HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

“Bảo bối…” Tư Kiêu Kỳ miệng mang ý cười: “Em định làm gì?”

Tiêu Thần khoát tay ý bảo đối phương im lặng, bản thân nhíu mày tập trung suy nghĩ.

Tư Kiêu Kỳ yên lặng nằm đó với Tiêu Thần, ánh mắt nãy giờ vẫn chưa từng rời khỏi mặt đối phương. Anh lần nữa xác nhận, mình thật sự thật sự rất thích người đàn ông này, Tiêu Thần cho dù không quá đẹp trai, cũng không được gọi là dịu dàng, nhưng mà người này độc lập lại thông minh, dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể tự đứng vững bằng đôi chân của chính mình.

Hắn là bác sĩ, vừa bình tĩnh vừa khách quan, thậm chí bình tĩnh tới mức làm người ta đau lòng!

Tư Kiêu Kỳ ngẫm lại, cả tháng nay mình bận rộn tới cơ hồ quên mất Tiêu Thần, để Tiêu Thần một mình đối mặt với việc điều người, vào lúc người này cảm thấy oan uổng hay phiền lòng mình lại đang miệt mài ở một tiệc rượu nào đó; lúc người này cô đơn hay uể oải, mình lại cùng với người xa lạ nói cười vui vẻ…Tiêu Thần xưa nay chưa từng nói gì, hắn không oán giận càng không dây dưa. Tư Kiêu Kỳ đã từng trải qua nỗi cô đơn và bất lực như thế này nên anh càng rõ ràng hơn ai  hết, càng rõ ràng lại càng đau lòng đối phương.

Tư Kiêu Kỳ khẽ nắm chặt tay Tiêu Thần, vô cùng trân trọng mà ôm người ấy vào lòng.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần bỗng nhiên lên tiếng nói, “Anh vừa hỏi em cái gì?”

Tư Kiêu Kỳ cúi đầu nhìn Tiêu Thần, hai mắt Tiêu Thần rất sáng, bên môi đọng lại ý cười nhàn nhạt, thần thái giảo hoạt này Tư Kiêu Kỳ đã quá quen thuộc, chỉ là mỗi lần nhìn thấy vẫn không thể khống chế tim mình đập rộn lên, cảm thấy yêu thương người này quá đỗi. Không phân trên dưới, hai người thỏa mãn tiến vào, mượn tiếp xúc thân thể để xác định tình cảm của đối phương. Lúc Tiêu Thần ở thế tấn công thì Tư Kiêu Kỳ sẽ cười nhạo hắn thể lực kém, sau đó sẽ tự động ngồi dậy cưỡi lên eo Tiêu Thần; đến lượt Tư Kiêu Kỳ lại bị chê là chỉ biết trực tiếp thô bạo chứ chả có kỹ thuật gì sất, tiếp đó sẽ dùng cặp chân dài mà Tư Kiêu Kỳ vô cùng yêu thích quấn lấy eo đối phương rồi tự mình chuyển động.

Nhìn ý cười xấu xa nơi khóe miệng Tiêu Thần, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy máu nóng sôi trào.

“Bảo bối à,” anh nhào người qua, cười nói, “Anh định hỏi em muốn làm gì, nhưng mà có lẽ anh đã biết đáp án rồi.”

Tiêu Thần giơ một chân lên chạm phía dưới của Tư Kiêu Kỳ, ngón tay chậm rãi tiến vào vạt áo đối phương, dùng đầu ngón tay miêu tả tỉ mỉ từng cọng xương sườn của Tư Kiêu Kỳ, rồi trượt dài xuống eo, xuống bụng dưới, dừng lại một chút, thành công nghe thấy tiếng thở gấp gáp của đối phương.

Tiêu Thần từ từ nói: “Anh thật sự biết em muốn làm gì?”

“Ừm,” Tư Kiêu Kỳ gật gù, trong nháy mắt ngồi bật dậy cởi áo ra, để lộ phần da thịt mê người. Tiêu Thần thích nhất chính là lồng ngực dày rộng và phần cơ bụng hoàn mỹ của đối phương, anh chạm tay vào, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo ngắm nhìn thân thể vốn đã vô cùng quen thuộc này.

