HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Tư Kiêu Kỳ cuối cùng cũng đuổi được Hạ Tử Hàm đi, anh thở dài một cái, cảm thấy may là thằng nhóc này không phải dân làm ăn, nếu không sẽ là đối thủ rất đáng sợ. Nó còn lôi kéo tay mình nói: “Anh, anh biết ở Pháp một năm phải tốn bao nhiêu tiền không, nhà em chỉ là dạng lao động phổ thông bình thường, em chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền làm sinh hoạt phí.”

Vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nó, lại nghĩ dù sao cũng nhỏ hơn mình mười một tuổi, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy nếu không đáp ứng yêu cầu của nó thì mình chẳng khác nào đồ máu lạnh vô tình tâm địa đen tối, cuối cùng cũng gật đầu cho nó thêm chút hoa hồng, sau nghĩ lại hối hận không thôi.

Tư Kiêu Kỳ chặn một chiếc taxi lại rồi nhét Hạ Tử Hàm vào, mới cảm thấy nhẹ nhõm được một chút, thằng nhóc này theo mình một đường từ công ty tới đây, nếu mà không đồng ý sợ là nó sẽ còn theo mình vô quán luôn. Trên thực tế, khi nãy Hạ Tử Hàm thật sự đã lên giọng “Uy hiếp”: “Nếu không chúng ta vào quán ăn nói chuyện, sẵn tiện để em biết mặt chị dâu luôn.” Tư Kiêu Kỳ phản ứng như nhìn thấy khủng long, dù gì Tiêu Thần cũng để ý Hạ Tử Hàm, anh làm sao dám để Hạ Tử Hàm tên nhóc đó xuất hiện trước mắt Tiêu Thần chứ.

Tư Kiêu Kỳ vỗ vỗ tay, nhìn xe taxi nhanh chóng lao đi, bản thân cao hứng đi qua đường cái thì nhìn thấy Kiều Hâm mặc chiếc áo lông đứng trước cửa tiệm, trừng mắt nhếch miệng như bảo mình phải tự lo thân đi.

“Làm gì vậy?” Tư Kiêu Kỳ đẩy hắn một cái “Choáng váng?”

“Em…Em…Đệt!” Kiều Hâm lắp ba lắp bắp nói.

“Đệt đệt cái gì?” Tư Kiêu Kỳ cười nói, muốn vòng qua người Kiều Hâm đi vào quán.

“Chờ chút,” Kiều Hâm kéo tay Tư Kiêu Kỳ lại, “Anh, nói với anh chuyện này đã.”

“Đi vào rồi nói, lạnh.”

“Không không không,” Kiều Hâm gấp tới đỏ bừng hết cả mặt, “Nhất định phải nói ở đây, để bác sĩ Tiêu nghe được là anh chết chắc.”

“Chuyện gì?” Tư Kiêu Kỳ vừa nghe tới ba chữ “Bác sĩ Tiêu”, thì cả người liền căng cứng lại, cảm giác như mỗi cọng tóc đều bị dựng hết lên. Anh  bây giờ coi như cũng hiểu tại sao có nhiều người sợ vợ tới như vậy, sợ thật sự, Tiêu Thần mà không vui một chút thôi là anh phải kiểm điểm nửa ngày – – Mặc dù rất ít khi Tiêu Thần tỏ vẻ khó chịu.

“Ừm…” Kiều Hâm bĩu môi nhìn chiếc taxi vừa rời đi, “Cái người mới nãy đó, là tình nhân của anh à?”

“Tình nhân cái đầu mày!” Tư Kiêu Kỳ bạo phát nói: “Nói bậy nữa anh đập mày…Thằng đó…Kéo mối làm ăn giúp anh thôi!”

“Mối làm ăn?” Giọng Kiều Hâm nâng lên mấy tông, “Kéo mối làm ăn gì? Anh…chẳng lẽ anh làm cái chuyện kia?”

Tư Kiêu Kỳ nguy hiểm nheo mắt, lúc này anh chỉ muốn bóp chết cái đứa trước mặt cho rồi.

“Đừng đừng,” Kiều Hâm hô lên, “Giờ em nói chuyện nghiêm túc với anh đây, không giỡn nữa.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tư Kiêu Kỳ sắp mất hết kiên nhẫn, người anh vừa lạnh vừa đói, quan trọng hơn là đang rất nhớ Tiêu Thần, “Thằng nhóc đó là sinh viên, bên trường nó muốn tìm xe nên liên lạc với anh thôi.”

“Thật sự?”

“Chú mày có bệnh không vậy?” Tư Kiêu Kỳ cảm giác mình sắp ra tay đánh người.

“Thằng nhóc đó…em biết.” Kiều Hâm nói.

“Chú biết?” Tư Kiêu Kỳ nghi ngờ hỏi ngược lại.

“Vấn đề là, bác sĩ Tiêu cũng biết luôn.” Kiều Hâm ném ra một quả bom.

“Hả?” Tư Kiêu Kỳ triệt để choáng váng, “Chú nói Tiêu Thần cũng biết Hạ Tử Hàm?”

“Mẹ nó, đâu chỉ biết, hai người còn đi khách sạn thuê phòng rồi ấy chứ, đây chính là cái người đẹp trai em với Phỉ Phỉ gặp hồi tháng năm mà em nói anh đó!”

Tư Kiêu Kỳ muốn ngừng thở, gần nửa phút sau mới lên tiếng: “Chú mày chắc chứ?”

“Đời này chưa có ai mà em nhìn chăm chú cỡ vậy đâu, anh nói em có chắc hay không?”

“Anh…Thằng đó…Tiêu Thần…” Tư Kiêu Kỳ cảm giác như trong lòng đang có cả đoàn binh mã chạy qua, hoàn toàn không biết nên làm thế nào, anh đưa tay ra trước mặt Kiều Hâm nói: “Chú mày chờ chút, để anh bình tĩnh lại đã.”

“Bình tĩnh cái gì?” Kiều Hâm gấp tới độ muốn giậm chân, “Đại ca, anh có hiểu chuyện gì đang xảy ra không vậy?”

“Anh…tất nhiên hiểu.” Tư Kiêu Kỳ gãi đầu, “Thì Hạ Tử Hàm thích Tiêu Thần…Mẹ nó, hóa ra hai người này cũng từng có một đoạn tình cảm.”

Kiều Hâm dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn Tư Kiêu Kỳ, sau đó gật gù nói: “Bác sĩ Tiêu đúng là bị mù.”

“Cái gì?” Tư Kiêu Kỳ bây giờ nghe gì cũng phản ứng chậm đi một nhịp.

“Em là nói, bác sĩ Tiêu đúng là bị mù.” Kiều Hâm lớn tiếng lặp lại lần nữa. Dạo trước khi Phỉ Phỉ được chẩn đoán có khả năng sinh non, hắn đã không ít lần đi tới nhờ Tiêu Thần giúp đỡ, tiếp xúc nhiều mới phát hiện Tiêu Thần là người trượng nghĩa, nhiệt tình, còn không sợ phiền phức giúp hắn liên hệ chủ nhiệm bên khoa sản. Mặc dù lúc xảy ra tai nạn xe cộ trên đường G7, Tiêu Thần vì Tư Kiêu Kỳ mà gấp tới sắp điên rồi nhưng vẫn không quên dặn dò hắn dẫn Phỉ Phỉ đi tìm Thẩm Bằng. Chưa kể, công ty này của Tư Kiêu Kỳ có thể kéo dài chuyện làm ăn tới giờ một phần cũng nhờ Tiêu Thần, muốn nói Tiêu Thần đối xử với Tư Kiêu Kỳ thế nào, thì chỉ có mấy chữ là tốt tới không thể chê vào đâu được.

