HÀO MÔN TRANH ĐẤU I: NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, nhàn nhạt đi ra cửa chính cầu thang, đi tới chiếc Rolls-Royce. . . . . .

Đông Anh cũng ngồi vào xe, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở nói: "Tối hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tử Hiền tiểu thư vẫn im lặng, cũng không đi bệnh viện thăm Như Mạt tiểu thư, không biết. . . . . . Có thể. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, nói: "Về khách sạn"

Biển rộng Mênh mông, sôi trào mãnh liệt.

‘Phòng tổng thống'.

Trong không gian u ám, tràn vào từng luồng gió biển, thậm chí quét qua tiếng gió.

Cửa hơi mở ra, trụ đèn chiếu vào!

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở cạnh cửa phòng Tổng Giám đốc, nghi ngờ nhìn bóng tối, anh biết cô luôn không thích bóng tối, mặc kệ đi đâu, cô đều mở sáng rực, anh một mình đi vào phòng khách, nhẹ cởi xuống cúc áo âu phục, gọi nhỏ: "Tử Hiền. . . . . ."

Một tờ giấy thỏa thuận từ trên cầu thang xoắn ốc, nhẹ nhàng rơi xuống, rơi tới bên chân của Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, xuyên qua ánh sáng màu xanh lam trong phòng khách, ngưng mắt nhìn tờ giấy thỏa thuận này, im lặng không lên tiếng.

Tử Hiền mặc váy dây màu xanh dương thanh nhã, mái tóc xoăn hấp dẫn, móng tay sơn màu xanh sáng bóng, nhẹ đỡ tay vịn cầu thang xoắn ốc, từng bước từng bước đi xuống. . . . . .

Bàn tay nhẹ nhàng trượt lên thanh sắt bóng loáng, giống như vuốt ve bả vai cường tráng của người đàn ông.

Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng váy kéo lê, liền ngẩng đầu lên nhìn Tử Hiền im lặng đi xuống, tao nhã xinh đẹp đứng ở trước mặt của mình, trên mặt lộ ra nụ cười, hai mắt lại hơi lạnh lùng.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt cô.

Xuyên qua ánh sáng màu xanh nhạt, Tử Hiền nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt thâm thúy ẩn chứa chuyện xưa, sống mũi cao thẳng, thật sự rất hấp dẫn, lúc cười, khóe miệng khẽ cong, vô cùng hấp dẫn, cô lưu luyến nhìn mặt của anh, nhìn thật lâu thật lâu, rốt cuộc tao nhã đưa ra ngón tay ngọc thon dài tới trước người của anh, cúi đầu khẽ mở cúc áo âu phục cho anh, cởi ra cúc thứ nhất. . . . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, nhìn ngón thon dài của cô đã cởi đến cúc áo thứ hai, anh lại ngẩng đầu nhìn cô.

Tử Hiền im lặng không lên tiếng, cởi đến cúc áo cuối cùng, sau đó rất tao nhã thâm tình cởi ra âu phục cho anh, nhìn vóc dáng anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen thật đẹp trai và hiền hoà, ném âu phục sang một bên.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhíu mày nhìn cô.

Tử Hiền khẽ cười, đưa hai tay ra, nhẹ ôm cổ của anh, dán gần thân thể của anh, hơi ngẩng đầu nhìn anh, quyến rũ nói: "Nhảy với em một bản."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một cái, hai mắt quyến rũ động lòng người, lộ ra một chút đỏ thắm, anh im lặng không lên tiếng đưa hai tay ra, nhẹ kéo hông của cô, theo tiếng sóng biển ngoài cửa sổ, nhẹ bước lên phía trước, Tử Hiền mềm mại lui về phía sau một bước, hết sức hết sức lưu luyến và trầm mê nhìn anh. . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi có chút nghi ngờ nhìn cô, nhẹ bước lên trước một bước nhỏ. . . . . .

Hai người cứ theo nhịp điệu lãng mạn của tiếng sóng biển mà khiêu vũ.

"Em làm sao vậy?" Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, không hiểu hỏi.

Tử Hiền sâu kín nhìn anh, lặng lẽ thật lâu, nhẹ nhàng nói: "Anh còn nhớ rõ năm năm trước, lúc chúng ta . . . . . mới vừa gặp nhau ở Pháp không ?"

Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt suy nghĩ một chút, liền im lặng gật đầu.

Tử Hiền hơi lộ ra dịu dàng, có chút không tin nhìn anh cười nói: "Thật. . . . . . nhớ sao?"

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn Tử Hiền.

Tử Hiền mỉm cười, đột nhiên đưa mặt gần sát bả vai Tưởng Thiên Lỗi, nhắm mắt lại, nhớ lại nhiều năm trước, có một đêm mưa trong quán rượu tại Anh quốc, vang lên khúc nhạc “Prettyboy”, mình mặc váy cúp ngực màu đen, áo khoác lông màu trắng, trên ngón tay đang kẹp một điếu xì gà nhỏ, cùng với người bạn thân Anh quốc tham gia xong buổi lễ tốt nghiệp, rồi đi đến quán bar tham gia party, vừa đi vào quán bar đã nhìn thấy một đám cô bạn Pháp đang ngồi ở một góc bàn nhìn về phía trước, hai mắt lấp lánh, thì thầm to nhỏ.

"Sói đói!" Tử Hiền khinh bỉ nhìn họ một cái, sau đó giao lông thú cho nhân viên phục vụ, cầm điếu thuốc, phong tình đi tới, dùng tiếng pháp lịch sự hỏi: "Qu 'est-cequetufais?’ (các người đang làm gì?)

"Un-bel-homme!! ! ! (phía trước có trai đẹp!) Trả lời là người bạn gái Pháp thân nhất của mình sống ở lâu đài lãng mạn, duyệt vô số đàn ông, thường chơi trò thoát y ở par¬ty, biết nói tiếng anh, Pháp, Nhật, Trung.

"Thật sao?" Tử Hiền ngồi xuống chung bàn, dùng tiếng trung hỏi người bạn thân ngồi ở bên cạnh, nhìn theo hướng những cô gái kia, hít nhẹ một hơi khói, quyến rũ phun ra bên ngoài, nghiêng mặt nhìn về phía trước, thấy ở một góc bàn có mấy người đàn ông Pháp lịch sự tao nhã cùng với ba người đàn ông Phương Đông, một người đàn ông trong đó, có ánh mắt thâm thúy u buồn, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt tuyệt đẹp giống như điêu khắc, môi mỏng mím chặt lộ ra chút lạnh lùng, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tao nhã ngồi ở cạnh ghế sa lon đỏ, tay nâng một ly Whisky màu hổ phách, cổ áo mở ra hai cúc, áo sơ mi bỏ vào quần bị kéo ra một góc nhỏ, cảm thấy lồng ngực rắn chắc của người đàn ông này lộ ra áp bức lao thẳng tới....

Cho dù bên cạnh có bao nhiêu thân sĩ Pháp tao nhã, đẹp trai cũng không thể che giấu khí thế mạnh mẽ của anh.

Ánh mắt của Tử Hiền sáng lên.

Xung quang, bạn học nữ người Pháp sôi nổi bàn tán về người đàn ông Phương Đông, thật sự là quá xuất sắc, quá mê người, thậm chí bọn họ đều ảo tưởng lên giường với anh.

Người bạn thân Hách Lệ lại gần Tử Hiền, dùng tiêu tiếng trung chuẩn nói: “ Anh ấy là người Trung Quốc, hay người Nhật Bản, hay người Hàn Quốc?”

Tử Hiền im lặng không lên tiếng, nhìn người đàn ông trước mặt, không chút nào chú ý đến đề tài của bạn mà đặt ly rượu ở trước bàn đen, khẽ xoay cái ly, quan sát viên đá trong ly, vóc dáng này quá mê người rồi, cô không khỏi mỉm cười, hai mắt phát ra ý khiêu chiến, nói: “ Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?”

Cô bạn gái người Pháp ở bên cạnh thoáng bình tĩnh nhìn Tử Hiền, cô là một cô gái nổi tiếng phách lối, ngang ngược nhưng hết sức hấp dẫn tỏng trường học, đã từng có một đoạn tình yêu với thầy giáo, làm toàn trường khiếp sợ, sau đó không biết bởi vì chuyện gì mà chia tay, ông thấy giáo kia đi du lịch đến nay không muốn trở về, cô là cô gái mà đàn ông toàn trường đều muốn theo đuổi nhưng tầm mắt của cô cực cao, ngoại trừ đoạn tình yêu với thầy giáo, cô gần như đều đi lại một mình!

