HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Xem ra lão Thiên cũng đang giúp nàng. Vốn nghĩ đoàn người Tôn Ngọc Tuyết sẽ cùng nàng về thành, không ngờ xe ngựa của tỷ muội họ lại xảy ra vấn đề, chỉ có thể lùi lại thời gian.

Lúc đầu nàng tính toán, nếu cùng nhau trở về, đám hộ vệ của Tôn gia nhiều người, để Nhẫn Đông tìm cơ hội ra tay cũng chỉ có thể cho Tôn Ngọc Tuyết một bài học nhỏ.

Nhưng mà trước mắt, thiên thời địa lợi nhân hòa, hiện tại là một cơ hội hiếm có.

Trà Mai lúc đầu không kịp phản ứng, nhíu lông mày suy nghĩ một chút mới hiểu được, ngay từ đầu lúc ở mã trường, nàng không có hứng thú với môn cầu ngựa nên không chú ý xem, nhưng Nhẫn Đông lại vô cùng chăm chú, cho nên có thể Nhẫn Đông đã nhìn thấy được tình huống lúc đó, vì vậy lập tức nắm chặt tay thành quả đấm, lòng đầy căm phẫn: "Tiểu thư, là ai ám toán ngài?"

Một bộ ra vẻ nếu biết là ai sẽ nhào đến đánh kẻ đó.

Thấy tấm lòng Trà Mai dành cho mình, Thanh Ninh rất cảm động, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, những kẻ có quan hệ huyết thống đối xử với nàng lạnh bạc, nhưng nha đầu bên cạnh lại trung thành và tận tâm một lòng vì nàng.

"Là Tôn Ngọc Tuyết"

Là Tôn Đại tiểu thư tuyệt sắc? Trà Mai trợn to hai mắt, kinh ngạc: "Tại sao ả phải hại tiểu thư? Tiểu thư, ngài và ả không thù không oán!"

Trà Mai cứ nghĩ là đội của các tiểu thư khuê tú với đội của Hoàng Xảo Y đối đầu, hai phe nhìn nhau không vừa mắt, cho nên vì muốn thắng trận đấu mới tính toán mưu trí, khôn ngoan, làm chút ít động tác.

Nhưng lại không nghĩ tới là Tôn Ngọc Tuyết, rõ ràng Trà Mai thấy, thời điểm tranh tài, ả với tiểu thư cùng đội, ngày thường lại không thù không oán. Vì vậy Trà Mai rất kinh ngạc!

"Khả năng là nàng ta điên rồi". Ăn no rỗi việc!

"Tôn Đại tiểu thư ngày thường là chim sa cá lặn, không thể tưởng tượng được ả lại ác độc như thế!". Trà Mai cắn răng, hận không thể cùng Nhẫn Đông động thủ báo thù cho tiểu thư nhà mình.

"Đúng vậy, giờ đã có Nhẫn Đông giúp ta báo thù". Thanh Ninh mỉm cười, dặn dò Trà Mai: "Chuyện Tôn Ngọc Tuyết, trở về ngươi không cần phải nói với phu nhân".

Những ân oán này, tự mình giải quyết là được, miễn cho mẫu thân nghe thấy lại lo lắng.

"Tiểu thư vô duyên vô cớ gặp chuyện lớn như thế, phu nhân mà biết hẳn rất đau lòng". Trà Mai nhịn không được, hốc mắt đỏ lên, trên mã trường xảy ra một màn quá mức kinh hồn khiếp đảm, bây giờ nghĩ lại nàng vẫn còn run sợ.

Thanh Ninh mím môi.

Chuyện Tôn Ngọc Tuyết ám toán nàng có thể giấu diếm không cho mẫu thân biết, nhưng chuyện hôm nay thiếu chút nữa nàng té ngựa thì không gạt được, nhiều người thấy như vậy, chỉ cần đoàn người này về trong thành, khẳng định không đến ngày mai, mọi chuyện sẽ lan truyền cả thành đều biết.

"Cũng may tiểu thư không xảy ra chuyện gì. Tiểu thư, hay là chúng ta đến chùa đốt một nén nhang, xin một cái thẻ bình an đi?". Trà Mai nghiêng đầu hỏi thăm Thanh Ninh.

"Cũng được, trở về ta sẽ bàn bạc với mẫu thân". Cũng đúng lúc, mẫu thân biết chuyện hôm nay nhất định sẽ vô cùng lo lắng cho nàng, đi Phổ Độ tự cầu xin một thẻ bình anh, thuận tiện giải sầu, cũng là một chủ ý tốt.

"Tiểu thư, ngài ngủ tiếp đi, chúng ta còn phải đi một hồi lâu nữa". Được Thanh Ninh gật đầu, Trà Mai cũng cao hứng.

Thanh Ninh đồng ý, thuận thế nằm xuống.

Mặc dù mấy tháng qua nàng đều kiên trì tập võ không gián đoạn, nhưng hôm nay lăn qua lăn lại như thế, trên người quả thật có chút đau nhức.

Đám người Tôn Ngọc Tuyết xuất phát chậm hơn một canh giờ so với bọn Thanh Ninh.

Ra khỏi cửa thôn trang Hoàng gia, Tôn Ngọc Tuyết khẽ nhướng đôi mi thanh thú nhìn Tô Khiêm: "Khiêm biểu ca, Phỉ biểu ca đâu? Sao không thấy huynh ấy ở đây? Huynh ấy không theo chúng ta trở về sao?"

"Đại ca có việc, dùng cơm trưa xong trở về trước rồi". Tô Khiêm cười ôn nhuận.

"A". Trong mắt Tôn Ngọc Tuyết không thể che dấu thất vọng, gật đầu nhẹ: "Vậy chúng ta lên đường thôi".

"Biểu tỷ, chúng ta ngồi chung một xe đi". Sắc mặt Tô Dao vẫn như cũ, có hơi trắng bệch. Nàng được nuông chiều từ bé, hôm nay xảy ra chuyện trên mã trường, đã bị hù dọa không nhẹ.

"Dao Dao nói đúng lắm, một chiếc xe ngựa vừa đủ cho ba tỷ muội các ngươi ngồi trò chuyện". Tôn Tam thiếu gia Tôn Ngọc Kính cười đồng ý với đề nghị của Tô Dao.

Tôn gia công tử và tiểu thư tách ra xếp theo thứ bậc, Tôn Ngọc Kính năm nay vừa mới mười bảy, đứng hàng thứ ba trong số đồng lứa ở đây. Tôn gia tư chất tốt, Tôn Ngọc Kính cũng là bộ dạng phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự.

"Muội muội, muội và Dao Dao ngồi cùng nhau đi, ta có chút không thoải mái". Tôn Ngọc Tuyết nói với Tôn Ngọc Kỳ.

"Ngọc Tuyết, muội không thoải mái ở đâu?". Huynh đệ bọn họ đối với hai vị muội muội này đều rất sủng ái, đặc biệt là đối với Tôn Ngọc Tuyết lại càng yêu thương, cho nên vừa nghe thấy Tôn Ngọc Tuyết nói vậy, Tôn Ngọc Kính lập tức khẩn trương hỏi.

"Biểu muội không thoải mái ở đâu? Có nghiêm trọng không?" Sắc mặt Tô Khiêm lo lắng: "Chúng ta chưa lên đường, hay là gọi đại phu đến chẩn mạch cho muội?".

Huynh muội Hoàng gia vì trận cầu ngựacố ý mời đại phu đến thôn trang, lúc này đại phu vẫn chưa rời đi.

"Tỷ tỷ". Tôn Ngọc Kỳ cũng gấp gáp.

"Không cần ngạc nhiên thế, hôm nay đánh trận, ta thấy hơi mệt một chút thôi, nghỉ một lát sẽ không sao". Tôn Ngọc Tuyết nhẹ nhàng cười.

"Vậy thì ba người chúng ta cùng nhau ngồi một chiếc xe ngựa, vừa vặn muội và Dao Dao có thể chăm sóc cho tỷ tỷ". Tôn Ngọc Kỳ nói.

"Ta có Bích Nguyện và Bích Vân rồi, muội và Dao Dao cứ đi cùng nhau đi". Tôn Ngọc Tuyết cự tuyệt.

Tô Khiêm nhìn Tôn Ngọc Tuyết, hiểu tâm tình nàng không tốt, vì vậy nói với Tôn Ngọc Kỳ và Tô Dao: "Ngọc Tuyết không thoải mái, để muội ấy yên lặng nghỉ ngơi. Ngọc Kỳ và Dao Dao, hai muội ngồi chung xe đi".

"Ngọc Tuyết, muội thực không sao?". Tôn Ngọc Kính hỏi.

"Không sao". Tôn Ngọc Tuyết nhẹ gật đầu, đi trước dẫn Bích Vân và Bích Nguyệt lên xe ngựa.

Tôn Ngọc Kỳ và Tô Dao lên một chiếc xe ngựa khác.

Bốn thị vệ đi trước mở đường, sau đó là Tôn Ngọc Kính và Tô Khiêm cưỡi ngựa, theo sau là xe ngựa của Tôn Ngọc Tuyết, Tôn Ngọc Kỳ và Tô Dao, đi cuối là thị vệ cưỡi ngựa.

Tôn Ngọc Tuyết dựa vào thành xe, sắc mặt âm trầm.

Bích Nguyệt và Bích Vân biết trong lòng tiểu thư tâm tình không tốt, pha trà xong cũng không dám thở mạnh.

"Lẽ ra chúng ta phải đi với Ngọc Tuyết biểu tỷ, như vậy cũng có thể chăm sóc lẫn nhau". Tô Dao nói.

"Không cần lo lắng cho tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì". Tôn Ngọc Kỳ an ủi Tô Dao: "Ngược lại là muội đó, sắc mặt tái nhợt như vậy, trở về phải gọi thái y đến chẩn mạch cho tốt".

"Muội bị hù dọa mà", Tô Dao cười cười. May là hôm nay nàng không bị chút tổn thương nào, mặc dù ban đầu là do ngựa của nàng chấn kinh.

"Đều đã qua rồi, muội chớ suy nghĩ quá nhiều, buổi tối về phải uống một chén canh an thần, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai dậy sẽ không việc gì nữa". Tôn Ngọc Kỳ mỉm cười nói.

Tô Dao gật đầu.

Tôn Ngọc Kỳ kể một số chuyện thú vị, phân tán nỗi lo lắng của Tô Dao.

Mặt trời dần dần ngả về tây.

Thời điểm đoàn người đi đến một ngã ba đường, dưới ánh mặt trời, ngân quang chợt lóe, bắn vào mắt hai con ngựa kéo xe của Tôn Ngọc Tuyết.

Phía trước có đám người Tôn Ngọc Kính, Tô Khiêm, đằng sau có  ngựa theo sát, gặp cơn đau đớn, hai con ngựa vung móng rẽ vào một con đường khác, chạy như điên.

"Đại tiểu thư!". Thị vệ đằng sau phát hiện phía trước có biến, hô một tiếng.

Tôn Ngọc Kính và Tô Khiêm phía trước nghe được tiếng vang, ghìm chặt dây cương quay đầu lại, hai người sợ hết hồn, Tô Khiêm đưa tay chỉ: "Mấy người các ngươi đuổi theo, những người còn lại đứng yên ở đây đợi".

Nói xong Tôn Ngọc Kính vung roi đuổi theo.

Xe ngựa đột nhiên chạy như điên, Tôn Ngọc Tuyết không kịp đề phòng, bổ nhào về phía trước, đầu bị đập vào xe ngựa vang lên như tiếng trống. Bích Nguyệt và Bích Vân thiếu chút nữa ngã văng ra ngoài.

"Tiểu thư, ngài có sao không?". Bích Nguyệt ngồi dưới sàn đưa tay đỡ Tôn Ngọc Tuyết.

Trán Tôn Ngọc Tuyết bị đụng phải đỏ bừng, đầu óc choáng váng, sắc mặt phẫn nộ.

Bích Nguyệt thật vất vả mới đỡ cho Tôn Ngọc Tuyết ổn định được thân thể, sau đó vén màn xe, hỏi: "Đánh xe kiểu gì vậy, ngươi muốn ngã chết Đại tiểu thư sao...?"

Ánh mắt nhìn ra ngoài, sắc mặt Bích Nguyệt trắng nhợt nhìn phu xe, kinh hoảng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ngựa đột nhiên nổi điên!" Phu xe vừa nỗ lực kéo dây cương ý đồ khống chế ngựa, vừa lớn tiếng trả lời.

"Tiểu thư" Bích Nguyệt bối rối quay đầu lại.

Sắc mặt Tôn Ngọc Tuyết trắng bệch, hai tay gắt gao cầm lấy bàn nhỏ, tự trấn định bản thân: "Phu xe trong phủ rất có kinh nghiệm, sẽ không có chuyện gì, còn có Tam ca và Khiêm biểu ca sẽ tới cứu chúng ta"

Giọng nói mang theo một tia kinh hoảng.

"Vâng, tiểu thư nói đúng, ở đây nhiều thị vệ như vậy, chẳng lẽ không khống chế nổi hai con ngựa". Bích Nguyệt gật đầu.

"Hôm nay sao vậy? Vừa nãy ở thôn trang đã xảy ra chuyện ngựa nổi điên, bây giờ đến ngựa của chúng ta cũng nổi điên". Bích Vân thất kinh lẩm bẩm.

Tôn Ngọc Tuyết nhíu mày.

Tại mã trường, vì sao phát sinh chuyện ngựa chấn kinh, nàng rõ ràng nhất.

Trước mắt, ngựa của nàng nổi điên, xem ra là do có người cố ý?

Xe ngựa này mặc dù xảy ra vấn đề, nhưng thời điểm sửa xe, người của nàng nhất cử nhất động đứng bên cạnh xem xét, hơn nữa lúc xe ngựa dừng trước cửa thôn trang Hoàng gia, vẫn có thị vệ trông coi.

Huống chi xe ngựa này ban đầu là dành cho nàng và muội muội dùng, thị vệ lại càng kiểm tra nghiêm ngặt.

Cho nên ở thời khắc có người trông giữ, xảy ra việc ám toán chân ngựa, Tôn Ngọc Tuyết rất khẳng định, chuyện này là không thể nào.

Phía ngoài, ngựa chạy như điên, xe ngựa rung lắc.

"Ngươi đỡ tiểu thư". Bích Nguyệt liếc mắt phân phó Bích Vân, sau đó vén màn ra ngoài lớn tiếng hỏi: "Triệu lão bá, có thể ổn định ngựa được không?"

"Bích Nguyệt cô nương, ngựa này như trúng tà, không sao kéo được". Phu xe la lớn, quay đầu thấy Tôn Ngọc Kính và Tô Khiêm đang đuổi theo, nói: "Tiểu thư yên tâm, Tam thiếu gia và Biểu thiếu gia đã đuổi tới rồi".

Nói xong sắc mặt không hề buông lỏng, càng thêm ngưng trọng.

Tam thiếu gia và Biểu thiếu gia dẫn người đuổi tới, nhưng tốc độ của hai con ngựa này càng lúc lại càng nhanh như chớp.

Bích Vân bị ngã xô thất điên bát đảo, nhưng hai tay vẫn gắt gao đỡ Tôn Ngọc Tuyết, nghe được tiếng phu xe, kinh hoảng trên mặt lộ ra một tia hào quang: "Tiểu thư, Tam thiếu gia và Biểu thiếu gia đến rồi".

Sắc mặt Tôn Ngọc Tuyết trắng bệch như tuyết, sít sao nắm chặt tay, cơ hồ các móng tay đều gãy, toàn tâm đau nhức.

Nghe tiếng vó ngựa dồn dập, Tôn Ngọc Tuyết suy nghĩ hồi lâu, nói với Bích Nguyệt: "Bích Nguyệt, ngươi nói với phu xe, nếu ngựa này không không chế được, có thể chém đứt dây cương được không, để chúng nó chạy trước đi".

Bích Nguyệt gật gật đầu, ngó ra ngoài dò xét, nói với phu xe ý tứ của Tôn Ngọc Tuyết.

"Không được, quá nguy hiểm, nếu chém đứt dây cương, tiểu thư chắc chắn sẽ bị té ra ngoài". Phu xem dày dạn kinh nghiệm đánh ngựa nói.

Tôn Ngọc Kính và Tô Khiêm mang người sít sao đuổi theo, thấy xe ngựa phía trước càng lúc càng lao nhanh, hai người nhìn nhau, roi trong tay càng dùng thêm sức.

Tôn Ngọc Kỳ và Tô Dao ngồi trong xe ngựa, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, một câu cũng không nói, vén màn xe nhìn về phía xe ngựa của Tôn Ngọc Tuyết biến mất.

Mặt trời từ từ lặn xuống.

Bầu trời bao la phía tây ửng đỏ, mang một vẻ đẹp huyết lệ hết sức xinh đẹp.

Hai con ngựa bị đau càn rỡ tự chọn đường chạy, cũng là quan lộ, nhưng so với đường đến kinh thành thì nguy hiểm hơn chút, một bên là núi, một bên là sườn núi.

Chủ tớ ba người Tôn Ngọc Tuyết sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bời.

Phu xe quan sát cảnh sắc xung quanh cực nhanh, sắc mặt như tro tàn.

Cho dù ông có kinh nghiệm đánh xe ngựa, nhưng không thể nào khống chế được hai con ngựa này, chúng nó điên cuồng bất tuân lệnh ông. Sợ hãi hơn nữa là trong xe ngựa còn có Đại tiểu thư được nuông chiều, nếu xảy ra điều gì sai sót, cả nhà ông sẽ mất mạng.

Cho nên ông phải bỏ tất cả vốn liếng kinh nghiệm ra để khống chế ngựa.

Hai con ngựa lại càng thêm điên cuồng nhảy lên, cuối cùng điên khùng không chọn chạy trên đường nữa, hướng một bên sườn núi đạp qua.

"Đại tiểu thư, mau..." phu xe hoảng sợ, còn chưa nói hết, xe đột nhiên bị ngựa kéo xuống sườn núi.

"Tiểu thư!" Bích Vân thét chói tai.

"Tiểu thư!" Bích Nguyệt cũng kêu lên.

Đôi mắt Tôn Ngọc Tuyết thoáng hiện lên e ngại, không nói nổi lên lời, chỉ có thể nắm chặt lấy xe ngựa.

Chủ tớ ba người trong xe bị ngã quay cuồng theo xe xuống núi.

Tôn Ngọc Kính cùng Tô Khiêm trơ mắt nhìn xe ngựa lao xuống, hoảng sợ rống lên: "Ngọc Tuyết!".

Một đạo tia chớp mãnh liệt xẹt qua bầu trời, ngay sau đó sấm sét ầm ầm kéo tới, mưa to tầm tã xả xuống.

Vừa lúc trời mưa, Thanh Ninh đã trở về trước cửa Lý trạch.

Lý Vân Nương nghe được tin xảy ra ở thôn trang, quả nhiên lo lắng không thôi, vừa thỉnh đại phu, vừa phân phó người nấu trà an ủi.

Chờ chính tai nghe được đại phu nói Thanh Ninh không có việc gì, Lý Vân Nương mới yên lòng.

Trước giờ cơm tối Nhẫn Đông mới trở về, Thanh Ninh không nói gì thêm, bảo nàng về phòng thay quần áo ướt sũng trước.

Ăn cơm tối xong, Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh nói chuyện, đại khái là muốn bồi nữ nhi, khuyên nữ nhi một hồi Lý Vân Nương mới đứng dậy, lại sợ nữ nhi bị chuyện ở thôn trang làm kinh động, buổi tối sẽ gặp ác mộng, tinh tế dặn dò Tôn ma ma và đám người Ngọc Trâm, Trà Mai ban đêm cảnh giác chút ít, sau đó mới về phòng.

"Sao rồi?". Chờ Lý Vân Nương rời khỏi, Thanh Ninh bảo bọn Trà Mai lui ra ngoài, để lại Nhẫn Đông hỏi.

"Nô tỳ không có ra tay". Nhẫn Đông trả lời.

Thanh Ninh cho là đối phương nhiều người mạnh mẽ, Nhẫn Đông không tìm được cơ hội hạ thủ, cũng không để ý nhiều: "Không việc gì, còn nhiều thời gian".

"Là thế tử xuất thủ trước một bước". Nhẫn Đông đem chuyện đơn giản nói lại một lần: "Người của thế tử bắn vào mắt ngựa xe kéo của Tôn Đại tiểu thư... Cuối cùng Tôn Đại tiểu thư và người làm ngồi trong xe bị kéo lăn xuống sườn núi".

Tô Phỉ?

Thanh Ninh suy nghĩ một chút, ánh mắt thoáng hiện lên nghi hoặc, có khi nào xe ngựa của Tôn Ngọc Tuyết xảy ra vấn đề không phải là ý trời, mà là Tô Phỉ cho người ra tay?

Nhưng mà... Tô Phỉ... hắn... Tại sao?

Bên ngoài mưa từng giọt tí tách, liên miên không ngừng.

Thanh Ninh lâm vào trầm tư.

Bình luận

Truyện đang đọc