HÀO MÔN TRANH ĐẤU I: NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Johanna mỉm cười đi lên trước, hướng về phía Laurence dịu dàng nói: "Mới vừa rồi cô ấy có chuyện quan trọng, đi về trước. "

Laurence nghe vậy, im lặng không nói gì, một lúc sau mới nói: "Không phải. . . . . . bảo cô ấy ở lại chỗ này chờ tôi sao?"

"Có thể thật sự có chuyện quan trọng gì đấy? Tôi cũng bảo cô ấy ở lại, nhưng cô ấy không nói được. . . . . ." Johanna lại cung kính nói.

Laurence nghe vậy, bày tỏ hiểu ra, lại hỏi: "Cô ấy thuộc về bộ phận nào? nhân viên quầy bar Câu lạc bộ đua ngựa?"

"Tôi nhìn đồng phục của cô ấy không giống như nhân viên quầy bar." Johanna cũng rất tò mò nói.

Laurence nghe vậy, chỉ đành phải gật đầu, nhân viên phục vụ đang cầm một ly rượu đỏ Latour trân quý đi theo vào ở phía sau lưng, nói: "Rượu đỏ này. . . . . . Cô uống đi."

"À?" Nhân viên phục vụ đó hơi kinh ngạc và hưng phấn cười nói: "Tôi sao?"

"Ừ." Laurence không nói gì thêm, đi về phía kho rượu, rồi chăm chú xem danh sách rượu trên bữa tiệc tối nay, Johanna đứng ở một bên, lén nở nụ cười hả hê.

Đường Khả Hinh sâu kín đi ra kho rượu, nhớ tới cơ hội mới vừa rồi, cô có chút cảm động, từ trong túi tiền móc ra tờ danh sách rượu, nhìn chữ ký của Laurence đích thân ký tên, rất thân sĩ, rất phóng khoáng, đây là một người già mà mình sùng bái, tối nay rốt cuộc gặp được ông ấy, cùng ông ấy đứng chung một chỗ ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí có may mắn nhìn thấy ông ấy giải rượu thật tuyệt vời, nghe ông ấy nói đến rượu đỏ thì vẻ mặt đầy sức sống mạnh mẽ.

Hai tròng mắt của cô có chút đỏ bừng, dọc theo kho hàng trên thuyền, đi ra một cánh cửa, đi tới một nơi không người trên boong thuyền, một luồng gió biển mãnh liệt đập vào mặt, mùi vị mằn mặn nồng đậm, giống như biển rộng mới vừa khóc, cô sâu kín vươn tay, vén nhẹ mái tóc ngắn bị gió thổi phất lên, mở hai mắt mờ mịt nhìn về phía biển rộng mênh mông, nghẹn ngào nói: "Tôi thật muốn ở lại nghe ông ấy nói một chút về rượu đỏ a, được nghe cảm thấy thật hạnh phúc. . . . . . Tôi cảm giác đến gần rượu đỏ, tôi sẽ biết thật nhiều chuyện đặc sắc hơn, sau này cuộc đời của tôi sẽ thay đổi, nhưng tôi còn có thể nhìn thấy kỳ tích giống như ảo thuật kia sao?"

Khả Hinh cố nén nước mắt, đón gió biển mãnh liệt, lại mở danh sách rượu nhìn chữ ký của Laurence, cô hít hít lỗ mũi đỏ bừng, đột nhiên vươn tay, khẽ vuốt ve má trái, cảm thấy nó lồi lõm nhấp nhô rất đau buồn và tuyệt vọng.

Cô nặng nề thở dốc một hơi, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn ánh trăng treo trên bầu trời, muốn hét thật to nhưng hét không ra tiếng, nước mắt lăn xuống, nắm chặt lan can, nhìn mặt biển rộng mênh mông phía dưới Du thuyền, có chút tuyệt vọng từ trong đáy lòng nảy sinh ra, loại ý niệm này chợt lóe lên, làm cô lập tức lui ra phía sau, đè chặt vị trí trái tim, nén ý niệm đáng sợ vào trong lòng, không suy nghĩ nữa liền xoay người đi khỏi boong thuyền, chuẩn bị đi vào hầm thuyền, sau đó nhìn thấy một bóng dáng nhàn nhạt trước mặt, cô sửng sốt.

Tô Thụy Kỳ đứng ở trên boong thuyền, đón gió biển, thật dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh.

Khả Hinh ngây ngốc nhìn Tô Thụy Kỳ hơi bật cười, nói: "Tại sao anh. . . . . . Ở chỗ này?"

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Đường Khả Hinh, đưa mắt nhìn thật lâu, mới chậm rãi cười: "Tôi . . . . . Từ lúc cô lên chiếc thuyền này tôi đã biết cô ở đây. . . . . ."