Bởi thế Tiêu Thần trong mắt Kiều Hâm lúc này đã từ “Chị dâu” thăng cấp lên thành “Anh” rồi, mà Tư Kiêu Kỳ lại đang có xu hướng chuyển xuống thành “Chị dâu”.

“Tiểu Kiều…chú mày có ý gì hả?” Tư Kiêu Kỳ nhíu mày hỏi, “Anh với Hạ Tử Hàm thật sự không có gì, anh cũng giải thích với Tiêu Thần rồi. Hơn nữa…thằng nhóc đó nếu có liên quan, thì phải là với Tiêu Thần chứ…”

“Anh hay nhỉ!” Kiều Hâm nói, “Anh nếu đã giải thích với bác sĩ Tiêu rồi, thì anh nên biết bác sĩ Tiêu rất để bụng chuyện này, rõ ràng biết anh ấy để ý mà còn dẫn người tới trước cửa tiệm show ân ái, này anh thị uy cho ai coi hả?”

“Anh…” Tư Kiêu Kỳ đột nhiên cảm giác sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, gió thổi qua một cái tới lòng cũng lạnh lẽo, “Tiêu Thần thấy rồi?”

“Em nghĩ là ảnh thấy, nãy ảnh có qua phụ khiêng bia.”

“Mày…Mày dám để Tiêu Thần khiêng bia? Mày có biết tay vợ anh quý giá thế nào không hả?” Tư Kiêu Kỳ nói câu này hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, căn bản là không có thời gian suy nghĩ, chỉ buộc miệng mà nói ra.

“Mẹ nó,” Kiều Hâm cười một tiếng, “Giờ anh còn rảnh để ý cái này?”

Tư Kiêu Kỳ hít một hơi để khí lạnh tràn vào trong phổi, anh đang rất cần cái cảm giác lạnh lẽo này.

“Với cả, cho dù hồi trước bác sĩ Tiêu với thằng nhóc đó có quan hệ gì, thì cuối cùng người ta không phải vì anh mà bỏ soái ca hay sao? Huống hồ anh còn nói ngày hôm đó hai người bọn họ…Căn bản là không có làm gì.” Kiều Hâm còn nhớ lúc trước mình với vợ còn nói, Tư Kiêu Kỳ không chừng còn là người thứ ba, chen ngang tình cảm giữa hai người kia.

Tư Kiêu Kỳ bị Kiều Hâm đâm mấy câu, từ đáy lòng nổi lên cảm giác lạ lẫm. Anh bối rối sờ sờ túi quần, nhưng là không tìm thấy gì: “Có thuốc không?” nói rồi đưa tay về phía Kiều Hâm.

“Anh điên rồi hả?” Kiều Hâm hận không thể đánh một phát vào miệng Tư Kiêu Kỳ, “Giờ này còn hút thuốc gì nữa, bác sĩ Tiêu còn đang chờ bên trong kia kìa.”

“Đệt, anh mày đang nghĩ xem làm thế nào để tạ tội đây!” Tư Kiêu Kỳ đá một phát vào mông Kiều Hâm, “Đi lấy thuốc đi.”

Kiều Hâm lảo đảo đi vô quán, Tư Kiêu Kỳ đứng ngoài cửa sửng sốt một chút mới từ trong túi lấy điện thoại ra.

“Alo?” Giọng Hạ Tử Hàm truyền tới, rất là vui vẻ, “Tư đại ca, có chuyện gì sao?”

“Có,” Tư Kiêu Kỳ dứt khoát nói, “Đơn hàng này của chúng ta cuối tuần sau là xong phải không?”

“Đúng rồi anh,” Hạ Tử Hàm nói, “Thứ tư còn thêm một đơn nữa.”

“Được,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Tôi muốn nói với cậu chính là, xong đơn hàng cuối tuần sau thì không làm nữa.”

“Hả?” Hạ Tử Hàm vừa rồi còn tươi cười thì bây giờ sượng cứng lại, quẹo vào đường cao tốc, “Anh có ý gì?”

“Tức là ngưng lại không hợp tác nữa.” Tư Kiêu Kỳ nói: “Tôi không muốn làm bên trường học nữa.”

“Tại sao?” Hạ Tử Hàm kêu lên, “Em mới đòi điều kiện một chút thì anh đã muốn rút củi đáy nồi rồi.”

Tư Kiêu Kỳ lúc này không muốn dài dòng thêm nữa, nói, “Tiền lời đơn hàng hôm chủ nhật tôi sẽ đưa hết cho cậu, tôi không lấy đồng nào hết, coi như là tiền bồi thường đi, sau này không làm nữa.”

Tư Kiêu Kỳ nói xong, cũng không cho Hạ Tử Hàm thêm thời gian phản ứng trực tiếp cúp máy, còn sẵn tiện tắt luôn di động.

***

Kiều Hâm cầm một gói thuốc lá đang định vén rèm đi ra ngoài thì bị Tiêu Thần gọi lại.

“Anh cậu định đứng ngoài đó tới chừng nào?” Tiêu Thần lạnh nhạt nói, nhìn về phía Tư Kiêu Kỳ đang đứng bĩu môi một cái.

“Em không biết nữa,” Kiều Hâm ngoan ngoãn nói, “Ảnh đang nghĩ xem làm sao để tạ tội.”

“Tạ tội gì?” Tiêu Thần không hiểu hỏi lại.

“Tạ tội…cái vụ…” Kiều Hâm chớp mắt liền nghĩ tới, Tiêu Thần không biết lần đó bị mình theo dõi, bởi vậy tất nhiên cũng không biết Tư Kiêu Kỳ đã biết quan hệ của hắn và Hạ Tử Hàm, Kiều Hâm quyết định thật nhanh, kiên quyết giữ gìn hình tượng tốt đẹp của bản thân, hắn lắc đầu nói: “Em không biết.”

Kiều Hâm vén rèm cửa đi ra, vừa đi vừa nghĩ: Đại ca biết bác sĩ Tiêu biết rồi, bác sĩ Tiêu thì chưa biết đại ca biết anh ấy đã biết, hơn nữa bác sĩ Tiêu cũng chưa biết ngay cả mình cũng biết…

Cái tam giác quan hệ này, hắn nghĩ tới nghĩ lui mới phát hiện mình là người nguy hiểm nhất, mình chính là khởi nguồn của mọi chuyện, nếu hôm đó mình không theo dõi, như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra…Mẹ nó, hóa ra người ta chỉ chôn bom thôi, còn mình mới là người chuyển bom. Kiều Hâm quyết định, lát nữa nhất định phải kéo Phỉ Phỉ tránh đi xa một chút, chuyện làm ăn có thể không làm, chứ mạng là kiểu gì cũng phải ráng giữ. Hai người kia cãi nhau cũng không tiện làm gì, không chừng còn đem mình ra xử trước tiên.

Tư Kiêu Kỳ buồn bực móc điếu thuốc ra nhét vào miệng, châm lửa mấy cái cũng không được: “Đệt!” Anh bực bội chửi một câu, ngẩng đầu lên thì phát hiện Kiều Hâm đã không thấy tăm hơi.

Tư Kiêu Kỳ biết mình nên làm gì, chỉ là không biết nên làm thế nào. Da mặt anh dày thì dày thật, chứ bảo anh làm như không có gì đi vào nói với Tiêu Thần: “Bảo bối à anh xin lỗi, anh kiếm tiền kiếm tới điên luôn rồi mới làm việc không chu đáo như vậy.”

Có thể nói ra những lời này nếu không phải ngớ ngẩn thì chính là đồ vô lại, Tư Kiêu Kỳ tự nhận mình còn chưa tới trình độ đó.

Bây giờ phải nói thế nào để Tiêu Thần tha thứ cho mình đây? Tư Kiêu Kỳ vô thức xoa xoa ngón tay, đứng trong gió rét, càng ngày càng cứng ngắc, chỉ cần động đậy một chút thôi là lại cảm thấy đau nhói, nhưng anh rất cần cảm giác đau đớn này, để khiến mình bình tĩnh lại.

