Editor: Ngày Đẹp Tươi
Buổi tối, ánh đèn màu lam mờ ảo, lại giữa trời mưa phùn nhẹ bay, lại nhìn thấy lá phong!!
Tầng tầng lớp lớp những cây phong đỏ rực, lá nhẹ nhàng lay động, truyền đến tiếng “xào xạc” sôi nổi, bất luận bạn đã trải qua bao nhiêu mất mát, bao nhiêu đau khổ, thế nhưng những vui vẻ trong quá khứ kia, cũng sẽ không theo thời khắc đau khổ kia, mà bị hủy diệt đi... Mỗi khi trở lại rừng phong đỏ rực này, đều sẽ không khỏi nhớ tới cô gái kia sau khi trải qua đoạn tình yêu đau xót, lại vẫn bật cây dù trong suốt, mặt bộc lộ vẻ ngọt ngào ôn nhu động lòng người, chăm chú nhìn người trước mặt...
Cô thậm chí còn đứng trước mặt người đàn ông kia, hai tay nhẹ cầm cổ áo sơ mi anh, dịu dàng kéo anh đến trước mặt mình, ngọt ngào nói: “Em ở chỗ này chờ anh đã rất lâu rồi...”
“Khả Hinh ——————” Trang Hạo Nhiên đón mưa phùn, chạy như bay, đi vào giữa rừng phong đầy mưa, nghe tiếng mưa rơi tí tí tách tách kia, nhìn con đường rừng rậm rạp tối tăm, khắp nơi ẩm ướt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng cây lắc lư, lại vẫn chưa gặp được cô gái kia, đôi mắt anh đẫm lệ mà đau lòng, lại nhanh chóng cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa cấp thiết gọi: “Khả Hinh ———— Khả Hinh ———— em đồ ngốc này, em mau ra đây!! Em muốn đi nơi nào? Chúng ta nơi nào cũng sẽ không đi! Chúng ta về nhà được không? Về nhà của anh! Chúng ta cùng nhau hướng về cha mẹ chúc ngủ ngon!! Hả?”
Người đàn ông này vừa gấp gáp đi về phía trước, vừa nhìn xung quanh khắp nơi, rất đau lòng kêu: “Khả Hinh!! Anh sợ nhất cùng em chơi trốn tìm, bởi vì em sẽ cứ như vậy mà rời khỏi anh! Bảo bối! Mau ra đây, chúng ta cùng nhau về nhà!”
Thế nhưng... Khắp con đường lớn nơi rừng phong, ẩn giấu trong bóng đêm uyển chuyển, lại khắp nơi truyền đến chỉ là âm thanh tĩnh mịch róc rách của mưa!!
Trang Hạo Nhiên cơ hồ đem từng nơi trong con đường rừng phong lớn tìm khắp, đều không tìm được người, anh càng tìm tiim càng đập nhanh, càng tìm tim càng đau, cuối cùng, anh một trận tức giận đến phát run từ trongt úi âu phục, lấy điện thoại di động ra bấm số trung tâm camera giám sát, lần đầu tiên tức giận gào thét: “Hoàn Cầu nuôi mấy thứ phế vật như các người làm cái gì? Muốn các người tìm cho tôi một người cũng tìm không được!! Cô ấy hiện tại rốt cuộc ở nơi nào?”
Nhân viên trung tâm giám sát bên kia, bị dọa sợ đến mức cả người đần ra một lúc lâu, mới nơm nớp lo sợ nói; “Cô ấy... Cô ấy... Cô ấy hình như theo cửa sau của khách sạn ra... Rời khỏi phạm vi giám sát... Bởi vì camera giám sát của chúng ta muốn xuất ra, phải sớm năm phút đồng hồ...”
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt cúp điện thoại, mặt bộc lộ vẻ cấp thiết đau lòng, lại cất bước thật nhanh chạy ra cửa sau khách sạn, vừa chạy vừa thực sự áy náy cùng tan nát cõi lòng gọi: Khả Hinh! Em nơi nào cũng không được đi! Em chờ anh một chút!! Anh sẽ cho em hạnh phúc, hãy tin anh... Chúng ta thật vất vả mới đi đến hôm nay, chúng ta thật vất vả với ngàn vạn khó khăn đi đến hôm nay... Anh không tin thượng đế là vì khảo nghiệm mà chia rẽ chúng ta!!
