HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Thứ sáu, ngày 16 tháng 9, Tiêu Thần vì để có thể đến chúc mừng Tư Kiêu Kỳ vào ngày 18 đã sắp xếp đổi ca với người khác, buổi chiều anh đang chuẩn bị đi ra khỏi nhà đến bệnh viện trực ca đêm thì Tư Kiêu Kỳ chẳng biết ở đâu nhảy ra đi phía sau hỏi: “Bảo bối, ngày kia cậu có chắc mình tới được không?”

“Có thể!”

“Cậu không phải nói chủ nhiệm các cậu ngày 18 có ca phẫu thuật à?”

“Tôi đã nói với ông ấy là không đi rồi.”

“Thật không? Tôi cảm thấy cậu đặc biệt thích xem mấy thứ máu me đó, cậu…”

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần đứng ngay cửa mang giày, nghiêm mặt nói, “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Tôi, tối nay không về nhà có được không?” Tư Kiêu Kỳ nói.

“Không về thì không về, cái này có gì mà được hay không?” Tiêu Thần khó hiểu nhìn Tư Kiêu Kỳ, hồi trước lúc Tư Kiêu Kỳ lái xe mấy ngày không về nhà cũng không thấy anh nói “Có được hay không”.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ ai oán nói, “Tôi đêm nay không về cậu cũng không để ý sao?”

“Người lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn sợ lạc sao.”

“Lỡ như tôi cùng mấy anh chàng đẹp trai đi thuê phòng thì sao.”

Tiêu Thần khom lưng mang giày vào, lần thứ hai hỏi: “Tư Kiêu Kỳ, ngày hôm nay anh lạ lắm, anh đến cùng là muốn nói gì vậy?”

Tư Kiêu Kỳ ôm Tiêu Thần vào lồng ngực, ngập ngừng một chút mới nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là nghĩ tới ngày kia khai trương, tự nhiên có chút căng thẳng.”

Tiêu Thần ở trong lồng ngực anh động động, chỉ trán Tư Kiêu Kỳ nói: “Anh cũng không phải lần đầu khai trương công ty, căng thẳng cái gì.”

“Lần này không giống,” ánh mắt đen láy của Tư Kiêu Kỳ nhìn thẳng vào con ngươi Tiêu Thần, “Trước đây An Tiệp là của cha tôi, tôi cứ thế trở thành con ông cháu cha, lúc đó ngạo mạn còn có thể cho rằng mình có thể chống đỡ An Tiệp, kết quả được một năm liền sụp đổ…Lúc trước ba tôi còn nói tôi là ‘Phá gia chi tử’.”

“Vậy bây giờ càng không phải lo lắng, tới cơ hội ‘Phá sản’ cũng không có, anh còn sợ cái gì?”

Tư Kiêu Kỳ bị nghẹn lại, một lát sau cũng không biết nói gì, không thể làm gì khác ngoài cố chấp nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần vỗ vỗ gò má Tư Kiêu Kỳ: “Ngoan đi làm việc, cố gắng mở công ty. Nếu như không muốn làm nữa, về đây tôi nuôi anh.”

Tư Kiêu Kỳ liền cảm thấy thoải mái, thứ anh cần chính là câu nói này của Tiêu Thần, tất nhiên anh sẽ không thật sự để Tiêu Thần nuôi, chỉ là muốn nghe Tiêu Thần nói “Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không bỏ đi, sẽ luôn ở bên cạnh anh”, còn biểu đạt như thế nào, cái này không quan trọng.

Nghe được câu nói này, hết thảy lo lắng của Tư Kiêu Kỳ như được quét sạch sành sanh, thoải mái buông tay Tiêu Thần ra,  nói với Tiêu Thần anh sẽ cố gắng tận dụng mấy ngày còn lại chuẩn bị tốt mọi việc cho ngày khai trương, dọn dẹp văn phòng và bãi đỗ xe, chưa kể còn phải mời mấy vị khách quen trước đây đi ăn một bữa cơm nữa.

“Hôm nay tôi mời mấy người khách quen đi ăn cơm, ăn xong rồi về công ty dọn dẹp luôn. Ngày mai chắc hẳn sẽ rất bận rộn, tôi muốn lo cho chu đáo một chút, mà nói tới cái này cũng giống như chuẩn bị hôn lễ nhỉ, nào là chuẩn bị bàn tiệc chuẩn bị hoa tươi, còn bóng bay nữa…Ngày kia là An Tiệp khai trương rồi.” Tư Kiêu Kỳ bẻ bẻ ngón tay ngồi bàn chuyện khai trương với Tiêu Thần, càng nói càng vui vẻ, cảm thấy mình giống chú rể quá đi. Nói xong lời cuối anh thở dài một tiếng, tâm nguyện cuối cùng cũng sắp thành hiện thực, cảm giác hạnh phúc tới sững sờ.

Tiêu Thần nghe xong liền đau lòng, cho dù biết mở công ty sẽ rất vất vả nhưng không nghĩ tới ngày khai trương lại có nhiều thứ phải chuẩn bị như vậy. Anh ngồi nghe Tư Kiêu Kỳ nói, vẻ mặt vô cùng hớn hở, nhớ tới người này từng nói: “Rất mệt, nhưng mà tôi vui lắm.”

***

Trong một dãy văn phòng cho thuê gần vùng khai thác Tư Kiêu Kỳ thuê hai gian phòng để làm văn phòng công ty, lại thuê thêm cái sân đỗ xe, ở trong sân thiết kế thêm phòng trực và văn phòng. Công ty chủ yếu kinh doanh đường dây từ An Hải tới Nội Mông, lúc trước chịu thiệt mua lại đường dây này từ lão Mạnh cũng bởi vì quá thích phong cảnh ven đường của khu này.

Cuộc sống ở thành phố càng ngày càng phát triển, càng ngày sẽ càng có nhiều người thích đi tới những nơi phụ cận thành phố để nghỉ ngơi vào dịp cuối tuần, hoạt động du lịch sinh thái cũng theo đó mà phát triển. Phong cảnh những vùng phụ cận thành phố An Hải vô cùng đẹp, giao thông cũng rất tiện lợi, Tư Kiêu Kỳ rất tin tưởng không bao lâu nữa nơi này sẽ mọc lên rất nhiều khu nghỉ dưỡng. Vì ý tưởng này anh mới cắn răng mua lại tuyến đường An – Mông của lão Mạnh, bởi vì đường dây này vừa vặn nối liền mấy vùng núi lại với nhau.

Tư Kiêu Kỳ trước giờ đều là thỏ khôn có ba hang, anh sẽ không bao giờ thả hết trứng gà vào cùng một chỗ, quá khứ như vậy hiện tại cũng như vậy, nghĩ thế anh đi làm chứng nhận công ty khách vận du lịch, dự định sắp tới sẽ đi tìm công ty du lịch bàn bạc chuyện làm ăn. Công việc này anh giao cho Trình Tử Hoa, Trình Tử Hoa lúc trước có quen biết một công ty du lịch, mấy chuyện này tương đối có kinh nghiệm.

“Đại ca,” Trình Tử Hoa xắn tay áo lên đem mỗi ngóc ngách trong phòng lau đến bóng lưỡng, thở hổn hển hỏi: “Trương Hạo với Triệu Vũ Tân chết ở cái xó nào rồi, tổng vệ sinh thì không thấy đâu, được mỗi lúc ăn cơm là tích cực.”

“Trương Hạo đi tới tiệm hoa rồi, Triệu Vũ Tân nói trong nhà có việc, tối nay sẽ qua.”

Trình Tử Hoa bĩu môi: “Thằng đó thì có việc gì, cũng không chết được.”

Tư Kiêu Kỳ đạp ghế bỏ giấy phép kinh doanh trong tay xuống, nhìn trái nhìn phải, điều chỉnh nửa ngày cuối cùng cũng coi như thỏa mãn. Anh từ trên ghế nhảy xuống vỗ vỗ tay nói: “Có chút việc, anh với mày làm tí là xong.”

“Cái gì mà chút việc” Trình Tử Hoa xoa xoa eo than thở, “Có hai người chúng ta có được không, Kiều Hâm thì ở nhà với vợ, Triệu Vũ Tân cũng không tới, đại ca anh muốn em mệt chết à.”

“Cậu câm miệng!” Từ cửa truyền tới tiếng cười mắng lanh lảnh, Phỉ Phỉ lúc này bụng đã rất to đang nắm tay Kiều Hâm đi vào, “Chị đây không phải đã tới rồi sao?”

“Ai ui chị dâu chị đừng dọa em chứ!” Trình Tử Hoa phủi phủi tay, cười nịnh nọt nói: “Lão Phật Gia người làm sao lại tới đây rồi.”

“Cút đi,” Kiều Hâm cười đạp Trình Tử Hoa một cước, “Còn không mau lấy ghế cho chị dâu mày ngồi.”

Tư Kiêu Kỳ kéo cái ghế lại, nói: “Không phải nói để hai người ở nhà nghỉ ngơi sao?”

Phỉ Phỉ áy náy nói: “Ngày mai khai trương nhiều người quá chắc em không đến được, để Đại Hoàng ở lại đây với anh, nên hôm nay muốn tới chúc mừng đại ca.”

Tư Kiêu Kỳ nói: “Em vẫn là chúc mừng Đại Hoàng nhà em đi, tiểu tử này là cổ đông lớn nhất đó.”

“Tất nhiên,” Phỉ Phỉ kiêu ngạo nói, “Đại ca, tiền lời của tụi em đều ở trong này, anh nhất định phải phát tài để tụi em còn kiếm tiền a.”

Mọi người đều cười lên, không lâu sau Trương Hạo cũng từ tiệm bán hoa chở về một xe đầy hoa, cả nhà lại bận rộn dọn dẹp văn phòng và bãi đỗ xe đâu đó gọn gàng kĩ lưỡng.Tư Kiêu Kỳ kiêu ngạo nhìn sắc màu rực rỡ trong sân cùng một hàng dài xe, từ từ đi qua.

Anh tưởng tượng tới dáng vẻ hăng hái năm đó của ba mình, tưởng tượng chính mình cũng sẽ có một ngày bình tĩnh ung dung như thế đứng trước hàng xe mà phát hiệu lệnh – – Hết thảy thong dong bình tĩnh này đều đến từ thực lực mạnh mẽ không thể khinh thường. Tư Kiêu Kỳ hiểu đạo lý này, anh sẽ không vấp ngã ở một chỗ tới hai lần.

Trình Tử Hoa đi rửa tay, chà chà xà phòng nói: “Đói quá, chúng ta tìm chỗ nào đi ăn cơm đi, ăn xong em còn phải về nhà nữa.”

Kiều Hâm ở một bên ồn ào: “Ầu ye coi như ăn bữa cơm trước ngày khai trương đi, ăn xong còn về nhà, vợ em phải đi ngủ sớm.”

Lòng Tư Kiêu Kỳ đột nhiên chùng xuống, mấy cái chữ nhà kia thế mà tàn nhẫn đâm trúng tim anh rồi. Đáng lẽ tối nay anh cũng có thể ở nhà, ôm lấy người mà anh yêu nhất, cùng người đó chia sẻ cảm giác hạnh phúc lúc này; anh muốn kể cho Tiêu Thần nghe về cách anh vận hành công ty, muốn cùng Tiêu Thần thiết kế cuộc sống tương lai của bọn họ, giống như trải ra một tấm bản đồ Trung Quốc rồi cùng nhau vẽ từng con đường một, trong những ngày tháng sau này, anh sẽ lái xe chở Tiêu Thần đi đến tất cả những nơi anh muốn đi…

Tư Kiêu Kỳ muốn về nhà, lập tức, ngay lập tức!

***

Buổi trưa ngày 17 Tiêu Thần tan làm xong trực tiếp lái xe về thẳng nhà mình ở Thất Gia Kiều, vì lâu rồi chưa được thông gió nên khi vào phòng có chút cảm giác oi bức, anh bật điều hòa lên, mở hết các cửa sổ ra, gỡ mấy tấm đậy trên đồ đạc xuống. Ánh mắt trời chiếu vào lập tức căn phòng lại tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Tiêu Thần tiện tay bật nhạc lên, vừa nghe nhạc vừa dọn dẹp phòng. Trong phòng cũng không phải quá bẩn, chỉ là trên sàn có một tầng bụi mỏng, nhưng anh vẫn ném hết thảy ga giường, chăn mền với bao gối trên sô pha vào máy giặt giặt qua một lượt, sau đó đem ra ngoài ban công phơi. Trong phòng lúc này đâu đâu cũng thoang thoảng hương chanh thơm ngát, hơi nước quấn quít, thật giống như một gia đình bình thường, cuối tuần dọn dẹp giặt giũ quần áo, trong phòng bận rộn, bình thản lại ấm áp.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, Tiêu Thần đi tới siêu thị mua sắm, trên xe đẩy chất đầy đồ. Chủ yếu vẫn là đồ ăn, bởi vì anh phát hiện kiếp trước Tư Kiêu Kỳ khẳng định là bị chết đói, kiếp này mới đối với đồ ăn chấp nhất như vậy…Đương nhiên, nếu là bây giờ, mình cũng xem như là chấp nhất.

Lúc từ siêu thị đi ra cũng sắp sáu giờ, mùa hè chạng vạng ánh mặt trời vẫn vô cùng chói mắt, Tiêu Thần một tay lái xe một tay lấy kính râm ra. Nhưng vào lúc này di động để trên xe lại đổ chuông, ba chữ “Tư Kiêu Kỳ” nhấp nháy trên màn hình.

“Sao”, Tiêu Thần đạp phanh nhận điện thoại, từ bên trong kính chiếu hậu anh có thể thấy vẻ mặt mình vô cùng vui vẻ, người đàn ông ở đầu dây bên kia ngày mai thôi sẽ đến ở nhà mình, chiếm giữ giường và sô pha, là người đáng giá để mình kỳ vọng.

“Bảo bối, cậu đang làm gì vậy?” Âm thanh Tư Kiêu Kỳ vang lên, “Nghỉ làm rồi cậu không về nhà sao?”

“Nghỉ làm rồi.” Tiêu Thần đạp phanh lại, một tay cầm điện thoại tay kia lấy kính râm ra mang vào.

Tư Kiêu Kỳ nhạy bén nghe được tiếng của động cơ, “Cậu đang ở đâu?”

“Đi siêu thị mua chút đồ, trong nhà hết rồi.”

“Mua tt sao? Thấy quảng cáo nói mua ba tặng một đó.”

“Nói chuyện chính đi!” Tiêu Thần cố tỏ ra lớn tiếng nhưng khóe miệng không kiềm được đang dần cong lên.

“Tối nay tôi muốn về nhà, cậu tới đón tôi đi.”

“Hả, hôm nay sao!” Tiêu Thần cả kinh, bàn chân không dùng lực làm xe chạy thẳng ra ngoài.

“Rầm…ai ya!” Tiêu Thần ảo não thở dài một tiếng, bất ngờ dành cho Tư Kiêu Kỳ không còn, xe cũng hỏng luôn.

“Sao vậy?” Tư Kiêu Kỳ hiển nhiên là nghe được.

“Không có gì…va vào hàng rào bảo vệ thôi.” Tiêu Thần bước xuống xe quan sát một chút rồi nói: “Cản xe bị hỏng thôi, không có vấn đề gì lớn.”

Tư Kiêu Kỳ than thở một tiếng: “Kĩ thuật lái xe như cậu còn dám mua xe.”

“Tư Kiêu Kỳ!” Tiêu Thần nghiến răng nói, “Nếu không phải anh lắm lời tôi cũng không va vào hàng rào.”

“Để tôi sửa cho cậu,” Tư Kiêu Kỳ cười, lười biếng nói, “Người đàn ông của cậu mở công ty vận tải, còn lo không có chỗ cho cậu sửa xe sao.”

“Không cần phiền phức như vậy đâu, xe tôi có bảo hiểm, đừng lãng phí. Hơn nữa gần nhà tôi có một cái gara.”

Tư Kiêu Kỳ dừng một chút, vài giây sau mới lên tiếng: “Tiêu Thần…cậu đang ở nhà nào vậy?”

“Thất Gia Kiều.”

Tư Kiêu Kỳ không nói lời nào, bên kia điện thoại lúc này cũng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề. Tiêu Thần cũng không nói lời nào, lẳng lặng buộc lại dây an toàn, để di động xuống rồi từ từ lái xe ra khỏi bãi đỗ.

“Vậy…Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ thăm dò hỏi, “Lát nữa cậu tới đón tôi được không?”

“Mấy giờ?”

“Bọn tiểu Kiều bảo đi ăn cơm, chắc khoảng bảy giờ đi.”

“Được.” Tiêu Thần chạy vào đại lộ.

“Sau đó…chúng ta về chỗ nào?”

“Về nhà.” Tiêu Thần cười híp mắt nói, còn cố tình nhấn mạnh chữ “nhà”.

“Mẹ nó!” Tư Kiêu Kỳ ở bên kia điện thoại hét lớn một tiếng, Tiêu Thần nghe thấy Tư Kiêu Kỳ lớn tiếng nói, “Tiểu Kiều anh không đi ăn cơm với mọi người đâu”, sau đó còn nghe tiếng Phỉ Phỉ và tiểu Kiều bất mãn kháng nghị, “Ngày mai khai trương rồi mà giờ cũng không ăn…”

Một trận ồn ào, Tư Kiêu Kỳ nói vào điện thoại: “Tiêu Thần, hay là cậu tới đây ăn cơm với bọn tôi đi?”

Tiêu Thần sửng sốt một chút, cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp: “Tư Kiêu Kỳ…”

“Không có gì không có gì đâu,” Tư Kiêu Kỳ đi tới một chỗ yên tĩnh nói, “Tiêu Thần, đi ăn cơm chung đi, chỉ có tiểu Kiều, Phỉ Phỉ với Trình Tử thôi, cậu cũng đã gặp rồi. Mấy người này đều là anh em của tôi, dù Trình Tử không biết chuyện của chúng ta…Nhưng nó đại khái cũng đoán được đôi chút rồi, sẽ không nói gì đâu.”

Tiêu Thần yên lặng suy nghĩ một chút: “Quên đi, công ty các anh mới khai trương, mấy anh em sẽ có nhiều chuyện muốn nói với nhau, có tôi sẽ lúng túng.”

“Nhưng mà Tiêu Thần…” Tư Kiêu Kỳ vội vội vàng vàng, nhưng rất nhanh đã bị Tiêu Thần cắt ngang.

“Tư Kiêu Kỳ, anh phải tin tôi chứ,” Tiêu Thần cười nói, “Tôi không đi không phải là không muốn đi, mà bây giờ chưa phải lúc, khi nào có cơ hội chắc chắn tôi sẽ đi.”

Tư Kiêu Kỳ suy nghĩ một chút nói: “Ừm vậy đi, khi nào cậu muốn đi thì tùy cậu, dù sao cũng không chạy được. Nhưng mà vậy cậu có tới đón tôi không?”

“Có.”

Tư Kiêu Kỳ đắc ý cúp điện thoại, Tiêu Thần giương mắt lên nhìn kính chiếu hậu, từ bên trong có thể thấy được vẻ mặt vui vẻ của mình.

***

Bảy giờ Tiêu Thần nhận được điện thoại của Tư Kiêu Kỳ, lúc này so với thời gian đã hẹn sớm hơn một tiếng, Tiêu Thần cầm chìa khóa xe đóng cửa đi xuống lầu, lúc cửa đóng lại cái “rầm” thì  tim anh cũng theo đó mà chấn động.

Về nhà! Cái từ này mấy tháng trước mỗi ngày đều được lặp lại vô số lần, anh đã xem cái phòng nhỏ dưới tầng hầm là nhà của mình. Cái phòng đó cho dù đơn sơ, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng an tâm, mỗi lần bước vào đều có cảm giác được chấp nhận, được thừa nhận, Tiêu Thần rất thích cảm giác đó, đó là thuộc tính cơ bản của cái gọi là mái ấm.

Lúc trước vừa đi làm được không lâu, bản thân liều sống liều chết cũng phải mua một căn nhà, chắp vá lung tung, thiếu nợ người ta cũng chỉ vì có được một “mái nhà” thuộc về mình, tư mật, an toàn, mãi mãi không thay đổi. Cái này cũng có thể là do ảnh hưởng bởi tâm lý của người Trung Quốc, đó cũng là lí do một số người không thích thuê phòng ở.

Khi đó Triệu Khải nói với anh, không cần vì mua một căn nhà mà khiến bản thân mình phải sống khổ sống sở như vậy, hoàn toàn có thể thuê phòng mà ở, ngược lại “Kế hoạch không đuổi kịp đổi thay.” Lúc đó Tiêu Thần chỉ cười nhạo Triệu Khải không biết nhìn xa trông rộng, bây giờ nghĩ lại, người kia căn bản là không muốn nghĩ “lâu dài”.

Sau đó, Tiêu Thần rất vui vẻ mà mua căn hộ này, để anh vào lúc Triệu Khải đi rồi có một không gian an toàn mà ẩn náu. Hiện tại anh muốn cho người thứ hai vào căn nhà này, người này lưu manh không nói, mặt còn dày tới không tưởng tượng nổi, thế nhưng người này chưa bao giờ giấu mình bất cứ thứ gì, cũng không chừa cho bản thân đường lui, thật giống như cảm giác an toàn mà căn nhà này mang lại cho Tiêu Thần.

Tiêu Thần cảm thấy, Tư Kiêu Kỳ vẫn là phù hợp với cái nhà này.

Đợi tới khi Tiêu Thần tới nơi Tư Kiêu Kỳ cũng đã đợi được hơn nửa ngày rồi, T-shirt bị thấm mồ hôi tới ướt đẫm. Anh liếc mắt nhìn cản xe bị hỏng một cái rồi nhảy lên xe, cảm thán một tiếng “Mát quá”.

“Sao không đứng ở trong mà đợi, trong đó mát mẻ hơn nhiều.”

“Tôi sợ không nhìn thấy cậu.”

Tiêu Thần liếc mắt, khởi động xe: “Tư Kiêu Kỳ, anh cứ nói chuyện như bình thường là được, phong cách của Quỳnh Dao không hợp với anh đâu.”

“Thật mà.” Tư Kiêu Kỳ đặc biệt nghiêm túc nói, “Tôi muốn đứng ở ngoài đợi cậu.”

Tiêu Thần không nói lời nào, yên lặng mà lái xe. Xe chạy về hướng đông, Tiêu Thần bẻ lái quẹo về hướng Thất Gia Kiều, rồi quẹo phải, đây rõ ràng không phải đường chạy về Tĩnh Hải Hinh Uyển.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ thấp giọng nói, “Có thể dừng xe lại một chút không?”

“Sao vậy,” Tiêu Thần bật đèn chuyển hướng, từ từ lái xe tấp vào bãi đỗ, mở cửa sổ xe ra, nói: “Uống nhiều quá muốn nôn sao?”

“Nôn cái rắm!” Tư Kiêu Kỳ dùng sức lôi cả người Tiêu Thần về phía mình, “Ông đây muốn hôn cậu.”

“Này…” Tiêu Thần kinh ngạc đẩy đối phương ra, bảy giờ tối đêm mùa hè bầu trời vẫn còn sáng choang, trên lối đi bộ người đi đầy đường.

“Không được sao?” Tư Kiêu Kỳ có chút khó chịu nhìn Tiêu Thần, mắt cũng sắp đỏ lên.

Tiêu Thần không biết Tư Kiêu Kỳ bị cái gì, thế nhưng nhìn vào ánh mắt người này, anh đồng ý cùng người này bất chấp hết thảy. Tiêu Thần nghĩ thế liền nhào tới gặm lấy môi Tư Kiêu Kỳ, hàm răng hai người va vào nhau có chút đau.

Chờ tới khi Tư Kiêu Kỳ buông Tiêu Thần ra, Tiêu Thần cảm thấy mình sắp có phản ứng luôn rồi. Tư Kiêu Kỳ vỗ vỗ má Tiêu Thần nói: “Lái xe nào, gia muốn về nhà.”

Bình luận

Truyện đang đọc