… Tiêu Thần có thể vì chút hiểu lầm lần này mà đòi chia tay không?

Suy nghĩ này vừa hiện lên, Tư Kiêu Kỳ liền cảm thấy giống như có một con dao đâm thẳng vào tim, anh triệt để bóp nát giả thiết này. Tiêu Thần không phải người như thế, hắn sẽ không làm vậy, hắn có lẽ sẽ thất vọng, sẽ đau khổ, sau đó che giấu chúng đi thật kĩ…Nhưng Tiêu Thần tại sao phải che giấu phải nhẫn nhịn?

Con mèo đó…Mình vậy mà trước mặt Tiêu Thần cứ luôn miệng nói nào là “Thằng nhóc đó không tệ”, “Mèo ơi, em ghen hả”, còn vô lại nói “Ừm thằng nhóc đó còn không thèm để ý anh đâu”…

Mà cái con mèo đó chỉ ngồi đó nghe, cái gì cũng không nói, chỉ là bởi vì nghĩ cho mình kiếm tiền khó khăn.

Cái gì mà “Nô lệ của mèo” chứ, rõ ràng là “Nô lệ của đồng tiền”!

Tư Kiêu Kỳ cảm thấy Kiều Hâm nói rất đúng, Tiêu Thần đúng thật là mắt bị mù mới để ý tới mình.

Tư Kiêu Kỳ dẫm nát điếu thuốc, dứt khoát xoay người đi vào tiệm cơm, vừa mới đi được mấy bước đã sững người tại đó.

Tiêu Thần lúc này đang đứng phía sau cửa sổ tiệm cơm nhìn anh, hắn đang mặc trên người một bộ y phục nhàn nhã, cộng thêm một cái áo lót bông bên trong, phía dưới là quần jeans màu lam nhạt, vẻ mặt hờ hững, khóe miệng thậm chí còn đọng lại ý cười nhàn nhạt.

Tư Kiêu Kỳ há mồm, không nhúc nhích nổi.

Tiêu Thần nhìn về phía anh ngoắc ngoắc tay, Tư Kiêu Kỳ căng thẳng tới nỗi cắn chặt răng, bước hai bước vén rèm cửa đi vào. Trong tiệm lúc này khá nóng, mười mấy cái nồi lẩu đang cháy hừng hực, nhiệt độ này đủ để đâm một phát vào người Tư Kiêu Kỳ.

“Đứng đờ ra đó làm gì?” Tiêu Thần nói, “Đồ ăn xong hết rồi, ăn mau lên, em đói.”

Tư Kiêu Kỳ yên lặng nhìn Tiêu Thần hai giây, đột nhiên hỏi đối phương: “Tại sao em không coi trọng Kiều Hâm?”

“Hẳn là…vì cậu ta có Phỉ Phỉ rồi đi.” Tiêu Thần khá là nghiêm túc trả lời câu hỏi này của đối phương.

“Tiêu Thần…”

“Anh định đứng ở cửa tiệm làm vật chiêu tài à?” Tiêu Thần tiến lên lôi người vào trong, “Vào rồi nói, em đói lắm rồi.”

Tư Kiêu Kỳ bị kéo tới góc trong cùng, góc này ở bên cạnh quầy bar, phạm vi xung quanh rất trống nên khá yên tĩnh, nước trong nồi lúc này đã sôi tới sắp trào ra ngoài.

Tư Kiêu Kỳ cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống, nhìn Tiêu Thần cho một đũa thịt bò vào trong nồi.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ bình tĩnh nói, “Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Anh nói đi, em không xen vào đâu.”

“Đệt!” Tư Kiêu Kỳ như bị mắc nghẹn, do dự một chút quyết định nói, “Anh sẽ không làm ăn với Hạ Tử Hàm nữa.”