Người đàn ông này nói xong, liền lại một trận gấp gáp, không chút do dự cất bước chạy như bay về phía trước!!
Phía sau khách sạn, cũng bao quanh vô số cây phong, bên ngoài bức tường kia cũng là rừng phong đỏ rực san sát nhau, không bao lâu sau, cây dù trong suốt, hai người dựa sát vào nhau, cùng nhau đón mưa phùn nhẹ nhàng bay đi về phố xá sầm uất kia, còn nhớ bà lão tuổi đã chín mươi, cùng với sự quan tâm lo lắng của một người đàn ông... Trang Hạo Nhiên mệt thở dốc đi về phía con đường sầm uất bên ngoài khách sạn, anh vừa đi, vừa nhìn nơi nơi xe tới xe lui, anh dường như có thể nhìn thấy có một cô gái, tịch mịch cùng không mục đích bước đi trên đường phố mưa bay, hai tròng mắt mất mát đẫm lệ!!
“Khả Hinh ——————” Trang Hạo Nhiên thật đau lòng muốn chết, anh khát khao muốn nhanh chóng ôm chặt cô bé này, cho cô một chút ấm áp, mang cô về nhà!! Bởi vì cô vẫn không có nhà, cho nên nhà đối với cô vô cùng có ý nghĩa!! Anh vừa chạy vừa cả người khẩn trương đến mức hít thở không thông, chạy về phía trước... Lúc đi ngang qua dãy nhà cao ốc màu đen kia, vậy mà nhìn thấy bà cụ chín mươi tuổi kia, đang đeo cái giỏ đào trống trơn, vừa mới thu dọn...
Hai mắt anh chợt lóe, tức khắc khẩn trương đi qua, đi tới trước mặt bà cụ kia, thở dốc sốt ruột hỏi: “Bà ơi!! Xin hỏi một chút... Đào này của bà có phải là được một cô gái mặc váy ngắn, tướng mạo ngọt ngào mua hết rồi không?”
Bà cụ thân hình khom, mặt bộc lộ vẻ già nua, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, chậm rãi gật gật đầu, nói: “Đúng... Thế nhưng cô ấy không có tiền... Cô ấy nhất định phải mua một sọt đào, nói phải về nhà mình làm rượu trái cây... Cô ấy liền lấy một chiếc nhẫn cùng bà trao đổi, nói chiếc nhẫn này có thể đổi được rất nhiều rất nhiều tiền... Bà cũng không biết, thế nhưng bà thấy lúc cô ấy ngồi xổm trước mặt bà, khóc đên thật đau lòng, liền cho cô ấy...”
Bà cụ vẫn trung hậu thành thật, mà thập phần khẩn trương cùng nhanh chóng vươn tay lấy ra chiếc nhẫn hoa nhài vô giá, run run rẩy rẩy hỏi; “Cháu trai, cháu xem chiếc nhẫn này đáng giá lắm sao? Bà vất vả đeo đào đi đường núi cả ngày rồi!”
Trang Hạo Nhiên hai mắt hồng hào nhìn về phía chiếc nhẫn lấp lánh trong tay bà cụ, tim anh đau đến không thở được, nhưng chỉ đành ẩn nhẫn vẻ mặt thống khổ, nhanh chóng lấy ra ví tiền, từ bên trong cầm một xấp tiền, có đô la Mỹ, có nhân dân tệ toàn bộ đưa cho bà cụ kia, lại đưa tay cầm tay bà, thu lại nhẫn, mới nghẹn ngào đau lòng nói; “Hãy nhận đi ạ... Bà ơi... Chiếc nhẫn kia có thể đủ cho bà an hưởng lúc tuổi già... Cô gái kia chính là vị hôn thê của cháu... Cô ấy là một người thiện lương đến mức khiến người ta đau lòng, chưa bao giờ gạt người...”
Trang Hạo Nhiên nói xong, lại mặt bộc lộ sự đau lòng, đứng trên con đường mưa như rồng phun, bất đắc dĩ mà khẩn trương gọi; “Khả Hinh!! Chúng ta về nhà!! Mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng ta nhất định phải bên nhau! Chúng ta về nhà ———— Em mau ra đây!!”
Vẫn như cũ, vẫn mưa phùn mọt mù, ngựa xe như nước, đèn nê ông lóe ra!!
Trang Hạo Nhiên lại không mục đích đi về phía con đường náo nhiệt, vừa đi vừa đau lòng nhìn, nghe di động vang lên, anh nhấn nút nghe, nghe thấy đám người Nhã Tuệ cùng Tô Lạc Hoành đều không tìm được Khả Hinh, tim anh càng quặn thắt, lại thống khổ cất bước muốn chạy về phía trước, lại vừa mới đạp trên mặt đất ẩm ướt một khắc, sắc mặt anh căng thẳng, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng cường liệt, suy tư một hồi, anh dường như tìm được một chút hi vọng, tức khắc xoay người, vẫy tay gọi taxi, chính mình nhanh chóng ngồi lên xe, nói cho anh quay về con đường phía tây!
Đó là một con đường cổ xưa, vô số bóng cây tương tư sẽ vào cuối thu, bay ra thật nhiều những đóa hoa tuyết, hồ sen phía trước, đã tàn lá, vô số những căn nhà phố, chỉ yếu ớt lóe ra ánh đèn, lộ ra bầu không khí trầm lắng cùng tịch mịch!!
Một chiếc taxi thắng gấp trước một căn nhà nhỏ nào đó!!
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi từ trong taxe ra, cũng bất chấp thân thể ẩm ướt, liền đau lòng sốt ruột đi về phía dưới ban công căn nhà nhỏ, lập tức nhìn thấy ban công cũ kỳ nhỏ trước đây treo đầy long nhãn, lúc này đã bị dỡ bỏ cửa sổ, dường như được xây dựng lại, bộc lộ cảm giác trống trơn, tim anh bỗng nhiên trầm xuống, nhưng vẫn nhanh chóng cất bước đi về phía phố xá sầm uất không xa...
“Khả Hinh ——————” Trang Hạo Nhiên mệt đến mức ướt đẫm mồ hôi, thở phì phò, đi về phía phố xá nho nhỏ náo nhiệt, tức khắc không thấy mưa càng lúc càng lớn, muốn xuyên vào trong đám người tìm kiếm Đường Khả Hinh, ai ngờ lúc anh sắp tuyệt vọng, vậy mà nhìn thấy một cửa hàng trò chơi nào đó, một dáng người hơi gầy lóe lên, cô đang ôn ôn nhu nhu buồn bã quay lưng về phía mình, hai mắt anh chợt lóe, lập tức thở hổn hển một hơi, cảm tạ trời đất, đau lòng nhìn về phía cô gái trước mặt...
Một túi ni lông quả đào màu đen, ẩm ướt dừng ở trong mưa...
Đường Khả Hinh vẫn chỉ mặc một chiếc váy ngắn đơn giản, mặt bộc lộ vẻ tiều tụy mất mát, toàn thân ẩm ướt lạnh lẽo đứng trước một chiếc máy gắp thú nhồi bông nào đó, lộ ra bên trong cửa sổ thủy tinh kia, nhìn một vài con thú bông nhỏ màu vàng màu lam màu trắng, dừng bên trong chiếc máy, không biết có bao nhiêu đáng yêu động lòng người... Hai mắt cô đẫm lệ, bị ánh đèn của máy, ánh lên buồn bã cùng trong veo, không hiểu nhớ tới lúc mình thất tình bi thương đi đến nơi này, có một lồng ngực ấm áp tới sát thân thể của mình vào cái đêm cuối thu ấy, gắp cho mình một chú thú bông nhỏ...
Nước mắt lăn xuống.
Đường Khả Hinh đột nhiên sốt ruột thống khổ cúi đầu, mở túi xách nhỏ, vừa rồi lúc ngồi taxi, còn lại vài đồng tiền xu, trước lấy ra một đồng tiền xu bỏ vào nơi nhận tiền của máy, nhìn bên trong ánh đèn di chuyển rồi chợt sáng, mặt cô lập tức lộ vẻ cấp thiết, nhẹ tay đặt trước cái nút màu vàng kia, muốn di chuyển cái gắp thú bên trong, cô nhìn thấy một con sao biển nhỏ, giống như đúc con thú mà Trang Hạo Nhiên đã gắp cho mình trước đây, cô gấp gáp di chuyển cái kẹp, chuẩn bị muốn thả gắp, gắp con thú nhỏ kia, ai ngờ cái kẹp vừa buông, con sao biển kia liền rớt xuống...
Mặt cô lộ vẻ thống khổ, nước mắt run run lăn xuống, lại đau khổ kiềm chế bỏ tiền xu vào, lại muốn nỗ lực kẹp chú sao biển kia...
Trang Hạo Nhiên đau lòng đứng trong đám người, trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Tiền xu lại từng đồng từng đồng được bỏ vào...
Đường Khả Hinh cầm một đồng tiền xu cuối cùng nhét vào trong máy kia, mặt bộc lộ vẻ cấp thiết, lại ấn nút một cơ hội cuối cùng kẹp chú sư tử kia... Ai ngờ đang lúc kẹp chú sư tử kia lên, lúc sắp sửa thành công, chú sao biển kia cuối cùng lại vẫn rơi xuống... Cô cứ như vậy thật sâu mà thất vọng nhìn về phía chú sư tử kia, dừng bên trong con thú bông thật lâu, lòng cô chợt một trận đau đớn, đột nhiên nước mắt lại lăn dài, thống khổ buồn bã vươn hai tay, không ngừng vỗ vỗ cửa sổ thủy tinh kia, đau lòng khóc lên: “Ta muốn con sao biển kia... Ta muốn con sao biển kia... Chẳng lẽ ngay cả chút tâm nguyện này cũng không cho ta sao? Vậy rốt cuộc ta nỗ lực nhiều năm như vậy là vì sao chứ?! Có phải người muốn một viên đạn trong thân thể ta khiến ta chảy máu rơi lệ mới đau lòng hay không vậy?”
Cô bé này thống khổ vươn tay, không ngừng sống chết đập mạnh vào tấm thủy tinh trong suốt kia, vừa đập vừa khóc gọi; “Chẳng lẽ đây là nguyện vọng không có cách nào thực hiện được sao? Chong chóng màu tím đã gãy đi! Quả đào ta cũng đã mua! Vì sao vẫn là không có cách nào quay trở lại quá khứ?! Ta muốn con sư tử kia———— ta muốn con sư tử kia ———— Hoặc khi ta bắt được con sư tử kia, người kia sẽ xuất hiện! Ta nguyện ý dùng hạnh phú cả đời ta, đổi lấy nguyện vọng này! Chỉ một buổi tối là đủ rồi! Chỉ một buổi tối! Trời ạ!! Người hãy thương ta đi?”
Cô bé này buồn bã nói ra, lại nhìn con sư tử kia vẫn yên tĩnh nằm ở nơi đó, cô đột nhiên một trận rơi lệ tức giận kích động vươn tay, sống chết nảy sinh ý định ác độc muốn đập bể cửa sổ thủy tinh kia, vừa sống chết đập, vừa khóc kêu to; “Ta muốncon sư tử nhỏ kia!! Ta muốn con sư tử nhỏ kia!! Ngươi mau đi ra đây cho ta!! Ngươi mau đi ra đây cho ta —————— “
Cô bé này kích động khóc đập, khiến người qua đường một trận hiếu kỳ bung dù vây quanh xem, chủ trong cửa hàng nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy một cô gái như điên muốn đập vỡ máy của mình, ông liền một trận tức giận đi ra, kêu lên: “Này này này!! Cô làm cái gì? Cô không có việc gì, cũng đừng phá hoại máy của người khác, cô muốn chơi thì cứ chơi, không chơi thì đi chỗ khác!”
Ông nói cho hết lời, muốn đi qua đẩy Đường Khả Hinh ra ————
Trang Hạo Nhiên cũng đã hai tròng mắt đẫm lệ đau lòng đi tới, nặng nề đẩy người chung quanh ra, trầm mặc che trước mặt Đường Khả Hinh, lấy ra ví tiền, kiềm chế thống khổ lấy vài trăm đồng, đưa cho ông chủ...
Ông chủ nghi ngờ chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên!
Đường Khả Hinh cũng sững sờ đứng ở trong mưa, đau lòng rơi lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...
Trang Hạo Nhiên không nói gì, chỉ là ở trước mắt bao người, đi vào trong cửa hàng trò chơi, bưng ra một giỏ tiền xu nhỏ, đôi mắt tràn đầy lệ nghẹn ngào đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, cúi xuống, đưa tay nhẹ lấy lên một đồng tiền xu, đau lòng khàn khàn hỏi: “Có phải em muốn con sư tử nhỏ kia hay không...”
Đường Khả Hinh gương mặt tiều tụy đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, giống như đứa trẻ thống khổ gật gật đầu.
Trang Hạo Nhiên gật gật đầu, nhẹ kéo thân thể gầy gò lạnh lẽo của Đường Khả Hinh, đi tới trước chiếc máy kia, chính anh đứng sau lưng cô, cho cô một chút ấm áp, lúc này mới đem tiền xu ném vào bên trong máy, đôi mắt ngấn lệ, nhìn về phía con sư tử kia, trong nháy mắt toàn thân như bị kích động, ngón tay nhẹ ấn nút màu vàng, chậm rãi di chuyển cái kẹp nhỏ, lúc cái kẹp dừng trước con sư tử kia, tay anh nhấn nút xanh hạ xuống, cái kìm kia chợt rơi xuống, trong nháy mắt kẹp con sư tử nhỏ kia lên dần chuyển qua lối ra của thú bông ————
Đường Khả Hinh rơi lệ mà thần kỳ nhìn về phía con sư tử kia cư nhiên thực sự chậm rãi từ trong máy được chuyển ra.
Trang Hạo Nhiên lúc này mới nhìn về phía con sao biển sắp sửa xoay tròn ra, đau lòng nói; “Đồ ngốc... Em muốn cái gì mà không muốn, mà lại là con sao biển... Nó có năm cánh, thân thể nhỏ như vậy... Em lại... Thích chọn con đường gian nan như vậy mà đi... Chọn người khó như vậy mà yêu mến...”
Nói xong lời cuối cùng, người đàn ông này đã nghẹn ngào đau lòng, cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc ẩm ướt của cô!
Đường Khả Hinh nước mắt lăn xuống, mặt bộc lộ sự đâu khổ kiềm chế đến mức run run, lại không nói gì thêm, mà nhanh chóng ngồi xổm bên cạnh máy, cũng không bận tâm váy ướt, liền vội vàng run run rẩy rẩy vươn tay, từ bên trong lấy ra con sao biển có chút ấm áp kia, cô tức khắc đem nó ôm vào trong ngực, như bảo bối vậy... Kích động quý trọng rơi lệ cười...
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía vị hôn thê như vậy, anh lại cắn chặt hàm răng, kiềm chế cảm giác đau đớn đến tận xương tủy, vươn tay chậm rãi xách túi đào lên, lại dùng tay thật cẩn thận đỡ thân thể mềm yếu mà lạnh buốt của Đường Khả Hinh, đau lòng dắt tay cô, muốn đi về phía trước...
“Đi đâu vậy?” Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghẹn ngào hỏi.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh, đôi mắt đẫm lệ thống khổ, nghẹn ngào đau lòng nói: “Về nhà a... Bảo bối của anh...”
Đường Khả Hinh lại vào giờ khắc này, nhẹ rút tay lại, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khóc hỏi: “Trở về nha sao... Lỡ như lại bị thượng đế phát hiện làm sao bây giờ?”
Giờ khắc này!
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt cuối cùng chảy xuống những giọt nước mắt đau lòng...
Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cũng đau lòng nắm chặt “trái tim” kia, tuyệt vọng đau lòng khóc lên...