Anh đưa tay mân mê phần cơ bụng săn chắc, nhẹ nhàng nói: “Cơ ngực nè, cơ bụng đứng nè, cơ bụng nghiêng nè,…”

“Câm miệng!” Tư Kiêu Kỳ không nhịn nổi nữa, khẽ quát lên một tiếng: “Tóc gáy anh dựng hết lên rồi.”

Tiêu Thần nhấc mí mắt lên cười hỏi: “Tại sao?”

“Con mẹ nó giọng điệu em bây giờ y hệt mấy tên biến thái chuẩn bị giết người, nửa đêm định giải phẫu anh à?”

“Anh dám nói em biến thái?”

“Bộ dạng này của em thật sự rất biến thái.”

Tay Tiêu Thần miết lấy eo đối phương, nói: “Nhưng mà em rất thích cơ bắp của anh.”

Tư Kiêu Kỳ bị chữ “thích” này đánh trúng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, bất lực nói: “Bỏ đi, em thích thế nào thì làm thế ấy, muốn giải phẫu cũng được, tùy em.”

“Em không giải phẫu đâu,” Tiêu Thần cũng ngồi dậy, cởi áo ngủ trên người xuống, sau đó ôm lấy Tư Kiêu Kỳ, “Em muốn xxx anh, được không?”

“Được – -” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Có gì mà không được, tới đi, anh chuẩn bị xong hết rồi.”

Tiêu Thần dùng sức đặt đối phương xuống phía dưới.

Bọn họ đã rất lâu không có làm tình, nên buổi tối hôm đó tựa như tất cả các tế bào trên người đều đặc biệt mẫn cảm, Tư Kiêu Kỳ còn để ý lúc Tiêu Thần nắm lấy tóc anh, các ngón tay cũng có thể hưng phấn đến run rẩy. Khi môi lưỡi Tiêu Thần nhẹ nhàng lướt qua cơ bụng đối phương, Tư Kiêu Kỳ gần như không thể áp chế mong muốn đè con mèo này xuống!

“Không được nhúc nhích,” Tiêu Thần mơ hồ nói, anh nhắm mắt lại, dùng đầu lưỡi miêu tả kĩ càng từng tấc cơ bụng của Tư Kiêu Kỳ, một ngón tay lúc này đã trượt tới phía sau của Tư Kiêu Kỳ.

Tư Kiêu Kỳ lúc này đây nằm ngửa trên giường, mắt nhìn trần nhà hiện ra vô số hình thù kì quái, còn mang theo tiếng thở gấp, anh cảm thấy hai bên tai đều là tiếng ong ong khàn đục. Anh gấp gáp thở lấy thở để, cảm thấy hơi thở trong cổ họng Tiêu Thần càng ngày càng nóng, mỗi lần chạm vào người mình đều mang theo ý khiêu khích rõ rệt.

Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên nở một nụ cười, mạnh mẽ nắm lấy tóc Tiêu Thần, cắn răng nói: “Tiêu Thần…cho ông đây thoải mái nhanh lên…có tin ông đây giết em không hả!”

Đầu ngón tay Tiêu Thần vội vã chen vào, khiến Tư Kiêu Kỳ thở dốc không ngừng, cười lạnh nói: “Anh bớt thở đi rồi hẵng nói.”

“Đừng có ngừng lại!” Tư Kiêu Kỳ khép hờ mắt nói: “Cứ vậy đi đừng dừng lại, đừng dừng.”

Tiêu Thần giật mình, thả lỏng người ra, anh từ từ chen vào ngón thứ hai, đầu lưỡi lại một đường hôn lên, mãi tới khóe môi Tư Kiêu Kỳ mới dừng lại, ghé vào lỗ tai Tư Kiêu Kỳ nói: “Tư Kiêu Kỳ, em sao lại muốn dừng lại?”

“Không cần biết tại sao, anh sẽ không cho em cơ hội.” Tư Kiêu Kỳ buông bàn tay lúc này đang nắm lấy ga trải giường ra, nâng mặt Tiêu Thần lên nói: “Em đã lên giường của ông đây rồi thì cả đời cũng đừng hòng xuống.”

Tiêu Thần vừa động ngón tay, cơ bắp Tư Kiêu Kỳ đã căng cứng hết lên, anh giơ chân lên, làm như bình thường Tiêu Thần vẫn thường làm, quấn lấy eo đối phương, nói: “Tới đi!”

Tiêu Thần không chút lưu tình tiến vào, mang theo vài phần ý cười: “JJ, rốt cuộc là ai lên giường ai hả?”

“Em…lên trước…giường của anh.” Tư Kiêu Kỳ cắn răng mạnh miệng, tuy rằng người đứng dưới mái hiên, nhưng cũng quyết không cúi đầu.

“Thật sao?” Tiêu Thần hỏi lại một câu, bàn tay dọc theo lồng ngực Tư Kiêu Kỳ đi xuống, nương theo thân thể đối phương mà từ từ xoa nắn, mãi tới khi cầm chặt lấy Tư Kiêu Kỳ. Ngón tay thon dài của Tiêu Thần đi tới, vật kia trong lòng bàn tay nóng đến kinh người, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, tới phần đỉnh thì hơi dùng sức, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng khơi lên dục vọng sâu thẳm nhất của đối phương.

“Đờ mờ!” Tư Kiêu Kỳ cố sức chửi một tiếng, trước mắt đầy sao.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần từ từ nói, “Anh sao lại không có mắt nhìn gì hết vậy?”

“Có mắt nhìn để làm gì?” Tư Kiêu Kỳ thở đều, nhìn vào mắt Tiêu Thần: “Có nhãn lực là được rồi, Tư Kiêu Kỳ anh đời này việc có mắt nhìn nhất chính là đè em lên giường!”

Tiêu Thần dừng một chút, bỗng nhiên dùng sức va vào cơ thể Tư Kiêu Kỳ, mãi cho tới khi tim hai người đập cùng một nhịp.

Tư Kiêu Kỳ trong lúc thần tình mơ màng bỗng nhiên muốn nói với cha mẹ đã mất của mình một câu: “Cảm tạ trời đất đã để con làm An Tiệp phá sản.”

Đêm càng về khuya, hai người cứ thế một lần rồi lại một lần, mãi cho tới khi sức cùng lực kiệt mới thỏa mãn mà ôm nhau ngủ. Tư Kiêu Kỳ không hỏi đến cùng xem Tiêu Thần muốn làm gì, mặc kệ người này muốn làm gì, anh đều sẽ ủng hộ không điều kiện.

Tiêu Thần ngày hôm sau không phải đến bệnh viện, Tư Kiêu Kỳ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy con mèo kia đang cuộn mình ngủ bên cạnh, trên cổ đầy vết bầm màu đỏ sậm do hôm qua mình hưng phấn quá mà gặm ra.

Tư Kiêu Kỳ lặng lẽ lấy di động ra từ dưới gối, gửi tin nhắn cho Trình Tử Hoa và Kiều Hâm: “Hôm nay anh nghỉ, công ty có phá sản cũng đừng tới tìm anh.” Xong rồi chỉnh di động về chế độ im lặng, nhét xuống dưới gối, sau đó mới vòng tay qua ôm lấy Tiêu Thần.

Tiêu Thần giật giật người, trong lồng ngực Tư Kiêu Kỳ điều chỉnh một tư thế thoải mái, nửa mê nửa tỉnh nói: “Trên đường chạy chậm một chút.”

Đây là câu gần đây Tiêu Thần hay nói nhất, Tư Kiêu Kỳ quá bận, mỗi ngày thường đi rất sớm, Tiêu Thần đã luyện thành thói quen dặn dò đối phương trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, sau đó sẽ tỉnh lại trong một mảnh trống vắng.

Tư Kiêu Kỳ nghe xong chỉ cảm thấy hốc mắt đau xót, vùi mặt mình vào tóc Tiêu Thần, nhẹ giọng nói: “Anh không đi đâu hết, em ngủ tiếp đi.”

Tiêu Thần không lên tiếng, nhắm mắt triệt để ngủ say.

Đợi tới khi hai người tỉnh lại lần nữa đã sắp mười giờ, Tiêu Thần lâu rồi không được ngủ một giấc thoải mái như vậy, cảm thấy cả người đều mềm nhũn, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện rời giường. Tư Kiêu Kỳ nói đi làm chút gì đó ăn, Tiêu Thần thở dài nói: “Từ bỏ đi, trong tủ lạnh chỉ còn mỗi trứng gà với đậu phụ.”

Tư Kiêu Kỳ suy nghĩ một chút: “Gọi thức ăn ngoài?”

Tiêu Thần kiên quyết lắc đầu, khoảng thời gian này Tư Kiêu Kỳ thường không ở nhà, anh ăn thức ăn ngoài đã ngán lắm rồi, nên giờ thà để anh bị đói còn hơn là phải ăn đồ ăn ngoài.

“Vậy anh làm gì ăn đỡ trước, chiều nay chúng ta đi siêu thị rồi về làm một bữa thật ngon ok không?”

“Hôm nay anh không tới công ty à?” Tiêu Thần ôm chăn xoay người, cảm giác mình có thể ngủ thêm mấy tiếng nữa.

“Anh sợ mèo cưng bị đói chết đây.” Tư Kiêu Kỳ cười đi vào bếp.

Lát sau mang ra một mâm đồ ăn: “Ăn nha?”

Tiêu Thần nhìn qua, trên đó có một tô canh trứng to, thêm một dĩa bánh trứng, một dĩa đậu phụ nhỏ, còn có phân nửa phần cơm chiên Dương Châu còn dư từ tối qua, tất cả nguyên liệu trong tủ lạnh đều đã được tận dụng triệt để, như vậy cũng tốt, không lãng phí.

Tiêu Thần bước xuống giường đi rửa mặt, mặt còn chưa kịp lau kĩ đã chạy tới bàn ăn, Tư Kiêu Kỳ chỉ chỉ mâm thức ăn: “Em chỉ có thể chọn một, ăn bánh trứng hay là cơm chiên.”

“Ăn bánh.” Tiêu Thần kéo cái ghế ngồi xuống, cũng không thèm liếc mắt nhìn nhìn đến dĩa cơm chiên ở phía đối diện.

“Ăn xong chúng ta đi siêu thị, nếu em muốn thì tìm coi có bộ phim nào hay không để xem, sau đó về làm cho em một bữa thiệt ngon.” Tư Kiêu Kỳ vô cùng hài lòng về kế hoạch của mình.

“Anh không tới công ty hả?”

“Không,” Tư Kiêu Kỳ múc cho Tiêu Thần một chén canh, “Hôm nay nghỉ ngơi một bữa.”

Tiêu Thần suy nghĩ một chút rồi nói, “Tư Kiêu Kỳ, anh không cần phải ở nhà với em đâu, anh nên làm cái gì thì cứ làm, bây giờ công ty mới là quan trọng nhất, em còn đang chờ anh cho em cơ hội trải nghiệm cái cảm giác ‘Có tiền thì muốn làm gì thì làm’ đây.”

“Coi như người đàn ông của em có cuồng công việc cách mấy cũng cần phải nghỉ ngơi chứ,” Tư Kiêu Kỳ bất mãn nói, “Thế nào, em không chờ được nữa muốn đuổi anh ra khỏi cửa rồi? Em muốn làm gì? Bỏ anh tìm người khác hử?”

“Ừm,” Tiêu Thần thoải mái gật đầu, “Em cũng định đi tìm đàn ông đây.”

“Ai, để anh đi làm thịt thằng đó.”

“Quách Hoành.”

Tư Kiêu Kỳ suy nghĩ một chút: “Quách Hoành thì thôi, không chừng sau này còn làm cấp trên của em. Vậy tối có về ăn cơm không?”

Tiêu Thần lộ ra nụ cười ấm áp, gật gù giải thích: “Em đi siêu thị với anh xong sau đó mới đi tìm Quách Hoành, có một số chuyện không tiện nói qua điện thoại…”

Tư Kiêu Kỳ để đũa xuống, đưa tay xoa mặt Tiêu Thần, ngón cái sượt qua vệt nước còn đọng lại nơi khóe miệng đối phương, anh nói: “Em muốn đi đâu cũng được, anh làm cơm cho em, em muốn ăn gì?”

Tiêu Thần cười hôn nhẹ lên ngón tay Tư Kiêu Kỳ: “Anh chàng ốc biển thiệt là ngoan.”

***

Từ siêu thị đi ra, Tiêu Thần chở Tư Kiêu Kỳ về nhà xong mới lái xe tới bệnh viện, hôm nay Quách Hoành ở bệnh viện, hẳn là chưa tan ca, còn nếu đổi lịch thì chịu rồi. Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, Tiêu Thần không muốn kéo dài nữa.

Tiêu Thần gõ cửa đi vào, Quách Hoành lúc này mới đi kiểm tra một vòng phòng bệnh trở lại.

“Sao cậu lại tới đây?” Quách Hoành ngạc nhiên hỏi, “Khó lắm mới có được ngày nghỉ không ở nhà tới đây làm gì?”

“Tới hỏi anh chút chuyện.” Tiêu Thần kéo ghế ngồi xuống, “Tôi đi liền giờ, không phiền anh lâu đâu.”

“Hỏi cái gì?” Quách Hoành thở dài nói, “Tiêu Thần, chuyện của câu tôi nghe nói rồi, nhưng cậu cũng thấy đó, tôi tự mình còn lo không xong đây.”

“Tôi cũng không có hy vọng gì vào anh.” Tiêu Thần cười nói, “Anh đừng bận tâm, tự mình bảo trọng là được rồi, anh không nhìn ra bây giờ khoa ngoại lồng ngực sắp thành bia đỡ đạn rồi sao?”

“Đâu chỉ có vậy,” Quách Hoành cười khổ một tiếng, “Tôi sắp thành con nhím luôn rồi, có muốn mượn cung tên không? Không cần chuẩn bị thuyền cỏ, cứ trực tiếp rút trên người tôi ra là được.”

“Anh còn có tâm trạng nói đùa à.” Tiêu Thần nói.

“Tôi cũng không có cách nào,” Quách Hoành nhún nhún vai, “Chuyện gì có thể làm tôi đã làm hết rồi, lão Ôn còn vì chuyện này mà ầm ĩ một hồi với viện trưởng kìa. Có điều cậu cũng biết đó, bây giờ chúng ta đang ở thế yếu, viện trưởng cũng chỉ cầu lời chào cảm ơn hoàn mỹ, ông ta cũng chẳng muốn khuấy nước đục đâu…cậu có cách gì không?”

“Tới anh còn không có biện pháp thì tôi có cách gì chứ,” Tiêu Thần do dự một chút, lại nói tiếp, “Có điều…tôi muốn hỏi anh ít chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Hồi trước tại sao anh với Chương Thiên Khải lại làm ầm lên vậy?”

Quách Hoành trầm mặc một hồi mới nói: “Tại sao cậu lại hỏi chuyện này?”

“Có thể nói không?”

“Cũng không có gì không thể.” Quách Hoành dựa lưng vào ghế, từ từ nói: “Hồi đó cậu ta có quen với Tiểu Tống cùng khoa ấy, cậu có biết không?”

Tiêu Thần gật gù.

“Tiểu Tống mang thai, cậu ta lại bắt cô ấy phá bỏ, nên vừa phá thai xong là cô ấy cũng bỏ đi theo người khác luôn.”

Tiêu Thần khiếp sợ hỏi: “Thật sao? Lúc nào?”

“Lâu rồi,” Quách Hoành nói, “Gần thời điểm căng thẳng lúc trước.”

“Cái đó…Không phải cũng có một năm sao…Làm sao anh biết được?”

Quách Hoành gật gù: “Có một ngày  bọn họ trực ca đêm, đang ngồi trong phòng nói chuyện thì bị tôi tình cờ nghe được…Vốn đây là chuyện riêng tư của người ta…Với thời đại này nam nữ cũng thoáng…Đa số đều như vậy. Thế nhưng sau này tôi mới phát hiện Chương Thiên Khải không phải là người tốt, cậu ta trị bệnh đa phần đều đòi phải có phong bì, mấy hôm trực đêm thì toàn kiếm cớ bỏ việc, có lần lên bàn mổ, cậu ta rõ ràng là mổ phụ mà cũng dám ra tay, đó là việc của người mổ chính mà cậu ta đây là có ý gì chứ…Lại thêm chuyện của Tiểu Tống, nên tôi càng ngày càng nhìn cậu ta không vừa mắt.”

“Trước giờ không thấy anh nhắc tới.”

“Nhắc làm gì, đi thì đi đi, mắt không thấy tim không phiền.”

Tiêu Thần thở dài một hơi, lâm vào trầm mặc.

“Tiêu Thần,” Quách Hoành nói, “Cậu tại sao lại hỏi chuyện của Chương Thiên Khải, cậu muốn làm gì?”

Tiêu Thần đứng lên, đón lấy ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, anh trầm giọng nói: “Thật ra tôi cũng không biết tôi có thể làm gì, rất nhiều chuyện còn chưa có manh mối…Giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.”

Quách Hoành liếc mắt nhìn Tiêu Thần, trong lời nói có chút chần chừ: “Tiêu Thần…kỳ thực việc tôi không vừa mắt Chương Thiên Khải, còn có một nguyên nhân.”

“Cái gì?” Tim Tiêu Thần bỗng nhiên đập nhanh, mơ hồ cảm thấy lời nói này giống như cùng nhịp thở với chính mình.

“Tôi nói cái này cậu đừng để ý,” Quách Hoành nhíu nhíu mày nói, “Hồi trước khi hai người các cậu vừa tới, mặc kệ là năng lực hay kỹ thuật đều không phân cao thấp, qua hết một năm, trong khoa còn đang do dự cho cậu lên chức hay là cậu ta…Thì cậu ta đến nói với tôi…Nói…Cậu là…Cái đó…”

Tim Tiêu Thần lúc này giống như bị một bàn tay gắt gao nắm lấy, ngay cả máu cũng lạnh như sắp đóng băng, ngoài mặt lại nóng như bị phỏng, trong đầu là từng đợt tiếng động ầm ầm vang lên. Tuy rằng trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đến khi phải đối mặt với hiện thực vẫn là có chút hoảng sợ.

“Anh ta thật sự nói vậy?”

Quách Hoành không biết phải nói thế nào, chần chừ một chút mới giải thích: “Có điều cậu ta cũng nói là ‘Nghi ngờ’, tôi cũng cho là cậu ta nói bậy.”

Tiêu Thần nhắm mắt, nhớ tới câu nói “Có tôi ở đây” của Tư Kiêu Kỳ. Ánh mắt của Tư Kiêu Kỳ lúc nói lời này hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu, như kỳ tích mà san bằng hết thảy lo lắng trong lòng anh. Chờ tới khi Tiêu Thần mở mắt ra, mang theo tâm trạng được ăn cả ngã về không nói: “Anh ta là ‘Nghi ngờ’?”

“Ừ,” Quách Hoành gật gù, “Tôi cảm thấy cậu ta chắc chắn là nói bậy, với tính cách của cậu ta, muốn dìm cậu xuống nước, cũng không phải không có khả năng.” Lúc Quách Hoành nói mấy lời này, thần sắc lộ ra tia chán ghét không thèm che giấu.

“Tôi thấy anh đối với tôi…Đúng là tin tưởng hoàn toàn.”

Quách Hoành bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt từ từ trừng lớn, khó có thể tin nổi: “Tiêu Thần, cậu…”

“Quách Hoành, nói thật đi, anh có để ý không?” Tiêu Thần nhún nhún vai, vẻ mặt kiểu như “Không có gì”.

“Haizzz,” Quách Hoành thở ra một hơi dài, lắp bắp nói: “Tôi, tôi, không để ý, chỉ là, có chút, ngạc nhiên.”

Tiêu Thần nhìn xuống hai tay mình, ổn định tới một chút rung động cũng không có, anh cảm thấy nhịp tim mình càng lúc càng vững vàng, lại mơ hồ có cảm giác như được giải thoát, anh nói: “Quách Hoành, tôi đúng là vậy đó, tôi muốn biết anh có ngại hay không, dù sao tôi ở lại khoa cấp cứu cũng được.”

“Tôi…Thật sự không ngại, có điều…Cậu là người học Y…Mọi việc phải cẩn thận.”

Tiêu Thần khẽ cười.

Quách Hoành đánh giá Tiêu Thần một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới nói: “Cái đó…Tôi cũng không quản cậu phải hay không phải, cậu mau tìm cách về lại khoa ngoại lồng ngực cho tôi, tôi đang cần một quân sư quạt mo đây.”

Tiêu Thần lẳng lặng nhìn Quách Hoành, ánh mắt dần sáng lên, nụ cười nơi khóe miệng còn chưa nhạt đi.

“Có điều, Tiêu Thần,” Quách Hoành cảnh cáo nói: “Thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu đừng có mà ra tay với người trong khoa đó.”

Tiêu Thần bĩu môi: “Vợ tôi ghen dữ lắm, tôi cũng không muốn tự tìm phiền phức đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc