HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng Karaoke rất tối, Tư Kiêu Kỳ tắt hết đèn, lúc này trong phòng chỉ còn ánh sáng hắt ra từ TV. Tiêu Thần ngồi ở một góc trong cùng, yên lặng mà rơi lệ. Khi Tư Kiêu Kỳ hát tới bài hát thứ chín Tiêu Thần mới lên tiếng: “Anh hát hay thật.”

Tư Kiêu Kỳ ngẩn người một chút rồi quay đầu nhìn sang, Tiêu Thần vẫn ngồi trong góc tối, nhưng giọng đối phương lúc này truyền tới vô cùng vững vàng: “Anh hát bài nào giai điệu nhanh nhanh một chút.”

Tư Kiêu Kỳ trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên chưa kịp thích ứng, ngồi ngây ra như phỗng, anh biết lúc này Tiêu Thần cần không gian để phát tiết tâm tình mới chọn liên tục mười mấy bài để hát, muốn để cho Tiêu Thần thoải mái mà khóc một trận. Anh nhớ tới trước kia khi làm công ty cũ bị phá sản, bản thân mang khuôn mặt tươi cười kết toán sổ sách, rồi hẹn mấy anh em thân thiết đi ăn cơm, ăn xong mình anh mua chai rượu chạy ra mộ ba mẹ ngồi khóc cả một đêm. Mí mắt giống như miệng cống vậy, bình thường sẽ đóng lại không cho nước mắt trào ra, nhưng một khi đã mở ra sẽ tràn ra vỡ đê, không gì có thể ngăn được.

Làm công ty bị phá sản và việc bất hòa với mẹ mình, Tư Kiêu Kỳ thật sự không thể nói rõ cái nào thảm hơn cái nào, bởi vậy anh vốn cho rằng Tiêu Thần hôm nay không khóc hết một đêm thì cũng phải khóc một, hai tiếng đồng hồ.

Nhưng mà vào lúc này, Tiêu Thần lại bình tĩnh ngồi đó bắt đầu chọn bài hát.

Tư Kiêu Kỳ bỏ micro xuống, hai ba bước đã đi qua chỗ Tiêu Thần ngồi, dưới ánh sáng le lói nâng mặt Tiêu Thần lên. Hai mắt Tiêu Thần lúc này vẫn còn lóng lánh nước, gò má ẩm ướt, hô hấp cũng không mấy vững vàng, thân thể còn hơi run rẩy. Nhưng điều làm Tư Kiêu Kỳ ngạc nhiên là, khóe miệng Tiêu Thần lúc này ấy vậy mà lại thấp thoáng ý cười.

“Em muốn nghe gì?” Tư Kiêu Kỳ nhẹ giọng hỏi, ở khóe môi Tiêu Thần đặt lên một cái hôn, dùng đầu lưỡi lướt một vòng qua môi Tiêu Thần rồi mới rút trở về.

“Cái gì vui vui chút,” Tiêu Thần nói, “Hay là anh hát bài Quả Táo Nhỏ đi? Vừa hát vừa nhảy luôn.”

Tư Kiêu Kỳ khá là nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh hát bài khác, có điều em không được cười đâu.”

“Ha ha ha!” Tiêu Thần cố ý cười ba tiếng, sau đó nói: “Em cười xong rồi, anh hát đi.”

Tư Kiêu Kỳ tức tối trừng Tiêu Thần một cái rồi mới đi về chỗ của mình cầm micro lên hát, khi giai điệu của bài Mèo Ba Tư của S.H.E vang lên Tiêu Thần không nhịn được cười: “Tư Kiêu Kỳ…anh đây là có ý gì?”

“Anh thích lời của bài này.” Tư Kiêu Kỳ kiên nhẫn chờ cho hết nhạc dạo: “Nè em đừng có cười nữa có được không.”

“Em, sẽ cố gắng, không cười nữa.” Tiêu Thần coi như cũng cố nhịn cười, có điều vừa nghĩ tới bộ dạng vạm vỡ này của Tư Kiêu Kỳ đứng đó nhún nhảy theo giai điệu bài hát đã không chịu nổi.

Tư Kiêu Kỳ nguýt Tiêu Thần một cái, bắt đầu hát.

Tư Kiêu Kỳ hát: “Muốn xuất hiện thì xuất hiện, muốn không gặp thì không gặp, khi ngủ thì ngủ tới một ngày không thèm để ý đến bất kỳ ai, không gọi điện thoại, không lên mạng cũng sẽ không tranh luận với bất cứ người nào”, Tiêu Thần nghĩ tới lần đó mình từ chối mười mấy cuộc điện thoại.

Tư Kiêu Kỳ hát: “Dù là ai cũng không thể chiếm được tình yêu của hắn”, Tiêu Thần nhớ tới lúc trước khi mình quyết định từ bỏ, hoàn toàn không để lại đường lui.

Tư Kiêu Kỳ hát: “Có lúc trầm mặc lạnh lẽo có lúc lại ôn nhu ngại ngùng”, Tiêu Thần nghĩ, trong tình yêu mình đúng là ở thế bị động, nếu như lúc trước Tư Kiêu Kỳ không phải luôn mặt dày bám theo thì mình chắc chắn đã không thèm để ý tới người này.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần mở miệng nói, âm thanh không lớn nhưng Tư Kiêu Kỳ vẫn nghe được, người kia dừng lại hỏi: “Sao vậy bảo bối?”

“Anh thích câu nào nhất?”

‘“Yêu hắn thì nguy hiểm, nhưng không yêu thì lại nhớ nhung’, anh thích câu này nhất.”

“Tại sao?”

“Anh tự ngược được chưa!” Tư Kiêu Kỳ bỏ micro xuống trượt qua bên người Tiêu Thần, đưa tay ra kéo người vào lòng, “Anh thấy mình đúng là tự ngược, nhưng mà biết sao được anh lại thích nhất bộ dáng này của em. Bởi vậy Tiêu Thần dù thế nào em cũng không được bỏ đi, em chỉ cần cứ như thế này thôi, muốn làm gì thì làm, muốn sống thế nào thì sống thế nấy, anh chịu được hết.”

“Em dù sao cũng không phải Tôn Ngộ Không, không có bảy mươi hai phép biến hóa,” cánh tay Tiêu Thần chậm rãi dời xuống nắm lấy eo Tư Kiêu Kỳ: “Em sẽ không thay đổi.”

Hai người ai cũng không nói chuyện, trong phòng lúc này chỉ còn vang vọng lại giai điệu của bài Mèo Ba Tư, chờ tới khi hết bài, Tư Kiêu Kỳ mới cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu Tiêu Thần, nói: “Bảo bối, em cũng hát một bài đi.”

Tiêu Thần kiên định lắc đầu.

Tư Kiêu Kỳ muốn chọc cho Tiêu Thần vui, lúc này thấy Tiêu Thần liều mạng lắc đầu lại nổi lên hứng thú, nhất định phải bắt hắn hát một bài, Tư Kiêu Kỳ nói: “Anh hát nhiều bài như vậy rồi em không thể vì anh mà hát một bài sao?”

Tiêu Thần chà chà cánh tay lúc này đã nổi một tầng da gà của mình, nói: “Em hát không hay được như anh.”

“Chỉ cần em hát anh đều thích.” Tư Kiêu Kỳ nhõng nhẽo ôm người kì kèo tới mức Tiêu Thần cũng thấy phiền.

“Buông ra,” anh luồn người ra khỏi vòng tay của Tư Kiêu Kỳ, nghiêm túc nói: “Được rồi, em hát là được chứ gì.”

Tư Kiêu Kỳ liều mạng gật đầu.

Tiêu Thần chọn bài Hướng Về, Tư Kiêu Kỳ thấy liền lắc đầu kháng nghị: “Bài này căn bản là không nói lên được tình yêu sâu đậm mà em dành cho anh.”

Tiêu Thần bỏ micro xuống, Tư Kiêu Kỳ thấy vậy mới nói: “Không sao không sao, anh yêu em sâu đậm là được rồi.”

Tôi biết rằng, không phải tất cả chim nhỏ đều biết bay.

Khi mùa hè đi qua còn có hoa tươi chưa từng nở.

Tôi sợ nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của người.

Càng sợ hơn khi không được nhìn thấy người, cùng người chia sẻ âu lo.



Khi tiếng hát của Tiêu Thần vang lên, Tư Kiêu Kỳ ngồi ở đó bất động nhìn chằm chằm đối phương, Tiêu Thần khi hát bài này có một thần thái vô cùng đặc biệt, đôi mắt lóng lánh của anh lộ ra biểu tình vô cùng chờ mong Hướng Về tương lai phía trước, giọng hát vô cùng có lực vô cùng mạnh mẽ.

Lúc Tiêu Thần hát tới đoạn, “Thật muốn có người ở bên cạnh, cùng tôi ngắm nhìn vận mệnh biến đổi vô thường, lĩnh hội sức mạnh của sự kiên trì nhẫn nại. Gió xuân thổi qua núi, mang theo cảm giác lạnh giá, nhưng lòng vẫn một mực hướng về sự ấm áp kia”, thì Tư Kiêu Kỳ cảm thấy như bị một dòng điện lưu mạnh mẽ đánh trúng, anh có thể nghe ra Tiêu Thần “Hướng về”, rất muốn cùng phối hợp với Tiêu Thần “Hướng về”, nói cho người đàn ông kiêu ngạo trước mặt mình biết là: nơi em “hướng về” cũng là nơi anh “hướng về”.

Tôi sẽ bên cạnh người, cùng người ngắm nhìn vận mệnh biến đổi vô thường.

Tiêu Thần hình như thở dài một cái, rồi lại hát “Tôi biết rằng không phải cứ cày cấy là sẽ có thu hoạch, lau khô nước mắt rồi sinh mệnh vẫn là mong manh đến thế. Tàn nhẫn như vậy, người vơi tôi, như sao băng vụt tắt. Rực rỡ biết bao, chạy băng qua thắp sáng cả bầu trời”, Tư Kiêu Kỳ gần như không nhịn nổi nữa, chỉ muốn đi đến bên cạnh Tiêu Thần, nói với đối phương rằng: “Dù sau khi lau khô nước mắt sinh mệnh vẫn yếu ớt thì sao, vẫn có anh ở bên cạnh em.”

Thế nhưng lúc này Tư Kiêu Kỳ đã không thể động đậy, anh mơ hồ bị ánh mắt Tiêu Thần hút lấy, mà trong ánh mắt ấy lúc này tựa như vẫn chưa thoát ra được khỏi nội dung bài hát. Anh rõ ràng người này vô cùng nghiêm túc mà hát lên bài này, như mang nó cẩn thận đặt vào lòng bàn tay của mình. Người này đối với tình yêu trước giờ vẫn luôn rất nghiêm túc, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bắt đầu, vì vậy cũng sẽ không dễ dàng mà kết thúc. Hắn có thể đối mặt với vận mệnh biến đổi vô thường, nhưng mình nhất định phải ở bên cạnh hắn.

Tư Kiêu Kỳ gần như nín thở nghe Tiêu Thần hát xong, khi âm cuối của Tiêu Thần từ từ hạ xuống tiếng nhạc trên TV cũng biết mất theo. Tiêu Thần nghiêng đầu qua nhìn Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ vẫn như cũ nhìn anh tới không chớp mắt lấy một cái.

“Anh nhìn cái gì vậy?” Tiêu Thần hỏi, gương mặt lộ vẻ nhăn nhó hiếm thấy, “Em hát xong rồi.”

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ chậm rãi đứng lên, lấy micro từ trong tay Tiêu Thần để xuống bàn, anh nghiêm túc nói: “Lời bài hát này viết rất hay.”

“Em rất thích bài hát này.” Tiêu Thần cười một cái, gò má đã có chút hồng.

“Anh cũng rất thích,” cằm Tư Kiêu Kỳ khẽ run một cái, cố gắng khống chế tâm tình mình, sau đó giọng điệu run rẩy nói, “Bởi vậy sau này em đừng hát nó nữa có được không?”

“Anh có ý gì?” Tiêu Thần liếc mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ, ngữ khí vô cùng dữ tợn, có điều khóe miệng lại bắt đầu cong lên.

Tư Kiêu Kỳ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lập tức ngã xuống ghế sa lông cười tới chảy nước mắt: “Sau này, sau này, nếu như em thích nghe em có thể nói anh hát cho em nghe, em đừng hát nữa, thật sự, đừng hát nữa.”

Tiêu Thần cố gắng làm bộ tức giận, dù bản thân đã mắc cười lắm rồi: “Anh chê em hát khó nghe?”

“Em…em đừng chà đạp…cái từ…khó nghe…này.” Tư Kiêu Kỳ đứt quãng nói, “Anh nếu không nhìn lời thì thật sự không biết em… đang hát cái gì.”

Tiêu Thần yên lặng hai giây, đi tới đạp cho Tư Kiêu Kỳ một cái, miệng cũng bất giác cong lên: “Em nói em không hát rồi, anh lại cứ bắt em phải hát cho bằng được.”

“Em cả ngày ở nhà nghe nhạc, anh còn nghĩ em chỉ hận không thể đi làm ca sĩ, ai ngờ trình độ của em nát tới mức này chứ.”

“Nghe nhạc thì sẽ biết hát? Vậy người lái máy bay có phải là cũng biết bay không?”

Tư Kiêu Kỳ cười tới thở không nổi, liều mạng lắc đầu: “Aizz, bảo bối, không xong rồi, em trước hết để anh cười cái đã.”

Tiêu Thần nhìn Tư Kiêu Kỳ đang nằm trên sô pha giả ngây giả dại mà cười, chút oan ức còn sót lại trong lòng phút chốc cũng tan theo mây khói, cả người lúc này vô cùng nhẹ nhỏm dễ chịu, tràn đầy ý chí chiến đấu.

Quả thực có thể cùng Tư Kiêu Kỳ đánh nhau một trận.

***

Hai người ban đầu vốn cũng không vì hát mà đến đây, kết quả hát xong cả hai đều đói bụng cồn cào. Tư Kiêu Kỳ quyết định bắt Tiêu Thần giữ đúng lời hứa, mời mình ăn một bữa. Tiêu Thần thoải mái mà vỗ vỗ bóp tiền nói “Ăn gì tùy anh chọn”.

Tiêu Thần tính tiền xong đang cùng Tư Kiêu Kỳ đi khỏi thì trên hành lang chật hẹp gặp được một người vô cùng quen thuộc – Chương Thiên Khải.

Hai bên đều có chút lúng túng đứng khựng lại, Tư Kiêu Kỳ tự động lùi về sau mấy bước đứng sau lưng Tiêu Thần.

“Anh…cũng tới hát?” Tiêu Thần lên tiếng trước.

“À, tôi tới cùng với bạn,” Chương Thiên Khải tựa hồ không nghĩ ra nên nói cái gì, đứng đó nghiêm túc quan sát Tư Kiêu Kỳ mấy giây rồi mới nói: “Giờ hai người về hả?”

“Ừm,” Tiêu Thần bình tĩnh gật đầu, “Chút nữa còn có việc.”

“Ồ.” Chương Thiên Khải đáp lại một tiếng, đánh giá Tư Kiêu Kỳ một chút, trong khoảng thời gian ngắn ba người đứng đó không ai nói tiếng nào.

Tiêu Thần phát hiện Chương Thiên Khải đang quan sát Tư Kiêu Kỳ, anh biết Chương Thiên Khải hẳn là cũng cảm thấy kỳ lạ, mình vừa khóc xong mắt hẳn là còn đỏ, lại còn hai người đàn ông hẹn nhau tới phòng Karaoke hát. Tiêu Thần nhớ tới lúc trước khi mình và Tư Kiêu Kỳ mới quen nhau chưa được bao lâu, có một đêm ăn cơm lại một quán nhỏ gần bệnh viện cũng gặp Chương Thiên Khải tình cờ đến đó ăn khuya, hai người tuy rằng không có chào hỏi nhau, nhưng Chương Thiên Khải hẳn là phải thấy hai người bọn họ.

Mà thấy rồi…thì thế nào?

Tiêu Thần cảm thấy ở bên cạnh Tư Kiêu Kỳ trong mấy tháng này, hẳn là anh cũng bị lây cái tính cách thoải mái, coi nhẹ mọi việc của Tư Kiêu Kỳ. Lúc trước ở trong quán cơm đụng mặt phải Chương Thiên Khải anh còn cảm thấy lo lắng. Hiện tại khi đối mặt với hắn ở đây, chính mình một bộ mặt ám muội, phía sau còn dẫn theo một người đàn ông lạ mặt, thế nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh – Nhìn thấy thì thế nào, trời có thể sụp chắc?

Tiêu Thần không chắc sự thay đổi này có thể mang đến kết quả gì, thế nhưng anh cảm thấy, không đáng kể.

Khi cả hai bên đều đang đứng đó sững sờ thì cửa phòng bên cạnh mở, một cô gái trẻ từ trong đó đi ra: “Thiên Khải, có điện thoại!”

Vẻ mặt Chương Thiên Khải trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, anh ta vội vàng quay lại nhìn, Tiêu Thần lúc này cũng đang nhìn về phía cô gái kia, đó là một cô gái để tóc dài xõa ngang vai, trang điểm có chút đậm, rất khó nói là có đẹp hay không.

“Di động anh reo nè.” Cô gái cầm di động chạy tới, vô cùng thân mật đứng bên cạnh Chương Thiên Khải. Sau khi nhìn thấy Tiêu Thần và Tư Kiêu Kỳ, cô lên tiếng hỏi: “Bạn của anh hả?”

“À đúng rồi.” Chương Thiên Khải đơn giản đáp một tiếng, làm một động tác xin lỗi rồi đi về một góc nghe điện thoại. Tiêu Thần nhân cơ hội nói một câu “Vậy chúng tôi đi trước”, hai bên gật đầu chào nhau một cái coi như tạm biệt.

Đi được một đoạn, Tiêu Thần không nhịn được ngoái đầu lại nhìn, lúc này Chương Thiên Khải đã ôm lấy bả vai của cô rồi đi hướng hành lang bên kia. Tiêu Thần nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái đó, cảm thấy có chút quen mắt.

“Nhìn gì vậy?” Tư Kiêu Kỳ hỏi, “Không quan tâm người đó là nam hay nữ, anh đều không có hứng thú.”

“Người này không phải bạn gái trước kia của anh ta.” Tiêu Thần lầm bầm nói.

“Bạn gái của người ta mà em cũng nhớ?” Tư Kiêu Kỳ ở một bên càu nhàu nói: “Em cũng đừng quá đáng, cô gia sẽ buồn đó.”

“Đừng giỡn!” Tiêu Thần nghiêm mặt nói, “Bạn gái bây giờ của anh ta nhìn có chút quen mắt.”

“Đệt, người ta trang điểm cỡ đó mà em còn nhìn ra được?” Tư Kiêu Kỳ thán phục, “Em giỏi làm phẫu thuật, hẳn là cảm thấy xương của cô ta cũng quen luôn đi, cái đó không trang điểm che đi được.”

“Bạn gái trước kia của anh ta là y tá bên khoa của tụi em, có điều sau khi anh ta chuyển sang khoa chỉnh hình không được bao lâu thì cô y tá đó cũng đi luôn, coi như là hai người chia tay, nhưng mà cô gái này nhìn quen lắm.”

“Giờ mà em còn tâm trạng để ý tới tình sử của người khác?” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Em vẫn là lo cho chồng em trước đi, anh sắp đói chết rồi đây.”

Tiêu Thần gật đầu: “Vậy giờ đi ăn gì?”

“Lẩu chín ngăn Trùng Khánh!” Tư Kiêu Kỳ nói không chút do dự.

Gần đó có một quán ăn không tệ, Tư Kiêu Kỳ làm nóng người chuẩn bị đại khai sát giới, bắt đầu chọn món ăn: Ruột vịt, bao tử, hoàng hầu, lươn, tô nhục…Rất nhanh thức ăn đã được mang lên trải đầy một bàn, Tư Kiêu Kỳ háo hức nhìn một nồi lẩu đỏ rực, ngửi thấy mùi vị cay nồng đang từ từ tràn ra trong không khí, nói: “Lúc còn ở Dịch Huyền thèm cái này quá trời.”



Hoàng Hầu



Tô Nhục

“Anh đi tới đâu cũng chỉ biết một chữ ‘Ăn’ thôi.”

“Người lấy ăn làm đầu mà.” Tư Kiêu Kỳ cầm một cái dĩa lên bắt đầu ăn. Tiêu Thần có chút mất tập trung, Tư Kiêu Kỳ chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái rồi không quấy rầy nữa, chuyên tâm gắp một đống đồ ăn vào trong bát đối phương.

“Em nghĩ ra rồi!” Tiêu Thần bỗng nhiên vỗ bàn một cái làm Tư Kiêu Kỳ sợ tới nỗi sắp nuốt luôn nguyên miếng huyết vào trong bụng, anh ho “khụ khụ” mấy cái, bị cay tới trào nước mắt.

Tiêu Thần vội đưa qua một ly nước lạnh, vỗ vỗ lưng người kia nói: “Xin lỗi làm anh giật mình…”

“Em nghĩ ra cái gì?” Tư Kiêu Kỳ mặt đỏ tới mang tai hỏi: “Nghĩ tới dãy số trúng độc đắc tuần tới?”

“Cô gái đó là con gái viện phó Lưu.” Tiêu Thần nói, “Em vẫn còn đang thắc mắc tại sao khi Chương Thiên Khải cần giúp đỡ Lưu phó viện lại tự mình chạy đi lo liệu, thì ra là rể hiền của người ta.”

Tư Kiêu Kỳ hoàn toàn không hiểu Tiêu Thần đang nói cái gì, nhưng anh luôn biết trong bệnh viện Tiêu Thần luôn có một số chuyện không hài lòng, chỉ là Tiêu Thần không nói nên anh cũng không hỏi. Giống như trước giờ Tiêu Thần sẽ không can thiệp tới việc làm ăn của công ty Tư Kiêu Kỳ vậy, hai người đều có cuộc sống của chính mình, ở trong hai vòng tròn khác nhau, không có mấy liên quan. Nhưng nếu gặp chuyện gì phiền lòng cần người tâm sự, đối phương nhất định sẽ sẵn lòng mà lắng nghe, khi cần “quân sư quạt mo” đưa ra chủ ý, đối phương cũng sẽ giúp nghĩ cách. Thế nhưng cả hai vô cùng hiểu ý mà chừa cho người kia không gian độc lập, nếu không cần thiết sẽ không nhúng tay vào.

Bởi vậy Tư Kiêu Kỳ đối với phản ứng này của Tiêu Thần một chút cũng không hiểu.

Tiêu Thần đơn giản hóa câu chuyện của Lưu viện trưởng, nói cho Tư Kiêu Kỳ hiểu: “Chương Thiên Khải ở khoa chỉnh hình chức vụ không cao nhưng địa vị lại có chút cao, phỏng chừng sau này thăng chức cũng nhanh thôi. Em còn đang cho rằng anh ta với viện phó Lưu có quen biết, hóa ra lại là người một nhà. Với cục diện này, sau này Trương viện muốn can thiệp vào chuyện của khoa chỉnh hình e rằng sẽ rất khó khăn. Bọn họ hiện tại không muốn để em về khoa ngoại lồng ngực để chỉnh Quách Hoành, nếu lần này đạt được sau này cả khoa ngoại lồng ngực Trương viện cũng khó lòng mà quản nổi. Ở bệnh viện An Hải, khoa chỉnh hình và khoa ngoại lồng ngực chính là hai khoa mạnh nhất, tương lai Trương viện mặc dù có thể lên làm viện trưởng đi chăng nữa, thì việc này cũng đủ khó làm.”

“Quyền lực mà,” Tư Kiêu Kỳ cho một muỗng ruột vịt vào trong miệng, nói: “ ‘Thương nhân trục lợi, quan giả trục quyền’, từ xưa tới nay đều là vậy. Ai nắm quyền không quan trọng, quan trọng là ai nắm quyền đối với bảo bối em có lợi hơn. Có điều bảo bối à, cái này là người mạnh đấu với nhau, em đừng xen vào nhiều quá, đứng xem là được rồi.”

Tiêu Thần cười khổ một tiếng: “Em hiện tại đã lỡ lên thuyền giặc rồi, xuống không được nữa, giờ dù không muốn cũng phải đi đại một bước rồi tính tiếp.”

Tư Kiêu Kỳ không hề để ý nói: “Vậy thì, cứ liều mạng thôi, mặc dù không thành công cũng có cảm giác thoải mái, trong lòng không gì vướng bận cũng tốt.”

“Đừng giỡn, liều mạng xong mất việc thì làm thế nào?”

“Còn có anh mà,” Tư Kiêu Kỳ dùng đũa chỉ chỉ mũi mình, “Có anh ở đây, yên tâm.”

Bình luận

Truyện đang đọc