"À?" Khả Hinh suy nghĩ, nhớ lại lúc nảy mình đứng ở trên cây cầu dài nhìn thấy anh và một cô gái nhỏ đang tựa vào trên boong thuyền vừa nói vừa cười, hơi dừng lại một lúc, sắc mặt của cô đỏ lên, có chút ít ngạc nhiên nói: "Tại sao anh biết, người đó chính là tôi?"

"Không có ai đi bộ nhìn đẹp mắt so hơn với cô. Bước đi có tiết tấu, giống như đầy tâm sự, nhẹ nhàng, mềm mại. . . . . ." Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh, mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh cũng ngượng ngùng cúi đầu cười cười, lại nhìn anh nói: "Vậy làm sao anh biết tôi ở nơi này?"

Tô Thụy Kỳ nhịn cười, chậm rãi đi tới đứng ở bên cạnh cô, lại xoay người, hai tay chống vào lan can, nhìn mặt biển cuộn trào mãnh liệt chìm vào trong bóng đêm, anh khẽ chớp tròng mắt, mới dịu dàng nói: "Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn tìm người, cũng không khó, nếu tôi muốn tìm cô."

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, đúng vậy, anh là cháu trai của Thủ tướng, chỉ cần mở miệng, tất cả mọi người đều hưởng ứng đáp lời cho anh, cô im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu lên, ở khoảng cách thật gần nhìn nửa khuôn mặt của anh, vẫn đẹp trai mê người như vậy, nhất là ánh mắt của anh rất đẹp, giống như hai vì sao đêm, lóe ra ánh sáng rất nhu hòa, lông mi thật dài, nhẹ nhàng chớp mắt cũng rất hấp dẫn, cô cười cười, nói: "Cám ơn anh tìm tôi . . . . ."

Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn cô, hai mắt xẹt qua một chút thâm ý không thể nắm bắt, cuối cùng mỉm cười xoay người, đôi tay ôm vai tựa vào lan can, nói: "Xem ra. . . . . . Trên thế giới này có rất nhiều thứ cũng không thể tin tưởng, đã từng có những ngày cô vẫn còn ở nhà tôi làm sushi cho tôi ăn, hiện tại đã chẳng còn gì nữa."

Khả Hinh im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn anh, hơi mỉm cười nói: "Tại sao không còn? Anh là Cháu trai của Thủ tướng, anh muốn ăn cái gì cũng có thể."

Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu nhìn cô.

Khả Hinh do dự một lát, cảm giác tâm trạng có chút căng thẳng, liền ngẩng đầu nhìn anh, cố làm ra vẻ thoải mái cười nói: "Hôm nay bởi vì công việc, tôi mới lên du thuyền, hiện tại. . . . . . Tôi phải đi về rồi. Chúc anh chơi vui vẻ một buổi tối."

Tô Thụy Kỳ vẫn yên lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, sắp rời khỏi. . . . . .

Tô Thụy Kỳ đột nhiên đi lên trước, nhẹ nắm cổ tay của cô, hơi dùng sức kéo cô trở lại, hai tay nắm bả vai của cô, đẩy tới trước lan can boong tàu, đôi tay vòng qua thân thể của cô, nắm chặt lan can, bao quanh Khả Hinh ở trước người của mình, im lặng nhìn về phía trước.

Sắc mặt của Khả Hinh ửng đỏ, tựa vào trong ngực của anh, nghe mùi nước hoa rất quen thuộc, cúi đầu nhẹ vén tóc ngắn bay phất xốc xếch trên trán, dịu dàng nói: "Anh làm sao vậy?"

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, chỉ hơi tiến lên một bước, sát gần thân thể cô, mặt dán vào trong mái tóc cô, nhìn biển rộng phía trước, nói: "Cô nghe chuyện mỹ nhân ngư chưa?"

Khả Hinh sâu kín gật đầu nói: "Nghe rồi. . . . . ."

"Kết cục của Mỹ Nhân Ngư là thế nào?" Tô Thụy Kỳ giống như thầy giáo, hỏi cô.

Khả Hinh mỉm cười nói: ". . . . . . Dường như. . . . . . Vì tình yêu, biến thành bọt biển. . . . . . Trở lại trong biển rộng chứ?"

Tô Thụy Kỳ im lặng một lúc, mới hỏi cô: "Cô biết tại sao Mỹ Nhân Ngư một lòng như vậy không?"

Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền lắc đầu nói: "Không biết. . . . . . Có lẽ là yêu quá sâu, yêu quá đậm?"

"Sai !" Tô Thụy Kỳ nhanh chóng nói!

