GẢ MA

Biên tập: Bảo Bảo.

Tiểu Nguyệt Nha gia nhập vào đội ngũ con cháu quý tộc được tuyển làm hậu duệ thần vu, theo các tông bá học tập lục nghệ lục đức[1] và bí pháp Vu La. Vì thần ngữ của Bạch Lộc nên không ai nghi ngờ gì về thân phận của Tiểu Nguyệt Nha cả, tất cả mọi người đều nhất mực tin rằng em xuất thân từ hậu duệ quý tộc, dù rằng em không thông thạo chữ Kim Thác lắm.

[1] Tông bá: bá – thúc, tông – người đời trước; Lục nghệ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, viết chữ, tính toán.

Tha hương nơi thần điện, chín tháng trôi qua, Ba Sơn luôn thấm ướt bởi những cơn mưa đêm liên miên. Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, Bạch Lộc vẫn không đến thăm em. Em cầm thẻ tre ngồi dưới tượng thần Bạch Lộc chăm chỉ học bài, em cố gắng học thuộc, nhưng càng học lại càng quên, dần dần em nhịn không được nữa nên lặng lẽ chảy nước mắt ròng ròng, “Tiểu Nguyệt Nha học sẽ không… khó quá… ‘Bên trời sáng bừng, Lộc ta giáng thế. Thành kính lạy người, đại phúc vô cương…’ Đại thần Bạch Lộc, khó quá đi…’ Em vừa lau nước mắt vừa vất vả ngâm nga bài ca tế.

Bạch Lộc vẫn không xuất hiện, mỗi tối Tiểu Nguyệt Nha đều cầm cuốn kinh thẻ tre ngồi dưới tượng thần ngâm nga. Sau này thì mang sáo đến luyện tập khúc tế nhã nhạc mà nhạc vu dạy cho. Mới đầu em còn thổi toe toe khó nghe vô cùng, hai tên Thích Ẩn và Bạch Lộc đứng một bên cùng bịt tai lại, thiếu điều muốn dúi đầu xuống đất. Dần dà rồi cũng thổi hay hơn, em bắt đầu sáng tác khúc hát riêng của mình, từng chút từng chút, Thích Ẩn nghe thấy khúc ca dao còn sót lại trong làn gió đêm ở Ba Sơn mà Phù Lam hát cho hắn nghe dần dần thành hình trong tiếng sáo của Tiểu Nguyệt Nha.

Mười tuổi, mười hai tuổi, mười lăm tuổi… Mười tám tuổi, xuân hạ thu đông, gió sương mưa tuyết thấm thoắt thoi đưa qua thần điện, Tiểu Nguyệt Nha lớn lên qua từng năm, cậu không còn chờ Bạch Lộc giáng xuống, cũng không còn khóc lóc lúc học thuộc sách nữa. Vô số kinh thư khiến cậu trở nên ôn nhã, lễ nhạc rườm rà khiến cậu trở nên đoan trang, cậu vẩy nước quét từng ngóc ngách của thần điện, sờ từng đường kẽ giữa các viên gạch trong thần điện. Cậu trở thành lịch chính[2] của thần điện, sau đó là Đại Tư Không quản lý khóa học về nước tứ phương. Thích Ẩn thấy dáng vẻ của chàng trai nhỏ tuổi một mình thổi sáo giữa thần điện này càng ngày càng giống Vu Úc Ly trong ấn tượng của hắn.

[2] Lịch chính: người phụ trách lịch thiên văn thời cổ đại.

Cậu vẫn ngồi dưới tượng thần thổi sáo từ ngày này sang ngày nọ, bươm bướm uyển chuyển bay ra từ trên người cậu, ánh huỳnh quang lấp lánh rải khắp điện thờ, tiếng sáo của cậu nhộn nhịp như tuyết rơi.

Thích Ẩn ôm cánh tay hỏi: “Vì sao ngươi không đi thăm hắn?”

Bạch Lộc ngửa cổ than dài: “Lúc đó ta nhận ra rằng có lẽ Phục Hy nói không sai. Phàm linh có vận mệnh của bọn họ, thọ mệnh ngắn hơn chúng ta rất nhiều, Phục Hy cấm chư thần giao du với phàm linh, đó là vì sợ chư thần sẽ sinh tình, can thiệp âm dương. Nếu sinh linh phàm thế cứ sống chết tùy tâm trạng của ta thì sớm muộn gì cũng sẽ thành một đống hỗn độn.”

“Ngươi thật sự kìm lòng nổi à?” Thích Ẩn liếc xéo cậu.

“…” Bạch Lộc hất hàm về phía tượng thần.

Lúc này Thích Ẩn mới phát hiện khi đó Bạch Lộc đang ẩn thân nằm nghiêng trên lưng tượng thần. Đêm khuya thanh vắng, vị thần thiếu niên ẩn thân trên tượng thần, thần vu nhắm mắt ngồi quỳ bên dưới, tiếng sáo xa xôi văng vẳng vào màn đêm mênh mang.

Thổi xong một khúc, Vu Úc Ly ngừng sáo và ngước mắt lên nhìn tượng thần cao lớn. Khi đó mắt hắn vẫn chưa bị mù, đó là đôi mắt xinh đẹp nhất thiên hạ này, ánh mắt ấy mềm mại tựa như sóng nước mùa thu.

“Thần à, ta muốn thực hiện lời thề năm đó, người sẽ phù hộ ta chứ?”

Mùa xuân năm ấy hạn hán, vô số sinh mệnh trôi dạt khắp nơi, rất nhiều bộ lạc rời xa quê nhà, cũng có rất nhiều bộ lạc biến mất trong các đợt thiên tai. Vu Úc Ly bắt đầu đưa ra lời khuyên trong buổi đình nghị[3], “Thần không vụ lợi, chỉ nhờ vào đức hạnh. Vu Úc Ly kính xin chỉnh đốn lại và giáo hóa nghiêm ngặt đội ngũ vu chúc, thực hiện đức chính[4]. Đức hạnh khắp nơi, ban xuống muốn dân, thần linh sẽ không tức giận.”

[3] Đình nghị: thảo luận, thường là quy mô lớn như triều đình,…

[4] Đức chính: chính sự có lợi ích cho dân.

Hắn biết rõ tất cả những thần vu ở đây đều xuất thân cao quý, tuyệt đối không có khả năng nói giúp cho nô lệ, nên hắn nhân danh thần đề cao “Đức chính”, trừng phạt những thần vu và thủ lĩnh bộ lạc tàn bạo độc tài, chọn những hậu duệ thiện lương đức hạnh. Hắn lấy lý do số dân Nam Cương giảm mạnh, đồng ruộng bỏ hoang để từng bước giảm định mức số lượng người hiến tế. Đồng thời ban bố “Lệnh Khai Điền”, ủng hộ nô lệ khai hoang, khai khẩn đồng ruộng không thuộc quyền sở hữu của vương công quý tộc, hoa màu thu hoạch được đánh thuế theo tỉ lệ, và thuế đất trực tiếp nộp cho thần điện Ba Sơn. Cứ thế, thần điện có lợi, nên đã được rất nhiều thần vu ủng hộ.

Nhưng mà dù sao thì bộ lạc cũng có đối sách riêng, tuy nô lệ có ruộng riêng, nhưng bộ lạc để nô lệ vùi đầu vào ruộng công cả ngày, không có thời gian đi khai hoang trồng trọt những mảnh ruộng riêng mới canh tác đó. Hạn hán không giảm, đám thần vu rỉ tai nhau rằng chỉ còn nước gia tăng số lượng hiến tế mới có thể dập tắt cơn thịnh nộ của thần Bạch Lộc. Vu Úc Ly mất ăn mất ngủ chỉnh sửa chính lệnh. Thích Ẩn thấy đèn dầu trong điện của hắn cháy sáng cả ngày lẫn đêm, chiếc bóng nghiêng nghiêng trên bàn dài của hắn phản chiếu lên song cửa sổ trông như một bức tranh bị đóng băng*.

*Đóng băng: dừng lại, không chuyển động nữa (nghĩa bóng).

“Hắn đã không chợp mắt ba ngày rồi.” Thích Ẩn víu cửa sổ nhìn vào bên trong.

Bạch Lộc đứng bên cạnh Thích Ẩn nói: “Đại thần vu của ta luôn là thế đó, một khi vùi đầu vào công việc là bán sống bán chết. Ngươi nhớ lúc em ấy thả yêu bướm đêm diệt thế không, ta đảm bảo em ấy thức trọn cả đêm luôn đó.”

Một người một thần, một cao một thấp, hai tên đồng loạt thở dài.

Hạn hán suốt ba năm ròng, ba năm sau, dịch bệnh tàn phá khắp nơi. Vu Úc Ly rời khỏi Ba Sơn dẫn theo thần vu đi trị bệnh dịch cho dân. Ôn dịch bùng phát lây lan rất nhanh và cũng rất nguy hiểm. Thường thì cả nhà đều bị diệt, thậm chí là cả tộc. Cuối cùng, hậu duệ quý tộc và nô lệ, thậm chí là thần vu Ba Sơn cũng có một lần bình đẳng với nhau trong thời buổi đại dịch này. Ngay cả hiến tế cũng vô dụng, cho dù có muốn hiến tế cũng không có vật hiến tế khỏe mạnh để dâng cho thần. Vu Úc Ly tìm được một loại cổ trùng, khi gieo vào gáy thì cổ trùng sẽ chạy khắp cơ thể, có thể chữa được bệnh dịch. Nhưng cổ trùng hung hãn, thích ăn máu thịt, cần phải thuần dưỡng thêm.

“A Ly đại nhân, hay là tìm nô lệ đến thử cổ đi? Dù sao bọn họ cũng không còn sống được bao lâu nữa.” Có người khuyên nhủ.

Vu Úc Ly lặng lẽ lắc đầu, hắn tìm một hang động bế quan luyện cổ. Bảy ngày sau, hắn bước ra khỏi đó với bộ dạng tiều tụy, sắc mặt tái nhợt. Có người tinh mắt phát hiện sau gáy hắn có một vết thương, mọi người lập tức hiểu ra rằng hắn tự thử cổ lên chính cơ thể mình.

Nhóm vu chúc đỏ mắt nói: “A Ly đại nhân, ngài vì cớ gì phải đến nỗi này?”

Ánh lửa u tối chiếu nửa bên mặt của Vu Úc Ly phác họa nên dáng hình ấm áp của hắn. Hắn lấy một hộp sơn hình tròn, mở ra, một con bướm sặc sỡ bay lượn giữa các kẽ ngón tay hắn.

“Đây là cổ tử, cổ mẫu trong cơ thể ta. Ta đặt tên nó là Phi Liêm, hi vọng nó sẽ mang theo ân huệ của thần cứu sống bá tánh chúng ta.” Vu Úc Ly nhoẻn miệng cười, “Các ngươi xem, thần không hề bỏ rơi chúng ta.”

Bạch Lộc giải thích cho Thích Ẩn nghe cổ mẫu và cổ tử có mối liên hệ với nhau. Vu Úc Ly cấy cổ mẫu vào cơ thể mình, còn cổ tử được đưa cho vô số bá tánh và thần vu nhiễm bệnh. Từ giờ phút này trở đi tính mạng của bọn họ sẽ gắn liền với Vu Úc Ly, Vu Úc Ly sống bọn họ sống, Vu Úc Ly chết bọn họ chết. Nước đi như vậy không thể nói là hay, nhưng cũng là hạ sách bất đắc dĩ giữa đại dịch này. Thần vu nuôi dưỡng lượng lớn thần cổ Phi Liêm, giúp vô số bá tánh có thể sống sót.

Lòng Thích Ẩn ngũ vị tạp trần, e là lúc này vu chúc sẽ không ngờ rằng, ngay cả Vu Úc Ly cũng không thể tưởng tượng được mấy nghìn năm sau, chính thần cổ Phi Liêm cứu sống vạn dân này sẽ tàn sát con cháu bọn họ không còn một mống.

Đợt dịch bệnh này khiến Vu Úc Ly có được danh vọng xưa nay chưa từng có, Vu Hành già rồi, ông bắt đầu có ý nghĩ muốn dưỡng lão. Vì thế sau khi đại dịch kết thúc, Vu Hành triệu tập vu lại, sau đó truyền vu đao Trảm Cốt cho Vu Úc Ly. “Từ nay về sao, dưới đại thần Bạch Lộc chỉ có một mình con. Con sẽ cầu nguyện thần, nghe theo ý thần. Con sẽ phụng dưỡng thần, bảo hộ Nam Cương.” Âm thanh của Vu Hành vang vọng như sấm, “Con là đại thần vu Nam Cương, Vu Úc Ly.”

“Úc Ly vạn chết không từ.” Vu Úc Ly cúi đầu bái lạy.

Trước mặt bọn họ, trên tượng thần Bạch Lộc, vị thần ẩn thân lặng lẽ nhìn xuống đại thần vu trẻ tuổi.

Một năm nọ, Vu Úc Ly hai mươi mốt tuổi, từ Trung Nguyên đến Nam Cương, từ vạn vật mới chào đời thời xa xưa cho đến đại thần đang ẩn náu, không có một đại thần vu nào trẻ tuổi hơn hắn cả. Cuối cùng hắn cũng có thể đảm nhiệm vị trí chủ tế trong đại lễ tế thần, cuối cùng hắn cũng có thể tận tay nhặt chiếc mai rùa bói toán từ đống tro tàn nóng hổi, ​​và tuyên bố ý nguyện của thần linh cho muôn vàn chúng sinh.

Vì vậy, vào một đêm trăng tròn cuối năm, đại lễ tế trời diễn ra bên ngoài thần điện Ba Sơn, thủ lĩnh các bộ lạc Nam Cương tề tựu về Ba Sơn, yêu ma phàm nhân đều có mặt, trống đường ầm ầm vang dội. Tất cả phàm linh đều quỳ lạy dưới đài cao, trên đài, đống lửa hừng hực ngút trời kia như thể liếm láp cả bầu trời. Vu Úc Ly đeo mặt nạ nai vàng, cầm mai rùa xanh lớn bước từng bước lên bậc thang, sau đó đặt mai rùa vào giữa đống lửa.

Vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, ánh lửa chiếu sáng chiếc mặt nạ vàng mỹ lệ của hắn. Hắn chậm rãi quỳ xuống, bái mặt trăng và cao giọng nói: “Úc Ly xin hỏi thần, muôn dân trong thiên hạ bạt ngàn vô số, hậu duệ quý tộc thần vu, nô lệ sinh dân thì có gì khác nhau? Hiến tế hi sinh, liệu thần có vui vẻ? Máu thịt vươn vãi, liệu thần có đau thương? Úc Ly muốn muôn dân trong thiên hạ này đoàn kết với nhau và đất đai chia đều cho tất cả mọi người, thần có đồng ý không!”

Tất cả yêu ma phàm nhân bên dưới đều biến sắc kinh hãi, ngay cả Thích Ẩn cũng vô cùng kinh ngạc. Hóa ra Vu Úc Ly nỗ lực bò lên vị trí đại thần vu là vì chờ đợi ngày hôm nay. Hắn muốn mượn mai rùa bói toán để thay đổi pháp tắc. Nhưng chuyện này chẳng khác gì một mình chọi với ngàn vạn người. Hắn ngang nhiên đánh cược, tiền cược là tiền đồ vô lượng của hắn, hơn thế nữa là tính mạng của hắn.

Vu Hành chống trượng xuống đất, cả giận nói: “Vu Úc Ly, con có biết con đang làm gì không? Trời sinh vạn dân đều có mệnh riêng, con lấy đâu ra lá gan đoán bừa ý thần?”

“A Ly đại nhân điên rồi!” Nhóm thần vu xì xầm, “Có phải đại nhân điên rồi không?”

“Úc Ly không dám đoán bừa ý thần.” Vu Úc Ly quỳ trước đống lửa, vẫn không nhúc nhích, “Nghĩa phụ, bài học đầu tiên trong lớp học thần vu, bói cát hỏi hung, đường ngang là cát, đường dọc là hung, có phải không?”

“Đương nhiên!” Vu Hành nói, “Đây là đạo lý đơn giản nhất, ngay cả một nô lệ quèn cũng biết.”

“Vậy,” Vu Úc Ly hờ hững mỉm cười, “Cứ để chúng ta xem ý của thần thế nào đi. Nếu thần bảo không, bảo bác bỏ, bảo không thể, Vu Úc Ly sẽ tháo mặt nạ vàng xuống, nhận tội phản nghịch và chịu lưu đày đến Thiên Mục Dã.”

“Con…” Vu Hành nghẹn họng nhìn hắn, “Con điên rồi! Con đúng là điên rồi!”

Không một ai hiểu được sự kiên trì của hắn là từ đâu mà có, bởi vì trong tất cả những người ngồi đây, không một ai từng bị tuẫn táng sống, không một ai mất mẹ ngay chỉ trong một đêm, càng không một ai từng gặp qua Bạch Lộc Khương Ương. Chỉ có Vu Úc Ly, chỉ có chàng trai mắt tựa thu thủy tâm tựa sắt thép này. Hắn thẳng lưng quỳ trước đống lửa, quỳ dưới ánh trăng, chờ khi mai rùa rạn nứt là ý chỉ của thần linh giáng xuống.

Âm thanh ‘răng rắc’ vang lên, trong đống lửa bỗng phát ra tiếng nổ. Tiếng xì xào bên dưới im bặt, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mai rùa Vu Úc Ly lấy ra kia. Tấm mai rùa chỉ có duy nhất một vết nứt ngay chính giữa rất bắt mắt. Mấy trăm năm qua, chưa từng có tấm mai rùa nào có vết nứt đơn giản như vậy.

Những mai rùa trước đây đều có vết nứt phức tạp như chạc cây chẻ nhánh, khiến các thần vu phải vắt óc suy nghĩ và nghiên cứu. Thật sự cũng có người nghi ngờ rằng đây là do mai rùa tự nứt, thần linh chưa bao giờ giáng ý chỉ xuống, nhưng lại không dám nói rõ với mọi người.

Nhưng ngày hôm nay, không cần thần vu suy tư giải thích, ý chỉ của thần rất rõ ràng.

Thần nói: Được.

Vu Úc Ly vuốt ve mai rùa, vết nứt cọ xát đầu ngón tay hắn. Đây là lần duy nhất hắn gần với thần như vậy trong nhiều năm qua, kể từ khi hắn rời khỏi Nguyệt Nha cốc.

Hắn ngước đôi mắt xán lạn lên, tuyên bố: “Thần nói: Được!”

Bên dưới im lặng, không ai lên tiếng. Cho đến khi có một thần vu ngồi giữa đứng dậy, gã ta tháo mặt nạ xuống rồi nói: “A Ly đại nhân, vốn dĩ ta… cũng không muốn đối xử với ngài như vậy. Dù sao khi bệnh dịch hoành hành, lúc ta sắp chết, là ngài đã cứu mạng ta. Nhưng đến nước này, ngài cứ khăng khăng làm theo ý mình như vậy thì ta cũng không muốn giấu diếm nữa.”

Thích Ẩn nhận ra đây là gã thần vu trước kia khuyên Vu Úc Ly dùng nô lệ thử cổ. Trong ánh mắt Vu Úc Ly xuất hiện vẻ kinh ngạc, hắn hỏi: “Vu Dương, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“A Ly đại nhân, thật ra ngài là con của nô lệ, đúng không!” Thần vu tên Vu Dương kia cao giọng nói.

Tất cả thần vu đều sửng sốt.

Vu Dương nói: “Sau khi ta vào thần điện không lâu thì năm trước mới bắt đầu có chức lịch chính. Lúc ta dọn dẹp điển tịch, lật xem sổ ghi chép của thần vu, người, yêu hay ma, xuất thân phương nào, cha mẹ và ba đời đều được ghi lại. Chỉ có A Ly đại nhân lai lịch bất minh. Ta dò hỏi lão thần vu, dò hỏi chư vị tiền bối thì phát hiện ra rằng bọn họ đều không rõ lai lịch của A Ly đại nhân, thế mà cứ một mực tin rằng A Ly đại nhân xuất thân cao quý một cách kỳ lạ.”

