HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Tư Kiêu Kỳ muốn cười mà cố nhịn lại nhìn Hạ Tử Hàm, lần thứ hai cảm thấy mình và đứa nhỏ trước mặt này thật sự có sự khác biệt, có câu cách nhau ba tuổi như cách cả thế hệ, đằng này hai người còn cách nhau tận mười tuổi, với tuổi của mình có khi còn có thể làm ông tên nhóc này được. Anh thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ, Hạ Tử Hàm thích kiểu người cao cao gầy gầy bề ngoài nhã nhặn thì thôi đi, lại còn phải cao ngạo? Hừ, con mèo kia ở nhà mình không chỉ “ngạo” thôi mà còn đủ “độc”; hắn cũng không mạnh mẽ mà là “lấy nhu thắng cương”, kỳ thực cũng không cần phải cường hãn gì, liếc mắt một cái cũng đủ dọa mình sợ mất mật rồi…

“Hạ Tử Hàm,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Cậu đã gặp được người như vậy chưa?”

“Gặp rồi,” Hạ Tử Hàm thở dài, “Chỉ có điều bị từ chối tới cả đường lui cũng không có.”

Tư Kiêu Kỳ thán phục than một tiếng, bệnh thần kinh trên đời này cũng không ít.

“Sau đó thì sao?”

“Làm gì còn sau đó nữa,” Hạ Tử Hàm vung vung nắm đấm, “Bị từ chối thẳng thắn như vậy thì còn sau đó gì nữa.”

“Sao lại từ chối cậu?”

“Chú à, sao chú bà tám quá vậy.” Hạ Tử Hàm cười lạnh một tiếng, “Mấy chuyện xấu hổ này anh còn muốn em tự mình nói ra sao? Nằm mơ đi.”

Lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn khiến Tư Kiêu Kỳ cảm thấy có chút khó chịu, có điều chuyện làm người ta không vui mình cố truy hỏi tới cùng cũng không hay ho gì, liền sờ sờ mũi coi như thôi. Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước không biết từ lúc nào bọn Trình Tử Hoa đã đi theo phía sau bọn họ.

Trình Tử Hoa lúc này cảm thấy mình đúng là ngốc, trước giờ đối với xu hướng tình dục của đại ca hắn đã cảm thấy có gì đó không bình thường, sau đó ở chỗ Kiều Hâm sẽ thỉnh thoảng nghe người kia nói về người “chị dâu” kia, xem ra đại ca thật sự nghiêm túc yêu đương với đàn ông. Nhưng mà tình huống trước mắt này là sao? Tư Kiêu Kỳ vừa nói chuyện vừa cười ha hả, chọc cho Hạ Tử Hàm đi bên cạnh liếc mắt trừng hắn một cái.

Cái này…không phải là liếc mắt đưa tình trong truyền thuyết sao?

Trình Tử Hoa lấy di động ra, do dự không biết có nên nói chuyện này cho Kiều Hâm biết hay không, suy nghĩ một chút vẫn là để điện thoại lại vào túi. Làm sao mà không biết tính tình của người “chị dâu” kia chứ, lỡ đâu Kiều Hâm hấp ta hấp tấp chưa rõ đầu đuôi đã kể cho người kia biết thì hậu quả này mình thật sự gánh không nổi. Nghĩ thế bước chân Trình Tử Hoa rẽ sang một hướng khác, đi về phía đền thờ phụng ở phía tây.

“Tử Hàm cậu lại đây cho tôi!”

“Sao vậy anh?” Hạ Tử Hàm nhỏ giọng nói: “Hôm nay em lại sai gì nữa hả?”

“Sao lúc đó cậu không chịu giải thích cho bà Legrand? Cậu suýt chút nữa là bị phê bình đó cậu có biết không?”

“Bà ấy hỏi về triều Đường, mà triều Đường em có biết gì đâu chứ, em chỉ biết triều Thanh thôi.” Hạ Tử Hàm không phục lầu bầu nói, “Anh cũng không thể bắt em cái gì cũng biết được.”

Phương Thịnh tức quá đi qua gõ đầu Hạ Tử Hàm một cái, hai người ở đó thì thầm, Tư Kiêu Kỳ đứng cạnh giả bộ mắt điếc tai ngơ, cúi đầu nhắn tin cho vợ:

“Bảo bối đang làm gì đó? Tối nay ăn gì?” Đợi một lát vẫn không thấy Tiêu Thần trả lời, Tư Kiêu Kỳ trợn mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhìn một hồi không chịu nổi nữa mới gọi điện, đợi cho tới khi cú điện thoại được ngắt cũng không có ai bắt máy, cứ gọi rồi lại tự ngắt, gọi rồi tự ngắt tới mấy lần, Tư Kiêu Kỳ bắt đầu hoảng hốt, trong đầu nảy ra không biết bao nhiêu suy đoán:

Tiêu Thần ngủ; Tiêu Thần đun nước sôi để đó rồi ngủ quên; Tiêu Thần đun nước sôi đợi tới khi nước trong ấm trào hết ra ngoài…

Tiêu Thần ra ngoài đi dạo; Tiêu Thần hẹn bạn ra ngoài đi dạo; Tiêu Thần hẹn một anh chàng đẹp trai nào đó đi dạo…

Tiêu Thần bị người quấn lấy; Tiêu Thần bị cái người tên Tôn Tịnh đó quấn lấy…

Tiêu Thần…đi qua đường mất tập trung bị một cái xe đụng phải…

Tiêu Thần bị khoa cấp cứu gọi điện bắt phải tới bệnh viện…

Anh cắn răng nhìn chằm chằm điện thoại di động, đúng hai mươi phút sau Tiêu Thần mới gọi điện lại.

“Làm gì!” Giọng điệu Tiêu Thần bực bội như ăn phải thuốc súng.

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ lấy hơi, tạm thời không còn lo lắng nữa, giả vờ đáng thương nói: “Cậu làm gì mà cả một ngày cũng không nghe điện thoại, làm tôi sợ chết đi được.”

Tiêu Thần trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: “Tôi đi có chút việc nên để chế độ yên lặng.” Giọng anh lúc này đã dịu lại, mùi thuốc súng cũng tản ra ít nhiều, thậm chí còn mang theo vài phần áy náy.

Tư Kiêu Kỳ nghe thế nên được nước lấn tới: “Để yên lặng thì điện thoại cũng phải rung chứ, cậu có biết không liên lạc được với cậu tôi lo lắng thế nào không, lỡ như có chuyện gì thì tính sao, hả?”

“Tôi quên mất, vốn cũng không phải chuyện gì to tát, tưởng sẽ nói xong nhanh thôi, quên luôn là tí nữa anh gọi điện thoại lại.” Giọng điệu Tiêu Thần vẫn ôn hòa như cũ.

“Chuyện đó mà cậu cũng quên được sao, cậu có nhớ lần trước cậu gọi điện thoại cho tôi không được không, đáng lẽ cậu phải hiểu rõ tôi sốt ruột cỡ nào chứ.”

Tiêu Thần lại im lặng hai giây, nhiệt độ trong giọng nói giống như giảm xuống mười phần, anh nhàn nhạt hỏi: “Thế giờ anh muốn sao?”

Tư Kiêu Kỳ thông minh nhận ra giọng điệu mất kiên nhẫn của Tiêu Thần, bắt đầu thức thời biến thành bộ dáng cô dâu nhỏ: “Bảo bối, chín giờ sáng mai tôi bắt đầu chạy xe về, giữa chừng có dừng lại một chút, đại khái là khoảng bốn giờ chiều là về tới nhà, lúc đó cậu có ở nhà không?”

“Có,” Tiêu Thần nói một cách đơn giản: “Ngày mai ở nhà cả ngày.”

“Cậu muốn ăn gì?” Tư Kiêu Kỳ đắc ý: “Để mai tôi mua về làm cơm.”

“Mua con cá đi,” Tiêu Thần suy nghĩ một chút rồi nói.

“Không thành vấn đề,” Tư Kiêu Kỳ nhận nhiệm vụ xong bắt đầu khoe khoang: “À tôi có mua hạch đào cho cậu đó, còn có miếng thịt lừa bự nữa.”

Tư Kiêu Kỳ ôm điện thoại nói chuyện vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt quỷ dị của Hạ Tử Hàm bên cạnh, chờ tới khi anh cúp máy xong mới phát hiện Hạ Tử Hàm đứng một bên mím môi cười, liền nghiêm mặt nói: “Cười cái gì mà cười?”

“Thê nô!”

“Cậu ghen tị hả?”

“Em nổi da gà thì có.” Hạ Tử Hàm khinh thường nghiêng đầu sang chỗ khác.

Tư Kiêu Kỳ cười quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt chứa đầy nghi vấn của Trình Tử Hoa bên trong kính chiếu hậu. Tư Kiêu Kỳ nhìn về phía hướng chắn gió ra hiệu Trình Tử Hoa tập trung nhìn đường đừng có phân tâm.

Trình Tử Hoa lòng đầy nghi hoặc mà dời tầm mắt sang chỗ khác, sao hắn lại luôn có cảm giác giữa đại ca và Hạ Tử Hàm có cái gì đó, lại bắt đầu cân nhắc xem có nên nói với Kiều Hâm chuyện này không.

Ngày hôm sau lên đường trở về, Hạ Tử Hàm vừa lên xe đã bắt đầu ngủ, cả người co lại ngồi một chỗ, Phương Thịnh ngồi phía ngoài, chặt chẽ chặn Hạ Tử Hàm lại ở bên trong.

“Lại ngủ?” Tư Kiêu Kỳ gỡ kính râm trên mắt ra, ngồi vào ghế điều khiển.

“Tối hôm qua thức viết tổng kết,” Phương Thịnh khẽ cười một tiếng, “Tôi phạt nó viết tổng kết về hành trình lần này, kết quả viết tới hơn ba giờ mới xong.”

Tư Kiêu Kỳ bật ngón cái: “Cậu thật sự rất biết sai khiến người khác.”

Phương Thịnh cười cười không nói, thuận lợi kéo rèm che ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào, để Hạ Tử Hàm ngủ ngon một chút.

Lúc về tới An Hải, Tư Kiêu Kỳ vòng một vòng lớn chở Hạ Tử Hàm về lại trường, Hạ Tử Hàm xuống xe đứng đó vẫy tay chào tạm biệt mọi người trên xe. Phương Thịnh ngồi trên xe hét lớn: “Ngày kia tôi gọi điện cho cậu.”

Hạ Tử Hàm gật gù ý bảo được, lúc này trong đầu Tư Kiêu Kỳ mới xẹt qua một ý nghĩ: hình như quên hỏi số điện thoại rồi. Nhưng rồi lại nghĩ, lưu số thì làm gì, cùng với một thằng nhóc thì cũng không có gì để tán gẫu.

***

Sau khi chở đoàn khách về lại khách sạn, Tư Kiêu Kỳ lái xe về lại bãi đỗ xong thì lập tức chạy về nhà. Xa nhau ba ngày, tiểu biệt thắng tân hôn, nhớ cái con mèo kia quá đi.

Tư Kiêu Kỳ lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, vừa đi vào đã có cảm giác không dám đặt chân xuống, sau khi nhìn thấy sàn nhà phát ra ánh sáng lấp lánh thì đến tâm tình để thở dài cũng không có. Anh đứng đó đổi dép mang trong nhà, Tiêu Thần không có ở phòng khách, thế nhưng trên bàn còn đang bày một khay trà, trên tách còn vương vài giọt nước, đưa tay qua sờ, vẫn còn ấm.