“ Cô muốn hỏi sao? Nếu tối nay cô bắt lấy được anh ấy, tôi cá là một túi xách Chanel!” Người bạn thân mỉm cười nói.

Sắc mặt của Tử Hiền tự tin mỉm cười một tiếng, lập tức nâng ly “ Red lady” tao nhã đứng lên, đi về phía nam sinh đang sôi nổi thảo luận ở đầu kia quán bar, đi thẳng tới trước mặt đàn ông Phương Đông, không nhìn người khác gọi nhỏ: “ Hi....”

Không khí ngừng lại.

Tất cả đang ngôi nam sĩ đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của Tử Hiền.

“ La hine ( Trung Quốc) coree-dusud? ( Hàn Quốc) le-japon? ( Nhật Bản)” Tử Hiền chậm rãi mở miệng, liếc mắt nhìn đàn ông trước mặt, quyến rũ hỏi.

Nam sĩ đang ngồi đều hết sức hứng thú nhìn về phía anh.

Rốt cuộc anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, mở miệng: “ Người Trung Quốc....”

“ Hắc...!” Tử Hiền vui vẻ nói: “ Tôi biết ngay, anh cùng nước với tôi!”

Anh nhìn cô vẫn không lên tiếng.

Tử Hiền đang cầm Red lady, nhìn về phía tất cả nam sĩ bên cạnh anh nháy mắt ra hiệu.

Tất cả các thân sĩ nhìn thấy đều hết sức nhiệt tình đứng lên, mỉm cười đi tới trước bàn của các cô gái Pháp xinh dep ở sau lưng, Tử Hiền nhân cơ hội ngồi ở đối diện với của anh, nhìn người đàn ông này vẫn nhìn ly rượu màu hổ phách, hai mắt thoáng qua chút thâm trầm, cô mỉm cười nói: “ Chơi một trò chơi, như thế nào?”

Anh lạnh lùng hỏi: “ Trò chơi gì?”

Tử Hiền bưng qua một cái đĩa thủy tinh, đem Whisky, rượu dỏ, rượu trắng ở trên bàn, tất cả đều rót vào trong đĩa thủy tinh, sau đó đặt một cái ly không ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nói: “ Nếu anh có thể úp ngược cái ly đặt vào trong đĩa rượu, sau đó làm cho nó đầy nước, tôi sẽ nhảy với anh một bản, hôn anh một cái, làm người phụ nữ của anh!”

Cuối cùng anh chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn mờ, ánh mắt hấp dẫn lộ ra mê người nhìn về phía cô, trái tim Tử Hiền đập thình thịch nhưng vẫn hơi mỉm cười nhìn anh....

Anh lạnh lùng cầm cái ly không, lật ngược nó lại, chụp xuống chiếc đèn thủy tinh trước bàn, ngưng lại một lúc, để cho hơi nóng tăng lên trong ly....

Tử Hiền ngưng mặt, nhìn về phía cái ly úp trên chiếc đèn thủy tinh nhỏ, hít nhẹ một hơi thuốc, hơi mỉm cười nhìn anh.

Anh nhàn nhạt lộn ngược cái ly đặt ở trong khay rượu, dừng một lúc, rượu từ từ dâng lên trong ly, cho đến khi đầy ly, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Tử Hiền không nhịn được nở nụ cười, rất mập mờ nhìn về phía anh.

Nhưng anh lại nhàn nhạt cúi đầu uống một hớp Whisky.

“ Anh không có hứng thú với tôi sao” Tử Hiền nhìn anh rất có hứng thú, trực tiếp hỏi.

“ Không có hứng thú!”

“ Vậy tại sao chơi trò chơi này?”

“ Muốn cô đi khỏi.”

“ Nhưng anh đã bắt đầu chơi trò này!” Tử Hiền lại nhìn về phía anh, hai tròng mắt lộ ra ngọn lửa đam mê rất kiên quyết.

Cuối cùng anh ngẩng đầu nhìn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc