HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Quách Hoành cũng không thật sự muốn đi chặn Tư Kiêu Kỳ, nhưng mà chuyện đời chính là trùng hợp như vậy, lúc hắn tan tầm đã nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ giống như hung thần đứng gác ngay cổng. Hôm nay hắn mặc một chiếc quần tây màu đen, trên là áo sơ mi màu trắng có in hoa, nút nơi cổ áo được gài lại, tay áo vén tới khuỷu tay, nhìn chẳng khác gì mấy tên trộm chó đứng hút thuốc nói chuyện phiếm với người canh giữ ở bãi đỗ xe. Hai người mỗi người ngậm một điếu thuốc, nói chuyện tới mặt mày hớn hở, nếp nhăn trên mặt ông cụ kia xem ra còn nhiều hơn mấy cánh hoa cúc.

Coi kìa cái đuôi gà mái sắp hiện ra luôn rồi!

Quách Hoành ghét bỏ nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ, trong lòng sắp bùng lên ngọn lửa. Bản thân mình vì để Tiêu Thần có thể được lộ mặt ở những sự kiện lớn không biết đã phí hết bao nhiêu công sức để giành vé cho Tiêu Thần tham gia hội thảo lần này, kết quả lại bị một con gà mái làm cho hỏng hết, Quách Hoành đột nhiên có loại thương cảm “gả con gái ra ngoài”.

Tư Kiêu Kỳ đang cùng ông cụ đoán kết quả trận đấu cuối tuần này, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Quách Hoành thịnh nộ đi về phía mình. Anh lập tức dụi tắt điếu thuốc rồi quẳng vào thùng rác ngay bên cạnh, mặt tươi cười đi qua.

Tư Kiêu Kỳ cười tới vô cùng chân thành, anh thật sự rất cảm kích Quách Hoành, vào lúc Tiêu Thần gặp khó khăn nhất Quách Hoành vẫn không bỏ rơi Tiêu Thần, dù cái “giúp” này cũng chính là giúp hắn, nhưng mà suy cho cùng việc hắn làm cũng giúp Tiêu Thần hoàn thành nguyện vọng, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy dù sao mình cũng phải mang ơn người này. Mà điều làm Tư Kiêu Kỳ đặc biệt cảm kích Quách Hoành chính là, sau khi Tiêu Thần trở về khoa ngoại lồng ngực, Quách Hoành vẫn coi Tiêu Thần là nhân tố nòng cốt mà bồi dưỡng. Tiêu Thần mới 35 tuổi, ở mặt kỹ thuật coi như đã tiến bộ khá nhiều, có thể tham gia các ca phẫu thuật có độ khó cao, chuyện này không gì tốt hơn.

Cho nên Tư Kiêu Kỳ nhìn về hướng Quách Hoành với thái độ vô cùng cảm kích, nhưng là tâm tình Quách Hoành lúc này đã khó chịu tới cực điểm! Hắn chỉ chào hỏi Tư Kiêu Kỳ cho có lệ, đáy mắt đuôi mày đều bày tỏ “ông đây đang rất là bực bội”. Mà Tư Kiêu Kỳ là người gì chứ, cao thủ đoán nhìn mặt đoán tâm trạng chứ vừa gì, nên vừa nhìn thấy Quách Hoành anh đã biết người này một là tức giận với mình hai là tức giận với Tiêu Thần. Vì thế anh rất cung kính mà chào hỏi: “Chủ nhiệm Quách, anh tan tầm rồi à?”

Nếu chuyện đã định, Quách Hoành cũng lười giải thích với Tư Kiêu Kỳ cái hội thảo này đối với Tiêu Thần quan trọng thế nào, hắn chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ vài giây rồi nói: “Ừ, tôi đi trước.”

“À, tạm biệt chủ nhiệm Quách.” Tư Kiêu Kỳ khách khí nhìn Quách Hoành đi xa, rồi kéo Tiêu Thần lúc này mới ra khỏi cổng bệnh viện vào xe truy hỏi: “Vợ nè, sao chủ nhiệm Quách của em nhìn anh giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung quá vậy? Người ta không biết còn tưởng anh làm hư con gái nhà anh ta.”

“Đừng nói nhảm, anh ta giận em thôi. Là em thất hứa với anh ta,” Tiêu Thần ngả người dựa vào lưng ghế, duỗi chân ra, “Anh ta buồn bực cả buổi trưa.”

“Đồ lòng dạ hẹp hỏi, anh ta mà biết em thất hứa với anh bao nhiêu lần đảm bảo anh ta sẽ vui lên liền.” Tư Kiêu Kỳ bất bình nói, quay đầu xe lại rồi lái xe rời đi.

“Anh muốn đi đâu vậy?” Tiêu Thần kỳ quái hỏi, “Về nhà đâu phải đi hướng này.”

“Tới công ty, anh lỡ để quên hợp đồng đấu thầu ở công ty, giờ phải lấy về coi, qua mấy ngày nữa là phải đấu thầu rồi.”

Tiêu Thần biết buổi đấu thầu này, chả là Nội Mông có cái mỏ dầu muốn sửa lại giàn giáo, cần bốn chi đội xe vận chuyển vật tư và nhân viên thi công, kỳ hạn công trình là sáu tháng. An Tiệp nhất định phải giành được mối làm ăn này, trên dưới công ty vì cái này đã bận rộn hơn hai tháng, hiện tại đã tiến vào giai đoạn cuối cùng. Trước mắt đối thủ của An Tiệp chính là công ty Thuận Đạt, có lịch sử lâu đời nên kinh nghiệm cũng phong phú hơn một chút; nhưng nếu so với tình trạng xe và cách quản lý đoàn đội thì lại không bằng An Tiệp, giá đưa ra cũng cao hơn, nên so ra thì hai công ty là ngang tài ngang sức, thắng thua chỉ trong gang tấc.

“Khả quan không?” Tiêu Thần hỏi.

“Khó nói lắm, nội bộ Thuận Đạt khá phức tạp, còn ưu thế của chúng ta là xe và giá cả, không biết có gánh nổi hay không. Chúng ta mấy ngày nay bàn bạc chính là xem nên đưa ra giá thế nào, hai tuần nữa là phải đưa ra giá thầu thấp nhất rồi, một khi đã báo lên sẽ không thay đổi được nên phải thận trọng.”

Tiêu Thần đưa tay vỗ vỗ đầu gối Tư Kiêu Kỳ: “Cố lên vợ ơi, kiếm thật nhiều tiền.”

“Ừm,” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt gật gật đầu, “Đêm nay anh sẽ thức với em, em đọc tài liệu giải phẫu, anh nghiên cứu hợp đồng.”

Tiêu Thần cười, anh rất thích những lúc như thế này. Trong thư phòng rộng lớn, mỗi người chiếm lấy một góc, nghiên cứu những thứ khác nhau, thoạt nhìn thì có vẻ không có liên quan gì, nhưng hô hấp và nhịp tim đều là cùng một tần suất.

***

Hôm sau Tiêu Thần phải thực hiện một ca mổ kéo dài bảy tiếng đồng hồ. Độ khó của ca mổ này khá lớn, Quách Hoành kiên quyết để Tiêu Thần làm mổ chính, trước đó hắn cũng đã giúp Tiêu Thần làm tốt hết thảy công tác chuẩn bị, lại chủ động làm phụ tá cho Tiêu Thần. Thế là Tiêu Thần mang theo áp lực mà bước vào phòng mổ, chờ tới khi phẫu thuật xong, anh mệt tới nỗi sắp ngã quỵ, phải gắng lắm mới lê lết được về tới nhà.

Trong nhà hiển nhiên là không có ai, Tiêu Thần rửa mặt rồi ôm laptop nằm trên giường lướt web, khách sạn ở đảo Phổ Cát mặc dù nhiều, nhưng chẳng có mấy cái đạt đủ tiêu chuẩn của Tư Kiêu Kỳ, nào là cảnh phải đẹp, công trình tốt, phục vụ tốt, đồ ăn ngon nữa…Quan trọng nhất chính là…Phải riêng tư! Căn cứ theo mấy điều kiện này thì khách sạn đạt chuẩn không nhiều, Tiêu Thần bỏ ra nửa tiếng cuối cùng cũng chọn được.

Anh sau khi chuyển tiền xong thì chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, chưa tới hai phút cái tên Tư Kiêu Kỳ đã hiện lên trên màn hình. Tiêu Thần cười híp mắt nhìn cái tên kia không ngừng chớp tắt, đắp chăn lên thoải mái tiến vào mộng đẹp – Em không bắt máy đấy, cho anh gấp chết, ai bảo anh làm em không đi được hội thảo làm chi!

Tư Kiêu Kỳ đúng thật là sắp gấp chết rồi, anh đang cùng Kiều Hâm, Trương Hạo, Trình Tử Hoa thảo luận chi tiết hợp đồng thì nhận được tin nhắn báo thẻ tín dụng vừa mới mất một khoản tiền. Thẻ tín dụng là tên Tiêu Thần nhưng mà người trả tiền lại là Tư Kiêu Kỳ, trên thực tế tất cả tiền của Tư Kiêu Kỳ đều để dưới danh nghĩa Tiêu Thần, nếu như An Tiệp đóng cửa cần thanh toán tài sản, mang tên anh thì chỉ có cái nhà, còn tiền tiết kiệm…Thật ngại quá, tuyệt đối không vượt quá ba vạn.

Đàn ông kiếm tiền là để vợ xài, để vợ quản tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy mình làm rất đúng.

*Thiên kinh địa nghĩa: là chuyện chính đáng, lý lẽ bất di bất dịch.

Tiêu Thần để tiền lương của mình và Tư Kiêu Kỳ cùng một chỗ để tiêu dùng hằng ngày, món tiền chi ra dù lớn nhỏ đều sẽ có tin nhắn nhắc nhở gởi đến điện thoại Tư Kiêu Kỳ. Tiêu Thần nói: “Em là nhân viên tài vụ, còn anh là kế toán, em dùng tiền anh ký sổ, quá chuẩn.”

Tư Kiêu Kỳ cũng cảm thấy rất tốt, anh còn lo là sau này mình có tiền rồi Tiêu Thần sẽ khó chịu, sẽ nghĩ tới chuyện không đâu. Nhưng trên thực tế Tiêu Thần hoàn toàn không hề quan tâm đến việc anh có bao nhiêu tiền, cuộc sống của hai người từ đầu đến cuối đều theo tiêu chuẩn trung bình, dễ chịu nhưng không xa xỉ.

Tiêu Thần rất rõ tại sao Tư Kiêu Kỳ muốn để hết tiền dưới danh nghĩa của mình, Tư Kiêu Kỳ cũng hiểu phần dụng tâm của Tiêu Thần khi ghi điện thoại của mình ở phần gửi tin nhắn thông báo.

Như thế này thật sự rất tốt.

Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này anh thật sự sốt ruột chết được, anh tất nhiên không phải sốt ruột vì chút tiền này, cái làm anh gấp chính là số tiền này thanh toán cho tài khoản của Ctrip! Tiêu Thần đặt hàng bên Ctrip, có thể là cái gì? Cũng không thể là nội y tình thú đúng không? Ba chữ “đảo Phổ Cát” lúc này nhảy tới nhảy lui trong đầu Tư Kiêu Kỳ. Anh gọi điện thoại cho Tiêu Thần nhưng từ đầu đến cuối không hề có người nghe máy, anh gọi điện thoại tới bệnh viện thì Đoạn Thế Hân nói Tiêu Thần đã về lâu lắm rồi. Tư Kiêu Kỳ đứng ngồi không yên, anh vào web của Ctrip, đăng nhập bằng số tài khoản và mật mã, lập tức thấy được đơn đặt hàng mới nhất. Anh nhìn chằm chằm màn hình cười như đứa ngốc, giống như mới trúng được trăm vạn xổ số.

*Ctrip: nhà cung cấp dịch vụ du lịch của Trung Quốc.

“Đại ca anh không sao chứ?” Trình Tử Hoa khiếp sợ hỏi.

Tư Kiêu Kỳ đang vui nên nhìn về Trình Tử Hoa cũng bằng ánh mắt nhu tình như nước, thành công làm Trình Tử Hoa sợ tới run bần bật.

Tư Kiêu Kỳ nhẹ giọng nói: “Không có gì…Chú nói cái giá thầu đó được không?”

“Được, được rồi…để em đi nghe ngóng thêm, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Trình Tử Hoa lặng lẽ sờ sờ cánh tay mình, cảm nhận tầng da gà vừa bị Tư Kiêu Kỳ dọa cho nổi lên.

Kiều Hâm gật đầu tán đồng, “Hiệu suất hoạt động và lợi ích trong vòng nửa năm nay của công ty chúng ta đều ở trong đó, huống hồ động tĩnh lớn người có liên quan cũng biết hết rồi, nếu không giành được mối làm ăn này lời ra tiếng vào tự động cũng sẽ không êm tai.”

“Vậy mấy đứa ráng thêm chút nữa,” Tư Kiêu Kỳ mặt mày tỉnh bơ nói: “Tranh thủ giành chiến thắng, còn nữa cuối tháng sau anh xin nghỉ.”

“Nghỉ?” Trương Hạo kháng nghị, “Nếu như trúng thầu công ty có thể bận tới tối tăm mặt mày, anh còn canh ngay lúc đó chạy đi chơi? Không cho phép!”

“Vậy chú mày khai trừ anh đi, không thì anh từ chức cũng được.”

Trương Hạo chán nản nhìn Tư Kiêu Kỳ vểnh đuôi tự đắc, lúc này chỉ hận không thể ném người ra ngoài cửa sổ.

***

Hai tuần sau, Tư Kiêu Kỳ gửi giá thầu đi.

Hôm đó vừa dịp Tiêu Thần được nghỉ, anh lái xe chở Tư Kiêu Kỳ đi gửi giá đấu thầu. Tư Kiêu Kỳ nắm chặt xấp văn kiện trong tay: “Lợi nhuận năm nay đều trông cậy vào nó.”

Tiêu Thần không quá hiểu cách làm ăn của Tư Kiêu Kỳ, nhưng anh lại là một người biết lắng nghe: “Đừng khẩn trương, mấy cái đấu thầu không phải năm nào anh cũng tham gia mấy lần sao?”

“Lần này không giống,” Tư Kiêu Kỳ thở dài, cau mày nói, “Mỏ dầu là doanh nghiệp nhà nước, mà đây chỉ mới là công trình nhất thời, sau này sẽ còn có thêm nhiều nữa, nếu như chúng ta có thể cầm được hợp đồng lần này, thu nhập trong vòng ba năm tới hẳn là không cần phải lo nữa. Hơn nữa, cầm được hợp đồng này đồng nghĩa với việc doanh nghiệp chúng ta tốt nhất, địa vị của An Tiệp trong ngành cũng sẽ khác.”

Tiêu Thần liếc mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ, cảm thấy dáng vẻ cau mày của người này nhìn không đẹp chút nào. Thế là anh đưa tay bắt lấy tay Tư Kiêu Kỳ: “Đừng lo, dù có trúng thầu hay không em cũng cần anh, dữ lắm thì em nuôi anh thôi.”

Tư Kiêu Kỳ ngoài ý muốn không có giả ngây giả dại, anh nghiêng đầu hỏi Tiêu Thần: “Nuôi bao lâu?”

Tiêu Thần bị phản ứng này của Tư Kiêu Kỳ làm cho giật nảy mình, Tư Kiêu Kỳ lúc này nên cầm tay anh ủy mị nói: “Tiêu gia, người lại trêu chọc nô gia nữa rồi, nô gia không thuận theo người đâu”, đây mới là phong cách của hắn, còn phong cách tổng giám đốc này lại khá lạ lẫm, nhưng mà rất đẹp trai.

Tiêu Thần nghiêm túc nói, “Em cũng không phải chưa từng nuôi, trại nuôi gà này tốt xấu cũng hoạt động được hơn hai năm, sau này có thêm mấy năm nữa đối với em cũng không quan trọng.”

Tư Kiêu Kỳ chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng mà anh không dám thất bại, công ty trên dưới còn trăm gia đình cần nuôi đây.”

Cõi lòng Tiêu Thần lập tức trở nên mềm nhũn, anh có thể hiểu được suy nghĩ này của Tư Kiêu Kỳ, giống như anh mỗi lần đứng trước bàn mổ sẽ tự nhủ “Không được thất bại, bao nhiêu hỉ nộ ái ố của người thân bệnh nhân đều đặt trên người mày”.

Trách nhiệm và áp lực tăng lên mỗi ngày, là một “Tổng giám đốc lạnh lùng đẹp trai bá đạo” trong mắt người ngoài, nhưng anh cũng sẽ vì mấy lời đàm tiếu mà sợ hãi, cũng sẽ nằm trên giường ôm mình nói: “Mệt chết ông đây rồi, không muốn đi làm nữa.”

Tiêu Thần đau lòng nghĩ, hủy chuyến đi công tác lần này đúng là quyết định sáng suốt, Tư Kiêu Kỳ thật sự cần được nghỉ ngơi. Anh bẻ tay lái, đổi đề tài: “Mười ngày nữa là chúng ta đi đảo Phổ Cát rồi, tranh thủ hai ngày này thu xếp đồ đạc thôi.”

Tư Kiêu Kỳ cuối cùng cũng cười lên, anh nói: “Em tự sắp xếp đi, tới lúc đó đừng quên mang theo anh là được.”

Tiêu Thần từ ngày 20 bắt đầu được nghỉ, ngày 21 sẽ có kết quả đấu thầu, vé máy bay được đặt vào ngày 22, thời gian được sắp xếp vô cùng hợp lý. Tư Kiêu Kỳ từ ngày 20 đã chính thức “nghỉ ngơi” cùng với Tiêu Thần, chỉ là hắn suốt ngày cứ mang theo tâm trạng thấp thỏm đi qua đi lại trong phòng.

“Anh xếp đồ vào vali đi,” Tiêu Thần hạ lệnh, “Cứ đi qua đi lại em sắp hoa mắt luôn rồi.”

Tư Kiêu Kỳ nhìn tới vali du lịch đặt trước cửa với đồng quần áo nằm ngổn ngang trên giường, tâm tình mới tốt lên được một chút. Đúng vậy, còn hơn bốn mươi tiếng nữa thôi là mình có thể cùng vợ đi tới bờ biển tắm nắng rồi. Tiêu Thần từ chối cái hội thảo kia để cùng mình đi nghỉ phép, sau bảy năm trời đấu tranh với ý niệm “cố gắng nâng cấp kỹ năng nghề nghiệp” của vợ cuối cùng cũng đạt được chút thành tựu, vượt lên một bậc so với đối thủ, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy rất mở mày mở mặt.

Anh còn nhớ rõ ngày đó chạy vội về nhà, lôi Tiêu Thần từ trong chăn ra để xác nhận xem có phải hắn thật sự đi đảo Phổ Cát cùng mình hay không, lúc nhận được đáp án khẳng định anh vui tới không còn biết trời đất gì nữa, kết quả tinh thần phấn chấn quá cứ thế ngơ ngác bị Tiêu Thần đè lên giường ăn sạch từ trong ra ngoài.

Nhưng mà không sao, anh rất hưởng thụ.

“Mèo kia,” Tư Kiêu Kỳ vừa cho đồ vào vali vừa nói, “Mà chuyện em xin phép được cũng không nói cho anh biết làm anh đau lòng cả một đêm.”

“Còn chưa xin phép được nói với anh kiểu gì, lỡ như không được duyệt thì sao?”

“Hôm đó em nói em thất hứa với Quách Hoành mới làm anh ta nổi giận, có phải là chuyện này không?”

Tiêu Thần cười: “Hôm đó anh ta thật sự rất tức giận.”

Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên dừng công việc trong tay lại, ngây ngốc nhìn Tiêu Thần giống như đột nhiên nhận ra cái gì.

“Vợ,” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói, “Em nói thật với anh, hội thảo lần này có phải rất quan trọng không.”

“Có thể thế nào,” Tiêu Thần hờ hững nói, “Tham gia cũng không thể thăng chức, không tham gia cũng không thể mất việc.”

“Vậy tại sao Quách Hoành lại giận tới mức đó?”

“Bởi vì tham gia hội thảo đó toàn là người có quyền, người nào người nấy cũng là chuyên gia, muốn em đi để cho quen mặt thôi.”

Tư Kiêu Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, anh mới nghe đã hiểu ra được vấn đề. Anh vứt quần áo trong tay qua một bên, xụ mặt nói: “Tại sao lúc đó em không nói? Cái này hẳn là rất quan trọng, còn do chủ viện Y Học Trung Hoa chủ trì, có thể lên đó phát biểu, đều là người có cấp bậc, em…Sao lại từ bỏ chứ? Anh, anh, thật sự không nghĩ tới…”

“Được rồi được rồi,” Tiêu Thần cắt ngang Tư Kiêu Kỳ, vỗ vai hắn trấn an, “Anh cho là em được đi sẽ nở mày nở mặt lắm hả, không đâu! Em mà đi, để đám người đó cầm trình tự phẫu thuật của em lên coi rồi lại phê chuẩn này nọ có bao nhiêu mất mặt a? Đợi qua hai năm em có đầy đủ vốn liếng rồi đến lúc đó đi cũng không muộn.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết,” Tiêu Thần kiên quyết nói, “Chuyện này đã định rồi, không có gì để nói nữa, anh nếu cảm thấy áy náy thì đi làm vài món ngon cho em ăn đi, gần đây trình độ nấu nướng của anh càng ngày càng có vấn đề, em có ý kiến.”

Tư Kiêu Kỳ há hốc mồm không nói được lời nào, trong lòng một mảnh ấm áp, chỉ hận không thể lập tức hóa thân thành tiểu đương gia Trung Hoa.

Anh đang định mở miệng hỏi Tiêu Thần xem tối nay muốn ăn cái gì thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

“À vâng chủ nhiệm Tôn,” Tư Kiêu Kỳ đổi sang bộ dạng cười ha hả nói, “Ngài tìm tôi có việc gì không?”

Tiêu Thần thấy sắc mặt hắn thay đổi, không khỏi vui vẻ. Vừa định xếp đồ để vào vali thì nghe thấy Tư Kiêu Kỳ kêu lên một tiếng, “Thật sao?”

Hai mắt Tư Kiêu Kỳ trừng lên, giọng nói cũng nâng lên hai tông, tay gắt gao nắm lấy điện thoại ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

“Ngài chắc chắn? Còn có thể cứu vãn được nữa không, giá đã định chưa? Chúng tôi có thể hạ giá xuống nữa…À…Vậy sao?” Giọng nói Tư Kiêu Kỳ dần trầm xuống, mang theo chút mất mát uể oải, “Vậy…cảm ơn ngài đã báo cho tôi biết.”

Tiêu Thần thả đống đồ trong tay xuống, đi tới trước mặt Tư Kiêu Kỳ, “Trả giá không thuận lợi?”

Tư Kiêu Kỳ gật gật đầu, miễn cưỡng cười một tiếng, “Thua rồi.”

“…”

“Không sao,” Tư Kiêu Kỳ dang tay ôm chầm lấy Tiêu Thần, “Làm ăn tất nhiên có lời có lỗ, anh cũng quen rồi.”

“Ừm,” Tiêu Thần ôm chặt lấy eo Tư Kiêu Kỳ, “Không sao, chúng ta chi nổi!”

Lời này thật sự rất quen tai, năm đó Tư Kiêu Kỳ cũng từng nói với Tiêu Thần như vậy, nhưng bây giờ được nghe chính Tiêu Thần nói ra cảm giác lại khác biệt hoàn toàn, càng ấm áp càng an tâm.

“Anh còn định sang năm mua cho em cái nhà lớn hơn.”

“Anh tha cho em đi, nhà này quét dọn thôi cũng đủ mệt chết em rồi.” Tiêu Thần lập tức bác bỏ suy nghĩ này của Tư Kiêu Kỳ.

Tư Kiêu Kỳ không nói gì, chỉ tựa đầu lên vai Tiêu Thần, nặng nề thở dài: “Công sức cả hai tháng trời, hơn ba mươi vạn ném vào đó, giờ mất hết rồi.”

“Sao mà mất hết được?” Tiêu Thần nói, “Tiền này anh dùng để mua xe mới, sửa lại xe cũ, lên kế hoạch tuyên truyền công ty…Còn dám lấy cớ mời khách hàng lớn đi ăn mấy bữa tiệc sang trọng, không phải đều vào bụng anh hết à, lại nói tiếp, ba mươi vạn đó cũng không phải quá nhiều.”

Tư Kiêu Kỳ nhíu nhíu mày nói: “Sao nghe em nói xong anh lại cảm thấy đã không lỗ mà còn lời được tiền vậy?”

“Thì vốn là không lỗ mà,” Tiêu Thần duỗi tay chạm vào mặt Tư Kiêu Kỳ, đầu ngón tay xẹt qua hai hàng lông mày dày rậm, người đàn ông sắp bốn mươi tuổi này xuất hiện vào đúng thời điểm đẹp nhất của cuộc đời anh, thành thục tiêu sái, tự tin hơn người, quan trọng nhất chính là, hắn từ đầu đến cuối chưa từng tuyệt vọng, mặt mày luôn là tươi cười rạng rỡ — đương nhiên đó chỉ là trước mặt người ngoài, ở trước mặt mình người đàn ông này luôn để lộ ra một phần chân thành, một phần tinh tế, nhiều hơn là một phần tin cậy và mềm yếu.

“Anh vẫn luôn lời mà. Anh xem, anh chỉ trong 6 năm này đã có được một công ty và một cái nhà cho riêng mình, còn một đám anh em một mực vì anh, tổng kết lại chính là chiến thắng hoàn toàn.” Tiêu Thần vỗ vỗ sau lưng đối phương, “Tuyệt lắm.”

Tư Kiêu Kỳ trầm mặc chốc lát, sau mới cười khổ nói: “Kỳ thật bây giờ thua thảm, có biết bao nhiêu người đang chờ để giễu cợt đây.”

Tiêu Thần chớp chớp mắt, “Giễu cợt là vì hâm mộ ghen tị, lúc Lâm Phóng bán đi nửa cái công ty sao không thấy ai tới giễu cợt hắn đi?”

“Hắn không bán mới đáng chê cười chứ,” Tư Kiêu Kỳ hôn lên phía sau gáy Tiêu Thần, “Vợ à, cách em nói làm anh có cảm giác bị chê cười là một chuyện vô cùng nở mày nở mặt.”

“Dùng 6 năm để chiếm lấy một phần tư thị trường vận chuyển hàng hóa của An Hải, em thấy thành tích như này cũng đủ để nở mày nở mặt rồi.”

Tư Kiêu Kỳ nghĩ rồi nói: “Cũng phải, so với việc lúc trước anh làm sập công ty thì đã có tiến bộ lắm rồi.”

Tiêu Thần cười cười gật đầu, đẩy Tư Kiêu Kỳ một cái: “Thế nên là anh phải tiếp tục phấn đấu, kiếm về thật nhiều tiền cho em.”

***

Tư Kiêu Kỳ gọi điện cho Kiều Hâm, Trương Hạo và Trình Tử Hoa, bốn người lái xe đi tới công ty của chủ nhiệm Tôn để thăm dò tình huống. Hóa ra phần thắng của An Tiệp vẫn rất lớn, kết quả công ty Thuận Đạt lại đưa giá thấp hơn An Tiệp, bên kia do dự một hồi quyết định chọn Thuận Đạt.

“Giá cũng chốt rồi, bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Trương Hạo nhanh chóng tính toán kế hoạch tiếp theo, hắn nói với Trình Tử Hoa, “Giai đoạn đầu tiên chúng ta lỡ bỏ tiền vào nhiều quá, giờ tiền còn lại không nhiều, coi ra sáu tháng cuối năm phải ráng kiếm về thôi.”

Trình Tử Hoa và Kiều Hâm bàn luận vô cùng sôi nổi, ba người châu đầu vào nhau nhiệt liệt thảo luận, Tư Kiêu Kỳ chẳng biết từ lúc nào đã bị ném ra ngoài.

Tư Kiêu Kỳ có chút băn khoăn, với tình huống này anh hẳn là nên ở lại công ty cùng mọi người xử lý mọi chuyện, nhưng mà tuần trăng mật thì phải làm sao đây, Tiêu Thần còn vì cái này mà bỏ đi cơ hội tham gia cái hội thảo kia, hơn nữa chuyện này rất có thể sẽ làm trì hoãn cơ hội thăng chức của hắn. Chính mình lại bỏ gánh vào lúc này, làm sao ăn nói với Tiêu Thần?

Trình Tử Hoa nói được một nửa thì ngẩng đầu lên, “Anh, anh cứ đi chơi đi, chuyện còn lại để tụi em lo là được.”

“Anh yên tâm đi nghỉ phép đi, miễn sao về có quà cho tụi em thôi.” Kiều Hâm không ngẩng đầu lên nói.

“Đi mau đi mau, coi như cho tụi em cơ hội làm chủ công ty đi.” Trương Hạo nửa đùa nửa thật nói.

Tư Kiêu Kỳ giãy giụa hồi lâu cũng cắn răng rời khỏi văn phòng, trên đường lái xe về nhà lòng bàn tay anh cũng trở nên lạnh lẽo. Mỗi bước đi về phía trước, anh đều muốn quay đầu nhìn lại, đây là công ty của anh, vào lúc này anh hẳn là nên ở lại cùng mọi người giải quyết vấn đề.

Nhưng mà, Tiêu Thần đang đợi anh.

Tư Kiêu Kỳ lúc mở cửa đi vào nhà cố gắng để mình cười tự nhiên hết mức có thể, Tiêu Thần đang ngồi trong phòng khách xem TV, trên bàn có mấy hộp cơm còn chưa có mở ra.

“Anh ăn cơm nha,” Tiêu Thần quay đầu hỏi Tư Kiêu Kỳ, “Anh thay đồ đi, để em đi hâm nóng cơm cho anh.”

Tư Kiêu Kỳ gật đầu đi lên lầu đẩy cửa phòng ngủ, hai cái vali lớn đã không còn trong phòng ngủ nữa, Tư Kiêu Kỳ nhớ lại hình như cũng không thấy đặt ở huyền quan. Kéo tủ quần áo ra thì thấy đồ đạc đã được sắp xếp chỉnh tề để trở vào, có mấy món anh mấy ngày trước còn thấy nằm trong vali.

Tư Kiêu Kỳ đóng tủ quần áo lại chạy xuống dưới lầu, Tiêu Thần lúc này đang đứng trong bếp bật lò vi sóng, Tư Kiêu Kỳ đứng phía sau ôm chầm lấy đối phương: “Tại sao lại cất đồ đi?”

Tiêu Thần vỗ bàn tay hắn nói: “Đảo Phổ Cát giờ không đi cũng không chìm được, anh trước cứ lo giải quyết chuyện công ty đi, chúng ta còn phải dựa vào nó để kiếm tiền đây.”

“Anh xin lỗi.”

Tiêu Thần xoay người cọ cọ lên đầu Tư Kiêu Kỳ, xụ mặt nói: “Anh vậy mà lại nói câu ‘xin lỗi’ với em.”

Tư Kiêu Kỳ nghiêng đầu hôn Tiêu Thần, cái hôn lại chứa đựng vô hạn cảm kích và hạnh phúc.

Có người mình yêu bên cạnh, thì hưởng tuần trăng mật ở đâu mà chẳng được?

Bình luận

Truyện đang đọc