HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Thần vốn cho rằng cuộc sống sau khi ở chung với Tư Kiêu Kỳ sẽ xảy ra biến hóa rất lớn, nhưng trên thực tế ngoại trừ thay đổi chỗ ngủ, bên gối có nhiều thêm một người thì những thứ khác tựa hồ vẫn vậy: Tiêu Thần vẫn làm ca ngày lẫn đêm, Ôn Tuấn Hoa vẫn như cũ không có chuyện gì cũng gọi anh tới bảo làm này làm nọ, có lúc sẽ bị gọi đi xem giải phẫu, trong phòng cấp cứu vẫn bận rộn mỗi ngày như đánh trận. Mà Tư Kiêu Kỳ vẫn rồng thấy đầu không thấy đuôi như cũ, hắn hiện tại vẫn chưa chính thức từ chức, trở về trạng thái nửa kiếm ăn nửa nghỉ ngơi, mỗi ngày chạy hai chuyến xe, thời gian còn lại đều bận rộn lo việc công ty.

Mỗi ngày Tiêu Thần đều bị cái hôn chào buổi sáng của Tư Kiêu Kỳ đánh thức, sau đó bực bội đạp Tư Kiêu Kỳ một phát lăn xuống giường, chờ tới khi anh hoàn toàn tỉnh ngủ chuẩn bị đồ đạc đi tới bệnh viện thì Tư Kiêu Kỳ đã chạy ở trên đường. Lúc Tiêu Thần tan ca sáng tám chín phần Tư Kiêu Kỳ vẫn chưa về tới nhà, Tiêu Thần một mình ra ngoài hoặc đến căn tin bệnh viện kiếm chút gì đó để ăn, sau đó từ từ đi bộ về căn phòng nhỏ dưới tầng hầm. Thông thường khoảng tám chín giờ tối Tư Kiêu Kỳ sẽ lê lết cả người nhếch nhác dính đầy mồ hôi trở về, sau đó không nói lời nào ôm Tiêu Thần cùng nhau tắm rửa. Đương nhiên, thời gian tắm rửa nhanh hay lâu tùy lúc, có khi một hai tiếng sau vẫn chưa ra là chuyện bình thường. Ngược lại trời càng ngày càng nóng, hai người cùng nhau tắm nước lạnh cũng thật thoải mái.

Tiêu Thần chưa bao giờ hỏi thăm việc làm ăn của Tư Kiêu Kỳ, nếu Tư Kiêu Kỳ đồng ý nói anh sẽ yên lặng lắng nghe, đôi khi sẽ cho hắn vài lời khuyên, bảo hắn mọi việc nên suy nghĩ chu toàn, đừng quá kích động. Mỗi lần Tiêu Thần đều sẽ nói: “Kỳ thực việc làm ăn anh cũng đã có kinh nghiệm rồi, tôi chỉ nhắc nhở chút vậy thôi.”

Tư Kiêu Kỳ nhào tới gặm mặt Tiêu Thần một cái: “Cậu nói rất đúng, cẩn tắc vô áy náy, lần trước cũng do tôi quá bất cẩn.”

Tiêu Thần nhìn sắc mặt Tư Kiêu Kỳ không nói lời nào, kỳ thực anh biết, Tư Kiêu Kỳ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, việc mở công ty nào có dễ dàng như vậy?

Trên thực tế, Tư Kiêu Kỳ thật sự rất phiền lòng, người ta thảm nhất là thất bại ngay tại vạch xuất phát, còn anh đơn giản thất bại ngay bên trong phòng thay đồ — cái biệt thự kia căn bản không bán được. Thị trường bất động sản hiện tại đang bị đóng băng, hai căn ba căn ít ra còn có thể bán được, sống một mình ở khu nhà giàu đã khó bán rồi, chưa kể biệt thự thì càng khỏi phải nói. Đa phần những người có trong tay hai ba căn khi nghe tới thuế bất động sản có cải cách đều bắt đầu bán thốc bán tháo, cuối cùng biệt thự của mình bán không ai mua.

Bán không được nhà sẽ không có tiền mặt, tiền trong tài khoản ngân hàng đừng nói là đăng kí công ty, đi làm cái con dấu còn không đủ. Tư Kiêu Kỳ đăng thông báo bán nhà ở mấy công ty môi giới bất động sản, hai ba tuần qua rồi cũng không thấy động tĩnh gì. Người đại lý làm khó dễ hỏi anh: “Tư tiên sinh, với tình hình như hiện tại…Khả năng bán được biệt thự này cũng không cao, hay là anh hạ giá xuống chút nữa?”

Tư Kiêu Kỳ vốn dĩ cho rằng căn nhà này tốt xấu gì cũng bán được tám triệu, giờ nghĩ lại đúng là mình quá ngây thơ, liền hạ giá thấp xuống. Ai biết hạ rồi lại hạ tiếp, xuống còn bảy triệu mà vẫn chưa bán được. Trong lòng Tư Kiêu Kỳ thật muốn chửi thề, nếu như có thể giảm thì ông đây đã giảm rồi, vấn đề là nếu như vậy thì sẽ không đủ vốn. Tư Kiêu Kỳ dự định mang căn nhà này đi thế chấp, khả năng xin hạ xuống hạn mức cho vay còn chưa đủ. Tư Kiêu Kỳ tính trước mắt đi xem mấy chiếc xe, rồi tìm người, chờ tới khi tài chính đủ rồi lập tức khởi động, nhưng giờ xem ra lại phải thay đổi kế hoạch.

Chiều hôm đó Tư Kiêu Kỳ lại một lần nữa thất vọng quay về, chạy tới nhà Kiều Hâm kể khổ. Kiều Hâm đã từ bỏ ý định sang lại cửa hàng lương bì, hắn đem vốn liếng tích góp được trong bấy nhiêu năm ra để có gì sẽ lập tức hùn vốn vào công ty của Tư Kiêu Kỳ, cái này gọi là “thả dây dài câu cá lớn”, đi theo Tư Kiêu Kỳ khẳng định có lời to.

“Tiểu Kiều à,” Tư Kiêu Kỳ cầm lấy một lon Coca Cola ướp lạnh, bất mãn nói, “Giấc mơ phát tài của chú xem ra vẫn còn phải chờ một chút.”

“Chờ thì chờ, em cũng không vội.” Kiều Hâm không ngần ngại chút nào nói, “Tiền của anh có đủ không? Không đủ thì lấy của em đi, em đang hoài nghi công ty giao thông bên đó còn chưa có phát tiền lương cho anh.”

“Phát,” Tư Kiêu Kỳ gật gù, “Có điều phát hay không cũng không có gì khác biệt.”

Kiều Hâm cười lên: “Bác sĩ Tiêu nhất định sẽ cảm thấy mình bị thiệt thòi, ở phòng dưới tầng hầm không nói, giờ còn phải nuôi thêm anh.”

Tư Kiêu Kỳ cười một cái không nói gì, đầu giường có cái ngăn kéo nhỏ, tiền lương mỗi tháng sau khi anh đã trích ra một phần gửi cho mẹ nuôi thì còn lại đều để vào trong đó, lúc nào cần dùng tới thì lấy ra hai tờ, dùng xong thì thôi. Anh còn nhớ tuần trước anh lấy hết 500 đồng cuối cùng ra dùng, sáng hôm nay lại phát hiện trong đó có 500 đồng. Tư Kiêu Kỳ cũng không khó chịu chạy đến tìm Tiêu Thần bàn về việc tiền của cậu hay tiền của tôi, có điều anh cũng không thể dùng 500 đồng đó được.

Tấm lòng của Tiêu Thần anh có thể nhận nhưng không thể dùng tiền của Tiêu Thần.

“Tiểu Kiều, chú có người bạn nào cần mua biệt thự không?” Tư Kiêu Kỳ thuận miệng thở dài một tiếng, “Biết trước tình hình bất động sản thay đổi thế này, lúc trước anh đã mua hai ba căn chung cư rồi.”

“Thế anh đi mua biệt thự làm gì?”

“Hư vinh đó biết không? Ai nói đó là đặc quyền của riêng phụ nữ chứ?” Tư Kiêu Kỳ than thở đập tay lên mặt bàn, lầm bầm nói: “Kỳ thực cái biệt thự đó vừa tối vừa u ám, lúc đó không hiểu anh nghĩ gì lại đi mua nó.”

“Anh, anh! Bác sĩ Tiêu tới,” Kiều Hâm đưa tay gõ gõ mặt bàn, Tư Kiêu Kỳ lập tức ngồi thẳng lên, nhìn về phía cửa bày ra bộ dạng tươi cười.

Bóng dáng Tiêu Thần không thấy đâu.

Kiều Hâm cười tới muốn chảy nước mắt.

Tư Kiêu Kỳ đập bàn: “Tiểu Kiều đừng giỡn nữa, anh chú đủ phiền rồi.”

“Mẹ nó! Bác sĩ Tiêu tới thật kìa.” Kiều Hâm dùng sức nhéo người Tư Kiêu Kỳ một cái, Tư Kiêu Kỳ nâng mắt nhìn thoáng qua, lập tức ngồi thẳng người như cây bút.

“Ủa anh/cậu cũng tới đây hả?” Hai người hai mặt một lời cùng hỏi đối phương, hỏi xong còn nhìn nhau cười.

“Mù mắt mù mắt luôn rồi!” Kiều Hâm che mắt lại ngồi một bên kêu lên.

“Mau cút!” Tư Kiêu Kỳ phất tay một cái, nhìn thấy Tiêu Thần tâm trạng liền tốt lên, kéo một cái ghế qua cho Tiêu Thần ngồi, “Cậu tới ăn cơm hả?”

“Ừ,” Tiêu Thần nói, “Anh không phải nói món mì xào tương của Kiều Hâm là thiên hạ vô đối sao?”



Mì xào tương

“Tại sao cậu không kêu tôi!” Tư Kiêu Kỳ lập tức bất mãn, đáng lẽ năm giờ chiều nay là Tiêu Thần đã được tan ca rồi, hai người có thể cùng nhau đi ăn bữa tối lãng mạn, sau đó nắm tay nhau tản bộ về nhà, rồi tắm rửa…Cuộc sống về đêm quả thực làm cho người ta không kiềm chế nổi.

“Tối qua anh rõ ràng nói hôm nay rất bận, cũng phải tám, chín giờ tối mới về nhà được.”

Tư Kiêu Kỳ nghĩ lại hình như có chuyện như vậy, nhưng việc này cũng không quan trọng, quan trọng là Tiêu Thần vừa mới nói hai chữ “về nhà”. Hai chữ này vô cùng chuẩn xác chọc trúng thần kinh của Tư Kiêu Kỳ, trong nháy mắt làm anh high tới cực điểm, anh lập tức nở nụ cười nói: “Chỗ này có gì để ăn đâu. Tôi dẫn cậu đi ăn, tôi biết có chỗ làm mấy món ăn Hoài Dương rất ngon, gần lắm, ngay bên kia Soho thôi.”

Đồ ăn ở trong khuôn viên Soho giá cao ngất trời, một cái bánh bao cũng phải tới tám mươi đồng.

Tiêu Thần vỗ vỗ tay hắn nói: “Thôi đi, trời nắng tôi lười đi lắm, cứ ở đây ăn đi.”

Tiêu Thần tuyệt đối sẽ không nói ra mấy câu như “Ăn ở đây đỡ tốn tiền”, thế nhưng Tư Kiêu Kỳ không ngốc, anh gõ bàn nhìn Phỉ Phỉ ngồi phía sau bàn tính tiền nói: “Cho hai tô mì xào tương, mấy dĩa rau trộn nữa.”

Phỉ Phỉ quay ra sau bếp hét lên: “Đại Hoàng, đại ca muốn ăn mì.”

“Aiz,” Kiều Hâm than oán, “Phiền muốn chết!”

Chờ tới lúc mì được bưng lên, Tiêu Thần mới hiểu độ “phiền phức” của món mì sợi này, anh chỉ tay vào tô mì với mấy món được đặt trên bàn: “Cái món ăn xa xỉ này là mì xào tương thật sao?”

Tư Kiêu Kỳ cầm một cái bát lên gắp mì bỏ vào, sau đó lấy đồ ăn từ mười mấy cái dĩa nhỏ cho vào cười nói: “Mì xào tương đặc chế.”

Tiêu Thần nhìn chén nhỏ đựng tương nói: “Cái  rốt cuộc là tương xào thịt hay là thịt xào tương  vậy?”

“Cậu cảm thấy nó là cái gì thì là cái đó,” Tư Kiêu Kỳ gắp lên miếng mì bỏ vào đầy một miệng, nói: “Ăn vui vẻ là được rồi, quan tâm nó là tương xào thịt hay thịt xào tương làm gì, nói chung đều ngon.”

“Ừm, nói chung có ăn là được rồi, lo lắng nhiều như vậy làm gì chứ?” Tiêu Thần gắp lên một đũa mì, thong thả nói.