Khả Hinh cau mày, suy nghĩ một chút, có chút gian nan nói: "Vậy tôi cũng không biết."

Tô Thụy Kỳ nghiêm trang nói: "Bởi vì cô ấy không thể bắt cá hai tay"

Đường Khả Hinh trừng mắt, lập tức ngẩng đầu lên, đụng phải cằm của anh, cô ah một tiếng, vừa kêu vừa cười nói: "Cái gì? Không thể bắt cá hai tay?"

Tô Thụy Kỳ cũng không nhịn cười được, vươn tay khẽ xoa xoa chỗ đụng trên trán cô, nói: "Kể cho cô nghe một chuyện hài. . . . . ."

Đường Khả Hinh liền nhịn cười lắng nghe.

"Một con nai già, nó đi tới đi lui, càng chạy càng nhanh, cuối cùng nó biến thành xa lộ cao tốc. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Tô Thụy Kỳ không nhịn được cúi đầu, cằm nhẹ dán vào bả vai Đường Khả Hinh, bật cười.

Đường Khả Hinh cau mày, hơi quay mặt sang nhìn anh có thể cười vui vẻ như vậy, cô ngây người, phì cười nói: "Chuyện này. . . . . . Có gì đáng buồn cười?"

Tô Thụy Kỳ càng nói càng buồn cười, cuối cùng vẫn cố nhịn cười nói: "Đây là chuyện mới vừa rồi vị tiểu thư kia kể cho tôi nghe."

Đường Khả Hinh nghe vậy, nhìn anh, nở nụ cười nói: "Chính là vị. . . . . . Cố tiểu thư kết thân với anh?"

Tô Thụy Kỳ cúi đầu nhìn Khả Hinh, dịu dàng nói: "Cô ấy tên Cố Tình. . . . . ."

Đường Khả Hinh không lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nói: "Tôi nhìn thấy, rất đẹp, rất hoạt bát đáng yêu, mắt một mí, vừa nhìn chính là một cô gái rất hiền lành."

Tô Thụy Kỳ cũng đồng ý gật đầu nói: "Ừ, một cô bé rất ưu tú, biết tâm trạng tôi phiền muộn sẽ đi Anh quốc, cô ấy bảo tôi cởi xe đạp, chở cô ấy đi Cambridge, sau đó lúc chạy qua bên cạnh các cô gái xinh đẹp, cô ấy sẽ đánh vào mông các cô."

"Ha ha" Đường Khả Hinh cảm thán cười nói: "Thật tốt, một cô gái thật tốt đẹp, toàn bộ thế giới, tất cả đều là những thứ mộng mơ tốt đẹp, mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, mặc váy xinh đẹp, làm những chuyện vui vẻ, còn có thể cười đùa."

"Như thế rất tốt sao?" Tô Thụy Kỳ mỉm cười hỏi.

"Dĩ nhiên rồi. Đây cũng là cũng khát vọng của mỗi cô gái đấy?" Khả Hinh sâu kín nhớ lại tuổi thơ, có một vài hình ảnh tốt đẹp nhưng chỉ là hình ảnh ngắn ngủi, rất ngắn ngủi.

Tô Thụy Kỳ thở dài.

Đường Khả Hinh nghe tiếng thở dài, lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ cười hỏi: "Anh than thở cái gì, có cô gái xinh đẹp kết thân với anh, kể chuyện cười cho anh nghe, còn không biết đủ sao? ?"

Tô Thụy Kỳ nhịn cười nói: "Thì ra là như vậy . . . . . . Loại cảm giác này là như vậy. . . . . ."

Đường Khả Hinh không hiểu nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, sâu kín nói: "Làm cho người mình quan tâm vui vẻ, cảm giác là như vậy. Lúc nảy tôi nghe, tôi cũng không có cảm giác gì, cảm thấy cái này có gì đáng buồn cười? Nhưng sau đó kể cho cô nghe, tôi còn chưa nói

hết, tôi đã không nhịn được cười. Thì ra là vì quá quan tâm người ở trước mặt của mình…"

hai mắt Khả Hinh hơi lóe lên một cái, có chút nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ cũng cúi đầu, đón gió biển nhìn cô.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới chắc lưỡi một tiếng, nói: "Ai tin?"

"Thật…" Tô Thụy Kỳ dịu dàng cười nói.

"Lúc nãy nhìn anh trò chuyện với cô ấy rất vui vẻ." Khả Hinh cười nói.

"Cô ấy cũng không phải là cô gái làm cho người ta chán ghét, tại sao tôi phải lạnh lùng với cô áy? Chỉ là lúc nãy tôi muốn đi tìm cô lại bị cô ấy quấn lấy…" Tô Thụy Kỳ lại cúi đầu nhìn cô cười nói.

"Anh… Thích cô ấy sao?" Đường Khả Hinh ở trong ngực anh, xoay người, ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi tay của Tô Thụy Kỳ vẫn vòng quanh lan can, chiều cao một mét chín, khẽ cúi đầu xuống nhìn cô, sâu kính hỏi: "Tối nay… Anh ấy có hôn cô không?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, trừng to mắt nhìn hai mắt dịu dàng của Tô Thụy Kỳ, cô chớp mắt, đỏ mặt.

Ánh mắt của Tô Thụy Kỳ nhíu lại nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín hỏi tiếp: "Hôn… hay không hôn?"

Đường Khả Hinh cúi đầu, không lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ chậm rãi vươn tay, sờ nhẹ cằm của cô, nhẹ nâng mặt của cô, nhìn cô, hỏi tiếp: "Trả lời tôi…"

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, đột nhiên không nhịn được nở nụ cười, nói: "Không có…"

"Không có?" Tô Thụy Kỳ rất tò mò nói hết lời, đột nhiên ôm ngang Đường Khả Hinh, nói: "Nếu nói dối sẽ ném cô xuống biển!"

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, đưa hai tay ôm cổ của anh, kêu lên mọt tiếng sợ hãi, nói: "Này! Anh đừng làm loạn! Tôi rất sợ a!"

"Mới vừa rồi có gạt tôi không?" Tô Thụy Kỳ ôm chặt Đường Khả Hinh, đi tới bên lan can, đột nhiên hiểu đượccử chỉ của Cố Tình lúc nãy, trên mặt của anh nở nụ cười càng đậm.

"Tôi… Không có…" Đường Khả Hinh đón gió biển thổi mạnh, nhìn xuống dưới thuyền thấy mặt biển đang gào théo cuồng loạn, cô hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, đôi tay ôm chặt cổ của Tô Thụy Kỳ, sợ hãi kêu nói: "Anh mau buông tôi xuống á!"

"Hôn hay không hôn?" Tô Thụy Kỳ ôm Đường Khả Hinh làm bộ muốn ném xuống!

"A…" Mặt của Đường Khả Hinh lập tức chôn ở cổ của Tô Thụy Kỳ, hoảng sợ đến kêu to: "Anh thả tôi xuống… Thả tôi xuống… Tôi rất sợ…"

Tô Thụy Kỳ cảm thấy Đường Khả Hinh ngọ nguậy ở trong ngực mình, anh càng cảm thấy buồn cười, mới vừa muốn lên tiếng…

Một giọng nói lạnh lùng, sâu kín truyền đến… "Hôn…"

Hai người sững sờ, đồng thời quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục lạnh lùng đứng ở trên boang thuyền, giống như dã thú ẩn núp nhìn sang, Khả Hinh hoảng sợ vội vàng giãy nhẹ ra khỏi trong ngực Tô Thụy Kỳ, hơi đứng vững thân thể, thật sự rất nghe lời đừng rũ xuống ở một bên…

Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng của cô, lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Tưởng… đối với đáp án của anh… Tôi không có hứng thú!"

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ nói: "Đáp án của tôi, không phải là đáp án của cô ấy sao?"

Tô Thụy Kỳ cười nói: "Tôi chỉ muốn đáp án của cô ấy!"

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, nhìn về phía khuôn mặt ửng đỏ củ Đường Khả Hinh đang đứng ở một bên, căng thẳng im lặng không lên tiếng, anh lạnh lùng chớp mắt, hỏi: "Vậy… Đáp án của cô ấy là gì?"

"Cô ấy nói không có!" Ánh mắt của Tô Thụy Kỳ sáng lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói.

"Ồ!" Tưởng Thiên Lỗi đáp lời xong, lại nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi: "Chúng ta… Không có hôn môi không?"

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt miễn cưỡng, nhớ lại câu nói của anh lúc ở trên ban công: nụ hôn này đối với anh không có chút ý nghĩa. Án hmắt của cô sáng lên, nhìn anh nói: "Không có!"

Rốt cuộc ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi có chút nghiền ngầm, có chút nguy hiểm nhìn cô.

Khả Hinh giật mình, lập tức cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn Đường Khả Hinh, vừa chậm rãi nói: "Cậu chủ Tô có thời gian rảnh rỗi trò chuyện vui vẻ với nhân viên của tôi như vậy, tôi rất cảm ơn anh, chỉ là Thủ tướng và Tô tiểu thư cùng vị Cố tiểu thư kia, tìm anh khắp nơi muốn nghiêng trời lệch đất, hay là anh trở lại bữa tiệc một chuyến…"

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tôi cần đi hay không, tự mình có tính toán."

Bình luận

Truyện đang đọc