HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Tư Kiêu Kỳ chạy qua công ty xử lý cục diện rối rắm trước mắt, vì để hạ tổn thất xuống mức thấp nhất, anh nhất định phải trong khoảng thời gian này triển khai nghiệp vụ mới, kiếm tiền ở mảng khác để bù vào. Trong lòng Tư Kiêu Kỳ cứ bực bội bất an, anh vẫn không thể hiểu tại sao mình lại thua lần đấu thầu này.

Giá thầu thấp nhất sẽ được mở rất nhiều lần, trải qua nhiều lần hạch toán và điều tra mới xác định được, vì phòng ngừa thất bại An Tiệp thậm chí còn hạ giá xuống mấy bậc. Mà giá bên Thuận Đạt đưa ra lại thấp hơn An Tiệp đúng một bậc, có thể nói là ngay sát, nên Tư Kiêu Kỳ không thể không hoài nghi có người lén tuồn thông tin ra ngoài.

Kiều Hâm quả quyết nói: “Đại ca, anh đừng lo, chuyện này cứ để em giải quyết.”

Loại chuyện này Kiều Hâm rất am hiểu, chưa tới hai ngày đã điều tra ra được một cái tên – Triệu Vũ Tân.

“Tại sao?” Tư Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm Triệu Vũ Tân đang ngồi đối diện mình.

Sắc mặt Triệu Vũ Tân âm trầm, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và bất mãn: “Không có tại sao gì hết, anh không xem tôi là anh em thì tôi tự nhiên cũng sẽ xem người khác là minh chủ.”

“Ai không coi mày là anh em!” Trương Hạo không kìm được nữa hét lên một câu: “Đại ca đã làm gì có lỗi với mày hả!”

Triệu Vũ Tân không nói gì, chỉ cười lạnh một cái.

Kiều Hâm rốt cuộc vẫn không nhịn được, hắn nhào qua muốn cho Triệu Vũ Tân một đòn. Tư Kiêu Kỳ ngay lập tức đứng chắn trước mặt Triệu Vũ Tân, nhưng mà anh cũng không cản lại. Triệu Vũ Tân bị một đòn này làm cho ngã trực tiếp từ trên ghế xuống, trên mặt bầm tím một mảng. Hắn rất nhanh đã đứng lên, cầm lấy một cái ghế gần đó không nói hai lời ném về phía Kiều Hâm.

Tư Kiêu Kỳ nhanh chóng phản ứng lại, anh dùng sức nắm lấy chân ghế, ngay lúc Triệu Vũ Tân đang lảo đảo đẩy hắn một cái, Triệu Vũ Tân lần nữa ngã nhào trên mặt đất. Chờ tới khi đứng lên hốc mắt hắn đã bị nứt một lỗ nhỏ, máu từ đó mà chảy ra. Lúc này hai bên cũng không ai động thủ nữa, chỉ đứng đó nhìn nhau tóe lửa.

“Nói đi, tao đã làm gì có lỗi với mày?” Ánh mắt Tư Kiêu Kỳ như muốn phóng dao.

“Mấy người thì ngồi trong văn phòng cao cấp có điều hòa mát mẻ, còn tôi phải chạy trên đường màn trời chiếu đất, mấy người coi Triệu Vũ Tân tôi là cái gì, muốn khi dễ là khi dễ sao!”

Tư Kiêu Kỳ còn chưa kịp nói gì Trương Hạo đã không chịu nổi nữa. Hắn dùng sức đẩy một cái làm Triệu Vũ Tân lảo đảo: “Cmm! Mày cầm tiền lương ngang tụi tao, cuối năm hưởng hoa hồng cũng chưa bao giờ thiếu phần mày, còn hở một cái là xin nghỉ không chạy xe, cái này mà còn gọi là có lỗi với mày, vậy có cần đại ca đưa công ty cho mày luôn không!”

“Tiền hoa hồng cuối năm đều là tiền tao vất vả kiếm được, mùa đông khắc nghiệt mấy người có chạy đi Đông Bắc sao, đầu hạ mấy người có chạy đi Vũ Hán sao, ngày tết mấy người…”

Triệu Vũ Tân còn chưa nói xong Tư Kiêu Kỳ đã động thủ cho hắn một cái tát mạnh.

“Tao nói này Triệu Vũ Tân, mày nói chuyện cũng phải dùng đầu óc đi.” Tư Kiêu Kỳ lạnh lùng nói, “Mấy cái mày mới nói anh em chúng ta ai mà chưa từng chạy qua, ai chưa từng trải qua ba mươi tết nơi rừng sâu núi thẳm? Lúc công ty vừa thành lập tao để cho mày quản cả đội xe, kết quả thì sao?”

“Hừ, anh đúng là đồ cáo già, anh rõ ràng biết mấy người dưới trướng lão Mạnh không dễ quản, nếu không sao anh không tự mình đi quản đi?”

“Vậy tại sao tiểu Kiều có thể quản được?”

“Là vì lúc đó anh đã khai trừ lão Mã rồi!” Triệu Vũ Tân tức giận gào lên: “Anh trải đường cho Kiều Hâm, phí một phần tâm tư như vậy thì tất nhiên việc hắn làm phải nhẹ nhàng đi thôi!”

Tư Kiêu Kỳ há to miệng, đột nhiên cảm thấy mình nói mấy cái này với Triệu Vũ Tân hoàn toàn không có ý nghĩa. Người này đã có định kiến với anh, tất nhiên sẽ không tiếc sức dùng phương diện tiêu cực để suy đoán, hoàn toàn không thể nói lý nổi.

Triệu Vũ Tân nhìn Tư Kiêu Kỳ không nói, giơ tay lên lau vết máu trên mặt, hung hăng hừ một cái: “Anh hết lời để nói rồi chứ gì!”

“Tao đệt!” Kiều Hâm ngồi cách đó một cái bàn đang muốn cho Triệu Vũ Tân thêm một cú nữa thì bị Tư Kiêu Kỳ ngăn lại.

“Được rồi, Triệu Vũ Tân tao với mày không còn gì để nói nữa, mày tới phòng tài vụ kết toán đi, cổ phần mày đang nắm coi như anh tặng mày.” Tư Kiêu Kỳ bực bội phất phất tay, chỉ vào cửa lớn, từ kẽ răng phun ra một chữ: “Cút!”

***

Tiêu Thần vừa mới đuổi vợ ra khỏi cửa đi kiếm tiền, xoay người liền gọi điện thoại cho Quách Hoành, bảo là anh muốn đi tới cái hội thảo học thuật kia dự thính. Giao lưu chuyên đề gì đó dù không được nữa thì đi nghe một chút cũng tốt. Quách Hoành đang một bụng lửa giận nên lúc này trút hết lên người Tiêu Thần, mắng anh đủ mười lăm phút đồng hồ.

Dự thính có thể so với thảo luận và nghiên cứu chuyên đề sao, cái thu hoạch được có thể giống nhau sao, Quách Hoành nổi trận lôi đình.

Tiêu Thần nhẫn nại chờ Quách Hoành phát xong lửa giận, mới chậm rãi nói: “Tôi xin lỗi.”

“Cậu nói xin lỗi với tôi để làm gì, dù sao cũng không phải tiền đồ của tôi.”

Tiêu Thần bình tĩnh cúp máy, giống như cái “tiền đồ” mà Quách Hoành nói không hề có liên quan gì đến anh. Nhẫn nại chờ đợi một ngày, cuối cùng Quách Hoành cũng gọi tới nói: “Được rồi, cậu lo mà đặt vé máy bay khứ hồi đi, chi phí tự lo.”

Hội thảo học thuật sẽ được tổ chức tại Hoa Thành vào ngày mốt, Tiêu Thần gửi tin nhắn báo cho Tư Kiêu Kỳ biết xong thì lập tức lên mạng đặt vé máy bay.

Tư Kiêu Kỳ vừa mới rời khỏi phòng tài vụ sau khi ký tên cho Triệu Vũ Tân thì nhận được tin nhắn này của Tiêu Thần. Anh cau mày, trong lòng không hiểu sao dâng lên một nỗi thất vọng tràn trề, loại cảm giác này mãnh liệt tới nỗi có thể dập tắt hết lửa giận trong người anh, đáy lòng chỉ còn lại một mảnh lạnh buốt. Anh lấy gói thuốc lá ra từ trong ngăn kéo, rồi lại mò tay vào túi áo, bỏ lại một câu “Anh ra ngoài hút thuốc” rồi xoay người ra khỏi văn phòng.

Tư Kiêu Kỳ ngậm điếu thuốc tản bộ trong hành lang, anh đứng trước cửa sổ nhìn xuống dòng xe tấp nập chạy bên dưới.

Nói thật anh không nghĩ tới Tiêu Thần sẽ đi dự buổi hội thảo này.

Tiêu Thần xưa nay chưa từng hỏi tới chuyện của công ty, có đôi khi Tư Kiêu Kỳ báo cáo doanh số này nọ với Tiêu Thần, Tiêu Thần lúc đó cũng chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ khích lệ một câu “Giỏi quá”.  Mà loại lắng nghe này đa phần đều xuất phát từ tình cảm và phép lịch sự tối thiểu, trên thực tế hắn không hề có chút hứng thú nào đối với việc kinh doanh nên căn bản nghe cũng không hiểu. Lần này đấu thầu thất bại, nhưng phản ứng của Tiêu Thần khiến Tư Kiêu Kỳ rất ấm áp và cảm kích, ban đầu anh còn cho rằng Tiêu Thần sẽ ở cạnh anh hết một tuần này.

