HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Thu thập thỏa đáng xong, thời điểm Tôn thị mới vừa muốn ra cửa, Tô lão phu nhân phái người đến, gọi nàng qua Cúc uyển trước một chuyến.

Tôn thị gấp rút dẫn nha đầu đến Cúc uyển.

Tô lão phu nhân vừa ăn điểm tâm xong, đang ở trong noãn các, cầm cây kéo cắt tỉa một chậu Vạn Niên Thanh, Tôn thị đi vào, hành lễ: "Mẫu thân".

Tô lão phu nhân cắt một chạc cây, lúc này mới đưa kéo cho tiểu nha đầu, để Song Hỷ hầu hạ rửa tay, sau đó mới nhìn Tôn thị hỏi: "Hôm qua Hoàng Hậu nương nương phái cung nữ đến, có nói thêm lời gì không?".

Ý tứ là, muốn hỏi Tôn thị xem có moi được lời gì từ cung nữ kia hay không.

Cung nữ trong cung được phái ra ngoài, có người nào không phải là nhân tinh*? Huống chi, người tới còn là cung nữ trong Phượng Nghi cung của Hoàng Hậu nương nương, nếu không phải muốn lộ ra, thì nửa chữ cũng đừng mong moi được. Tôn thị đáp: "Không có, chỉ truyền khẩu dụ của Hoàng Hậu nương nương xong liền cáo từ rời đi, trà cũng không uống lấy một ngụm".

(nhân tinh: người tỉnh táo, sáng suốt)

Hôm qua sau khi cung nữ đến, Tôn thị vẫn không nghĩ ra Hoàng Hậu nương nương muốn triệu kiến nàng là có việc gì, về sau Tô Hoa Kiểm trở về nói, trên Kim Loan điện có người sâm tấu hắn, trong lòng nàng mới có đáp án, Hoàng Hậu nương nương khẳng định là vì lời đồn đãi sôi sục mới cho đòi gặp nàng.

Tôn thị còn tưởng rằng lão phu nhân gọi nàng tới là có chuyện khác, hoặc là chuyện khẩn cấp gì đó, lão phu nhân vừa mở miệng, nàng liền hiểu, hôm nay nàng vào cung yết kiến Hoàng Hậu nương nương, lão phu nhân cố ý kêu đến, là muốn dặn dò nàng ít lời.

Tôn thị trong lòng minh bạch ý tứ của lão phu nhân, nhưng lại rất không thoải mái.

Vội vàng đuổi theo mình để gọi đến đây, chính là sợ mình vào cung gây họa sao? Nàng cũng không phải là tân nương tử mười mấy tuổi mới vào cửa!

Việc trong Quốc công phủ nàng đều xử lý nhiều năm như vậy, chẳng lẽ một việc nhỏ này còn sợ nàng làm không xong?

Tô lão phu nhân đúng là nghĩ như vậy, sự tình Quốc công phủ truyền đi toàn thành đều biết, hơn nữa, trưởng tử còn bị Ngự sử sâm một quyển, lại bị Hoàng Thượng khiển trách.

Việc này... đều do Tôn thị nàng gây họa!

Tô lão phu nhân đau lòng con trai, biết Tôn thị hôm nay vào cung yết kiến Hoàng Hậu nương nương, liền kêu nàng đến đây, là có chút lời muốn dặn dò nàng, miễn cho nữ nhân này không biết tiến thoái, sơ sẩy chọc cho Hoàng Hậu nương nương mất hứng, không tránh khỏi sẽ càng thêm liên lụy con trai.

"Ngươi có biết Hoàng Hậu nương nương cho đòi ngươi tiến cung là vì sao không?". Tô lão phu nhân hỏi.

Tôn thị suy nghĩ một chút, trả lời: "Tâm tư của Hoàng Hậu nương nương, con dâu không dám suy đoán".