Vu Hành ôm đầu mình, hai mắt giăng đầy tơ máu. Thích Ẩn bất giác sốt ruột trong lòng, rõ ràng những người này đã mơ hồ nhận ra rằng đó là thần ngữ.

“Lòng ta sinh nghi, nhưng vẫn chưa nghĩ nhiều.” Vu Dương tiếp tục nói, “Cho đến khi bệnh dịch hoành hành, ta theo A Ly đại nhân xuống chân núi, trên đường gặp một yêu nô khuyển tộc. Gã nói với ta rằng A Ly đại nhân là bạn thuở ấu thơ của gã, biệt hiệu Nguyệt Nha, đã chôn thây trong mộ phần của thủ lĩnh Nguyệt Nha cốc từ lâu rồi, nhưng lại hồi sinh. Hôm nay, ta đưa khuyển yêu kia đến đây, A Ly đại nhân, ngài có muốn đối chất với gã không?”

“Không cần,” Vu Úc Ly vô cùng bình tĩnh đáp, “Ngươi nói không sai, quả thực ta xuất thân từ Nguyệt Nha cốc. Ta có thể hồi sinh đều nhờ vào đại thần Bạch Lộc cứu giúp. Nghĩa phụ thu nhận ta cũng là vì thần ngữ. Sách có ghi lại, lời thì thầm của thần không một ai không nghe theo. Là đại thần Bạch Lộc đã thì thầm bên tai các ngươi, bảo các ngươi mở rộng cửa lớn của thần điện cho ta vào. Ta biết các ngươi khó mà tin nổi. Nhưng…” Hắn nâng mai rùa lên, vết nứt vắt ngang mai rùa ánh vào đôi mắt của mọi người, “Các ngươi xem, đây chẳng lẽ không phải là ý chỉ của thần sao? Trăm ngàn năm qua có bao giờ mai rùa chỉ nứt một vết như thế này không?”

“Phải… Phải…” Vu Hành lẩm bẩm, “Ta nhớ ra rồi! Năm đó có một âm thanh liên tục vang lên bên tai ta, bảo ta đến Nguyệt Nha cốc đón một đứa bé, rồi bảo ta phải chăm sóc nó bình an khỏe mạnh lớn lên.” Vu Hành mừng rỡ khóc lóc, “Đây là thần nói chuyện với ta, là thần đó!”

Tiếng xì xầm vang lên, dần dần có người tin tưởng nên gật gù liên tục.

“Không, các ngươi lầm rồi!” Vu Dương hô lên, “Đây rõ ràng là yêu thuật của hắn! Mấy trăm năm qua, có ai từng tận mắt thấy đại thần Bạch Lộc không? Một tên nô lệ hèn mọn như hắn sao có thể được đại thần cứu chứ? Sao thần lại không màng chúng ta, ngược lại ưu ái một tên nô lệ chân đất nhếch nhác chứ?” Vu Dương chỉ vào Vu Úc Ly và gằn từng chữ, “Hắn – đang – nói – dối! Hắn dùng yêu thuật của mình để truyền sai ý thần, thay đổi thánh pháp tổ tông, hòng đoạt quyền và phạm thượng!”

Tất cả thần vu đều bừng tỉnh ngộ ra, bèn nhao nhao đứng dậy mắng: “Vu Úc Ly, ngươi to gan lớn mật!”

Vu Úc Ly vẫn đứng vững trên đài, thong thả nói: “Nếu ngươi không tin quẻ bói của ta, Vu Dương, chi bằng ngươi tự lên đây bói lại một lần thử xem? Nếu thần thực sự đồng ý thì cũng sẽ giáng ý chỉ xuống quẻ bói của ngươi thôi?”

Lời này của hắn rất có lý, khiến cho Vu Dương nghẹn họng. Vu Úc Ly gật đầu với gã. Hắn xưa nay đều là như thế, dù gặp phải nguy hiểm thế nào, khốn khổ thế nào hắn đều thong thả như vậy. Lời nói của hắn vừa dịu dàng vừa bình thản, nhưng lại có một áp lực không giống bình thường.

Vu Dương nuốt nước bọt, vẫn chưa đáp lời. Có một thủ lĩnh lang tộc đứng lên mắng: “Bói cái gì mà bói, lời của một tên nô lệ mà các ngươi cũng nghe à! Giả dạng thần vu trà trộn vào thần điện, truyền sai ý thần, từng này mà còn chưa đủ trị tội hắn sao? Kéo hắn xuống, lôi ra ngoài lột đồ hắn ra. Hắn là một nô lệ, vùi xuống hố bùn làm một con mèo ngoan ngoãn cho ông!”

Tất cả thủ lĩnh bộ lạc đều lớn tiếng vỗ tay tán thưởng, ngay lập tức có võ sĩ đè đao bước tới đài cao. Trong đêm đen, yêu ma nghiến răng nanh sắc nhọn nhìn chằm chằm hắn đứng trên đài cao. Phàm nhân cũng thờ ơ, bàng quan trước mọi việc. Những người từng đi theo Vu Úc Ly trước kia lộ ra ánh mắt do dự, sau đó từng bước lui về phía sau.

“Hỡi các thần vu, xin nghe theo ý thần. Thần thương xót muôn dân, các ngươi là thần vu của thần, vì sao lại không nghe theo ý của người? Vì sao lại chối bỏ đồng bào của mình?” Vu Úc Ly chất vấn những vị thần vu im lặng, từng câu từng chữ thấm vào tận xương tủy.

“Ai là đồng bào của ngươi? Bọn ta là con nối dõi của thần, còn các ngươi là súc vật của thần. Thần thương xót muôn dân, nhưng không thương xót súc vật!” Giọng nói của thủ lĩnh lang tộc vang vọng đài cao.

Vu Úc Ly mở to đôi mắt sững sờ tại chỗ. Bỗng nhiên hắn nhận ra rằng hóa ra ngay từ đầu hắn đã thất bại. Thần chưa bao giờ cai quản thế gian, mà là đám hậu duệ quý tộc nắm quyền binh trong tay này. Bọn họ căn bản không thèm để ý nội dung quẻ bói, càng không thèm nghe theo ý thần mờ mịt không rõ. Bọn họ không thương xót, càng không từ bi, bọn họ muốn dẫm trên vai nô lệ mới có thể chứng tỏ sự cao quý của bản thân mình.

Hắn cảm thấy mỏi mệt và cô đơn tột bậc, trái tim cứ liên tục chùng xuống. Hắn quá khờ khạo, trận cược cả tiền đồ và tính mạng này hắn đã thua triệt để.

“Hầy…”

Đúng lúc này, hắn lại nghe một tiếng thở dài.

Con ngươi hắn co rụt lại, hắn ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt khiếp sợ của tất cả phàm nhân và yêu ma. Bọn họ trố mắt giật mình nhìn hắn… không, là phía sau hắn. Vu Úc Ly chậm rãi xoay người lại, trước mắt là những nấc thang trời quanh co bởi ánh trăng ngưng tụ lại, một con nai thần sáng rực đang chậm rãi bước xuống bậc thang. Nó không hề thay đổi gì cả, vẫn là đôi sừng nai điểm hoa, thân hình mảnh mai khoác ánh trăng lên mình của năm đó.

Thần linh sáng rực thình lình giáng xuống ngay trước mặt hắn.

Im lặng tuyệt đối, không một ai dám nói chuyện. Ngoại trừ Vu Úc Ly, tất cả phàm linh đều cúi đầu quỳ trước bọn họ.

“Lời của Úc Ly tức là lời của ta. Lệnh của Úc Ly tức là lệnh của ta.” Thần nói, “Ta nói muôn dân trong thiên hạ đoàn kết với nhau, ta nói đất đai trong thiên hạ chia đều cho tất cả mọi người. Ta nói thần vu và thủ lĩnh nào dám xúc phạm và phản nghịch thần linh đều bị lưu đày!”

———

Bình luận

Truyện đang đọc