Không ngờ chính là, trong thời điểm chật vật như thế này, anh chỉ hy vọng người mình yêu có thể toàn tâm toàn ý ở bên mình 24/24. Tan ca về đến nhà là có thể nhìn thấy hắn, ban đêm trước khi ngủ có thể nhìn thấy hắn, sáng sớm tỉnh dậy người mình nhìn thấy đầu tiên cũng là hắn, điều này có thể khiến Tư Kiêu Kỳ cảm thấy an tâm. Anh cảm thấy ánh mắt nhu hòa của Tiêu Thần chính là bức tường vững chãi nhất, mình chỉ cần lùi về sau là có chỗ để dựa vào. Cánh tay tuy rằng không cường tráng nhưng lại mạnh mẽ kia sẽ ôm chặt lấy mình, không cần biết mình đấu thầu thành công hay không, công ty kiếm được tiền hay không, hết thảy đều không còn quan trọng nữa, dù có vấp ngã thêm bao nhiêu lần nữa cũng không sao, cánh tay kia sẽ luôn có thể đỡ lấy mình.

Thế nhưng là Tiêu Thần chưa nói gì với mình đã đặt vé máy bay, còn đi hẳn năm ngày.

Mình đúng là dung túng người này quá rồi!

Tư Kiêu Kỳ bực dọc ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân nghiền nát, hầm hừ trở lại văn phòng. Anh vừa mở cửa đi vào đã nghe tiếng Kiều Hâm hét lên: “Đại ca, em vừa nghĩ đến một người, hắn có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề này!”

Tư Kiêu Kỳ bị tin tức này hấp dẫn nên tạm thời ném vấn đề của Tiêu Thần sang một bên, lập tức gọi tổng giám phòng tài vụ tới, sau khi ngồi hạch toán một hồi vậy mà lại phát hiện được khoảng trống lợi nhuận. Tư Kiêu Kỳ sau gần một ngày bị đè nén tâm tình giờ rốt cuộc có thể thở phào một cái, phảng phất như tìm được một lỗ hỏng để mình có không gian hít thở.

Lúc này bên ngoài trời đã tối đen như mực, Tư Kiêu Kỳ đứng thẳng lưng lên nói: “Tiểu Kiều chú phụ trách mối làm ăn này, Trình Tử chú đi xem mấy chiếc xe kia còn Hạo Tử chú đi qua bên mỏ dầu coi tình hình coi kỳ hai chúng ta có còn cơ hội tham gia không, chúng ta nhất định có thể trở mình.”

Dưới ánh đèn sáng ngời, Tư Kiêu Kỳ đứng trong văn phòng chỉ huy hành động, ánh mắt anh trầm ổn trấn định, tựa hồ như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

***

Gần mười giờ rưỡi Tư Kiêu Kỳ mới về đến nhà, Tiêu Thần cũng đã tắm rửa xong xuôi đang nằm trên giường cầm ipad xem tài liệu, lúc Tư Kiêu Kỳ đẩy cửa phòng đi vào anh chỉ cảm thấy uể oải và thất vọng tới cực điểm.

“Vợ à.”

“Hửm?” Mắt Tiêu Thần chưa từng rời khỏi màn hình, chỉ đơn giản nghiêng đầu một cái biểu thị mình đã nghe thấy.

Tư Kiêu Kỳ đột nhiên không biết nên nói cái gì, anh kinh ngạc đứng bên giường nhìn Tiêu Thần chau mày nhìn một đống đỏ đỏ trắng trắng trong màn hình, cảm thấy có chút buồn nôn.

“Mọi chuyện thuận lợi không anh?” Tiêu Thần đợi một hồi không thấy Tư Kiêu Kỳ có phản ứng gì mới nhấc mi mắt hỏi.

“Cũng…” Tư Kiêu Kỳ không biết trả lời thế nào, vì cái này căn bản không phải vấn đề có thuận lợi hay không. Thế là anh đành phải đổi sang một góc độ khác nói: “Bọn anh kiếm đơn làm ăn khác bù vào.”

“Vậy là được rồi,” Tiêu Thần cười nói, “Em biết anh sẽ tìm được cách mà.”

“Mèo này,” Tư Kiêu Kỳ cúi đầu nhìn Tiêu Thần, chậm rãi nói, “Ngày mai em phải đi thật à?”

“Ừm,” Tiêu Thần gật gật đầu, “Dù sao cũng không đi tuần trăng mật được, em rảnh rỗi cũng không làm gì, không bằng qua đó dự thính một chút.”

“Nhưng mà em đi cũng có lên phát biểu đâu.” Tư Kiêu Kỳ nuốt lại nửa câu “vậy còn đi để làm gì” trở về.

“Không sao.” Tiêu Thần lắc đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp, người này vẫn còn áy náy vì khiến mình mất đi cơ hội tham dự hội thảo.

Trong lòng Tư Kiêu Kỳ lộp bộp một tiếng, cảm giác thất vọng càng trở nên mãnh liệt. Anh nâng người lên, giọng nói pha chút hờn dỗi, “Em đừng đi có được không?”

“Không đi?” Tiêu Thần nhất thời sửng sốt, anh không ngờ tới Tư Kiêu Kỳ sẽ đưa ra yêu cầu như thế này.

Kỳ thật mấy năm nay việc làm ăn của Tư Kiêu Kỳ cũng không phải đều là thuận buồm xuôi gió, cũng có lúc sẽ gặp khó khăn. Chỉ là lần nào hắn đều coi thường phất tay nói: “Không sao, chút tiền này cũng không tính là tiền!” Cho nên năm rộng tháng dài, Tiêu Thần cũng tập thành thói quen đứng một bên nhìn việc làm ăn của Tư Kiêu Kỳ. Anh từ trước đến nay không hề quan tâm đến tiền bạc, Tư Kiêu Kỳ cũng biết anh không có hứng thú gì với mấy thứ này nên bình thường đều là tốt khoe xấu che. Lúc kiếm được tiền sẽ đắc ý, lúc thua lỗ chỉ nói sơ lược, điều này khiến Tiêu Thần luôn mặc định rằng người kia là thần tài hàng thật giá thật.

Lúc này, thần tài lại nói với anh một câu “đừng đi”, Tiêu Thần có chút ngây người, anh vẫn chưa hiểu Tư Kiêu Kỳ có ý gì.

Tiêu Thần thử thăm dò, “Anh tìm ra được manh mối chưa?”

“Là Triệu Vũ Tân lén tuồn giá ra.”

Tiêu Thần bỏ ipad qua một bên rồi bước xuống giường, anh đứng trước mặt Tư Kiêu Kỳ muốn nói gì đó, nhưng há miệng một lúc lâu vẫn không biết nên nói thế nào. Tiêu Thần vốn không phải người giỏi an ủi người khác, người này có thể ngồi nghe bạn nói hàng giờ liền, cũng có thể im lặng một chén rồi một chén cùng bạn tiêu sầu, chính là không biết làm thế nào để an ủi người khác.

“Không sao,” Tư Kiêu Kỳ miễn cưỡng cười một cái, “Anh đánh nó một trận cũng coi như trút giận được rồi.”

“Vợ à?” Tiêu Thần đau lòng nhìn Tư Kiêu Kỳ, anh biết Tư Kiêu Kỳ rất coi trọng mấy người anh em này, lúc trước người này phá sản vẫn một mực giữ lại cái biệt thự cho mọi người, Triệu Vũ Tân làm như thế này chẳng khác nào đâm một dao vào nơi mềm yếu nhất của hắn, Tiêu Thần ôm lấy đầu vai Tư Kiêu Kỳ, vụng về nói: “Đừng buồn, anh vẫn còn rất nhiều anh em tốt mà.”

Tư Kiêu Kỳ gác cằm lên bờ vai Tiêu Thần, gật gật đầu: “Ừm, vào những lúc như thế này…cũng may còn có tụi nó.”

Một câu “cũng may còn có tụi nó” này thật quá thê lương, Tiêu Thần không hiểu sao có cảm giác mình từ trong câu nói này có thể nghe ra được ý tứ nào đó. Trong lòng anh hơi nghi hoặc một chút nhưng cũng không có hỏi ra miệng, chỉ là càng siết chặt vòng tay.

“Vợ này,” Tiêu Thần cảm thấy mình vẫn nên nói chút gì đó, anh vỗ vỗ lưng Tư Kiêu Kỳ nói: “Không sao mà, người như Triệu Vũ Tân đi rồi có khi lại tốt hơn. Lại nói, chuyện làm ăn không phải đều như vậy sao? Kiều Hâm có thể thông đồng với kế toán của Lâm Phóng thì người khác cũng có thể đào chân tường của anh mà.”

Tư Kiêu Kỳ đột nhiên đẩy Tiêu Thần ra, hai mắt như sắp bắn ra lửa, hai hàng lông mày nhíu lại cùng một chỗ: “Ý em là anh đang gặp báo ứng sao?”

“Em…” Tiêu Thần cứng họng đứng ngẩn ra, từ biểu cảm của Tư Kiêu Kỳ anh có thể nhận ra người này không phải đang nói đùa, hắn là thật sự tức giận. Tiêu Thần chưa từng nghĩ tới có một ngày Tư Kiêu Kỳ sẽ tức giận với mình, cũng không hiểu sao hắn lại tức giận tới vậy.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần ổn định lại tâm trạng, miễn cưỡng cười nói, “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý đó. Ý của em là đây không phải là chuyện thường tình trong làm ăn sao, dù sao cũng là thủ đoạn cạnh tranh thôi.”

