là thủ hạ hắn thu nạp được ở Cửu Cai.”

“Không tìm được hắn.” Thích Ẩn lắc đầu, “Thân xác hắn là bất tử, giết không chết, phải tìm cách khác.”

Hai người lại chìm vào im lặng, Thích Ẩn móc một khúc gỗ cùng với con dao từ túi càn khôn ra rồi lặng lẽ ngồi khắc. Vân Tri nghiêng đầu nhìn khúc gỗ kia, dao khắc từng nét tỉ mỉ, khúc gỗ dần dần thành hình, lộ rõ một gương mặt ai đó. Đôi mắt to tròn đen láy, hàng mi rũ xuống, trông yên tĩnh như một bé gái. Là Phù Lam.

Rất có thể hắn đã khắc rất nhiều Phù Lam rồi, trên tay có vết chai mỏng, mỗi một nét khắc đều rất thuần thục, tựa như nhắm mắt lại cũng có thể khắc một cách trơn tu. Khắc xong khuôn mặt, Thích Ẩn thổi vụn gỗ, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve. Đôi mắt màu xám bạc của hắn dần dấy lên nỗi bi thương, không thể giải trừ, cũng khó mà nguôi ngoai, nhiệt độ không khí xung quanh hạ thấp, nhành hoa mộc lan điêu tàn cuốn theo chiều gió.

Vân Tri biết, khuôn mặt Phù Lam đã in hằn trong lòng Thích Ẩn từ lâu, vĩnh viễn cũng sẽ không phai mờ.

Bỗng có tiếng khóc nức nở của phụ nữ vang lên trên đỉnh đầu, Vân Tri giật mình, bèn ngước mắt lên nhìn. Một yêu nữ yểu điệu xinh đẹp đang ngồi trên một cành cây cổ thụ ngay bên rìa Tư Quá Nhai, cặp chân dài thẳng tắp đung đưa qua lại, dưới ánh mặt trời đẹp đến mức chói mắt.

Ả vừa khóc vừa nói: “Tiểu đệ, đàn ông các ngươi không được khóc, ta thay các ngươi rơi lệ.”

Dường như Thích Ẩn biết là kẻ nào tới nên không hề có phản ứng gì, vẫn vùi đầu khắc người gỗ nhỏ.

Yêu nữ kia nhe răng cười với Vân Tri: “Tiểu lang quân, nô tên Nữ La. Gần đây nô chịu tang phu quân, lẻ loi hiu quạnh, chàng có bằng lòng quan tâm nô gia không? Cho nô gia một chốn gửi gắm đi.”

Ả chớp mắt với hắn, đuôi mắt đỏ thắm xếch lên như được tô vẽ bằng bút son, phác họa nên nét quyến rũ cực kì. Vân Tri vừa định trả lời, bỗng thoáng thấy Thích Linh Xu đang đứng bên dưới sườn núi, không biết tên này bài xong cổ độc Phi Liêm rồi ra khỏi động từ khi nào, đang đứng xa xa lạnh lùng nhìn hắn. Thế là Vân Tri cười nói: “Xưa nay ta giỏi nhất là thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc bây giờ ta phải làm chân sai vặt cho kiếm ma Nhược Thủy tiếng tăm lừng lẫy rồi, người này rất nghiêm khắc với bản thân mình, cũng nghiêm khắc với cả ta nữa. Nếu ta khinh nhục tiểu nương tử, chỉ sợ sẽ bị y đuổi ra khỏi nhà, chịu cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ mất.”

Thích Linh Xu đạp kiếm nhẹ nhàng bay tới, nhìn Thích Ẩn chỉ lo cúi đầu khắc gỗ. Vân Tri lắc đầu với y, y hiểu ngay ý của Vân Tri, nên không nói tiếng nào. Nhân gian và Nam Cương đều không dung Phù Lam, mèo đen kéo dài hơi tàn, dù Thích Ẩn biết rõ hủy Vô Phương diệt tiên môn là kế độc của Vu Úc Ly nhưng vẫn ra tay, điều này đã chứng tỏ thái độ của hắn.

So với cứu thế, hắn lại càng muốn diệt thế.

Nữ La nhảy từ trên cây xuống rồi nói: “Tiểu đệ, ta biết ngươi không muốn để ý đến tẩu tẩu. Nhưng hôm nay tẩu tẩu đây có mang thứ này đến, ngươi nhất định phải xem nó.” Ả lấy một quyển trục từ trong tay áo ra rồi đưa cho Thích Ẩn.

Thích Ẩn mở quyển trục ra, đập vào tầm mắt là một bức tranh quen thuộc. Người đàn ông cực kỳ giống Phù Lam đang đứng trên một vách núi ở Vô Phương rũ mắt nhìn Băng Hải Thiên Uyên. Y đeo một thanh hoành đao vỏ đen, vạt áo màu đen tung bay theo gió. Ánh mắt Thích Ẩn khựng lại, hắn bình tĩnh nhìn thanh đao đen sau lưng người đàn ông kia.

Đó là đao Trảm Cốt.

Lúc trước lần đầu thấy bức tranh này hắn vẫn chưa gặp qua đao Trảm Cốt, nhưng bây giờ liếc mắt một cái là có thể nhận ra, đây chắc chắc là đao Trảm Cốt.

“Ắt hẳn ngươi rất muốn biết cái người trông giống tiểu lang quân ngốc này là ai đúng không?” Nữ La nói, “Ngươi đã từng trông thấy bức họa này ở Tử Cực Tàng Kinh Các của Vô Phương, nó thuộc về một người tên là Mộ Dung Trường Sơ. Tẩu tẩu đã liều mạng trộm nó ra ngoài lúc ngươi đang hủy diệt Vô Phương đấy, suýt nữa đã bị ngươi đông thành băng như đám quỷ xui xẻo kia rồi.”

Vân Tri thò mặt qua, cẩn thận đánh giá dáng vẻ của người trong tranh.

Thích Ẩn nói với Nữ La: “Nói tiếp đi.”

“Chẳng biết điều gì cả.” Nữ La có hơi mất hứng mà bĩu môi, sau đó nói: “Nói thật thì chúng ta cũng không rõ người này rốt cuộc là ai. Tiểu đệ, ngươi nói chuyện ngươi biết trước đi.”

Thích Ẩn trầm giọng nói: “Mộ Dung Trường Sơ là một trưởng lão Vô Phương ba đời trước, bức tranh này ít nhất cũng phải hai trăm năm tuổi. Lúc ta ở thần mộ đã gặp được thi hài của người cực giống ca ta, hai trăm năm trước y vào Vô Phương, không biết vì sao lại đánh rơi đao Trảm Cốt xuống Băng Hải Thiên Uyên, cuối cùng lại chết trong thần mộ. Bạch Lộc nói trước ngực y có dấu vết của bí pháp Vu La, hẳn là bị thần hầu trong thần điện giết chết.”

“Không sai, nhưng có một vài chỗ quan trọng chưa đúng lắm.” Nữ La nói, “Trên thực tế thì bức tranh này được vẽ cách đây năm trăm năm, người trong tranh ít nhất cũng phải năm trăm năm tuổi. Chúng ta không biết y là ai, nhưng chúng ta lại có chút manh mối về cái người tên Mộ Dung Trường Sơ. Căn cứ theo 《 Vô Phương tinh hoa lục 》 ghi lại, người này là đạo pháp trưởng lão của Vô Phương ba đời trước, chú trọng dưỡng sinh, thích du sơn ngoạn thủy. Người này đức cao vọng trọng, sống đến ba trăm bảy mươi lăm tuổi. Nhưng vào hôm sinh thần của ông ta, ông ta đã nói với các đệ tử của mình rằng thời gian của ông ta không còn nhiều nữa, nhưng trong lòng ông có một nỗi tơ vương, phải đi tìm một người bạn cũ từ trăm năm trước mới có thể giải gúc mắc được. Vì thế ông ta cưỡi hạc bay về phương bắc, một đi không quay lại, từ đó về sau không còn thấy bóng dáng ông ta đâu nữa.”

“Người bạn cũ từ trăm năm trước…” Vân Tri vuốt cằm trầm tư.

“Ông ta đã đi qua những nơi nào?” Thích Ẩn hỏi.

“Câu hỏi hay đấy.” Nữ La cười nói, “Quả thực nếu trong lòng có gúc mắc nhiều năm không tìm đến người không giải được, ắt hẳn là trước đó đã xảy ra chuyện gì đó rồi. May mà người này thích vẽ tranh, mỗi một nơi đều để lại một bức tranh đẹp.” Ả lại lấy rất nhiều bức tranh từ trong tay áo ra, trải từng cái trên mặt đất. Mọi người cùng nhau xem, tổng cộng có năm bức, tất cả đều là cảnh núi non bạt ngàn phác họa bằng nét mực dày, hình vẽ khổng lồ đen nhánh tựa như mãnh thú ngủ đông bao trùm khắp cả núi rừng. Thoạt nhìn năm bức tranh không khác nhau cho lắm, không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là một vài cánh rừng hoang vu cùng với thung lũng khe suối linh tinh.

“Họa kỹ không tệ,” Vân Tri bình luận, “Cũng không biết là nơi nào.”

“Là Ba Sơn.” Thích Ẩn nói, “Những góc khác của Ba Sơn.”

Mấy người ở đây chỉ có Thích Ẩn và Nữ La từng đến Ba Sơn. Nét mực trên tranh rất dày đặc, rừng cây rậm rạp chen chúc nhau, lá cây xào xạc như có gió mạnh thổi qua. Nhìn kỹ mới phát hiện những cây này đều là loài hương xuân. Phía cuối của rừng cây đều mang màu xám trắng, nhưng không phải là khoảng trắng của mây trời sông nước, mà là vì rừng cây hương xuân ở Ba Sơn bị sương trắng của thần hầu bao phủ, không ai có thể đi vào.

“Ông ta điều tra Ba Sơn, lẽ nào người ông ta muốn tìm là ca ta sao?” Lòng Thích Ẩn rối như tơ vò, những manh mối dần xuất hiện trong đầu, “Thân xác của Vu Úc Ly bất tử, nhưng không phải trời sinh hắn ta đã như thế. Hắn từng đưa ca ta đến một nơi rất cao, nói rằng có lẽ ca ta sẽ tỉnh lại, cũng có thể vĩnh viễn yên giấc ngàn thu, thân thế của ca ta là bí mật bất tử của hắn!”

Vu Úc Ly có thể chết rồi sống lại, có phải điều này chứng minh rằng… Phù Lam cũng có thể chăng? Giọng điệu Thích Ẩn run run, trong lòng khấp khởi hi vọng, tựa như một ngọn lửa nho nhỏ đang dần thắp sáng cõi lòng u ám của hắn. Hắn hỏi: “Rốt cuộc Mộ Dung Trường Sơ đã đi đâu? Chỗ ông ta biến mất có phải là nơi rất cao trong lời kể của Vu Úc Ly không?”

“Hắn ta có để lại đạo luận gì đó hay không, có thể sẽ có chút manh mối đấy. Đám người Vô Phương kia thích nhất là viết đạo luận, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể viết một chồng giấy, xấp bài luận của tiểu sư thúc có thể xếp chồng cao ngang eo ta đấy.” Vân Tri nói.

Thích Linh Xu không nhịn nổi nữa, bèn nói: “Ngươi câm miệng.”

Yêu nữ trên ngọn cây im lặng không nói tiếng nào, mọi người chợt nhận ra có gì đó không đúng, bèn đồng loạt nhìn về phía ả. Nữ La đứng trên ngọn cây nhìn xuống bọn họ. Dường như ả yêu nữ diễm lệ này có chỗ khang khác, vai lưng ả thẳng tắp, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên trang nghiêm và hờ hững, hệt như tượng thần trong đền thờ rũ mắt nhìn muôn vàn chúng sinh đang phủ phục dưới chân. Trên gương mặt trắng sứ của ả như thể có nỗi thương xót vô biên, lại như thể mang vẻ thờ ơ cách xa nhân thế.

“Ngươi không phải Nữ La, ngươi là ai?” Thích Ẩn hỏi.

“Ta là đại thần Bạch Vu.”

Sau lưng Nữ La có vô số đôi mắt đang chậm rãi mở ra, Vân Tri và Thích Linh Xu lần đầu tiên thấy cảnh tượng này nên vẻ mặt cả hai đều rất đỗi kinh ngạc. Thích Ẩn đứng lên, nhìn thẳng vào những đôi mắt của thần linh từ phía xa.

Thần linh cổ xưa thì thầm bên tai Nữ La, ả lặp lại từng câu từng chữ của bọn họ.

“Đến tìm ta đi, Thích Ẩn. Ta ở nơi sâu dòng sông cổ, trong kẽ hở của thời gian. Ta sẽ ở đó chờ ngươi, rồi đưa ngươi đến chỗ đứa trẻ bị các vị thần bỏ rơi.” Thần linh vươn tay về phía hắn, “Ngươi phải nhanh lên, tội đồ sắp tìm được chỗ ta ẩn thân rồi, thời gian của ngươi không còn nhiều đâu.”

———

Bình luận

Truyện đang đọc