Tư Kiêu Kỳ cầm con cá đi vào bếp, bên trong vẫn không có ai, nhưng nồi cơm điện đã được bật lên. Lại quay qua phòng vệ sinh rửa tay, Tiêu Thần cũng không có ở đây, thế nhưng máy nước nóng lại đang mở, độ nóng đã lên tới 60 độ. Trong phòng ngủ cũng không có ai, di động của Tiêu Thần thì đặt ở đầu giường, trên giường là bộ quần áo mình thường xuyên mặc ở nhà, cửa sổ hé mở, gió thổi vào làm rèm cửa sổ lay động.

Tư Kiêu Kỳ đi vào phòng tắm tắm rửa, thay đồ xong thì xoa xoa eo ngồi trong phòng khách, khí tụ đan điền rồi hét lớn: “Mimi, cậu trốn ở đâu rồi hả, mau ra đây cho tôi!”

Trong phòng lúc này chỉ có không khí giống như đang cười nhạo anh.

Tư Kiêu Kỳ ai oán lê người vào phòng bếp làm cá, anh mua một cá chuẩn bị hấp, còn mua cả rau cần, hoa tây lan, còn có thịt lừa mua lúc trước khi về, sau khi làm cá xong lại ra phòng khách đi tới đi lui mấy vòng mới nghe được tiếng mở cửa.

“Mimi,” Tư Kiêu Kỳ trực tiếp bước qua ghế sa lông nhào thẳng về phía cửa. Tiêu Thần lúc này đang đứng ở huyền quan, trong tay cầm một bình rượu trắng.

“Bảo bối đi mua rượu cho anh hả?” Tư Kiêu Kỳ đắc ý mà nói: “Thiệt ngoan quá đi.”

“Anh vừa mới nói cái gì?”

“Ngoan quá đi.”

“Trước nữa.”

“Cục cưng đi mua rượu cho anh hả?”

“Trước đó nữa.”

“Bảo bối tôi nhớ cậu quá đi.” Tư Kiêu Kỳ vươn tay ôm lấy người vào trong ngực, không nói hai lời trước tiên chặn miệng đối phương lại.

Tiêu Thần tàn nhẫn mà nhéo khuỷa tay Tư Kiêu Kỳ một cái, anh biết dùng lực như thế nào để con gà này thấy đau mà buông tay ra, tay bấm vào vị trí vô cùng chuẩn làm người kia đau tới nỗi nước mắt giàn giụa. Thế nhưng Tư Kiêu Kỳ cũng không phải không chịu nổi, chỉ là anh chần chừ một chút rồi quyết định bỏ cuộc.

Tay Tiêu Thần từ tay của Tư Kiêu Kỳ mà trượt xuống, thuận tiện ôm lấy eo Tư Kiêu Kỳ, ôm chặt đối phương rồi tiến vào lồng ngực người nọ, cảm  giác vừa ấm áp vừa chân thực.

Tư Kiêu Kỳ gặm thêm một cái cho đã ghiền rồi mới buông tay ra, nhìn cái trán Tiêu Thần dính một tầng mồ hôi với hai má đỏ bừng, khóe miệng lại câu lên ý cười. Anh đưa tay lau lau tầng mồ hôi trên trán Tiêu Thần, ở trên gáy gặm một cái, cho tới khi miệng toàn là vị đắng chát.

“Cậu muốn ăn cơm trước hay ăn tôi trước?” Tư Kiêu Kỳ liếc mắt đưa tình nói: “Dù sao tôi cũng không đói.”

“Tôi đói!” Tiêu Thần đẩy Tư Kiêu Kỳ một cái, “Tránh ra!”

Tư Kiêu Kỳ đi theo phía sau Tiêu Thần hướng vào phòng ngủ, vừa đi vừa cằn nhằn nói: “Ở bên đó phong cảnh rất đẹp, lúc nào rảnh cuối tuần tôi chở cậu đi, à đúng rồi còn có cá trong đập nước ăn rất ngon, đem chưng cách thủy, cậu khẳng định sẽ rất thích…”

“Gà ngốc buông ra coi, tôi thay quần áo ra đã.” Tiêu Thần nói một cách lạnh lùng, khi nói hai chữ “Gà ngốc” đặc biệt nhấn mạnh một cái, ánh mắt bắt đầu dời xuống nhìn phía bên dưới của người kia.

*Gà ngốc: nguyên văn 鸡鸡, phát âm là jiji (JJ) cùng cách gọi với cái đó nên Thần mới nhìn xuống phía dưới chọc bạn Kỳ =)))

Tư Kiêu Kỳ cười gượng buông eo Tiêu Thần ra.

Tiêu Thần vừa muốn cởi nút ra, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì. Anh cầm áo ngủ nói: “Tôi đi tắm trước, anh đi làm cơm đi, tôi đói rồi.”

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ giật lấy bộ đồ trong tay Tiêu Thần, cười gian nói: “Tôi vừa mới làm cá xong cả người toàn là mùi cá, tôi cũng đi tắm nữa.”

“Nhưng tôi đói,” Tiêu Thần nghiêng đầu nói.

“Chỗ nào đói vậy?” Tư Kiêu Kỳ mặt dày ngàn năm không biết xấu hổ là gì lấy tay luồn vào vạt áo Tiêu Thần vuốt vuốt mấy cái, cố gắng cởi nút áo của Tiêu Thần, cười hắc hắc nói: “Kệ đi chỗ nào đói cũng được, cho cậu ăn tôi đỡ nè.”

Tư Kiêu Kỳ nói về bản lĩnh mặt dày trước giờ vẫn là Độc Cô Cầu Bại.

Chờ cho tới khi hai người ướt nhẹp từ trong phòng tắm đi ra, Tiêu Thần một cước đạp Tư Kiêu Kỳ vào phòng bếp, anh đứng một bên câu được câu không cùng Tư Kiêu Kỳ tán gẫu. Nhìn Tư Kiêu Kỳ dùng dao lưu loát mà rạch hình ô vuông trên thân cá, sau đó cắt gừng ra thành từng sợi nhỏ bỏ vào chung với cá rồi đem chưng lên.

“Đi chơi có vui không?” Tiêu Thần hỏi.

“Cũng vui,” Tư Kiêu Kỳ vừa thái đậu phụ vừa nói: “Bên cơ quan du lịch cũng rất tốt, gặp chuyện gì cũng có thể dễ dàng thương lượng.”

“Sau này có thể hợp tác lâu dài không?”

“Còn chưa biết nữa,” Tư Kiêu Kỳ đổi dao thái thịt, “Với lại mấy người đó cũng là hướng dẫn viên du lịch với quản lý bình thường thôi, không thể đưa ra được quyết định gì, à bên đó còn có một đứa nhóc rất thú vị.”

“Đứa nhỏ nào?”

“Sinh viên đại học năm ba, tranh thủ thời gian rảnh đi làm ngoài giờ, ngốc lắm.” Tư Kiêu Kỳ dừng động tác, nghiêng người nhìn qua vô cùng thần bí nói: “À cũng là người giống chúng ta đó.”

“Làm sao anh biết?” Tiêu Thần cười hỏi, “Anh đi quyến rũ con nhà người ta?”

“Đệt, tôi nào dám chứ.” Tư Kiêu Kỳ cầm dao quơ quơ mấy cái tỏ lòng trung trinh, “Tôi chỉ có một mình cậu, nào dám đi quyến rũ người khác, nói chuyện chưa được mấy câu thì thằng nhóc đó đã để lộ rồi.”

Tiêu Thần không hé răng, từ trên xuống dưới đánh giá Tư Kiêu Kỳ một hồi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ: Tư Kiêu Kỳ bây giờ cùng với Tư Kiêu Kỳ của trước kia thật sự là khác nhau một trời một vực, từ lúc bắt đầu gầy dựng sự nghiệp cho tới giờ, dù là so với trước thiếu thốn hơn một chút nhưng mị lực tỏa ra lại khác hẳn. Người này bây giờ đã tự tin và trầm ổn hơn rất nhiều, tuy rằng ở trước mặt mình vẫn luôn bày ra bộ dạng lưu manh cợt nhả nhưng mà Tiêu Thần mãi mãi cũng không quên vào cái ngày khai trương đó, Tư Kiêu Kỳ tay cầm ly sâm panh, một thân âu phục giày da đứng giữa đám đông, mái tóc đen óng không thể che đi được cặp chân mày dày rậm và ánh mắt kiên định có thần của hắn, một bộ âu phục vừa vặn ôm lấy thân mình thon dài săn chắc, vai rộng lưng rộng khiến người ta cảm thấy vô cùng vững vàng.

Hiện tại Tư Kiêu Kỳ rất đẹp trai, nhưng mà không phải kiểu đẹp trai hiện tại đang lưu hành, nói đúng ra còn không phải quá đẹp trai. Nhưng là một người như vậy, trải qua bao nhiêu thăng trầm, một thân trầm ổn lại dễ dàng thu hút mình. Tiêu Thần cho tới tận bây giờ cũng không biết mình thích Tư Kiêu Kỳ ở chỗ nào, tự tin hay là cẩn thận, hào hiệp hay là hiền lành, dũng cảm hay là trượng nghĩa…Hoặc cũng có thể là bị cái mặt dày không biết xấu hổ của hắn thu phục cũng không chừng.

Còn người này, coi trọng mình ở chỗ nào chứ?

Nghĩ như thế, Tiêu Thần không nhịn được thốt lên: “Anh tại sao lại thích tôi vậy?”

Tư Kiêu Kỳ đang dùng dao cắt cạch cạch, cũng không thèm ngẩng đầu lên dứt khoát nói: “Cậu tốt như vậy dĩ nhiên là thích cậu rồi.”

Chính là đơn giản như vậy, thích là thích, ở đâu có nhiều cái “tại sao” tới vậy, nếu yêu thích có thể nói rõ ra vài ba lí do thì cũng không thể gọi là thích nữa rồi.

Tiêu Thần không nói lời nào nhìn Tư Kiêu Kỳ mở nắp nồi lấy cá ra, đổ hết hơi nước trên dĩa đi rồi bỏ gừng ra, sau đó lại để vào nồi chưng thêm hai phút nữa, cá khi lấy ra thơm tới nức mũi. Tư Kiêu Kỳ lấy chút hành gừng rải đều trên mặt cá, lại cho một chút dầu hoa tiêu vào chảo rán nóng lên rồi lấy ra tưới một lớp lên phía trên gừng hành đã cắt sợi, đợi món cá xong rồi thì nhà bếp đã tràn ngập mùi thơm.

Tư Kiêu Kỳ để dĩa cá sang một bên, đứng đó xoa xoa tay thì nhìn thấy Tiêu Thần đang ngẩn người, liền đến gần không khách khí hôn một cái.

“Làm gì?” Tiêu Thần không kịp đề phòng bị dọa cho giật mình, anh liếm liếm môi nói: “Còn chưa xong đâu anh phát điên cái gì vậy?”

“Nghĩ gì đó?” Tư Kiêu Kỳ vô cùng tình cảm nói: “Có phải sợ tôi bị anh chàng đẹp trai quyến rũ không? Cậu đừng có lo, tôi còn không lọt vào mắt nó đây, một thằng nhóc làm sao sánh được với cậu nha?”

Tư Kiêu Kỳ làm mặt mèo ngắt mông Tiêu Thần một cái, vươn tay ra ôm chặt lấy người kia: “Lẩu Trùng Khánh còn không có cay bằng bảo bối đâu.”

“Cút!” Tiêu Thần không chút khách khí nhấc chân lên đạp một phát.

Tư Kiêu Kỳ chạy trở về phòng bếp, cười hì hì nói: “Bảo bối cậu phải tin tôi a, lại nói thằng nhóc đó cũng không thích kiểu như tôi, coi thường tôi a.”

Tiêu Thần nhếch miệng, có chút không cao hứng, cái này đại khái giống như tâm lý chung của các bậc làm cha làm mẹ, con mình mình có nói thế nào cũng được nhưng người khác cũng không có tư cách chê nó không tốt, Tư Kiêu Kỳ người này mặc dù có nhiều tật xấu, nhưng người nhìn chung vẫn không tệ, làm sao mà lại không lọt mắt người ta?

Nghĩ thế Tiêu Thần hỏi thẳng ra: “Cậu ta nói thế nào?”

“Người ta nói tôi già rồi, đâu được như Ngô Tú Ba.”

Tiêu Thần gật gù: “Này nói cũng không sai, Ngô Tú Ba người ta anh tuấn phong lưu, còn anh chính là vô lại.”

Tư Kiêu Kỳ tức giận nhe răng: “Còn nữa, thằng nhóc đó thích kiểu cao cao gầy gầy, nhã nhặn cao lãnh, nhưng nội tâm phải mạnh mẽ, đệt, cái này không phải biến thái sao, khác gì bị thần kinh đâu.”

Tiêu Thần suy nghĩ một chút: “Cũng không thể nói là biến thái, có điều những người như thế thường vì cuộc sống ngột ngạt quá mà trong ngoài bất nhất.”

“Dù sao tôi cũng không phải ông chú anh tuấn phong lưu, lại không phải bệnh thần kinh, thằng nhóc đó không thích tôi là đúng rồi.” Tư Kiêu Kỳ nhún nhún vai, cảm thấy tốt nhất là dừng lại đề tài này ở đây, người kia còn trẻ lại còn đẹp trai, nói nhiều với Tiêu Thần cũng chỉ khiến mình tự chuốc nhục nhã. Tư Kiêu Kỳ đổi đề tài nói: “Tuần sau tôi dẫn cậu đi ăn cá ở đập nước nha, giờ không đi sợ vài bữa nữa trời trở lạnh không đi được. Lần này chúng ta đi ăn cá tươi khẳng định là rất ngon…Thật ra cá biển ăn còn ngon hơn, chỉ là cậu bị dị ứng hải sản.”

Tiêu Thần cười nói: “Anh đi lần này chỉ để ý mỗi đồ ăn thôi hả?”

“Làm gì có, tôi đây là hiểu biết rộng nha.” Tư Kiêu Kỳ dương dương tự đắc vừa xào rau vừa nói: “Lần sau tôi chỉ cậu.”

“Anh phân biệt được vua Khang Hi và Càn Long?”

“Còn rõ ràng nữa là đằng khác.” Tư Kiêu Kỳ cầm một mâm thức ăn đưa cho Tiêu Thần: “Ngoan, bưng ra ngoài bày đồ lên bàn đi.”

***

Hai người cơm nước xong xuôi, nhìn thấy trời còn sớm, Tư Kiêu Kỳ một mực lôi kéo Tiêu Thần đi lên núi, Tiêu Thần để Tư Kiêu Kỳ ngồi ở ghế cạnh tài xế, thắt dây an toàn nói: “Anh lái xe cả ngày rồi, còn uống rượu nữa.”

Tư Kiêu Kỳ vô cùng hưởng thụ ngồi đó, cũng không nói cho Tiêu Thần biết thật ra hôm nay là Trình Tử Hoa lái xe.

Vào lúc này ở trên núi kì thực đã không còn nhìn thấy cảnh mặt trời lặn trên sông Trường Giang, càng đi lên cao trời càng tối, khi lên tới nơi mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống. Tiêu Thần đứng trên đỉnh núi, cảm giác được hơi nước sông Trường Giang bốc hơi lên tới đây, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Anh nghênh mặt ra để gió thổi vào mặt, tận lực hít thở không khí trong lành xung quanh, cơ thể vững chãi, vạt áo tung bay.

Tư Kiêu Kỳ từ trong màn đêm đi tới ôm lấy Tiêu Thần từ phía sau, đặt cằm lên vai Tiêu Thần nói: “Mẹ nó, ba ngày không gặp làm ông đây nhớ chết mà.”

Tiêu Thần khẽ cười một cái.

“Tiêu Thần, chúng ta mãi bên nhau như thế này có được không?”

“Được thôi,” Tiêu Thần suy nghĩ một chút nói: “Mấy cái tật xấu này của anh tôi vẫn có thể chịu được.”

“Cậu chỉ cần không nhúng tôi vào nước khử trùng là tôi có thể sống với cậu cả đời.” Tư Kiêu Kỳ nặng nề cười, lời nói phảng phất mang theo sức nặng: “Có điều nếu cậu muốn nhúng tôi vào tôi cũng có thể chấp nhận.”

“Tư Kiêu Kỳ, nếu như…không có gì bất ngờ, thì cứ sống cùng nhau thôi.”

“Không có gì bất ngờ hết,” Tư Kiêu Kỳ nghiêng mặt đặt một cái hôn lên khóe môi Tiêu Thần: “Còn có thể có gì bất ngờ chứ?”

Tiêu Thần ở khoảng cách gần nhìn vào mắt Tư Kiêu Kỳ, nơi đó lóe ra thứ ánh sáng bình thường khó phát hiện. Nhìn hai mắt Tư Kiêu Kỳ, chóp mũi còn mang theo mùi vị đặc trưng của người này, mùi mồ hôi trộn với mùi sữa tắm, hình như còn phảng phất chút mùi nước hoa nhàn nhạt trên người mình, rất nhạt, không ngửi kĩ căn bản sẽ không nhận ra. Tiêu Thần không biết trên người mình có phải cũng có mùi của Tư Kiêu Kỳ hay không, nhưng dù sao anh cũng không để ý.

“Tôi không biết có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,” Tiêu Thần nói: “Thế nhưng tôi nghĩ dù có chuyện gì, chỉ cần trong lòng luôn có đối phương, hẳn là sẽ vượt qua được thôi.”

“Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.” Tư Kiêu Kỳ dứt khoát nói. Anh đưa tay nâng cằm Tiêu Thần mạnh mẽ hôn lên.

Nụ hôn này một chút dịu dàng cũng không có, hai người động tác thô lỗ chạm vào nhau, đầu lưỡi triền miên quấn quít, giống như muốn đem đối phương nuốt vào trong bụng, Tư Kiêu Kỳ dùng lực ép chặt Tiêu Thần vào người mình, hai người gần nhau tới nỗi Tiêu Thần có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.

Tư thế này vô cùng khó chịu, tới khi Tiêu Thần cảm thấy cổ của mình sắp gãy luôn rồi, anh mới tránh tránh ra, nói: “Con gà kia, anh định cos Titanic ở đây hả?”

Tư Kiêu Kỳ nhìn về phía trước, cách đó một mét là hai vòng xích sắt vô cùng chắc chắn, tiếp đó chính là vách núi.

Tư Kiêu Kỳ giật nhẹ khóe miệng, nói ra lời thoại kinh điển: “Cậu dám nhảy, tôi dám theo.”

Bình luận

Truyện đang đọc