“Lâm Phóng là loại người gì, anh là loại người gì, Tư Kiêu Kỳ anh trước giờ đều xem nhân viên là người nhà, là anh em tốt. Giờ em lại đem anh so sánh với cái tên Lâm Phóng đó, em có ý gì hả Tiêu Thần?” Tư Kiêu Kỳ bị lửa giận đốt tới đầu óc choáng váng, anh cảm thấy trong người mình như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, anh nhất định phải tìm cách đẩy ngọn lửa này ra ngoài nếu không bản thân nhất định sẽ bị nó đốt cho không còn manh giáp.

Tiêu Thần đứng trước mặt Tư Kiêu Kỳ, một mặt vô tội. Đây là người kề cận bên gối, người mình yêu nhất, mình đối với người này đã móc hết tim gan ra mà đối xử không hề chừa lại chút gì, chăm sóc hắn cẩn thận từng li từng tí, dung túng hắn, chấp nhận mọi yêu cầu của hắn, cố gắng vì hắn mà làm mọi việc một cách tốt nhất. Thế nhưng đối với người này, bệnh nhân còn quan trọng hơn người yêu, giải phẫu còn quan trọng hơn cuộc sống, hội thảo học thuật so với tâm tình người đàn ông của hắn còn quan trọng hơn.

Cái này coi như không nói đi, hắn vậy mà còn chêm vào một câu, mình chỉ đơn giản là gặp “báo ứng” mà thôi.

Tư Kiêu Kỳ bước tới gần Tiêu Thần, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Tiêu Thần, ánh mắt sắc bén như muốn đục lỗ lên mặt Tiêu Thần.

Tiêu Thần nhìn thẳng vào mắt Tư Kiêu Kỳ, anh cũng không sợ vẻ mặt hung thần ác sát của người này. Anh cảm thấy Tư Kiêu Kỳ chỉ là trong lòng không thoải mái nên muốn tìm người để phát tiết một chút, vào những lúc này người càng thân thiết thì càng là người phải đứng mũi chịu sào. Thế nhưng Tiêu Thần vẫn nhẫn nại an ủi Tư Kiêu Kỳ: “Vợ ơi, anh biết em không có ý đó mà… Ngoan, cũng trễ rồi, tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”

Tiêu Thần muốn tìm gì đó để nói nhưng cũng cố gắng hết sức để tránh kích thích Tư Kiêu Kỳ. Tư Kiêu Kỳ dùng sức vung tay lên, ngăn chặn lại động tác muốn giúp hắn cởi áo của Tiêu Thần: “Trong lòng em ngoài giải phẫu ra căn bản không còn gì nữa, nói cho cùng em cũng chỉ quan tâm tới mình em thôi. Em hiểu cảm giác bị bạn bè phản bội sao? Em căn bản không hiểu, vì em làm gì có bạn, ngoại trừ Thẩm Bằng em căn bản không còn người bạn nào.”

Tiêu Thần phảng phất như bị người ta dùng nắm đấm mạnh nhất nện một phát vào nơi mềm mại nhất, đau tới nỗi không nói thành lời. Anh cắn răng gật gật đầu, không nói một lời đi ra khỏi phòng ngủ.

***

Tư Kiêu Kỳ lúc tỉnh lại thì trong phòng đã sáng rõ, bây giờ đã hơn chín giờ. Anh chậm rãi ngồi dậy, dùng lực gãi nát đầu mình.

Mình đúng là điên rồi!

Tư Kiêu Kỳ mang vẻ mặt hối lỗi đi xuống giường, Tiêu Thần cả một đêm cũng không có trở về phòng, xem ra là nằm trên sô pha đối phó một đêm. Tối qua anh tức giận tới mất lý trí cứ thế đi qua đi lại trong phòng tới nửa đêm rồi ngã vật ra giường ngủ. Một đêm này ngủ cũng không thoải mái gì, bên cạnh không có người kia khiến anh cảm thấy bất an. Sau khi thức dậy đầu óc Tư Kiêu Kỳ coi như cũng thanh tỉnh lại, vừa nhớ tới mấy lời tối qua mình nói anh chỉ muốn nhai lưỡi cho rồi.

Cái gọi là không lựa lời mà nói hẳn là như thế này đi, dưới cơ thịnh nộ trong đầu chỉ nghĩ xem làm thế nào để dùng ngôn từ ác độc nhất phát tiết hết bất mãn ra ngoài, lại không nghĩ tới cảm nhận của đối phương. Ở cùng Tiêu Thần lâu như vậy anh đương nhiên biết người này không phải là người dễ dàng thổ lộ tình cảm, nhưng một khi đã nhận định người nào thì sẽ toàn lực mà trả giá. Bạn bè của hắn có lẽ không nhiều lắm nhưng mỗi người đều là bạn chí cốt. Đoạn Thế Hân cũng vậy, mà Thẩm Bằng cũng thế, ngay cả Thương Ngạn cũng đối với Tiêu Thần vô cùng chân thành.

