HÀO MÔN TRANH ĐẤU I: NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

“Một con mèo!”

Trong bóng tối, hai cô gái mặc đồ đen ôm sát vào người, tóc buộc cao, ánh mắt lạnh lùng í cẩn thận quan sát xung quanh.... Hai người ngày chợt dừng ánh mắt chỗ con mèo đen đôi mắt màu sáng đang lấp lánh trên cành cây đào. Con mèo dường như cũng e sợ chậm rãi bước qua, sau đó nhanh chóng nhảy vọt qua cành cây rồi biến mất trong bóng tối.

“Đi thôi...” Tiểu Hà ánh mắt sắc nhọn nhìn em gái. Sau đó hai người xoay người, rất nhanh tiến đến gần biệt thự. Họ rất đề cao cảnh giác, di chuyển nhẹ nhàng…

Hai người đã đến trước cửa biệt thự, chỉ vài bước nữa thôi là vào trong. Những bước chân của họ chợt dừng lại. Giữa không gian tĩnh mịch, bỗng một có một thanh truyền đến, họ xoay người nhưng chỉ thấy một cái bóng, cái bóng di chuyển như một cơn gió nhẹ. Họ không thể nhìn thấy được gì hơn…

Hai cô gái đảo mắt nhìn cung quanh nhưng chưa kịp nhìn thấy gì thì… như có một bóng ma lao về phía họ. Một bàn tay to khỏe nhanh chóng vặn lấy cánh tay cô gái bẻ ngược về phía sau ——————

“A ——————” Cả người Tiểu Vi vừa giật mình vừa đau đớn mà kêu to một tiếng. Đã có một cái bóng khát nhanh chóng dùng dao đâm thẳng vào bụng cô, hai chân cô khụy xuống, máu chảy ra rất nhiều.

“ Tiểu Vi…!” Tiểu Hà đang đánh nhau với đối thủ thì thấy em gái mình đã ngã xuống, cô gọi thảm thiết, hai khóe mắt long lanh. Trong lúc này có 5 bóng đen lao tới, trong tổ chức đã được huấn luyện,Tiểu Hà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh chạy lên lầu hai đến lầu của Đường Khả Hinh để bảo vệ cô.

Một bóng đen lao về phía biệt thự nhanh chóng tiến lên đối phó với 5 bóng đen kia ở trước cửa biệt thự. Anh chợt lên tiếng: “ Là lính đánh thuê.”

Khương Vĩ nhanh như chớp tiến đế phía trước Tiểu Hà, giúp cô đánh vào người đối thủ một cú rất nặng, làm hắn ta lăn xuống cầu thang. Anh dùng hết khả năng của mình cố ngăn không cho bọn sát thủ tiến lên lầu 2 đến gần Khả Hinh.——————

Sau vườn, từ trong bụi cây chạy ra mười tên sát thủ lao về phía Khương Vĩ. Từ trên không trung, những chiếc máy bay trực thang đã sẵn sàng bắn đạn. Khắp biệt thự đã bị bao vây, nếu xông ra ngoài bây giờ không bị trúng đạn cũng sẽ bị hít phải khí độc mà chết! !

Một người đàn ông mặc âu phục màu đen, mở kính đen tiến lên, ánh mắt hắn ta lạnh lùng đến đáng sợ————

Tiếng một con mèo kêu lên! !

Một bóng người mặc áo tím lao tới với tốc độ ánh sáng, tốc độ vượt khỏi người thường, ánh mắt sắc nhọn, tay nắm chắc mười cái phi tiêu đã tẩm thuốc đâm trúng cả mười người mặc áo đen.

Trong nháy mắt bọn người đó lùi lại, hàng trăm lưỡi móc cá sấu sắc nhọn phun ra như mưa. Điệp Y xoay người vươn chân mang gót giày đã được trang bị con dao sắc nhọn đâm thẳng vào người đàn ông sau lưng.

Cùng lúc đó, một bóng đen chỉa khẩu súng lục qua khe cửa nắm về phía Khả Hinh nhắm lấy mục tiêu, chuẩn bị bóp còi súng. Nhìn thấy như vậy, Điệp Y nhanh nhẹn chạy tiến đến… Phốc…Viên đạn vừa rồi đã xuyên vào người Điệp Y, máu đỏ phun ra. Cảm giác đau đớn, gần như rất khó thở, ánh mắt sắc nhọn, cô nhìn về phía tay súng kia. Cô dùng hết sứt lực còn lại lấy một quả bom ném về phía bọn sát thủ ——————

“Bùm ————————” Một âm thanh chấn động giữa màn đêm tối mịch, ngọn lửa bùng lên! !

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Bên trong gian phòng Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ và mọi người nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa tiếng vang liền giật mình. Lạp Lạp vừa định đẩy một cánh cửa sổ để nhìn ra bên ngoài thì Thi Ngữ lại rất nhanh mà khẩn trương nói: “Không được mở! ! Nhanh đóng cửa lai! ! Đây là cửa kính chống đạn thủy tinh, bên rất nguy hiểm.”

Vừa nói hết lời, chợt có người đẩy của chạy vào…

Tịnh Kỳ lúc này, mặc bộ đồ màu thở chạy vào nhìn xung quanh khắp phòng liếc mắt một cái, liền mới bước nhanh đi về hướng Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Đường tiểu thư! ! Bên ngoài xác thực là có chút việc, nhưng đó là sơ sót của chúng tôi, sẽ nhanh chóng ổn thỏa cả thôi. Cô đừng lo lắng…xin cô trở về khách sạn...”

Khả Hinh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi xoay người nói với mọi người:” Chúng ta nhanh chóng thu dọn rời khỏi đây thôi. Nhã Tuệ cùng đi với tôi…”

“Vâng!” Thi Ngữ và Lạp Lạp nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, dường như lo lắng, khẩn trương nhìn về phía Tịnh Kỳ...

Tịnh Kỳ có lẽ chú ý tới biểu hiện Đường Khả Hinh , cô đang giúp Đường Khả Hinh thu thập tư liệu, liền xoay người, nhìn về phía nàng, lại an ủi cười nói: “Không cần lo lắng... sẽ ổn cả thôi.”

“... ... ...” Đường Khả Hinh vẫn như cũ nhìn về phía cô, cố gắng lấy lại bình tĩnh mặc áo khoác bước ra ngoài.

Cửa phòng nhanh chóng mở ra! !

Tịnh Kỳ nắm lấy tay Đường Khả Hinh, phía sau là Thi Ngữ Nhã Tuệ, còn có Lạp Lạp Tiên Nhi đi theo, nhanh chóng đi xuống lầu. Nơi đây ánh sáng hắt hiu, lập lòe. Lạp Lạp nhẹ đẩy cửa lớn, không khí lạnh lẽo ở ngoài vườn tràn vào, mọi thứ ở đây rất hoảng loạn.

Tịnh Kỳ không nói gì, chỉ là nhanh chóng đỡ Đường Khả Hinh bước đến chiếc xe đen đang đậu ở đằng kia. Đây là loại xe chống đạn thuộc loại siêu đẳng trên thế giới được thiết kế rất tỉ mỉ vì vậy khá an toàn.

Đường Khả Hinh vừa lên xe, run như cầy sấy nhìn về phía Tịnh Kỳ hỏi: “Tiểu Vi và Tiểu Hà đâu?”

Tịnh Kỳ mỉm cười ngồi vào trong xe, sâu nhìn nàng một cái, lúc này mới nhẹ tay nắm lấy tay Khả Hinh, nói: “Đừng lo lắng, họ đang đối phó với bọn người kia, sẽ ôn thôi mà.

“... ... ...” Đường Khả Hinh cảm giác bất an im lặng nhìn về phía Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ nắm chặt tay mình nhỏ xuống giọt máu, nhàn nhạt bảo tài xế: “Lái xe! Khách sạn Á Châu!”

“Vâng!” Tài xế cho xe chạy! !

Đường Khả Hinh bất an, hai tay run rẫy, ánh mắt nhìn xa xăm, cả người thẩn thờ.

“Đường tiểu thư, cô làm sao vậy?” Thi Ngữ ngồi ở bên cạnh, nhìn bộ dáng này Đường Khả Hinh, khẩn trương hỏi.

Nhã Tuệ cũng lo lắng kêu: “Khả Hinh! ! Cô làm sao vậy?”

Tịnh Kỳ quay mặt sang, quan sát Khả Hinh một cách tính tế thấy cả người cô đang phát run, khóe mắt long lanh, mồ hôi lạnh chảy xuống, Cánh tay bên phải cô dường như mượn áo khoác muốn che lấp cái gì đó... Tịnh Kỳ phát hiện không ổn, nàng tức khắc nhanh chóng kéo áo khoác màu đen của Khả Hinh ra, phát hiện vai cô đã bị trúng đạn, máu chảy ra rất nhiều ướt cả áo.

“Đường tiểu thư! !” Thi Ngữ khóc kêu lên: “Cô sao có thể trúng đạn rồi! ?”

“Khả Hinh! ! !” Nhã Tuệ cũng đau lòng khóc kêu lên: “Đây là chuyện gì?”

Tịnh Kỳ cũng nhanh chóng nhìn về phía cô! ! !

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, chỉ là thở nặng, cả người toát mồ hôi, hai mắt mơ hồ nhớ tới mình đứng trước cửa sổ khi muốn đóng cửa lại thì bị một viên đạn bắn trúng bả vai... Cô đứng trước cửa sổ cơ hồ đã nhìn thấy bóng dáng của Điệp Y ngã xuống...

Điệp Y đã chạy đến trước cửa sổ, muốn đỡ lấy viên đạn giúp Khả Hinh nhưng không ngờ viên đạn lại có thể xuyên qua người Điệp Y, đâm thẳng vào bã vai của Đường Khả Hinh. Vừa lúc này dường như cô không còn gắng gượng nữa, cô nắm lấy tay Tịnh Kỳ, nặng thở dốc, khó khăn nói: “Đừng... ... Nói cho... ... Hạo Nhiên... ...”

Cô vừa nói hết lời thì… ngất đi,hôn mê bất tỉnh! !

Bình luận

Truyện đang đọc