Quốc công phủ tuy địa vị tôn quý, nhưng Hoàng Hậu nương nương với nàng còn chưa thân thiết đến mức cho đòi nàng vào cung nói chuyện phiếm giải sầu! Ngày thường nàng đoan trang hào phóng, Hoàng Hậu nương nương đối với nàng rất thoải mái, nhưng hôm nay là lúc nào rồi? Mọi chuyện đều chuyển biến đến trên mặt bàn, Tiêu thị bị đón về nhà mẹ đẻ, nàng đâu còn bộ dáng hiền lành thục lương nữa! Tiêu thị vừa bước chân ra khỏi đại môn Quốc công phủ, tin tức khẳng định đã truyền đi khắp kinh thành! Không thể nghi ngờ, tin tức truyền đi lần này sẽ nói là Tôn thị nàng muốn hại đôi vợ chồng son Tô Phỉ! Hoàng Hậu nương nương đối với mẫu thân của Tiêu thị lại có vài phần tình cảm!

Tô lão phu nhân trong lòng không vui một hồi: "Ở trước mặt ta ngươi còn che giấu cái gì, có điều gì mà không thể nói hay khó nói! Trong lòng ngươi đã hiểu, vậy ta đây cũng sẽ không nói thứ gì khác, ngươi tiến cung phải làm việc, nói chuyện cẩn thận hơn cho ta, chính mình tự thận trọng, đừng tiếp tục mang thêm phiền toái cho Hoa Kiểm".

Việc trong triều phong vân khó lường, thiên uy khó dò, Tôn thị này không có đầu óc, nếu làm việc gì không tốt, nói lời gì sai lầm, vậy sẽ vất vả cho con trai bà, lúc này, đương nhiên là phải cẩn thận ứng đối.

Nếu là người khác, Quốc công phủ sẽ không thèm đếm xỉa, không để vào mắt, nhưng đây là đế hậu, là đương kim thiên tử và Hoàng Hậu, tất nhiên là muốn Tôn thị phải nâng hoàn toàn tinh thần đến ứng đối.

Tô lão phu nhân nói lời này rất rõ ràng là không yên tâm, sợ mình gây tai họa! Những năm gần đây, chẳng phải mình làm việc, đối nhân xử thế chưa từng gây ra nửa điểm lầm lỗi sao? Tôn thị trong lòng thầm nói, trên mặt lại vẫn rất cung kính đáp: "Vâng, mẫu thân, con dâu nhất định sẽ cẩn thận, không để xảy ra nửa điểm sai lầm".

"Ừ, ngươi có lòng này, vậy ta cũng an tâm". Tô lão phu nhân khẽ gật đầu: "Nếu Hoàng Hậu nương nương chất vấn ngươi, ngươi phải thành thật theo ý nương nương nhận sai, không được cãi lại".

"Con dâu ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo", thái độ của Tôn thị rất kính cẩn nghe theo.

"Vậy ngươi đi đi", Tô lão phu nhân phất tay.

"Vâng, con dâu xin cáo lui".

Ra khỏi Cúc uyển, Tôn thị gặp Tô Hoa Anh đang dẫn theo hai nữ nhi, dưới ánh mặt trời xán lạn, Hà Như Liên, Hà Như Mạt duyên dáng yêu kiều, như hoa như ngọc.

Tôn thị nhìn đôi tỷ muội Hà gia kiều diễm như hoa trước mắt, trong lòng không khỏi cũng nhớ tới Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết.

Từ lúc biết phía ngoài đồn đãi, Tô Dao liền tự giam mình trong phòng khóc.

Khóc đến mức muốn hôn mê.

Cũng may Tôn Ngọc Tuyết có chút bình tĩnh, không khóc lớn đại náo.

Kiến lễ xong, Tô Hoa Anh thấy sắc mặt Tôn thị không tốt, liền hỏi: "Đại tẩu, sắc mặt tẩu có chút không tốt, có phải bị bệnh không?".

"Tạ cô nãi nãi lo lắng, ta không sao", Tôn thị cười đáp.

Tô Hoa Anh thấy Tôn thị một thân trang phục lộng lẫy, hiểu là nàng sắp tiến cung, vì vậy nói: "Đại tẩu có việc thì cứ đi đi, ta vào nói chuyện cùng mẫu thân".

Tôn thị gật đầu, dẫn theo nha đầu rời đi trước một bước.

Quan hệ giữa đại tẩu và phu thê Đại chất tử thực sự là nước sôi lửa bỏng! Tô Hoa Anh nhìn bóng lưng Tôn thị, trong lòng cảm thán một câu.

Cũng không biết chuyện hôm đó là kế sách của Đại chất tử hay là Đại chất tức? Nếu là Đại chất tử, vậy hắn không khỏi quá vô tình rồi? Một người là muội muội ruột, một người vừa là biểu muội vừa là đệ muội, hai người này đều cùng hắn huyết mạch tương liên! Nhưng, đại trượng phu làm đại sự, đôi khi thủ đoạn phải rất quyết liệt, giết chóc quyết đoán! Nếu là kế sách của Đại chất tức, vậy nàng ta quả thực ngoan độc, tâm cơ đủ sâu rồi!

Tô Hoa Anh nghiêng đầu nhìn Hà Như Liên uyển nhu như nước, ánh mắt dừng một chút, thứ nữ này là nên để bên người Đại chất tử Tô Phỉ? Hay là để bên người Nhị chất tử Tô Khiêm đây?

"Mẫu thân", Hà Như Mạt kéo tay Tô Hoa Anh, hô một tiếng.

"Đi thôi", Tô Hoa Anh ôn nhu hướng Hà Như Mạt cười cười, dẫn hai người tiếp tục đi vào trong.

**

Editor: Ngọc Thương

Lên xe ngựa, Tôn thị cực kỳ mệt, thái dương mơ hồ đau nhức, bởi vì cả đêm qua không chợp mắt, sắc mặt Tôn thị tái nhợt, cảm thấy trước mắt đều bốc lên kim hoa, phi thường mệt mỏi, phải dùng một tầng phấn son thật dày để che đi quầng xanh dưới mắt, miễn cưỡng ép xuống dáng vẻ tiều tụy.

Hôm nay Tôn thị mang theo bên người nha đầu Kết Hồng và Mai Hồng. Hai nàng là nha hoàn cẩn thận, làm việc cực kỳ ổn thỏa.

Thấy trên mặt Tôn thị khó nén mệt mỏi, Kết Hồng nhỏ giọng đề nghị: "Phu nhân, ngài ngủ một chút đi, đợt lát nửa đến cửa cung, nô tỳ gọi ngài".

Nói xong, đưa tay đem gối dựa sau lưng Tôn thị chỉnh lại vị trí một chút, để Tôn thị dựa vào thêm thoải mái hơn.

"Ừ", Tôn thị ngả người, nheo mắt. Nhưng lại không có nửa điểm buồn ngủ, toàn thân đau nhức, đầu lại càng hỗn loạn, vô cùng khó chịu.

Trong mê man, Tôn thị cảm thấy cả người lắc lư, đảo đến nước chua trong dạ dày muốn phun ra ngoài. Tôn thị cau mày ép xuống, lại để cho Mai Hồng rót chén trà đậm đặc, uống vài ngụm mới thấy dễ chịu hơn chút ít.

Đến Phượng Nghi cung, Tôn thị để Kết Hồng và Mai Hồng ở ngoài chờ, sau đó theo cung nữ dẫn đường đi vào thiên điện. Vào tới nơi, Tôn thị dập đầu hành lễ với Hoàng Hậu nương nương ngồi phía trước: "Thần phụ tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế".

Cố Hoàng Hậu nhíu mày, mở ra một trang sách.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh đều nín thở liễm khí, không lên tiếng.

Cung điện to như vậy, liền chỉ còn lại âm thanh lật sách của Hoàng Hậu nương nương.

Hoàng Hậu nương nương không lên tiếng, Tôn thị cũng không dám động, không nhúc nhích, cung kính giữ nguyên tư thế quỳ.

Trên thiên điện không trải thảm, đá cẩm thạch trên mặt đất soi rõ bóng người, ánh dương từ cửa sổ rọi vào, Tôn thị cúi đầu nhìn sàn nhà, trán từ từ đổ mồ hôi, đầu gối quỳ trên đất đau như bị kim châm.

Mồ hôi trên trán Tôn thị chậm rãi rịn ra to như hạt đậu, từng giọt nhỏ xuống.

Đầu tựa như nặng ngàn cân, ép tới mức nàng cảm thấy toàn thân muốn đổ xuống, mà chỗ đầu gối càng lúc càng đau đến thấu xương. Sắc mặt Tôn thị trắng như tờ giấy, cắn răng, một cử động nhỏ cũng không dám, mồ hôi rơi từng giọt, ướt cả mái tóc nàng, nàng cũng không dám đưa tay gạt.

Thời điểm Tôn thị cảm giác như sắp chết, âm thanh của Hoàng Hậu nương nương cuối cùng cũng truyền tới: "Đứng lên đi".

Ngữ khí rất lạnh nhạt, nghe ra không ít giận, nhưng ba chữ này đối với Tôn thị bây giờ lại như thiên âm: "Tạ nương nương ân điển".

Nhưng nàng không đứng dậy, lúc này, nàng xác định đứng lên sẽ bị té ngã hoặc trực tiếp ngất đi. Hôm nay, Tôn thị nào dám làm ra nửa điểm sai lầm, hơn nữa, Hoàng Hậu nương nương hiện tại đã tỏ rõ ý tứ muốn gọi nàng tiến cung, chính là muốn khiển trách nàng. Bởi vậy, nàng sao có thể để mình té ngã hay ngất được?

Vì vậy, không đợi Hoàng Hậu nương nương mở miệng, Tôn thị liền dập đầu, phủ phục trên mặt đất: "Nương nương, thần phụ có sai, thỉnh nương nương trách phạt!".

Cố Hoàng Hậu buông sách trong tay xuống, bưng trà uống một ngụm, sau đó mới nhìn Tôn thị hỏi: "Nghe nói hài tử Thanh Ninh kia trở về nhà mẹ đẻ rồi?".

Ý tứ của Hoàng Thượng là muốn nàng hảo hảo dạy dỗ Tôn thị một chút, vì thế Hoàng Hậu tất nhiên là làm việc theo ý của Hoàng Thượng rồi.

Mới quỳ bất quá gần nửa canh giờ, mà Tôn thị liền mặt như tro tàn, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Nếu không phải là thấy nàng ta một bộ dáng muốn té xỉu, nhất định nàng đã cho nàng ta quỳ thêm một lúc nữa!

Mưu hại con nối dòng, quá mức thương thiên hại lý!

Tôn thị kính cẩn nghe theo, trả lời: "Hồi bẩm nương nương, đúng vậy".

Dừng một chút, mặt như muốn dán xuống đất: "Nương nương, là thần phụ sai, là lỗi của thần phụ, là thần phụ không làm tốt trách nhiệm của một người mẫu thân, thần phụ thật sự là tội đáng chết vạn lần".

Mặc dù không nói rõ, nhưng đây cũng xem là nàng đã mịt mờ thừa nhận nàng làm sai! Âm thanh Tôn thị mang theo thành khẩn.

"Ngươi thân là Quốc công phủ phu nhân, nên phụng dưỡng cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, dưỡng dục con cái, đây là chức trách của ngươi, nhưng ngươi lại đối đãi như thế với vợ cả của trưởng tử?", ngữ khí của Hoàng Hậu nương nương lãnh vài phần.

"Thần phụ đáng chết!", Tôn thị quỳ rạp trên đất, thành thật nhận lỗi.

Hoàng Hậu nương nương lại nói: "Đã biết sai rồi, thì đi đón nha đầu Thanh Ninh kia về đi".

Đây là muốn mình đi đón tiện nhân Tiêu thị kia hồi phủ? Cũng chẳng phải mình đuổi nó về nhà mẹ đẻ? Dựa vào cái gì? Nàng vốn là muốn cho Tiêu Thanh Ninh xuất môn dễ, hồi phủ khó, nhưng hôm nay, lời này của Hoàng Hậu nương nương, là muốn nàng đi đón nó hồi phủ? Tôn thị lập tức cảm thấy như có khối đá lớn đè vào tim, hô hấp có chút khó khăn, nhưng lời của Hoàng Hậu nương nương, nàng nào dám phản bác? Nào dám cãi lại? Vì vậy đành đáp: "Vâng, nương nương".

"Ngươi lui ra đi", Hoàng Hậu nương nương không muốn nói thêm gì nữa, phất tay cho Tôn thị lui ra.

"Thần phụ cáo lui", Hoàng Hậu không nói gì thêm, trong lòng Tôn thị cũng hiểu được, trừng phạt nàng thế nào sẽ do Hoàng Thượng định đoạt, vì vậy dập đầu cáo lui, muốn đứng lên vài lần nhưng không đứng nổi, đầu gối cơ hồ như đã mất tri giác.

Một cung nữ đi tới, nâng nàng dậy.

Ra khỏi thiên điện, Kết Hồng và Mai Hồng vừa thấy, vội vàng đón, một tả một hữu nâng Tôn thị. Kết Hồng thấp giọng hỏi: "Phu nhân, ngài có chống đỡ được không?".

"Ừ, không có việc gì". Tôn thị cắn răng gật đầu, sau đó quay sang cám ơn cung nữ kia, rồi mới để Kết Hồng, Mai Hồng dìu nàng đi ra ngoài.

Tôn thị toàn thân đều ướt nhẹp, tiểu y bên trong ướt đẫm, vừa bước đi, mặc dù ánh mặt trời trên đầu nóng như lửa, gió nhẹ quất vào mặt, nhưng Tôn thị  lại cảm thấy toàn thân đều lạnh buốt, cả người tựa hồ rơi vào hầm băng.

Kết Hồng và Mai Hồng gấp vô cùng, nhưng đây là trong cung, cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Phu nhân, ngài chậm một chút".

Kết Hồng, Mai Hồng nâng Tôn thị đang choáng váng, hai chân chậm trãi đưa Tôn thị đi lên phía trước.

Thật vất vả mới lên được xe ngựa Quốc công phủ, Tôn thị liền lau mồ hôi lạnh, sắc mặt như màu đất, ngã ngồi xuống. Mai Hồng vội vàng rót một chén trà nóng đưa cho nàng: "Phu nhân".

Tôn thị cúi đầu uống hai hớp trà trên tay Mai Hồng, sau đó cắn môi không một tia huyết sắc, hướng nàng lắc đầu, suy yếu tựa trên người Kết Hồng.

Chờ xe ngựa ra khỏi cửa cung, Tôn thị lúc này mới ngất xỉu.

Kết Hồng và Mai Hồng liền phát hoảng.

Kết Hồng duỗi tay sờ, thấy Tôn thị toàn thân lạnh như băng, mắt lộ ra hoảng sợ: "Trên người phu nhân lạnh như băng, y phục đều ướt đẫm, phải nhanh chóng hồi phủ".

Mai Hồng nghe vậy đưa tay ra, vừa sờ vào, trong lòng lập tức run lên, hướng Kết Hồng gật đầu.

Hai nàng tâm tư trầm ổn, rất nhanh ổn định tinh thần. Kết Hồng vén rèm xe, phân phó thị vệ lập tức đi thỉnh thái y, lại phân phó phu xe gấp rút đánh xe về Quốc công phủ.

Sau đó mới xoay người, cùng Mai Hồng, hai người vừa ấn huyệt nhân trung, vừa thoa khăn, mới đánh thức được Tôn thị.

Về Quốc công phủ, gấp rút một phen, đầu Tôn thị ong ong rung, uống thuốc xong liền nằm trên giường, hỗn loạn mơ màng ngủ thiếp đi.

Ngủ được hai canh giờ, liền phát sốt, toàn thân nóng hổi, Võ ma ma mang theo nha đầu bà tử canh chừng hầu hạ, mãi cho đến quả nửa đêm, Tôn thị mới hạ sốt.

Ngày thứ hai vừa tỉnh dậy, Tôn thị cảm giác như đã chết qua một lần.

Uống thuốc, sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực dựa trên giường, hổn hển thở. Tôn thị vừa muốn nằm xuống nghỉ ngơi thêm một lát, nha đầu tiến tới bẩm báo – đại tẩu nhà mẹ đẻ Tưởng thị, khí thế hung hăng đến cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc