HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Ngày hôm sau, là ngày Tôn Ngọc Tuyết kính trà ra mắt.

Bởi vì tiểu nhật tử đến, Thanh Ninh phá lệ cảm thấy không có sức lực, tứ chi đều nhũn cả ra, ở trên giường lôi kéo Tô Phỉ mè nheo không muốn dậy.

"Nếu không thoải mái, nàng cáo ốm không đi là được", Tô Phỉ cười ôm Thanh Ninh. Chẳng qua chỉ là Tôn Ngọc Tuyết kính trà vào cửa, chén trà này không uống cũng được.

"Nằm thêm chút nữa rồi dậy", Thanh Ninh lắc đầu cười. Nàng đâu có yếu ớt như vậy! Chỉ là muốn tham luyến được cùng hắn triền miên ôn nhu nhiều hơn một chút thôi.

"Được, vậy chúng ta nằm thêm một lát", Tô Phỉ đương nhiên theo ý nàng: "Dù sao chỉ cần tân nương và chú rể không đến muộn là được, chúng ta đến chậm một hồi cũng không quan trọng".

Tô Phỉ sủng ái nàng như thế, tựa như gió xuân phất qua tim, ôn nhu mà ấm áp, Thanh Ninh vui vẻ hài lòng gật đầu, nghĩ tới ánh mắt âm trầm lãnh ý của Nghi An quận chúa quét qua người mình hôm qua, Thanh Ninh nằm trong ngực Tô Phỉ, lấy tay chống cằm hỏi hắn: "Đổng Khải Tuấn và Nghi An quận chúa dạo này thế nào?".

Mặc dù nàng chưa từng nói muốn phái người theo dõi hai bọn họ, nhưng nàng nghĩ, nếu Tô Phỉ muốn biết chuyện của hai bọn họ, đó là việc dễ như trở bàn tay.

Ánh mắt của Nghi An quận chúa hôm qua thật sự là quá cay độc, nàng không thể không để ý! Đề phòng bất trắc.

Tết Đoan Ngọ năm ngoái, bọn họ thất bại thảm hại, ngay cả Tứ hoàng tử cũng bị liên lụy. Nếu Nghi An quận chúa không nhớ được năm ngoái đã bị dạy dỗ thế nào, còn muốn gây ra việc gì ảnh hưởng đến nàng, nàng sẽ hoàn toàn làm cho nàng ta thân bại danh liệt, sống không bằng chết.

Đổng Khải Tuấn kia là thứ gì tốt?

Nàng giữ lại mầm họa như hắn, chính là để hắn đi đối phó Nghi An quận chúa. Nghi An quận chúa dính vào hắn, còn có thể toàn thân mà lui sao?

Đôi mắt Tô Phỉ thoáng hiện một tia lạnh lùng, khóe môi phác thảo vẻ tươi cười: "Nàng đoán xem, bọn họ thế nào?".

"Chàng vẫn luôn chú ý động tĩnh của bọn họ sao?", Thanh Ninh hỏi, ngữ khí rất khẳng định.

"Ừ", Tô Phỉ gật đầu, vuốt mái tóc nàng: "Nàng nói muốn giữ lại cái mạng chó của hắn, ta liền cho người để ý hắn".

Thanh Ninh cơ hồ cũng không nghĩ nhiều, liền cười nhạt: "Dựa vào cách làm người của Đổng Khải Tuấn, còn có việc gì tốt? Nếu không phải là liên quan đến tiền bạc, thì là nữ nhân".

Tô Phỉ khẽ cười nâng mặt Thanh Ninh, hôn hai cái, nhẹ đáp: "Thông minh, nương tử của ta thật thông minh".

Thanh Ninh hớn hở cùng hắn âu yếm một phen, sau đó ngã vào lòng hắn, nói khẽ: "Đừng náo, để bọn Trà Mai nghe được, các nàng sẽ tiến vào".

"Yên tâm, chúng ta chưa bảo các nàng tiến vào, các nàng sẽ không bước qua cửa". Hai vợ chồng bọn họ không cần các nàng trực đêm, từ trước đến nay, thời điểm hai người ở cùng nhau đều không cho người làm bên cạnh hầu hạ, bọn nha đầu đều cơ trí, từ sau đại hôn vài ngày liền đã hiểu thói quen của hai vị chủ tử nhà mình.

Nói xong, Tô Phỉ đơn giản đem chuyện của Nghi An quận chúa và Đổng Khải Tuấn kể lại cho Thanh Ninh nghe.

Ánh mắt Thanh Ninh thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức thổn thức một câu: "Quả nhiên là việc động trời!".

Trên đầu Tống Tử Dật thật đúng là đã bị chụp một cái nón xanh!

Nàng vốn chỉ nghĩ, Đổng Khải Tuấn nhiều nhất là đòi Nghi An quận chúa chút bạc, về phần mỹ nhân, nhiều nhất là đòi hỏi Nghi An quận chúa phải đưa ra nha đầu bên người cho hắn vui đùa một chút thôi. Không ngờ, Đổng Khải Tuấn lại lớn mật như vậy, dám trực tiếp nhúng chàm Nghi An quận chúa, cùng Nghi An quận chúa cẩu thả. Người bình thường thì không nói, nhưng Nghi An quận chúa này lại là con gái của Công chúa, là cháu ruột của Hoàng đế.

Chẳng lẽ hắn không sợ?

Nghi An quận chúa lại đồng ý với Đổng Khải Tuấn? Không hổ là giúp Tứ hoàng tử làm việc.

Lưu lại cái mạng cho Đổng Khải Tuấn thực có ích!

Thanh Ninh khẽ cười: "Kiến An hầu phủ thế tử phu nhân hồng hạnh xuất tường, tin này nếu truyền ra, còn không khiến cả kinh thành phải sôi sục?".

Càng trực tiếp, càng rung động hơn chính là trực tiếp cho người bắt gian ngay tại giường!

Tô Phỉ cười bỏ thêm một câu: "Mười lăm tháng này, có người đi theo Nghi An quận chúa đến nam thành, là nha đầu bên người Thẩm Thanh Vũ".

"Người của Thẩm Thanh Vũ?", Thanh Ninh khiêu mi.

"Ừ", Tô Phỉ gật đầu: "Bắt được cái đuôi con cá lớn như vậy, nhưng mấy ngày nay,Thẩm Thanh Vũ cư nhiên không nói một tiếng, xem ra, nàng ta ngược lại có vài phần tâm tư".

Thanh Ninh mỉm cười.

Thẩm Thanh Vũ đương nhiên là kẻ có tâm cơ.

Thẩm Thanh Vũ, Nghi An quận chúa... nếu lợi dụng tốt, có thể sẽ không cần nàng ra tay, để bọn họ tự mình, chó cắn chó một miệng lông!

Tâm tình Thanh Ninh rất vui, khẽ cười, đưa tay vẽ vòng tròn trước ngực Tô Phỉ: "Chuyện "tốt" như vậy mà không nói sớm cho ta biết".

Đôi mắt Tô Phỉ sâu lại, nắm tay nàng: "Nghịch ngợm!".

Âm thanh mang theo nồng đậm sủng ái.

Thanh Ninh nở nụ cười, biết mình đang có tiểu nhật tử trong người, bây giờ mà đem lửa tình trêu chọc lên, sẽ khiến hắn khó chịu, vì vậy có chừng có mực, cười náo loạn cùng hắn một chút, đợi đến khi ánh dương từ cửa sổ xuyên vào, Thanh Ninh mới lên tiếng: "Được rồi, nên rời giường thôi".

Dứt lời, Thanh Ninh đã đi xuống giường, gọi Trà Mai và Bạc Hà đang chờ bên ngoài tiến vào.

Hai người rửa mặt xong, Ngọc Trâm và Nhẫn Đông đã bày xong điểm tâm.

Thanh Ninh đi tới, ngồi xuống thuận miệng hỏi: "Các ngươi có nghe được tối hôm qua trong phủ xảy ra chuyện gì không?".

Ngọc Trâm ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh, cười đáp: "Tối qua phu nhân cũng nghe thấy tiếng hét thảm kia sao? Tối qua nô tỳ và Trà Mai cũng nghe thấy. Sáng sớm hôm nay, nô tỳ đi hỏi thăm, nghe bà tử vẩy nước quét nhà nói, tiếng kêu thảm thiết đó là từ trong tân phòng truyền tới, có điều, trong tân phòng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mọi người không ai rõ".

Thanh Ninh liền minh bạch, tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết. Hầu hạ gần nhất chính là nha đầu tâm phúc của hai người, cho nên, theo nguyên tắc, tân phòng xảy ra chuyện gì, chỉ có nha đầu tâm phúc của Tôn Ngọc Tuyết và Tô Khiêm mới biết rõ.

Động phòng hoa chúc quả có chút đau, nhưng mà, tiếng kêu của Tôn Ngọc Tuyết thật sự quá mức thảm thiết, quá lớn, Cảnh Tụy viên ở xa như vậy còn có thể nghe được!

Như là tiếng thét chói tai của người bị giết.

Tôn Ngọc Tuyết kia luôn mơ tưởng đến Tô Phỉ, có khi nào hai người bọn họ đánh nhau? Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ ưu nhã quý giá trước mặt.

Tô Phỉ cười ôn nhu: "Kể cả bọn họ có đánh nhau cũng không liên quan gì tới chúng ta, mau ăn cơm thôi".

Thanh Ninh gật đầu cười, bắt đầu ăn cơm.

Ăn điểm tâm xong, hai người cùng đi chính sảnh chủ viện.

Bọn người Tô lão phu nhân, Tô Hoa Kiểm, Tô Hoa Anh đã đến.

Tô Phỉ và Thanh Ninh đi vào thỉnh an.

Tô Hoa Anh liền cười hì hì ngoắc tay với Thanh Ninh: "Đại chất tức, mau đến đây, ta đang định cho người qua nhìn một chút, xem có phải hôm qua ngươi vất vả cả ngày mệt quá hay không đây!".

"Cô cô quá lời, đến muộn chẳng qua là do từ Cảnh Tụy viên tới đây mất chút ít thời gian. Hôm qua Thanh Ninh cũng không xuất lực nhiều, chỉ theo chân mẫu thân chào khỏi khách khứa thôi". Thanh Ninh mỉm cười đi tới, ngồi trên ghế, nói với Tô Hoa Anh: "Vất vả chính là tổ mẫu, mẫu thân, còn có cô cô".

Tô lão phu nhân, Tôn thị theo đó nở nụ cười ha ha.

"Ta đã nói rồi, ngươi và Phỉ nhi ở xa quá, dời đến gần đây ở đi, nơi này nhiều người cũng náo nhiệt, đúng lúc đệ muội ngươi vào cửa, hai người các ngươi càng dễ dàng làm bạn", lời này của Tô Hoa Anh là có vài phần thật ý quan tâm.

Nàng tuy được gả đi tha hương, chuyện kinh thành không biết nhiều lắm, hơn nữa, năm đó sau khi Tôn Lâm Lang vào cửa, nàng không lâu đã xuất giá, số ngày hai người chung đụng đếm rõ trên đầu ngón tay, ấn tượng đối với đại tẩu kinh tài xinh đẹp, hồng nhan bạc mệnh ấy cũng không tệ. Hiện tại, mẫu thân và đại ca thiên vị đại tẩu Tôn thị, nàng cũng biết, nàng chỉ cho là Tôn thị này ở trong quấy phá! Hơn nữa, lần này nàng về nhà mẹ đẻ, một là để uống rượu mừng, hai là tìm nhà chồng cho nữ nhi.

Nữ nhi ruột thịt của nàng, Hà Như Mạt là đích nữ con vợ cả, tự là dễ dàng, tinh tế chọn lựa, tìm được cửa hôn sự môn đăng hộ đối.

Tuy gả đi xa nhà mẹ đẻ một chút, nhưng kinh thành có ngoại tổ mẫu và toàn gia bên cậu giúp đỡ, nữ nhi được gả đi, nhất định sẽ không bị chịu ủy khuất!

Nữ nhi do nàng tỉ mỉ nuôi dạy, tại Lệ thành chính là khuê tú hàng đầu, người đến cầu thân đông đảo đạp phá bậc cửa.

Nhưng đại gia ở Lệ thành sao có thể so sánh với kinh thành?

Về phần thứ nữ Hà Như Liên sao? Nàng dẫn theo nó, cũng vì muốn gả nó ở kinh thành, đến lúc đó, tỷ muội hai đứa cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Về phần nhà chồng của Hà Như Liên? Đương nhiên là hy vọng có thể giúp con gái Hà Như Mạt của nàng một hai.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Hoa Anh không tự chủ liếc nhanh qua Tô Phỉ.

Đại chất tử này, tính tình tuy cực lạnh lùng, nhưng cuối cùng vẫn là đương gia của Quốc công phủ, nếu như Hà Như Liên có thể làm tiểu thiếp của hắn, đại chất tử không chừng cũng có thể thêm chiếu cố cho nữ nhi Hà Như Mạt một chút.

Thanh Ninh nhìn thấy ánh mắt Tô Hoa Anh, mỉm cười nói: "Cảnh Tụy viên rất tốt, phu quân cũng đã quen ở đó rồi".

Nghe vậy Tôn thị cười nhìn về phía Tô Hoa Anh: "Muội muội, ta đã nói với Thanh Ninh, nhưng bọn trẻ rốt cuộc là tân hôn, còn đang ngọt ngào, chờ sau này bọn chúng nghĩ lại, muốn chuyển qua cũng được. Viện tử bỏ trống trong phủ còn nhiều, lại có người quét dọn thường xuyên, muốn chuyển qua lúc nào cũng tiện".

"Như thế cũng tốt", Tô Hoa Anh gật đầu.

...

Vừa nói xong, Tô Hoa Xuân và Tô Hoa Vân mang theo người nhà lục tục đến, trong sảnh lập tức nói cười một mảnh rộn rã.

Hà Như Nguyệt cùng con trai của hai huynh đệ Tô Hoa Xuân và Tô Hoa Vân chơi chung một chỗ, mấy tiểu tử choai choai vui đùa vô cùng náo nhiệt.

Tô Dao cùng tỷ muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt ngồi một bên nói chuyện phiếm với con gái của Tô Hoa Xuân, Tô Hoa Vân.

Lục thị, Văn thị, Tô Hoa Anh cùng Tô lão phu nhân, Tôn thị cười nói, cả đám đều vẻ mặt tươi cười. Nụ cười trên mặt Tô lão phu nhân và Tôn thị lại càng nở rộ như hoa.

Cười nói một hồi, mặt trời dần dần lên, ánh mặt trời phía ngoài càng thêm ấm áp.

Mặt trời gần lên đến ngọn cây, vẫn chưa thấy bóng người của Tô Khiêm cùng Tôn Ngọc Tuyết.

Tôn thị và Tô lão phu nhân trên mặt liền mang theo lo lắng.

Tôn thị nhíu mày, nghiêng đầu vừa muốn phân phó Võ ma ma đi ra ngoài xem thế nào, thì có một nha đầu mặt mày hớn hở tiến đến bẩm báo, nói Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân đến.

"Đã để mọi người chê cười, hai hài tử này không hiểu quy củ", Tôn thị cười thở dài, rồi đứng dậy đỡ Tô lão phu nhân ngồi trên thủ vị, sau đó cùng Tô Hoa Kiểm ngồi hai bên tay lão phu nhân.

Thanh Ninh cùng Tô Phỉ ngồi ghế bên cạnh Tô Hoa Kiểm, những người còn lại gấp rút dựa theo vị trí ngồi xuống, ánh mắt nhất loạt nhìn ra phía cửa.

Muộn như vậy mới đến, chẳng lẽ tối qua thật sự đánh nhau sao? Thanh Ninh mang theo cười nhạt nhìn về hướng cửa chính.

Tôn Ngọc Tuyết một thân sắc áo đỏ thẫm, váy mã diện đỏ, búi tóc bách hợp cài trâm kim phượng. Trâm cài rủ tua, theo bước chân nàng nhẹ nhàng lắc lư. Tôn Ngọc Tuyết cúi đầu, nhìn không ra ánh mắt nàng, dưới mắt có chút quầng thâm, hiển nhiên buổi tối ngủ không được ngon giấc, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng vẻ tái nhợt lại càng làm dung mạo khuynh thành của nàng tăng thêm vài phần mảnh mai.

Tô Khiêm đứng bên cạnh nàng, mặc y phục màu đỏ, mang nụ cười trên mặt, nhìn không ra manh mối gì.

Hai người đi đến quỳ gối thi lễ, Tô Khiêm áy náy nói: "Đã để các ngài chờ lâu, là Khiêm nhi bất hiếu".

"Nhị điệt tử, lời này khách khí quá rồi, tiểu đăng khoa* là đại sự đời người, các ngươi có chậm một chút nữa cũng không vấn đề gì", Văn thị lập tức cười hì hì nói.

(tiểu đăng khoa: đời người có hai cái "đăng khoa": đại đăng khoa – thi đỗ làm quan; tiểu đăng khoa – lấy được vợ)

"Đúng vậy, đường thẩm ngươi nói rất đúng", Tô lão phu nhân cười, phân phó nha đầu đem bồ đoàn đã chuẩn bị bày trên đất, để hai người bắt đầu kính trà.

So sánh với nhau, lễ ra mắt của Tô lão phu nhân, Tôn thị và Quốc công gia cho Tôn Ngọc Tuyết so với Thanh Ninh càng quý giá hơn.

Toa Hoa Xuân, Tô Hoa Vân không để ý đến những thứ này, nhưng Văn thị và Lục thị lại chú ý tới, hai chị em dâu liếc nhau một cái, ánh mắt quay sang nhìn Thanh Ninh và Tô Phỉ.

Nhưng lại thấy Tô Phỉ lạnh lùng trước sau như một, mà nụ cười trên mặt Thanh Ninh vẫn như cũ, không hề có một tia không hài lòng.

Thấy ánh mắt Văn thị và Lục thị nhìn sang, Thanh Ninh hướng hai người khẽ cười. Văn thị và Lục thị cũng nở nụ cười, quay đầu đi chỗ khác.

Thanh Ninh nhàn nhạt mỉm cười.

Tô lão phu nhân, Tôn thị và Tô Hoa Kiểm thiên vị bên nặng bên nhẹ, vốn nằm trong dự liệu của Thanh Ninh.

Ba người bọn họ đối với Tô Phỉ không yêu thích, tự nhiên cũng sẽ không thích đứa con dâu là nàng, bởi vậy, lễ ra mắt của nàng và Tôn Ngọc Tuyết đương nhiên không giống nhau.

Có điều, việc này cũng không việc gì phải so sánh, người so với người, người chết.

Thanh Ninh rất rõ ràng, cho nên, nhưng thứ này nàng tự nhiên sẽ không để trong lòng.

Huống chi, người nàng để ý là Tô Phỉ, người nàng thích cũng là Tô Phỉ, về phần người nhà của hắn, bọn họ không thích hắn, đối với hắn không tốt, thì nàng cần gì phải để ý bọn họ.

Thời điểm kính trà, Tôn Ngọc Tuyết liên tục cúi đầu, âm thanh mềm mại, trông đầy vẻ thẹn thùng của tân nương tử.

Đến lúc qua bên Tô Phỉ và Thanh Ninh kính trà, trong lòng Tôn thị không khỏi nhảy dựng, có chút khẩn trương lo lắng hướng hai người nhìn sang.

Hai đứa nó sẽ không vào lúc này gây ra việc gì, khó dễ cho con trai và con dâu mình chứ?

Thanh Ninh thấy ánh mắt Tôn thị nhìn sang, khẽ nở nụ cười, rất sảng khoái đưa tay nhận lấy trà của Tôn Ngọc Tuyết, nhấp một miếng, để Trà Mai đem kim trâm đã chuẩn bị ra, Thanh Ninh cười đem cây trâm tặng cho Tôn Ngọc Tuyết.

Không ngờ lại nhìn thấy vết dây trên cổ tay trắng nõn của Tôn Ngọc Tuyết.

Vết dây này?

Thanh Ninh nhíu mày nhìn Tô Khiêm liên tục mang theo nụ cười đứng bên cạnh Tôn Ngọc Tuyết.

Xem ra, tối qua hai người này động phòng hoa chúc rất là kịch liệt đây!

Bình luận

Truyện đang đọc