GẢ MA



Tàng nguyệt (nhất)
Tắt đèn, Thích Ẩn lên giường nằm, bắt đầu ngẫm nghĩ về ảo cảnh trong ngọc lưu ly.

Bóng tối tĩnh mịch vây lấy hắn, chuông gió ngoài phòng kêu leng keng leng keng trong gió, tiếng chó sủa văng vẳng từ xa xa truyền tới.

Phù Lam ngủ ở cách vách, phòng của bọn họ cách nhau một tấm vách gỗ sam mỏng.

Nghĩ cả buổi trời cũng không có manh mối gì, mạch suy nghĩ bắt đầu bay bổng, Thích Ẩn trở mình đối mặt với vách gỗ, chẳng biết Phù Lam có phải cũng đang nghiêng người nhìn vách tường hay không.

Hắn không muốn ngủ cùng giường với ca hắn, thật sự quá ngượng.

Trước khi vào nhà đã nói với Phù Lam về việc chia phòng, tên nhóc này còn tủi thân, cho rằng mình đã làm sai chuyện gì rồi.

Nhưng hắn vẫn không dằn được nỗi nhớ Phù Lam, đặc biệt khi hắn chỉ có một mình, mọi âm thanh đều im ắng.

Thích Ẩn nhắm mắt, lắng nghe nhịp thở của chính mình.

Gượm đã, Thích Ẩn bỗng nhiên mở mắt ra, trong phòng có nhịp thở thứ hai.

Nhịp thở này từ đầu chí cuối vẫn luôn đồng bộ với hắn, nên hắn không hề phát hiện ra.

Nhưng vừa nãy hắn tập trung suy nghĩ, tiếng hít thở thứ hai lộ rõ trong bóng đêm, tựa như con cá voi vùi sâu dưới biển trồi lên khỏi mặt nước.

Tiếng hít thở kia...!ngay trên đỉnh đầu hắn!
Thích Ẩn ngẩng phắt đầu lên, chợt thấy một đôi mắt cong cong màu xanh lá ngay trên đỉnh đầu mình.

Nữ La xinh đẹp mỉm cười, lộ ra chiếc răng khểnh nhòn nhọn.

Thích Ẩn đang định kêu lên, bỗng một bàn tay mềm mại che miệng mũi hắn lại, một mùi hương ngọt ngào bao phủ lấy hắn, bên tai là Nữ La đang khẽ cười, "Đệ đệ ngoan, ngủ một giấc say nào, chị dâu sẽ không đoạt nguyên dương của ngươi đâu."

Trong khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Thích Ẩn nghĩ, nếu thời gian quay lại hắn nhất định sẽ không làm ra vẻ, phải chung gối với ca ca hằng đêm cho đến tận bình minh.

Hắn bị giội nước tỉnh, ánh mặt trời chiếu vào mí mắt, trước mắt trắng xóa.

Mới vừa ngồi dậy, thân mình lảo đảo một cái, vài viên đá trượt dưới tay hắn rơi lộp độp xuống dưới.

Hắn nghe thấy tiếng đá rơi ở xa xa, mở mắt ra thì cực kì sợ hãi, hắn đang ngồi giữa trời cao cách mặt đất mấy trăm trượng, bên dưới là dãy đấu củng cùng với đá cẩm thạch trơn bóng khổng lồ, mặt đất xa xôi bị một tầng sương mù lờ mờ bao phủ, trông như một cái vực thẳm.

Dõi mắt nhìn lại, Thích Ẩn ngây người trong phút chốc.

Sương mù biến mất dưới ánh mặt trời, thần tích như ảo ảnh trong màn sương hiện ra trước mắt hắn.

Cây hương xuân già cỗi mọc khắp ngọn núi, thân cây màu nấu đất, gốc cây màu xám thoạt nhìn như một tảng đá xù xì.

Có những dây mây chết khô ngẫu nhiên quấn lấy cây cổ thụ hệt như những con rắn khổng lồ, cây nào cây nấy to cỡ xà nhà của cung điện, nối tiếp với nhau, càng về cuối càng yếu ớt, đan thành một căn nhà bằng cây sụp lở.

Có rất nhiều xác yêu quái khổng lồ chôn vùi dưới lớp bùn đất dày, để lộ đầu lâu trắng ởn cùng với hai hốc mắt đen như mực, chúng nó đã từng là kẻ xâm phạm, vọng tưởng trân bảo bên trong thần điện Ba Sơn, cuối cùng chôn thây ở nơi này.

"Thượng cổ có cây hương xuân, tám nghìn năm mùa xuân, tám nghìn năm mùa thu," Nữ La ngồi trên xà nhà chải chuốt mái tóc đen bóng của ả, "Nghe nói từ thuở thần linh ra đời, những cây đại thụ này đã có ở Ba Sơn rồi.

Ngươi thấy đấy, thân cây của bọn chúng còn to hơn cả eo ngươi nữa.

Nhưng đa phần chết héo hết rồi, thậm chí có cây gần như hóa đá.

Từ khi đại thần Bạch Lộc rời khỏi Ba Sơn, tất cả những sinh linh ở đây đều đã chết."
Thích Ẩn quay đầu lại, hắn thấy một cái khối tròn hình mặt trăng khổng lồ.

Hắn nhớ rất rõ khối tròn này, đó là vòng tròn trong bức họa của Vu Úc Ly mà hắn từng thấy qua, khi đó Bạch Lộc đứng trên đỉnh nó, tựa như một u hồn chui ra từ nơi sâu thăm thẳm của thời gian.

Giờ hắn thấy được vật thật, còn lớn hơn cả trong tưởng tượng của hắn nữa, Thích Ẩn đứng trước mặt nó giống như một người gỗ tí hon.

Cả khối tròn bóng loáng như gương, không có bất cứ hoa văn điêu khắc gì, cũng không hề có dấu vết hao mòn.

Sờ lên thì thấy lạnh lẽo, không nói rõ được là tính chất gì, tựa như là ngọc trắng nhẵn nhụi, cũng tựa như là sứ trắng trơn bóng.

Bỗng nhiên Thích Ẩn nhớ ra rằng tượng thần Bạch Lộc trong thần mộ cũng là dùng loại đá này tạo thành.

"Thời gian của chúng ta không còn nhiều, một khắc nữa lang quân sẽ đến đây rồi," nhắc tới Phù Lam, Nữ La xoa xoa cổ tay, "Đúng là một tên ngốc, xuống tay nặng với một cô nương yểu điệu ta đây như vậy, ta mang ngươi đi thật chẳng dễ dàng gì, suýt nữa đã bị y phế tứ chi mất rồi." Ả nhìn về sương trắng nơi xa, "Gã điên Vu Úc Ly kia cũng đang trên đường đến, chúng ta nói ngắng gọn thôi."
Nghe những lời này, Thích Ẩn từ từ nghĩ lại, đoạn khiếp sợ nói: "Ngươi không phải đôi mắt của Vu Úc Ly..."
"Thông minh." Nữ La rung chân mỉm cười, "Ngươi là thân thể mà Vu Úc Ly chọn, trước khi ngươi dâng mình, hắn muốn đảm bảo an toàn cho ngươi.

Thực tế là từ lúc các ngươi đi Giang Nam, sau đó đến Nam Cương, các ngươi vẫn luôn chịu sự giám thị của hắn.

Chị dâu ngươi phí sức chín trâu hai hổ mới cướp ngươi đi trong chốc lát được.

Vốn là định mượn thi thể bé trai kia dẫn các ngươi cùng đến Ba Sơn, ai biểu con mèo mập nhà ngươi đa nghi như vậy, nếu các ngươi chịu đi cùng ta, ta đã không cần phí sức vậy rồi."
"Thi thể bé trai kia là ngươi chôn!" Bảo sao thi thể đó xuất hiện dưới nền nhà ca hắn một cách thần không biết quỷ không hay, hóa ra là do con hồ yêu chết tiệt này quấy phá.

Thích Ẩn buồn bực nói: "Đại tỷ, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào? Thần tiên hiển linh cũng phải cho người ta biết thân phận chứ, nếu không sao ta biết nên cầu con cái hay là hỏi nhân duyên?"
"Đừng vội, nghe ta nói trước đã," Nam Cương gõ gõ vòng tròn, âm thanh trong trẻo vang lên, "Chắc là ngươi đã nhận ra rằng lão Vu Úc Ly kia giết không chết đúng không.

Mỗi lần ngươi giết chết hắn, hắn sẽ có cách đổi một thể xác khác để sống lại.

Bình thường, dù là phàm nhân hay yêu ma, sau khi chết thân xác sẽ thối rữa, thần hồn rời khỏi thể xác, bay đi khắp nơi.

Ký ức của thần hồn tiêu tán, đầu thai chuyển thế lần nữa, đó là luân hồi trong lời của phàm nhân các ngươi.

Vạn vật đều có hồi kết, một khi tiến vào luân hồi, ký ức sẽ đánh mất, thân thể đổi thay, khi một người chết đi là lúc một người khác có được ký ức và thân thể hoàn toàn khác hẳn.

Nhưng Vu Úc Ly đã dùng cách nào đó để bảo tồn ký ức, thay đổi thân thể, nói cách khác là hắn đã thoát khỏi luân hồi.


Đồng thời, vì cách này, dù cho nhỏ máu của thần vào giữa mày hắn cũng không thể giết chết hắn được."
"Đúng, chuyện này ta có biết," Thích Ẩn ôm tay trước ngực, "Chẳng lẽ ngươi có cách giết hắn à?"
"Tiếc quá, không có." Nữ La buông tay, "Có phải ngươi đã gặp rất nhiều người trong ảo cảnh lưu ly không? Trong đó có một người là chủ tử nhà ta.

Người thường đi qua kẽ hở của thời gian và không gian, ngươi vô tình thông qua kẽ hở nên đã gặp được họ."
"Ồ, sao nữa?"
"Chúng ta điều tra bí mật bất tử của Vu Úc Ly, song vẫn không có tiến triển gì cả.

Cho đến một lần nọ, chúng ta vô tình phát hiện thần điện Ba Sơn có một nơi ẩn nấp.

Nơi này đặt cấm chế rất dày, thần thức và phân thân đều không thể tiến vào.

Chúng ta phái rất nhiều thuộc hạ vào thần điện, nhưng không một ai sống sót trở ra, bọn họ đều chết giữa đường.

Ngươi nhìn về phía sương trắng đi, đống xác nằm ở đó có một nửa là đồng bạn của ta.

Nhóm cuối cùng chết ở đây là mười hai đạo sĩ do Vô Phương Sơn Tông Lan chỉ huy."
"Ngươi gạt ta à? Tông Lan tiền bối là người của các ngươi mà?" Thích Ẩn ngạc nhiên.

Hắn nhớ tên Tông Lan này, lão sư phụ vừa trọc vừa béo của hắn đã từng nói mười hai đạo sĩ Vô Phương Sơn tập trung lại bí mật lẻn vào thần điện Ba Sơn.

Vô Phương dùng gương Hiểu Thế để liên lạc với bọn họ, nhưng tất cả bọn họ đều bị lạc bên trong sương trắng, không một ai ra được cả.

Cho đến khi Thích Ẩn tiến vào thần mộ mới biết cái gọi là sương trắng thực chất là thần vu sau khi chết hóa thành thị thần, bọn họ sẽ tru sát tất cả những phàm linh tiến vào cấm địa của thần khi chưa có sự cho phép.

"Có thể nói vậy." Nữ La nói.

"Thôi đi đại tỷ," Thích Ẩn giật giật khóe miệng, "Ngươi muốn lừa ta cũng phải soạn kịch bản trước chứ, ta đâu phải ca ta, ngươi nói đàn ông đẻ em bé y còn tin kia kìa."
Nữ La cũng không sốt ruột, ả chớp chớp đôi mắt, "Đệ đệ, ngươi đã gặp thị thần ở thần mộ, đúng không?"
"Ừ, thì sao?"
"Năm mươi năm trước, sau khi nhóm mười hai người của Tông Lan vào Ba Sơn, mỗi ngày đều có một thần thức biến mất khỏi gương Hiểu Thế, nhưng Tông Lan lại nói với Vô Phương rằng bọn họ vẫn mạnh khỏe không bị sao cả, vẫn đủ mười hai người không thiếu một ai.

Cho đến mười hai ngày sau, Tông Lan phát hiện thân thể đồng bạn mình cứng đờ, giống như không phải người sống.

Không lau sau đó, chính thần thức của hắn cũng biến mất khỏi gương, từ đó mười hai người này không còn tin tức gì, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian." Nữ La nói, "Nhưng đệ đệ à, ngươi biết rõ là thị thần giết người dùng bí pháp Vu La.

Mười hai người này kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ ngươi không nghi ngờ gì sao?"
"Ý ngươi là sao?" Thích Ẩn kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ...!Tông Lan nói dối?"
"Không sai," Nữ La buông tay, nói, "Thực tế là chính bọn họ thu hồi thần thức, cắt đứt liên hệ với Vô Phương Sơn."
"Vì sao bọn họ lại làm thế?" Thích Ẩn hỏi.

"Bởi vì bọn họ là người của chúng ta!"
"Rốt cuộc...!các ngươi là ai?"
Nữ La đứng dậy trên xà nhà, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Mấy ngàn năm qua, tên họ của chủ ta đã lụi tàn theo mây khói mênh mông.

Vật đòi sao dời, thế sự xoay vần, phàm thế bây giờ đã không ai có thể gọi tên của họ được nữa.

Nhưng, ngươi có thể gọi tên chung của bọn họ." Nữ La gằn từng câu từng chữ, "Đó chính là —— thần."
Một sự im lặng xấu hổ giữa màn sương mênh mang, hai người nhìn nhau.

Nữ La khó hiểu nghiêng đầu nói: "Người bình thường khi nghe thấy cái này hẳn là nên Oa —— mới đúng chứ nhỉ? Sao ngươi chẳng có phản ứng gì hết vậy?" Ả chống cằm đánh giá hắn, "Chẳng lẽ là bị hù cho hết hồn, ngươi đã gặp Bạch Lộc ở thần mộ rồi mà, ta cứ đinh ninh ngươi sẽ bình tĩnh một chút."
"Không gì..." Thích Ẩn khốn đốn nói, "Là vì ta cảm thấy thần trông không giống với tưởng tượng của ta lắm."
Mẹ nó vậy mà toàn là đôi mắt.

"Này có gì lạ đâu," Nữ La nói, "Nếu ngươi từng đọc Tam Phần Ngũ Điển sẽ biết đại thần Phục Hy Nữ Oa là đầu người mình rắn, vảy phủ toàn thân.

Đại thần Cao Dương mà nước Sở tôn thờ là quỷ xa điểu chín đầu, nó đi qua nơi nào nơi đó lửa cháy ngút trời.

Bọn họ càng ngày càng thổi phồng những thứ tốt đẹp, gần như là thổi đến tận trời cao.


Ngươi từng gặp đại thần Bạch Lộc rồi, chân thân là một con nai trắng có đôi sừng dài nở hoa.

Tên thật của người là Khương Ương, giờ chẳng còn ai biết nữa.

Ở Thập Vạn Đại Sơn nơi Nam Cương xa xôi lưu truyền khúc ca cổ rằng người là thủy tổ của yêu ma, nói rằng người chặt sừng hươu băm thành chín khúc, rắc xuống chín hòn núi của Nam Cương, sau đó ngàn vạn yêu ma ra đời."
"Ồ..." Khóe miệng Thích Ẩn run rẩy, "Cho nên đại thần nhà ngươi hiển linh trước mặt Tông Lan tiền bối, tuyên bố Trời sắp giáng sứ mệnh cho kẻ này, hắn nhất định sẽ phải chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khác về thể xác.

Ta có một Sứ mệnh, các ngươi nhận nó, sau khi hoàn thành sẽ có tên trên bảng Phong Thần, trở thành môn thần giữ cửa của mọi nhà, đi vào thoại bản khúc ca, thổ địa gia gia sẽ nhường chỗ cho các ngươi.

Vui không, thích không? Vì thế Tông Lan lão tiền bối khóc lóc thảm thiết, cam nguyện vì đại thần qua núi đao xuống biển lửa, cuối cùng anh dũng hi sinh thân mình." Thích Ẩn bụm mặt nói, "Nhìn ta giống tên đần lắm sao? Một thứ gì đó đầu người thân rắn xuất hiện trước mặt ta, phản ứng đầu tiên của ta không phải là dập đầu xuống đất hô to đại thần, mà là gào lên có yêu quái sau đó quay đầu chạy biến đại tỷ à!"
"À, cách của thần đơn giản hơn ngươi nói một chút." Nữ La nhún vai, "Bọn họ thì thầm."
"Thì thầm?"
"Không sai, ngươi có thể xem như là một câu thần chú.

Thần là hiện thân của đất, trời, núi, sông và biển, mỗi một câu nói của bọn họ đều có thể thành thần chú.

Khi bọn họ thì thâm bên tai ngươi, các ngươi sẽ thuận theo ý của bọn họ, thi hành mệnh lệnh của bọn họ.

Ngươi có từng nghe qua Đề Hồ Quán Đỉnh chưa, đó là một loại phương thức truyền thụ lý trí, chỉ cần sờ đầu của ngươi, ngươi sẽ hiểu được quá khứ, tương lai, lòng mang vui vẻ, giác ngộ rầu rĩ.

Thần thì thầm cũng giống thế, ý thức của ngươi sẽ bị thần thay đổi, trở thành tôi tớ trung thành nhất của bọn họ." Nữ La nói.

"Nên thần kêu ta ăn cứt đi, ta cũng sẽ ăn sao?"
"Ặc, tuy ngươi ví dụ hơi thô, nhưng đúng là như vậy."
"Này có khác gì trúng tà đâu?" Thích Ẩn kêu lên.

"Nghĩ tốt một chút đi, đệ đệ à, ngươi là sứ giả của thần đó! Oai biết bao!" Nữ La híp mắt cười, "Như ảo cảnh trong lưu ly ngươi đã chứng kiến, thần của ta đã tình cờ thông qua kẽ hở thời gian và không gian để dò xét một gian nhà nhỏ trong rừng.

Chúng ta tin rằng đứa bé kia và Vu Úc Ly có bí mật rất lớn, chắc chắn ngươi cũng đã phát hiện lang quân và đứa bé kia có dáng vẻ cực kì giống nhau.

Chúng ta đoán rằng bí mật của Vu Úc Ly rất có thể giấu ở nơi cấm chế dày đặc trong Ba Sơn kia, dù sao thì đó cũng là nơi duy nhất mà thần không thể nhìn tới được.

Nếu ta là Vu Úc Ly, ta nhất định sẽ giấu bí mật của mình ở đó."
"Nơi đó là ở đâu?"
"Chính là tấm gương lớn này," Nữ La vỗ vỗ vòng tròn, "Chúng ta gọi nó là Gương trăng Ba Sơn, được chế tạo từ ngọc lưu ly* đặc sản của Nam Cương, cái thứ này đắt kinh khủng, chỉ một chút đầu ngón tay thôi đã đổi được trăm mẫu ruộng tốt ở chợ đen rồi.

Cách đây hàng ngàn năm, khi thần điện được xây dựng, Nam Cương sử dụng mười vạn nô lệ dùng dây thừng kéo xe để đẩy mặt gương trăng này lên đỉnh thần điện.

Nó đối diện với trăng tròn trên bầu trời, thần vu của Nam Cương tin rằng khi trăng tròn là lúc gương trăng có thể soi cảnh trăng sáng trên bầu trời, bọn họ có thể thông qua thứ này kết nối với đại thần Bạch Lộc."
"Cho nên, chắc không phải là các ngươi muốn ta vào đó đấy chứ?" Thích Ẩn rên một câu.

"Không sai, chính là ngươi!" Nữ La nói, "Yên tâm, thần của ta rất tôn trọng ngươi, bọn họ không định thì thầm để dụ dỗ ngươi đâu.

Có phải thấy rất vinh hạnh, rất xúc động không nào?"
"Vinh hạnh ông nội ngươi, nhiều tiền bối vào đó đều đã chết hết rồi, một tên đạo sĩ qua đường nửa đực nửa cái như ta làm gì còn mạng trở ra chứ?"
"Yên tâm đi, tiểu lang quân ngốc sẽ vào với ngươi mà." Đôi môi đỏ mọng của ả nở nụ cười với hắn.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười của ả mang ý vị sâu xa, "Dù tiểu ca ca của ngươi có tan xương nát thịt cũng nhất định để ngươi sống sót, đúng không?".


Bình luận

Truyện đang đọc