Tiêu Thần nhíu nhíu mày, để đũa xuống, “Tư Kiêu Kỳ, em không phải…”

“Em nói không xen vào…” Tư Kiêu Kỳ nhe răng, đưa ra kháng nghị.

“Ok, anh nói tiếp đi.” Tiêu Thần giơ hai tay lên, biểu thị mình sẽ khóa miệng lại.

“Anh…” Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên dừng lại, anh cảm thấy vào lúc này có nói gì cũng giống như  đang viện cớ, liền không giải thích dài dòng nữa, “Anh sau này sẽ chú ý, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình là mình đã có vợ rồi, sẽ không khiến em phải hiểu lầm nữa, anh không biết…”

“Em hiểu lầm cái gì chứ…” Tiêu Thần vừa nói được phân nửa thì nghe thấy một giọng nói lanh lảnh phát ra từ phía sau:

“Tư Kiêu Kỳ, anh…À không phải, là qua cầu rút ván!”

Hai mắt Tiêu Thần chậm rãi trừng lên, cổ bắt đầu cứng ngắc.

Tư Kiêu Kỳ trợn mắt nhìn qua thì thấy một bóng người đang đi tới, mà Tiêu Thần lúc này dang quay lưng về phía cửa lớn nhíu mày.

Tư Kiêu Kỳ chỉ muốn nhảy vào nồi nước sôi cho rồi, mà thôi giờ cũng không cần tự mình nhảy, lát nữa kiểu gì Tiêu Thần cũng ném mình vào.

“Đồ họ Tư kia, anh làm vậy cũng quá thiếu đạo đức rồi.” Hạ Tử Hàm đi tới dừng ngay cạnh bàn, hạ mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ, hai mắt như mang theo dao, rất muốn chém người, “Anh nói không làm thì không làm à, anh coi Hạ Tử Hàm em là ai chứ?”

Kiều Hâm nãy giờ vẫn đang ngồi trong quầy bar xem kịch vui giật mình đứng dậy, trợn mắt ngoác mồm nhìn tình cảnh trước mắt, mọi người trong tiệm cũng bắt đầu hướng ánh mắt về phía này, vang lên tiếng xì xầm to nhỏ, Kiều Hâm thậm chí còn thấy có người lấy di động ra chụp hình, phỏng chừng lát nữa thôi là hot trên mạng luôn…Còn có thể ăn cơm không đây, Kiều Hâm than thở, chỗ này của tôi là tiệm cơm không phải chỗ quay phim ok, các người đừng có tạt máu chó vào chứ.

Tư Kiêu Kỳ liếc mắt nhìn Tiêu Thần, lại liếc mắt nhìn Hạ Tử Hàm rút củi đáy nồi chỉ vào Tiêu Thần nói: “Đây là người yêu của tôi, tên là Tiêu Thần, cậu cũng quen đó.”

Hạ Tử Hàm bỗng nhiên quay đầu nhìn sang, nãy giờ cậu chỉ lo nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ, biết rõ đối diện có một người đàn ông đang ngồi tuy nhiên cũng không có để ý, dư quang khóe mắt chỉ đảo một cái qua đỉnh đầu người kia, lúc này nghe thấy hai chữ “Tiêu Thần” lại như sấm sét ngang tai, cậu thật sự không dám tin.

Mà Tiêu Thần hiển nhiên đối với mấy chữ “Cậu cũng quen” này rất bất ngờ, nhưng anh lập tức lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Hàm, thở dài một cái nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy: “Hạ Tử Hàm, đã lâu không gặp.”

“Tiêu…Tiêu Thần?” Mặt Hạ Tử Hàm đỏ lên, lắp ba lắp bắp, “Đã, đã lâu…Em…”

Tư Kiêu Kỳ thấy Hạ Tử Hàm mặt mày đỏ bừng thì trong lòng giống như có một ngọn lửa đang từ từ bốc lên, thật sự chỉ muốn bóp cổ Hạ Tử Hàm rồi ném đi, lại muốn quăng một phát vào nồi lẩu, anh rất muốn ôm lấy Tiêu Thần tuyên bố quyền sở hữu, anh cảm thấy rất oan ức, mọi sự chú ý của Tiêu Thần đáng lẽ phải đặt trên người mình; anh thậm chí còn hoảng sợ, bởi vì ngay lúc này đây, ưu thế của Hạ Tử Hàm không hiểu vì sao được phóng to cực độ: trẻ tuổi, đẹp trai, rạng rỡ như ánh mặt trời, còn là sinh viên tài cao, mà quan trọng nhất chính là tên nhóc này rất thích Tiêu Thần, thích tới nỗi mặc dù bị người ta thẳng thừng từ chối mà vẫn thích.

Tới tận giờ phút này Tư Kiêu Kỳ mới bất ngờ phát hiện, thì ra “Ghen” chính là như thế này.

Người “bị ghen” có thể cảm thấy đây là một loại tình thú, sẽ cảm thấy kiêu ngạo đắc ý, tựa hồ thông qua phương thức này để xác nhận mị lực của chính mình, mà tình cảm của đối phương dành cho mình cũng bởi vì ghen mà tăng lên. Nhưng là, anh xưa nay chưa từng nghĩ ghen lại là một việc đau khổ đến như vậy! Cái cảm giác oán hận và hoảng sợ này, còn thêm lo lắng và bất an, khiến người ta không cách nào có thể bình tĩnh và tự tin nổi, hết thảy đều rất dằn vặt.

Người “bị ghen” có thể sẽ cảm thấy đối phương cố ý gây sự, nhưng chỉ có người ghen mới hiểu – – chính mình yêu hắn biết bao nhiêu, sợ mất hắn đến cỡ nào.

Đây mới chính là nỗi khổ của Tiêu Thần, gần đây Tiêu Thần không vui đều là vì chuyện này, không phải vì công việc hay tiền bạc, mà là liên quan đến tình cảm.

Tư Kiêu Kỳ bây giờ mới hiểu, bản thân mình bởi vì ở trong cái giới làm ăn này quá lâu, anh từ nhỏ đã bị người ta rót vào tai câu “Vợ chồng nghèo trăm sự khổ”, cũng thường nghe ba mình nói “Để mẹ con theo ba đúng là chịu oan ức, ba phải cố gắng để bà ấy một đời này không lo cơm áo, muốn làm gì thì làm”, đến nỗi làm anh tin rằng cơ sở kinh tế vững chắc chính là nền tảng cho một gia đình hạnh phúc.

Tư Kiêu Kỳ cuối cùng cũng hiểu những gì Kiều Hâm nói, anh cười cười tự giễu, đúng là không nên sai nữa.

“Tiêu Thần, em…” Hạ Tử Hàm lúc này vẫn chưa hoàn hồn, cảm giác tim đập thình thịch không ngừng.

“Ừm,” Tiêu Thần gật gù, cười nói, “Ngồi xuống đi, bao nhiêu người đang nhìn kìa.”

Hạ Tử Hàm bị câu này làm cho bừng tỉnh, quay đầu nhìn khắp nơi một hồi, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống. Đầu óc cậu vẫn rất loạn, không biết nên nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Thần.

Tư Kiêu Kỳ gõ tay lên mặt bàn tạo ra tiếng động, lôi kéo sự chú ý của Hạ Tử Hàm, Hạ Tử Hàm giận dữ nhìn Tư Kiêu Kỳ, ánh mắt so với lúc nãy còn hung tàn hơn gấp trăm lần.

“Hạ Tử Hàm,” Tư Kiêu Kỳ quyết định nói ngắn gọn, nhất định phải đuổi cái tên nhóc này đi thật nhanh, “Chuyện làm ăn với trường học anh không làm nữa, đã quyết định rồi, cậu không cần phải nói gì nữa.”

“Em nếu biết sớm…” Hạ Tử Hàm nói được nửa câu, nhìn Tiêu Thần một chút, giọng nói hạ xuống tám độ, “Tôi điên rồi mới giúp anh kéo mối làm ăn.”

