HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Thẩm Phong bị đá một cước vào mông rống to "Ai?"

Trừng mắt nhìn lại thì ra là Chu Trấn, tay muốn đánh lại nhất thời mềm nhũn xuống nói "Nhị công tử, có chuyện gì cũng từ từ."

"Hừ. Ngươi mặt người dạ thú có lời gì để nói." Chu Trấn không cố kỵ chút nào tiếp tục ào ào vung quyền vào đầu.

Quan lại ra cung rất nhiều, đại đa số đều minh bạch tại sao Chu Trấn xuất thủ. Có người xông tới khuyên can, có người đứng bên cạnh xem trò vui.

Nhất thời cửa cung loạn thành một đoàn.

Chu Trấn hơn hai mươi tuổi, lớn lên cao to khỏe mạnh, nắm đấm lại rất cứng. Quan viên khuyên can đứng cạnh ra vẻ hắng giọng. Chu đại nhân Chu Xương và Chu đại công tử Chu Lâm u ám, cũng làm dáng lôi kéo một chút.

Người hầu của Thẩm Phong bị người hầu Chu Trấn cản trở, một chút cũng không thể giúp chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn Thẩm Phong bị hành hung.

Thẩm Phong từ nhỏ cẩm y ngọc thực (1), trong ngày thường nếu thật đánh nhau, Thẩm Phong không phải đối thủ Chu Trấn huống chi giờ Thẩm Phong ngẩn ra không có đánh trả. Nên trong chốc lát Thẩm Phong đã bị đánh đến nỗi mặt mũi đều sưng lên.

(1): không làm việc nặng bao giờ, sống sung sướng

Chu đại nhân Chu Xương chờ con trai đánh một lúc, thấy cấm vệ quân canh cửa đi tới mới trầm giọng trấn áp Chu Trấn.

Chu Trấn đấm một quyền vào mặt Thẩm Phong, lúc này mới dừng tay. Trừng mắt với Thẩm Phong đi đến phía sau Chu Xương.

Thẩm Phong đau đến nhe răng nhếch miệng, dưới sự giúp đỡ của đồng sự mới đứng thẳng người, ôm quyền hướng Chu Xương "Chu đại nhân, ta..."

"Hừ." Không đợi Thẩm Phong nói xong Chu Xương lạnh lùng hừ một tiếng phất tay áo mang hai đứa con trai nghênh ngang lên xe ngựa đi không quay đầu lại.

Đang êm đẹp, sao tự dưng ra tay đánh người? Thẩm Phong vuốt mặt thầm nghĩ. Sờ chỗ đau nhịn không được hô lên một tiếng, tâm trạng rùng mình. Lẽ nào xảy ra chuyện gì? Nếu không sao tự dưng lấy quyền cước ra đối đãi với mình đi?

Những người vây xem đều cười với Thẩm Phong rồi lần lượt rời đi.

Lý đại nhân vốn có quan hệ tốt với Thẩm Phong vỗ vai cười ha ha "Hầu gia tính tình trung nhân, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Vì giai nhân, chịu một chút ấm ức thế cũng không sao."

Thẩm Phong nghe vậy sững sờ chốc lát. Sau đó lôi kéo Lý đại nhân sang một bên. Đi cách xa đám đông, lúc này Thẩm Phong mới hỏi "Chi Duy, lời ngươi vừa nói là như thế nào vậy?"

Thẩm Phong đương nhiên là hiểu ý trong lời nói của hắn thế nhưng những người đó làm sao biết được?

Lý đại nhân liếc mắt cười cười với Thẩm Phong "Hầu gia, trong lòng mọi người đều minh bạch. Ngươi cũng không cần giả vờ không hiểu. Hôm qua có người nói ngươi dâng tấu chương muốn cưới Chu gia tam tiểu thư làm bình thê."

Nói đến đây Lý đại nhân ha ha cười vỗ Thẩm Phong "Hầu gia, nhà đã có hiền thê. Nếu lại có một giai nhân xinh đẹp như hoa thật là có phúc."

"Hôm qua?" Thẩm Phong chỉ cảm thấy vết thương trên mặt càng đau hơn.

Thế nào truyền ra ngoài?

"Ừ. Hiện tại khắp kinh thành đều biết chuyện vui của ngươi." Lý đại nhân cười nói.

"Thật vậy sao?" Thẩm Phong cười mỉa một tiếng, cùng Lý đại nhân nói hai câu rồi mượn cớ trên mặt bị thương cáo từ.

Chu phủ lúc này loạn thành một đoàn. Chu Mi tựa đầu vào giường ô ô khóc, Chu phu nhân Bạch thị ngồi bên giường một bên níu khăn tay một bên khóc mắng "Hưng Ninh hầu phủ khinh người quá đáng. Thế nào có thể không thông suốt, trực tiếp thỉnh chỉ. Hắn có vợ có con, đây không phải là muốn ta chết sao? Nữ nhi tốt của ta lại bị hắn vũ nhục như vậy!"

Bạch thị càng nói càng tức giận, nói xong liền đứng dậy "Nữ nhi Chu gia ta chẳng lẽ không ai thèm lấy? Nữ nhi của ta trong sạch, sao có thể để cho hắn sỉ nhục như vậy? Dù phải liều cái mạng già này, ta cũng phải bắt Hưng Ninh hầu cho Chu gia ta một câu trả lời hợp lý."

"Mẫu thân." Chu Mi kêu một tiếng, khóc càng thương tâm.

Hai nàng dâu bên cạnh một tả một hữu kéo Bạch thị lại "Mẫu thân, việc này không được. Nói không chừng là có người cố ý bịa đặt."

"Mẫu thân người đừng kích động."

Bạch thị chỉ đành ngồi xuống ôm Chu Mi vốn là tâm can bảo bối vừa khóc vừa mắng chửi.

Trở về Hầu phủ, Thẩm Phong liền kêu quản gia đi thư phòng phân phó một chuyến sau đó đi Đào Nhiên cư. Lão phu nhân vừa định ngủ trưa thấy Thẩm Phong đến, thấy gương mặt hắn lại càng hoảng sợ "Con của ta, mặt con làm sao vậy? Ai đánh? Mời đại phu nhìn một chút?"

"Không có gì đáng ngại." Thẩm Phong lắc đầu nói.

Thẩm Phong tuy nói là không có việc gì, lão phu nhân vội để Thúy Hương phái người đi mời đại phu.

Thẩm Phong đem sự tình nói với lão phu nhân. Lão phu nhân tức giận "Lâm ma ma, đi thăm dò xem, là ai dám đem miệng đi truyền bá sự tình trong phủ."

Lâm ma ma cúi đầu đáp "Vâng lão phu nhân. Nô tỳ đi ngay." Xoay người đi ra ngoài.

"Chờ chút, hôm qua người của Mộ Lan viện có thành thật ở trong viện không?" Lão phu nhân cau mày hỏi.

"Bẩm lão phu nhân, phu nhân đóng chặt cửa viện từ hôm qua. Trừ lúc phu nhân từ đây trở về, Thu Bội có ra ngoài hai khắc mời đại phu còn lại không ai xuất nhập." Lâm ma ma trả lời.

Trong lòng lão phu nhân biết tính tình đại con dâu ôn mềm đối đãi hiền lành. Hôm qua lại đang nổi nóng làm sao có thể suy tính nhiều như vậy. Vì vậy không có suy nghĩ nhiều, hướng Lâm ma ma xua tay "Ừ, ngươi đi đi."

Lâm ma ma cùng quản gia đồng thời ra tay tra xét. Vì vậy mọi người trong Hầu phủ nhất thời bàng hoàng.

Hầu phủ lòng người bàng hoàng, Mộ Lan viện lại một mảnh an bình. Thanh Ninh cùng Lý Vân Nương ngồi trên kháng trác (2). Hai mẹ con vừa cười vừa nói, bên cạnh mẫu hoa văn đa dạng.

(2)

Thanh Ninh nhìn Lý Vân Nương tuy mang theo ý cười nhưng sắc mặt vẫn khổ sở, đáy lòng thở dài một hơi nhẹ giọng nói "Mẫu thân, nghỉ một lát."

Thu Bội lập tức dâng trà cùng điểm tâm.

Thanh Ninh đưa mắt nhìn Thu Bội cùng Ngọc Trâm, Ngọc Trâm gật đầu đưa người lui ra ngoài.

"Mẫu thân, phụ thân vì sao nhất định phải cưới Chu gia tam tiểu thư?" Ngón tay Thanh Ninh vu.ốt ve chén trà.

Lý Vân Nương đang uống trà dừng lại "Nghe nói cô nương kia có tướng sinh con trai. Ninh nhi cũng biết, phụ thân con cũng chỉ có ba đứa con gái."

Sinh con trai? Thanh Ninh cười nhạt, uống một ngụm trà mới buông chén trà xuống lên tiếng "Chỉ bởi vì nàng ta có tướng sinh con trai mà phụ thân giống như không kịp chờ đợi? Con thế nào cũng cảm thấy phụ thân sợ là không kịp đem nàng ta đón vào cửa."

Lý Vân Nương trầm tư chốc lát liền biến sắc, chén trà trong tay run nhẹ.

Thanh Ninh đem chén trà trong tay bà đặt sang một bên, nắm tay Lý Vân Nương nói "Mẫu thân, còn có sự tình ở Vương phủ lần trước, rốt cuộc là ai muốn hại người? Chẳng lẽ hết thảy đều là trùng hợp hay sao?"

Vài chục năm phu thê, mẫu thân đối với phụ thân có cảm tình. Cho nên Thanh Ninh không muốn chờ mấy ngày nữa phụ thân dỗ ngon dỗ ngọt mẫu thân hết tức giận liền đồng ý, càng không muốn mẫu thân nhẹ dạ để Thẩm gia lợi dụng đi cầu Hoàng hậu nương nương đồng ý cho Chu Mi vào cửa.

Bất kể như thế nào, lần này nàng tuyệt đối không để mẫu thân nhượng bộ.

Lý Vân Nương cắ.n môi suy nghĩ sâu xa.

"Mẫu thân, nếu như phụ thân trở lại cầu người tiến cung, người làm gì bây giờ?" Một lát sau Thanh Ninh nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt Lý Vân Nương trắng bệch, ánh mắt lại lộ ra kiên nghị "Ninh nhi, mẫu thân hiểu ý của con."

Giọng nói nhỏ lại, lạnh lùng nói "Muốn ta tiến cung cầu Hoàng hậu nương nương? Mơ tưởng. Ta nhưng thật ra muốn nhìn xem cuối cùng ai mới là người đắc chí."

Thanh Ninh cười gật đầu.

Phụ thân sở dĩ muốn mau chóng đem Chu Mi vào cửa vì nàng ta có thai.

Vì danh dự Chu Mi, hai người bọn họ nhất định sẽ không nói với bất kì ai.

Thời gian trôi qua, bụng Chu Mi có thể giấu được không?

Bình luận

Truyện đang đọc