Tư Kiêu Kỳ làm bộ không nghe thấy, quay đầu về hướng nhà bếp la lên: “Tiểu Kiều cho anh mày mấy củ tỏi nữa.”

Ngón tay Tiêu Thần nhẹ nhàng để lên cổ tay Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy còn nặng hơn ngàn cân, tay cầm đũa cũng cầm lên không nổi.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần bình tĩnh hỏi, “Anh không định nói thật với tôi sao?”

Tư Kiêu Kỳ liếc mắt nhìn Tiêu Thần, Tiêu Thần đang yên lặng nhìn anh, trong hai con ngươi tối sẵm là ngàn vặn nhu tình và quan tâm, Tư Kiêu Kỳ há to miệng, trong nháy mắt có cảm giác mình đã đi vào mộng cảnh, anh không dám thở mạnh sợ sẽ tỉnh giấc, lồng ngực vô cùng đau đớn. Tiêu Thần thay đổi sắc mặt, có chút khổ sở đau lòng nói: “Đương nhiên, tôi cũng biết về phương diện làm ăn có dính dáng nhiều tới vấn đề kinh tế, nếu anh không tiện nói thì cũng không sao.”

“Mẹ nó!” Tư Kiêu Kỳ bỏ đũa xuống, xả ra một tràng: “Tiêu Thần cậu học chiêu thức này ở đâu vậy? Muốn hù chết tôi sao? Cậu nói những lời này không phải sỉ nhục người khác sao? Trong tài khoản ngân hàng của tôi giờ chỉ còn 138 đồng 5 hào 6 xu, liên quan cái rắm tới vấn đề kinh tế, cậu nói bằng số tiền đó tôi phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Thần thu tay về, chút nhu tình lúc nãy cũng theo về nốt, mặt lạnh nói, “Làm sao là làm sao? Có cái gì thì anh cũng phải nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết chứ, một mình anh chịu đựng không sợ nghẹn tới bị trĩ luôn à.” Tiêu Thần không biết từ lúc nào đứng ở phía sau Kiều Hâm, bổ sung một câu, “Tiểu Kiều, tôi nói đúng không?”

Kiều Hâm khoát khoát tay nói, “Bác sĩ Tiêu, kỳ thực tôi biết đại ca phiền lòng vì cái gì, Phỉ Phỉ cũng biết, Ừm…Trình Tử bọn họ cũng biết, có lẽ nên để đại ca tự nói cho anh nghe thì hơn.”

Tư Kiêu Kỳ hung hăng trừng Kiều Hâm một cái, hai hàng lông mày nếu như có thể biến thành xích thì cũng đã ghìm chết hắn nãy giờ rồi – Anh bực bội cái gì, tâm trạng Kiều Hâm đang vô cùng vui vẻ.

Tư Kiêu Kỳ quay đầu lại nhìn Tiêu Thần, phát hiện mặt Tiêu Thần lạnh tới nỗi có thể đông chết được cá luôn rồi.

“Cái đó…Tiêu Thần, tôi không muốn để những chuyện này làm ảnh hưởng đến cậu…Ừ, cứ cho là da mặt tôi mỏng đi.” Tư Kiêu Kỳ cào cào tóc, lắp bắp nói.

“Ừm, da mặt anh mỏng, còn có thể đứng ở cửa quán cơm sờ sờ mó mó tôi mà.” Tiêu Thần lạnh lùng nói.

“Kỳ thực…Chính là tài chính vẫn chưa đủ, tôi có chút phiền lòng.” Tư Kiêu Kỳ lập tức thành thật nhận tội.

“Thiếu bao nhiêu?”

“Bảy…sáu triệu.” Tư Kiêu Kỳ quan sát sắc mặt Tiêu Thần một chút, ấp úng nói.

“A!” Tiêu Thần nhảy từ trên ghế xuống, “Bảy triệu! Anh muốn làm gì?”

“Đăng kí tài chính đã gần một triệu rồi, quan trọng là còn phải mua xe, hơn nữa mấy tuyến đường này lúc bắt đầu chạy cơ bản sẽ không kiếm được tiền, có thể tới nửa năm sau mới có thể có thu nhập. Hơn nữa tôi còn phải thuê văn phòng, thuê bãi đậu xe, còn phải xin đường bộ…Nói chung đăng kí công ty thì không cần nhiều tiền như vậy, nhưng sau đó thì…”

Tiêu Thần vốn dự định giúp đỡ Tư Kiêu Kỳ, bản thân anh cũng có mấy chục ngàn, tiệm sách của vợ Thẩm Bằng làm ăn không tệ, nếu vẫn không đủ có thể mượn ở đó thêm một chút. Anh đồng ý giúp đỡ Tư Kiêu Kỳ, người này đáng giá để mình có thể thử một lần, bất quá thì cuối cùng cả người và tiền đều không còn thôi, tiền thì vẫn có thể kiếm lại được, người thì sau này giang hồ không gặp nữa cũng không cần lo lắng. Bởi vậy Tiêu Thần nghĩ rất thoáng, anh tình nguyện giúp Tư Kiêu Kỳ lần này, chỉ sợ người này không chịu tiếp nhận.

Đáng tiếc…Mọi dự tính của Tiêu Thần bị con số “bảy triệu” trước mắt đập cho tan tành.

“Anh…nếu không thì chúng ta buôn bán cái khác?” Tiêu Thần cười hỏi, “Hay là chúng ta ở ngay trước cổng trường trung học dựng cái bàn nhỏ bán bánh rán đi, tôi thấy cái đó rất dễ kiếm tiền, bác gái bán bánh rán ở cổng bệnh viện tôi làm kiếm tiền còn nhiều hơn mấy người khác.”

Tư Kiêu Kỳ dùng ánh mắt vô cùng ai oán nhìn Tiêu Thần làm anh nổi hết da gà da vịt lên. ( =)))))))

“Kỳ thực…chúng tôi có căn biệt thự,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Nhưng không bán được, thời buổi này biệt thự khó bán quá.”

“Anh còn một căn biệt thự nữa?” Tiêu Thần đánh giá Tư Kiêu Kỳ từ trên xuống dưới một vòng, “Thật không nhìn ra nha.”

“Không phải của tôi…Cái đó có chút phức tạp, nói chung biệt thự này hiện tại không bán được nên không đủ vốn khởi động.”

Tiêu Thần suy nghĩ một chút: “Biệt thự của anh ở đâu? Kích thước như thế nào?”

Tư Kiêu Kỳ nói rõ tình huống hiện tại, lại bổ sung: “Cái biệt thự này đắt cũng vì một phần nằm ngay trong thành phố, bình thường mấy loại biệt thự này đều ở ngoại thành, tiểu khu này lúc trước nằm trên con đường cao cấp, là bất động sản nằm ở rìa thành phố. Đây là khu biệt thự gần với nội thành nhất, nếu không lúc trước tôi cũng không mua.”

“Gần vậy a,” Tiêu Thần cảm thán một câu, “Kích thước cũng không tệ.”

“Cậu thích sao?” Tư Kiêu Kỳ thiếu chút nữa đã nói ra câu “Cậu thích thì tôi mua cho cậu một cái”, anh bực bội cắn đầu lưỡi, đem nửa câu còn lại nuốt xuống, sau đó nhắc nhở chính mình, với tình huống bây giờ, đừng nói mua cho Tiêu Thần cái biệt thự, mua một cái bánh rán trái cây thì cũng chỉ có thể để một cái trứng!

“Tôi không thích,” Tiêu Thần lắc đầu một cái, cười mà như không cười nói, “Tôi phải dùng bao nhiêu nước khử trùng mới dọn sạch được cái nhà rộng như vậy.”

“Đệt!” Tư Kiêu Kỳ đen mặt, đây là điều khiến anh đau thương nhất.

Ở chung với Tiêu Thần cái gì cũng tốt, chỉ có điều tiêu chuẩn vệ sinh của hắn quá cao: tách trà uống xong phải rửa liền, ga trải giường một tuần giặt một lần, sàn nhà mỗi ngày đều phải lau, quần áo bẩn phải giặt liền…Nếu không phải hiện tại là mùa hè quá nóng thì Tư Kiêu Kỳ chắc một tháng mới thay đồ một lần, như vậy không cần mỗi ngày đều phải giặt đồ.

Mà thôi quên đi, nhưng hắn còn cấm ngồi trong phòng hút thuốc! Tư Kiêu Kỳ vừa nghĩ tới một người nghiện thuốc lá nặng như mình phải ngậm điếu thuốc leo hết một tầng lầu lên vườn hoa trong tiểu khu vừa ngồi đó nuôi muỗi vừa hút thuốc trong phút chốc cảm thấy mình quá thảm. Tư Kiêu Kỳ nghĩ, sau này nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, mua một cái nhà thật lớn, ít nhất cũng phải có ba phòng, một phòng ngủ cho mình và Tiêu Thần, một cái thư phòng để Tiêu Thần đọc sách, cái còn lại để mình hút thuốc…Yeah! Đó mới là thế giới của mình!

Bất quá trước mắt còn chưa được, muốn mua được cái nhà lớn cũng phải bán được căn biệt thự trước.

Tiêu Thần trầm ngâm một lúc nói: “Tư Kiêu Kỳ, tôi có người bạn có thể sẽ hứng thú với căn biệt thự này của anh.”

Tư Kiêu Kỳ nhạy bén hỏi: “Bạn gì? Có quan hệ gì với cậu?”

“Anh đúng là tật xấu không đổi,” Tiêu Thần vui vẻ, “Anh nghĩ cái gì vậy?”

“Tôi đối với tất cả mấy ‘người bạn’ của cậu đều không yên tâm.” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói.

Tiêu Thần biết Tư Kiêu Kỳ như thế này rõ ràng là đang chấp nhất chuyện cũ, nên mới để ý chuyện “500 đồng” như thế.

Trên thực tế, Tiêu Thần đoán không sai.

Dựa theo bản tính của Tư Kiêu Kỳ, chắc chắn sẽ muốn tự mình gầy dựng một phần gia nghiệp, sau đó tiện tay vứt trước mặt Tiêu Thần nói: “Này, cậu cứ lấy mà tiêu, muốn tiêu bao nhiêu tùy cậu.” Một người đàn ông như vậy, mạnh mẽ như vậy, lạnh lùng bá đạo như vậy. Nhưng trên thực tế bản thân mình còn phải chạy tới chỗ này của tiểu Kiều ăn để không phải tốn tiền, mặt mũi bao nhiêu cũng mất sạch rồi.

Anh  biết, sở dĩ Tiêu Thần để lại cho anh 500 mà không phải một ngàn là muốn chừa cho anh mặt mũi. Nhưng dù có như vậy đi chăng nữa anh cũng không khỏi cảm thấy mình kém cỏi vô dụng. Vốn đã ủ rũ rồi, giờ còn nhờ tới quan hệ của Tiêu Thần để bán biệt thự, có khi hắn còn phải nợ người ta một cái ân tình…ĐM, Tư Kiêu Kỳ một mặt cảm thấy đau lòng, một mặt cảm thấy mặt mũi mấy đời của nhà họ Tư đều bị mình làm mất hết rồi.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần nói, “Tôi ở nhà của anh, còn tới chỗ bạn của anh ăn cơm, tương lai còn có thể ở biệt thự của anh đi xe của anh, vậy mà anh có chuyện gì cũng không nói cho tôi biết…Anh nghĩ mình đang bao dưỡng tình nhân sao?”

Cút, trong lòng Tư Kiêu Kỳ âm thầm kêu một tiếng, trên thế giới này làm gì có tình nhân nào khó phục vụ như vậy.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói, “Kỳ thực tôi vẫn cảm thấy mình giống đang nuôi mèo hơn.”

Tiêu Thần híp mắt nhìn anh, dùng ánh mắt cảnh cáo sau này nói chuyện suy nghĩ một chút.

Tư Kiêu Kỳ cười hì hì nói, “Thường thì tình nhân toàn theo nịnh bợ kim chủ, tình huống của chúng ta thì cậu giàu hơn tôi, tôi chạy tới nịnh bợ cậu. Do đó nếu nói quan hệ bao dưỡng, thì Tiêu Thần cậu là chủ.”

“Vậy thì?”

“Vậy nên,” Tư Kiêu Kỳ thoải mái nói, “Ngài làm ơn giới thiệu người có thể mua cái biệt thự đó cho tôi đi, để tôi còn làm đại gia a.”
Thật ra dù vài chương nữa hai người mới chính thức xác định quan hệ cơ nhưng mà tình cảm của cả hai thì đã rõ rành rành chỉ là chưa chịu thừa nhận thôi, mình rất thích đoạn Tiêu Thần nghĩ cho anh Kỳ, làm gì cũng nghĩ cho anh ấy từng chút một. Kể cũng tội bị bắt đi bán bánh rán =)))) Người ta sĩ diện cao lắm, còn muốn kiếm nhiều tiền mua biệt thự mua xe nữa mà:)))

Bình luận

Truyện đang đọc