“Tốt lắm, vậy giữa chúng ta không còn chuyện gì nữa.” Tư Kiêu Kỳ không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách, anh hiện tại cảm thấy chỗ nào của Hạ Tử Hàm cũng rất là đáng ghét.

“Anh với… Tiêu đại ca…là sao?” Hạ Tử Hàm nhìn chằm chằm Tiêu Thần, nhưng lại hỏi Tư Kiêu Kỳ.

“Tôi yêu cậu ấy, muốn cùng cậu ấy sống đến hết đời, chính là như vậy.” Tư Kiêu Kỳ nói rõ ràng, “Bởi vì nếu có bất kì nhân tố nào làm ảnh hưởng đến quan hệ của bọn tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để nó tồn tại.”

“Vậy…Tiêu đại ca, anh thì sao?” Hạ Tử Hàm hỏi Tiêu Thần.

“Hạ, Tử, Hàm!” Tư Kiêu Kỳ không nhịn được bắt đầu lý sự, phun ra từng chữ.

“Hạ Tử Hàm,” Tiêu Thần nói, “Hồi đầu tôi đã nói, tôi không có cảm giác, chúng ta là không thể nào, cậu nhớ chứ?”

Sắc mặt Hạ Tử Hàm chuyển sang trắng bệch, tâm tình ủ rũ hiện hết lên mặt: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng gì hết,” Tiêu Thần nói, “Chính là như vậy.”

“Anh ta…có gì tốt chứ?” Hạ Tử Hàm lầm bầm một câu.

Tiêu Thần liếc mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ, bỗng dưng cười lên: “Da mặt anh ấy khá dày, tốc độ nhận sai còn nhanh hơn tốc độ phạm sai lầm, mà tốc độ sửa sai còn nhanh hơn tốc độ nhận sai, tôi cảm thấy rất tốt.”

Trong lòng Tư Kiêu Kỳ lộp bộp, này không giống như là đang khen mình.

“Hừ,” Hạ Tử Hàm hừ một tiếng cúi đầu xuống, mấy giây sau lại ngẩng lên, trong mắt ngấn nước, cậu nói với Tiêu Thần: “Tiêu đại ca, em…Giờ em về trường đã, cái đó…Sau này…Thôi quên đi, làm gì còn ‘Sau này’ nữa.”

Giọng điệu Hạ Tử Hàm lộ rõ sa sút và mất mát.

Tiêu Thần nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt.”

Tư Kiêu Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Tử Hàm đẩy ghế ra đứng dậy, bỗng nhiên chỉ vào Tư Kiêu Kỳ, chăm chú nói với Tiêu Thần: “Tiêu đại ca, anh ta nói anh là ‘Đồ thần kinh biến thái’ đó!” Nói xong, quay người rời đi.

“Mẹ kiếp!” Tư Kiêu Kỳ vỗ bàn một cái, này có thất đức quá không?

Tiêu Thần nhướng mày nhìn về phía Tư Kiêu Kỳ, trong mắt có mấy phần trêu chọc.

“Cái đó…cái đó…” Tư Kiêu Kỳ ấp úng nói, “Ý của anh là…”

“Trước mắt không nói cái đó,” Tiêu Thần cắt ngang đối phương, nói “Làm sao anh biết Hạ Tử Hàm?”

Tư Kiêu Kỳ giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng, anh chỉ về phía Kiều Hâm lúc này đang say sưa xem kịch vui nói: “Là nó theo dõi em, là cái ngày em và Hạ Tử Hàm cùng nhau đi thuê phòng.”

“Ồ.” Tiêu Thần chuyển động con ngươi, nhìn về phía Kiều Hâm.

Kiều Hâm lúc này mới hiểu được cảm giác của Hạ Tử Hàm – – mẹ nó, anh đúng là đồ, qua cầu rút ván.

Bình luận

Truyện đang đọc