HÀO MÔN TRANH ĐẤU I: NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Editor: Ngày Đẹp Tươi

Mưa bụi trắng xóa, nhẹ bay xuống đất...

Đô thị phồn hoa, ánh đèn nê ông vẫn lóe ra thứ ánh sáng huyễn lệ, vô số người đi đường, cầm dù đủ mọi màu sắc, lui tới... Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quân tây nhung màu lam đậm, đón mưa bụi nhẹ nhàng, khuôn mặt bị ướt đẫm, hai mắt cũng ngấn lệ, nắm đôi bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Đường Khả Hinh, từ từ cất bước đi về phía trước, cái túi quả đào vẫn dập dờn bên người, phàm là tất cả những hồi ức có liên quan đến bọn họ, đều đáng quý trọng như vậy...

Đôi mắt Đường Khả Hinh cũng ngấn lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tiều tụy, cũng bị mưa bụi bay vào ướt đẫm, những sợi tóc trên đầu có phần hỗn độn, hình thành những hạt sương mù trắng xóa như hạt bụi của năm tháng, cô lại ôn nhu nghe lời giống như một người vợ, theo người đàn ông trước mặt đi về phía trước...

Hai người cứ như vậy bước đi không mục đích về phía trước, vô ý trải qua một cửa hàng áo cưới cao cấp nào đó, lộ ra tủ kính hoa lệ mộng ảo, nhìn thấy bên trong có một cô gái xinh đẹp động lòng người, làn da trắng tuyết, mặc chiếc áo cưới tuyết trắng mộng ảo, tóc thắt bím kiểu Hàn, mặt bộc lộ nụ cười ngọt ngào xấu hổ, hướng vào trong một chiếc gương trang điểm kiểu Âu nào đó, cùng bạn bè ngọt ngào trò chuyện với nhau, dường như đang nói áo cưới mộng ảo rất đẹp...

Đường Khả Hinh sắc mặt thu lại, hai tròng mắt đẫm lệ, kìm lòng không được nhìn về phía cô gái dịu dàng bên trong, mặc chiếc áo cưới cúp ngực với đuôi váy dài mà mộng ảo, dường như nghe thấy tin gì hạnh phúc, nhịn không được đưa đến bên môi, ngọt ngào bật cười... Cô cứ như vậy yếu ớt nhìn về phía cô gái mặc áo cưới kia, dáng vẻ xúc động hạnh phúc, nước mắt không tự chủ lại lăn dài...

Trang Hạo Nhiên cũng bất đắc dĩ đứng trước tủ kính, nhìn về phía cô gái ngọt ngào bên trong, lập tức nói không nên lời......

Đường Khả Hinh lại tiều tụy vươn tay, nhẹ dán sát tủ kính lạnh băng kia, mất mát đẫm lệ nhìn cô gái bên trong, mặt lại bộc lộ khát vọng mà đau lòng tươi cười, sâu thẳm vô lực nói: “Em kiếp này có cơ hội hay không... Được làm một cô dâu a...”

Trang Hạo Nhiên đau lòng quay mặt sang, hai tròng mắt ngấn lệ, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

“Em có cơ hội hay không... Cũng như các cô ấy... Mang tâm tình hạnh phúc mà ngọt ngào, cùng bạn tốt nhất của mình bầu bạn, đến cửa hàng áo cưới thử mặc áo cưới... Nếu như cảm thấy chỗ nào không hợp, còn có thể đưa ra yêu cầu... Để cho từng mảnh vải lụa trắng mộng ảo, từ trong thế giới của em mà mở ra... Lúc em mở mắt ra, nhìn thấy chính là người đàn ông mà em yêu nhất... Đến ngày đó, em nhất định rất hạnh phúc! Rất hạnh phúc...” Đường Khả Hinh yếu ớt nói xong, sắc mặt càng lộ sự tái nhợt, thở phì phò, hai tay đập mạnh hơn cửa sổ thủy tinh, đẫm lệ cấp thiết nhìn về phía cô gái xinh đẹp bên trong cửa hàng áo cưới, càng nhìn càng đau đớn... Càng nhìn càng khát vọng... Đến cuối cùng, mặt cô run rẩy thống khổ kiềm chế, trán chạm vào cửa kính mộng ảo kia, tùy ý nước mắt đau lòng mất mát chảy xuống, từng giọt từng giọt ai oán tuyệt vọng theo khóe mắt lăn dài......

Trang Hạo Nhiên cũng toàn thân ướt đẫm, tùy ý mưa gió đập vào người mình, anh lại cắn chặt răng nhìn về phía cô gái đnag đau khổ trước mặt, đôi mắt sắc bén đau khổ cũng chợt lóe, tức khắc cất bước tiến lên, vươn tay nắm chặt tay cô, đem cô trực tiếp loạng choạng kéo vào trong cửa hàng áo cưới kia, dưới ánh mắt quái dị của quản lý cùng khách hàng, giọng nói anh trầm trọng mà có lực, căn dặn: “Chọn cho cô gái này, một chiếc áo cưới thích hợp với cô ấy! Càng lộng lẫy càng tốt! Càng xinh đjep càng tốt!”

Quản lý dẫn nhân viên cất bước tiến lên, nghe Trang Hạo Nhiên nói đến đây, các cô cũng không khỏi nhìn về phía cô gái ẩm ướt trước mặt, lại vẫn nhìn ra là một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành...

Đường Khả Hinh mặt lộ vẻ kích động, hai tròng mắt run rẩy ngấn lệ, đau lòng kiềm chế nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên tối nay cũng đau đến không cách nào diễn tả bằng lời được, hai mắt anh rưng rưng, trực tiếp kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh thanh âm kiềm chế khàn khàn nói: “Em không phải ước ao được làm một cô dâu sao? Đi thử mặc áo cưới đi! Chúng ta cái gì cũng không quan tâm nữa, tương lai chỉ cần chúng ta yêu nhau thì tốt rồi!! Nếu như số phận đã chủ định, chúng ta từ nhỏ quen biết, lại phải xa cách! Anh cũng không quan tâm!! Anh không quan tâm sau khi biết chân tướng sự việc này, em rốt cuộc có thể hạnh phúc hay không!? Anh cũng không quan tâm, cha em là yêu thương em nhiều bao nhiêu, mới phản đối em như vậy! Anh càng không quan tâm, tương lai anh sẽ cho em bao nhiêu thương tổn! Anh cái gì cũng không quan tâm!! Chúng ta chỉ cần yêu nhau thì tốt rồi!”

Đường Khả Hinh nghe lời này, trong tim đua buốt, kích động đến toàn thân run rẩy co quắp...

“Đường Khả Hinh!!” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía dáng vẻ Đường Khả Hinh đau khổ run run như vậy, đôi mắt anh cũng ngấn lệ, kiềm chế nghẹn ngào nói: “Em biết nỗi đau lớn nhất hiện tại của anh là gì không? Chính là lúc anh chạy qua chạy lại khắp nơi tìm em, anh đã tin!! Anh đã tin, sự thật này sẽ làm chúng ta chia tay!! Nhất định sẽ làm cho chúng ta chia tay!! Anh thậm chí hi vọng em bây giờ có thể đi thật xa, rời xa cái sự thật kia! Rời xa anh người có thể gây cho em những tổn thương lớn nhất...... Thế nhưng đêm nay không thấy em, anh liều lĩnh muốn tìm em, muốn cho em một hứa hẹn liều lĩnh, em lại dẫn anh đi qua những năm tháng yêu nhau mà trước đây chúng ta đã từng đi đến... Anh chỉ là đi một chuyến, mà lại đau lòng đến vậy... Nếu như tương lai một mình em, mỗi ngày đều đi một chuyến, những năm tháng dài dằng dặc như thế phải thế nào mới vượt qua được...”

Người đàn ông này nghẹn ngào nói xong, lại đau lòng kiềm chế cúi đầu, không dám đối mặt......

Đường Khả Hinh cũng run run thân thể, thống khổ rơi lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt ngấn lệ, tiếp tục thống khổ bất đắc dĩ nói: “Anh rốt cuộc... Nên cho em hạnh phúc và yêu thương nhiều hơn, để cho em hiện tại có thể hạnh phúc... Hay là... Rời xa em, cho những năm tháng trong tương lai của em, ít đau đớn hơn một chút... Tựa như lúc này, em muốn mặc áo cưới xinh đẹp, anh rốt cuộc có nên thỏa mãn em hay không...”

“Hạo Nhiên!!” Đường Khả Hinh trong nháy mắt tiến lên, vươn tay vây thật chặt quanh cổ Trang Hạo Nhiên, khóc lên nói: “Em biết mình sai rồi!! Em biết mình sai rồi! Chúng ta về nhà đi! Em biết anh hiện tại có bao nhiêu hi vọng lấy thân phận một người chồng đến gọi em về nhà! Là em không hiểu chuyện... Là em không tốt... Em không nên đề ra yêu cầu này với anh! Bởi vì anh đã làm quá nhiều vì em! Em coi như là một đời tịch mịch, cũng thẹn với tấm chân tình của anh! Xin lỗi... Xin lỗi... Em không nên đau, em không nên khổ... Em hiện tại rất hạnh phúc! Rất hạnh phúc...”

Trang Hạo Nhiên đè nén đau khổ tột cùng, run rẩy vươn tay, vây quanh cô gái trong lòng, cúi khuôn mặt thâm tình khẽ hôn lên mái tóc ẩm ướt của cô, cuối cùng lại nghẹn ngào nói: “Khả Hinh... Để cho cuộc sống của chúng ta có chút tưởng niệm, đừng đem những thứ tốt đẹp dừng ở thời khắc đau khổ như vậy, em là cô gái đáng được yêu thương và quý trọng nhất trên thế giới này, nếu như chúng ta cuối cùng thật sự có thể hạnh phúc... Nhất định phải vô cùng hạnh phúc... Anh sẽ cho em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế giới này...”

Đường Khả Hinh nghe lời này, lại rơi lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên cũng thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, kìm lòng không được vươn tay, nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mà ấm áp của cô, nghẹn ngào cúi đầu rơi lệ nhẹ hôn trên môi cô, mới hệt như chồng, thâm tình gọi... Vị hôn thê của anh, về nhà đi...

Đường Khả Hinh đón nhận nụ hôn của anh, mỉm cười rơi lệ gật đầu...

Hai người ở trong cửa hàng áo cưới mộng ảo kia, chăm chú ôm nhau cùng một chỗ... Mặc kệ lúc này, không gian hạnh phúc ngọt ngào kia, cùng bọn họ lúc này không có bất cứ quan hệ nào... Toàn bộ nhân viên bên trong cửa hàng áo cưới, còn có cả cô dâu đang thay đổi trang phục tiếp khách, cùng nhau nhìn về phía hình ảnh này, cũng không khỏi xót xa rơi lệ trong lòng, nhìn hạnh phúc của người bình thường lại đơn giản nhất, nhưng đối với vài người lại cả đời khó cầu...

Bình luận

Truyện đang đọc