Lời nói kia của mình…đúng là vô lý tới cực điểm.

Tư Kiêu Kỳ dùng nước lạnh xối lên đầu, lấy hết dũng khí đi xuống lầu, anh nghĩ giờ dù có quỳ tới không đứng dậy nổi cũng phải cầu xin Tiêu Thần tha thứ.

Phòng khách trống rỗng không có ai, trên sô pha là cái chăn đã được gấp lại gọn gàng, cái chăn này vốn là để trong phòng khách lúc trời lạnh Tư Kiêu Kỳ sẽ đắp để bồi Tiêu Thần đọc sách.

Tư Kiêu Kỳ cầm tờ giấy đang đặt trên bàn trà lên, nét chữ Tiêu Thần lập tức đập vào mắt: “Em đi Hoa Thành tham gia hội thảo, sẽ về sớm.”

Tư Kiêu Kỳ buông tay ra, tờ giấy theo đó rơi xuống đất. Chỉ mấy chữ đơn giản, nhìn không ra hỉ nộ của Tiêu Thần, nhưng mà hai chữ “về sớm” này mang đến cho anh vô vàn hy vọng. Anh tựa hồ có thể xuyên qua hai chữ này nhìn thấy được sự bao dung và nhẫn nhịn của Tiêu Thần, cũng có thể nhìn ra được sự quan tâm và lo lắng Tiêu Thần dành cho mình.

Đúng vậy, là em ấy lo cho mình mới nói em sẽ về sớm. Tư Kiêu Kỳ rất rõ Tiêu Thần dù như thế nào cũng sẽ không thất hứa với Quách Hoành lần nữa, cho nên đi vẫn phải đi, nhưng sẽ về sớm. Tư Kiêu Kỳ xoay người chạy lên lầu, bổ nhào lên giường lấy di động. Bên kia, Tiêu Thần đã tắt máy. Tư Kiêu Kỳ băn khoăn một lúc lâu, gõ rồi lại xóa, gõ rồi lại xóa, tầm mười phút cuối cùng gửi đi một tin nhắn đơn giản nhất:

“Vợ ơi anh xin lỗi, anh yêu em.”

Tiêu Thần định tắt máy thì nhận được tin nhắn “Vợ ơi anh xin lỗi, anh yêu em” này của Tư Kiêu Kỳ, anh nhìn màn hình mà trong lòng rối bời. Anh cũng không phải giận, chỉ cảm thấy chua xót. Tư Kiêu Kỳ hẳn là người hiểu mình nhất, trong lúc tức giận nhất nói không lựa lời vẫn có thể chuẩn xác đụng tới nơi mềm yếu nhất của mình.

Không có bạn bè!

Tiêu Thần suy sụp ngồi trên xe buýt, thật ra Tư Kiêu Kỳ nói không sai. Bản thân là đồng tính luyến ái, tính tình còn lãnh đạm…Đúng vậy, từ nhỏ bạn bè anh đã không nhiều, tuy rằng lúc đi học người ái mộ không ít nhưng anh chưa bao giờ dám đi kết giao, người chân chính có thể công phá được trái tim anh chỉ có Triệu Khải, đáng tiếc đó lại chẳng phải là ký ức tốt đẹp gì.

Trong lòng Tiêu Thần cảm thấy rất oan ức, nhiều năm như vậy anh cho rằng Tư Kiêu Kỳ đã đủ hiểu mình, giữa bọn họ hẳn là sẽ không có mấy tình tiết hiểu lầm cẩu huyết hay khắc khẩu gì. Nhưng là, một câu “Em chỉ quan tâm mình em thôi” hoàn toàn đem mấy thứ này lật đổ.

Tiêu Thần nhắm mắt lại, cảm nhận một trận đau đớn nhói lên trong lồng ngực, loại đau đớn này anh rất quen thuộc, vì đã trải qua một lần rồi. Chỉ là sau được Tư Kiêu Kỳ chữa lành, không biết người này có thể chữa thêm một lần nữa không.

***

Tư Kiêu Kỳ dường như khôi phục lại thói quen lúc còn theo đuổi Tiêu Thần, mỗi ngày sáng tối sẽ đều đặn gửi tin nhắn tới hỏi thăm. Mấy chữ “Anh xin lỗi” với “Anh yêu em” tuy không còn xuất hiện nữa nhưng trong mỗi lời hỏi thăm, mỗi tin nhắn không có câu nào là không nói lên ý này. Tiêu Thần lúc bỏ điện thoại xuống sẽ nghĩ, mình cùng với Tư Kiêu Kỳ may mắn lắm mới có thể đi tới ngày hôm nay, không phải càng nên quý trọng đoạn tình cảm và cuộc sống này sao?

Cho nên, em yêu anh không, đương nhiên yêu! Em có tha thứ cho anh không, đương nhiên có!

Chính là, mặc dù tha thứ, nhưng cái câu “Em chỉ quan tâm mình em thôi” có thể nói quên là quên được sao?

Hai người vô cùng ăn ý không đề cập tới chuyện ngày hôm đó, Tư Kiêu Kỳ mỗi ngày dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều báo cáo đầy đủ với Tiêu Thần, nói nào là mình vừa mới giặt ga trải giường, phí điện nước tháng này lại tăng, đương nhiên cuối cùng vẫn không quên đòi hỏi một nụ hôn chào tạm biệt.

Tiêu Thần quá hiểu Tư Kiêu Kỳ, người này trước giờ đều rất giỏi ở khoản nhận sai lầm, cũng sẽ không ngại khom lưng mà nói một câu “Bảo bối anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi”, chỉ là lúc nói những lời này hơn phân nửa là vui đùa, hai người trước giờ chưa từng thật sự giận nhau lần nào. Lần này lại không giống, Tư Kiêu Kỳ thịnh nộ, mà chính mình lại trong thời điểm này phủi tay bỏ nhà ra đi.

Mà nếu đi ra ngoài thì vẫn phải quay trở về. Nơi đó dù sao vẫn là nhà, là một mái nhà chân chính, do hai người cùng nhau xây dựng, nơi đó có hạnh phúc của hai người.

Tiêu Thần nói sẽ về sớm vì anh không muốn vấn đề của hai người trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng hiện thực cố tình lại không như ý, mọi người vừa ngồi dự thính vừa nói chuyện phiếm thì có người nhắc tới ca giải phẫu kia của Tiêu Thần, thế là kéo tới càng nhiều người vây lại hỏi thăm. Ngày thứ ba, Hàn lão cư nhiên chạy tới tìm Tiêu Thần.

Tiêu Thần có chút thụ sủng nhược kinh, anh không ngờ ca giải phẫu đó lại được chú ý tới như vậy. Hàn lão cười ha hả nói, thật ra cái ca giải phẫu kia cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng cách xử lý của Tiêu Thần đối với tình huống đột ngột phát sinh thật sự rất đáng khen, hoàn toàn có thể lấy ra để trao đổi học hỏi. Bởi vì phải đi tới đi lui nhiều lần nên khi anh về tới An Hải đã là ngày thứ tư.

Anh không có báo cho Tư Kiêu Kỳ biết, một mình xách vali về đến nhà. Nhà cửa sạch sẽ có thể nhìn ra được Tư Kiêu Kỳ rất nghiêm túc quét dọn vệ sinh. Tiêu Thần đi tắm rồi kêu một phần cơm hộp, sau khi ăn no bụng thì anh nằm xuống giường ngủ, tối hôm qua nói chuyện với mọi người tới khuya nên anh không nghỉ ngơi được bao nhiêu, bây giờ anh phải dưỡng sức để tối nay có tinh thần đối mặt với Tư Kiêu Kỳ, anh cảm thấy tối nay khẳng định sẽ phải chiến một hồi.

Đương nhiên, “chiến” ở đây chỉ là muốn nói chuyện đàng hoàng với Tư Kiêu Kỳ, hai người sống cùng nhau, thỉnh thoảng cãi nhau là chuyện rất bình thường, chính là nếu cứ bỏ qua thì lâu ngày kiểu gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Đối với lời này, Tư Kiêu Kỳ đồng ý một phần – phần sau.

Cho nên sau khi anh đẩy cửa đi vào phát hiện Tiêu Thần đã về tới thì lập tức chạy lên lầu hai. Tiêu Thần ngủ rất say, mấy năm nay anh có thói quen nằm cạnh Tư Kiêu Kỳ mới ngủ được, chỉ cần không đúng chỗ không đúng người sẽ ngủ không yên giấc. Hiện tại về tới nhà, cơn buồn ngủ ập tới, anh hoàn toàn không nghe thấy tiếng Tư Kiêu Kỳ bước vào.

Muốn xóa bỏ hết hiểu lầm với người này, Tư Kiêu Kỳ nghĩ, chuyện này cũng không gấp gáp, việc cấp bách bây giờ chính là ôm lấy người này, rồi hôn hôn hắn. Tư Kiêu Kỳ là người theo phái hành động, anh không nói hai lời ngã người xuống giường vây Tiêu Thần vào lồng ngực, đôi môi nóng bỏng không chút do dự dán chặt lên môi đối phương.

Tiêu Thần mở mắt, nhìn thấy cặp mắt thâm thúy của Tư Kiêu Kỳ.

“Vợ, em về rồi?” Tư Kiêu Kỳ cười nịnh nọt, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hắn đang rất khẩn trương và sợ hãi, tay còn có chút run.

Tiêu Thần ừ một tiếng.

“Anh nhớ em.” Tư Kiêu Kỳ ôm chặt đối phương, hôn một đường từ môi đi xuống cổ. Cái hôn này quá mức nóng bỏng làm một bụng lời nói của Tiêu Thần bay lên tới chín tầng mây. Anh thả lỏng ôm lấy cổ Tư Kiêu Kỳ, nghĩ thầm: Muốn nói chuyện khi nào nói không được, giờ phải giải quyết vấn đề trước mắt đã, bạn nhỏ của mình sắp chịu không nổi rồi.

Chờ tới khi Tư Kiêu Kỳ từ trên người Tiêu Thần đi xuống, Tiêu Thần cũng quên luôn mình định nói cái gì, anh liếm liếm môi nói: “Vợ.”

“Anh đây,” Tư Kiêu Kỳ nghiêng người ôm lấy Tiêu Thần, bàn tay chậm rãi vuốt ve phần lưng trần trụi, giành nói trước: “Anh muốn nói chuyện với em.”

“Được.” Tiêu Thần điều chỉnh lại tư thế thật thoải mái, nghiêm túc nhìn Tư Kiêu Kỳ.

“Em biết anh yêu em,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Cái này quan trọng nhất.”

“Ừm.” Tiêu Thần gật gật đầu.

Tư Kiêu Kỳ lúc này mới yên tâm cười một cái, anh nói: “Hôm đó anh tức tới điên rồi mới nói như vậy.”

“Là lời thật lòng sao?”

Tư Kiêu Kỳ chần chừ một chút, thẳng thắn gật đầu: “Một phần là lời thật lòng, anh vốn cho rằng em sẽ ở nhà với anh, ai ngờ em lại chạy đi tham gia cái hội thảo kia, bỏ lại nô gia đang suy sụp một mình nơi khuê phòng…”

Tư Kiêu Kỳ nói một hồi lại đổi phong cách, miệng lưỡi ngọt ngào lại phát huy hết mức. Bởi vì anh nhìn thấy trong mắt Tiêu Thần có bất ngờ và ảo não, anh không muốn khiến Tiêu Thần cảm thấy áy náy, anh thích nhìn người này cười, thích nhìn bộ dáng tiêu sái, không để gì vào mắt của hắn.

“Vợ,” Tiêu Thần duỗi tay xoa lên mặt Tư Kiêu Kỳ, “Em xin lỗi.”

Tư Kiêu Kỳ chậm rãi trừng mắt, anh hình như chưa từng nghe qua câu “Em xin lỗi” này của Tiêu Thần, Tiêu Thần không quen nói mấy cái này, hắn thích dùng hành động để chứng minh hơn, hắn sẽ dùng phương thức hoặc dịu dàng hoặc kịch liệt, hoặc nghiêm túc hoặc hài hước để bày tỏ thái độ có lỗi của mình, chỉ là ba chữ “Em xin lỗi” này rất ít khi được nói ra miệng.

“Em…thật sự đã lơ là anh,” Tiêu Thần nhìn chằm chằm vào mắt Tư Kiêu Kỳ, không chút lảng tránh mà nói, “Sau này em sẽ chú ý.”

“Không cần,” Tư Kiêu Kỳ cười nắm lấy cổ tay Tiêu Thần, “Sau này anh sẽ quấn chặt lấy em, để em không có cơ hội lơ là anh nữa.”

Tay Tiêu Thần đặt trong lòng bàn tay Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay Tiêu Thần, chậm rãi nói: “Vợ nè, anh biết bạn bè em không nhiều, những mỗi người đều là bạn thâm giao. Bọn họ moi tim moi phổi ra đối với em là bởi vì em cũng đối với bọn họ như vậy. Hôm đó…anh vì bị Triệu Vũ Tân chọc cho điên lên mới nói với em những lời đó… Em lại không cần anh, còn đi tham gia hội thảo.”

Tiêu Thần rũ mắt nhìn thẳng vào Tư Kiêu Kỳ, hơi ấm trên người đối phương phả ra trước mặt làm anh thấy rất ấm áp, hơi ấm chầm chậm len vào lục phủ ngũ tạng, lạnh lẽo trong người tựa hồ như không còn nữa.

Tư Kiêu Kỳ bắt lấy tay Tiêu Thần để lên ngực mình, nghiêm túc nói: “Em một chút cũng không ích kỷ, trên thực tế anh còn ước gì em có thể ích kỷ một chút, đừng nghĩ cho bệnh nhân nhiều quá, còn dành thời gian để nghĩ về anh nữa.”

Trong lòng Tiêu Thần mềm nhũn, đúng vậy, Tư Kiêu Kỳ dù sao cũng là người, dù bình thường có mạnh mẽ tiêu sái tới cỡ nào thì cũng sẽ có lúc yếu mềm, thế giới còn có ai có thể nghĩ tới hắn đâu, hẳn là chỉ có mình mình đi.

Tiêu Thần ngẩng đầu, tiến lại gần hôn Tư Kiêu Kỳ, ở bên tai hắn nói: “Trên đời này chẳng có gì quan trọng bằng anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc