HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Hoàng Hậu như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì.

Cố Hoán đối với chuyện tối hôm qua rất kích động, lòng đầy căm phẫn. Cố Hoán thấy Hoàng Hậu nghiêm túc nhìn còn có tia tìm tòi nghiên cứu vội nói "Cô, người đừng nhìn cháu như vậy."

Hoàng Hậu ưu nhã uống một ngụm trà. Lúc ngẩng đầu ánh mắt hòa ái, giả vờ giận dữ với Cố Hoán "Gia đình người ta xứng hay không người ngoài như ngươi sao có thể định đoạt. Huống chi ngươi gặp bọn họ được mấy lần? Ngươi cùng bọn chúng không quen biết, không được làm càn."

"Cô, cháu làm càn gì chứ? Cháu làm việc từ trước đến nay đều theo quy tắc." Trên mặt Cố Hoán thoáng đỏ như được bôi một lớp son mỏng.

Theo quy tắc?

Cho tới bây giờ nó đều là tự làm theo ý mình, không coi quy củ lễ giáo ra cái gì! Hoàng Hậu buồn cười, bật cười thành tiếng. Mấy đại cung nữ tri kỉ đứng ở phía sau cũng cúi đầu nín cười.

"Cô!"

"Được rồi, được rồi. Ngươi làm việc theo quy tắc." Hoàng Hậu ngừng cười nhưng nét tươi cười vẫn hiện trên mặt, nghiêm túc nói với Cố Hoán "Ngươi cũng mười tám rồi. Hôm khác cô sẽ giúp ngươi nhìn khuê tú các nhà xem thế nào."

Đây là có ý tứ giúp hắn chọn vợ để đính hôn.

Năm đó Hoàng Hậu đau đớn do mất con trai nên Cố Hoán tuổi còn nhỏ liền lấp đầy nội tâm đau đớn của bà. Mấy năm nay Hoàng Hậu coi hắn như con trai, vô cùng sủng ái.

Cho nên chuyện chung thân đại sự của hắn tất nhiên do Hoàng Hậu nương nương định đoạt.

Cố Hoán lắc đầu nói "Cô, người đừng loạn điểm uyên ương phổ (1).

(1): định đoạt hôn sự lung tung, loạn xạ.

"Đứa nhỏ này, cái gì loạn điểm uyên ương phổ? Làm càn." Hoàng Hậu nói nhưng trên mặt không hề có nét hờn giận.

"Cô tầm nhìn uyên bác cho nên sẽ không loạn điểm uyên ương phổ." Cố Hoán vội vàng cười hì hì nói.

"Ngươi a." Hoàng Hậu bất đắc dĩ trừng mắt với hắn, nụ cười trên mặt lại vẫn hòa ái dễ gần "Nam lớn dựng vợ gái lớn gả chồng. Cô sẽ giúp người quan sát thật kĩ, đến lúc đó chỉ cần ngươi gật đầu là được."

Hẳn là lo cho hài từ nhỏ tuổi nhất trong thế hệ Cố gia, lo gia môn đã có quyền lực to lớn cho nên hắn sẽ không cần dùng hôn nhân chính trị để thêm dệt hoa trên gấm.

Hắn có thể lấy nữ tử ngưỡng mộ trong lòng đương nhiên là tốt nhất.

"Vâng." Cố Hoán không khách khí đáp.

"Vậy ngươi thích dạng gì?" Hoàng Hậu rèn sắt khi còn nón (2)

(2): chỉ làm luôn không chậm trễ

"Đương nhiên là phải xứng đôi với cháu là nữ tử làm cháu ngưỡng mộ." Cố Hoán biểu cảm kiêu căng, giọng nói bá đạo.

Hoàng Hậu dở khóc dở cười nhưng sự yêu thương cưng chìu trong mắt rõ ràng cũng gật đầu đáp ứng lời Cố Hoán nói.

+++

"Phu nhân và Thế tử đi rồi?" Lý Vân Nương thấy Thanh Ninh vào nhà liền hỏi.

"Vâng." Thanh Ninh gật đầu đi vào.

"Ninh nhi, con người không ai là hoàn mỹ. Các con là thanh mai trúc mã từ nhỏ hiểu rõ nhau đã là rất may mắn rồi." Lý Vân Nương có thể tinh tường cảm giác được nữ nhi chống cự cùng lạnh lùng đối với mẹ con Tống gia nên khuyên bảo.

Hôn nhân đại sự xưa nay đều là phụ mẫu chi mệnh đều thông qua người làm mối. Rất nhiều người trước khi thành thân đều chưa từng nhìn hấy đối phương.

Trong lòng Thanh Ninh mặc dù đã quyết tâm phải đêm việc hôn nhân của nàng làm rối lên nhưng không muốn để mẫu thân lo lắng vì vậy khéo léo gật đầu.

"Sống ở trên đời sẽ gặp phải rất nhiều loại chuyện, hễ là phải lưu lại một con đường, không nên quá tuyệt tình để cho người ta còn lưu lại con đường sống." Giọng điệu Lý Vân nương sâu xa nói.

Thanh Ninh cười gật đầu.

Đối với quân tửu tự nhiên mọi việc đều sẽ lưu lại một con đường, nhưng đối với kẻ tiểu nhân—-

Đừng nói là một con đường, ngay cả kẽ hở cũng không thể lưu!

++++++

Buổi trưa ở Đào Nhiên Cư, Thẩm Thanh Vũ chờ lão phu nhân mời đại phu tới thăm bệnh, bắt mạnh rồi mới dẫn theo nha đầu Hạnh Bạch, Hạnh Nhân trở về viện của mình – Quế Vũ Uyển.

Nắng chiều buông xuống. Thẩm Thanh Vũ dựa vào ngồi ở đầu giường. Hạnh Bạch cúi đầu dè dặt cẩn thận vào cửa bẩm báo "Tiểu thư, An Hầu phu nhân và Thế tử thỉnh an lão phu nhân xong rồi rời đi."

"Đi?" Thẩm Thanh Vũ sắc bén hỏi ngược lại.

Hạnh Bạch run một cái gật đầu "Vâng tiểu thư."

Thẩm Thanh Vũ cầm gối bên cạnh ném Hạnh Bạch "Đi chết đi!"

"Tiểu thư tha mạng." Hạnh Bạch lập tức quỳ xuống.

Thẩm Thanh Vũ nhìn Hạnh Bạch run rẩy quỳ trên mặt đất nghĩ tới chuyện tối hôm qua lại càng tức giận. Đôi mắt mãnh liệt nhìn, ngồi thẳng dậy nổi trận lôi đình quát "Không phải ngươi nói tất cả đã an bài xong xuôi sao? Sẽ không có sai lầm gì sao? Bây giờ thì sao? Là ta. là tiểu thư của ngươi bị pháo hoa làm tổn thương?"

"Tiểu thư tha mạng. Nô tỳ thực sự đã cùng bọn chúng thương lượng. Lúc đó nô tỳ cũng đã đánh tay ra dấu cho bọn chúng. Nô tỳ thực sự không biết tại sao lại như vậy..." Sắc mặt Hạnh Bạch trắng bệnh dập đầu nhận sai.

"Nha đầu chết tiết." Thẩm Thanh Vũ tức giận không có chỗ phát ti.ết, ra vẻ đứng dậy đá cho Hạnh Bạch một cước.

"Vũ nhi, trên mặt con đang có vết thương mà? Phải nằm cẩn thận trên giường." Sở di nương bưng chén thuốc bước nhanh tới ngắn cản.

"Nương." Thẩm Thanh Vũ vô cùng ủy khuất kêu Sở di nương một tiếng.

"Ngoan, trước tiên uống thuốc đã." Sở di nương cũng không liếc mắt nhìn Hạnh Bạch, ôn nhu nói với Thẩm Thanh Vũ.

Thẩm Thanh Vũ thút tha thút thít uống thuốc.

Sở di nương lại nhận đường từ trong tay Hạnh Nhân đút cho Thẩm Thanh Vũ ăn, tay vuốt tóc Thẩm Thanh Vũ nói "Trên mặt con đang bị thương, phải an tâm dưỡng bệnh. Có chuyện gì di nương sai người đi làm."

"Nương, mặt nữ nhi sẽ không sao đúng không?" Trong lời nói Thẩm Thanh Vũ hàm chứa bi thương, nhào vào trong lòng Sở di nương khóc thất thanh "Dựa vào cái gì? Bị thương lại là con mà bọn họ lại đi thăm nàng ta không đến thăm con?"

Sở di nương ôm Thẩm Thanh Vũ chờ Thẩm Thanh Vũ bình tĩnh lại mới hỏi "Trong lòng con ngưỡng mộ Thế tử?"

Mặt Thẩm Thanh Vũ đỏ lên ngượng ngùng gật đầu.

Sở di nương nhíu mày liếc nhìn Hạnh Bạch đang quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng tiếp tục hỏi "Vừa rồi con nói chuyện có ý tứ gì? Có phải đã chuyện gì không?"

Thẩm Thanh Vũ căm hận nhìn Hạnh Bạch, cắn môi do dự.

"Hôm qua con cũng nghe thấy những gì thái y nói. Sáng sớm hôm nay lão phu nhân lại mời đại phu một lần nữa. Đại phu nói cũng tương tự. Bây giờ phải sớm mà suy tính." Sở di nương noí.

Lúc này Thẩm Than Vũ sắc mặt dữ tợn đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho Sở di nương.

Sở di nương nghe Thẩm Thanh Vũ nói xong sắc mặt trắng nhợt mím môi nhìn Thẩm Thanh Vũ. Tron lòng bà mặc dù không muốn con gái bị ủy khuất làm thiếp nhưng...

Nhưng hôm nay việc đã đến nước này.

Nhưng kế sách của nữ nhi cẩn thận. Nếu thành công, Hầu phủ có hai thứ nữ nhưng con gái bà từ nhỏ nhu thuận rất được lão phu nhân yêu thích. Cho nên nếu theo tiểu thư vào làm người của An Hầu phủ tất nhiên ngoài con gái bà không có ai.

Tương lai nữ nhi lúc đó không phải là vinh hoa phú quý, địa vị tôn quý?

Nhưng sự tình sao lại đảo nghịch thành như vậy?

Sở di nương chậm rãi hít một hơi cau mày lớn tiếng hỏi Hạnh Bạch "Ngươi chắc chắn không có bất kì sai sót nào?"

"Không...không có." Hạnh Bạch run giọng trả lời.

Sở di nương trầm mặt "Vũ nhi vết thương của con sao có thể không làm gì cứ thế cho qua?Sự tình đã xảy ra không thể cứ như vậy cho xong!"

"Nương, con gái chỉ có thể ngậm miệng nuốt nỗi khổ này." Thẩm Thanh Vũ vẻ mặt nhụt chí nói.

"Con a, con đã bị thương nghiêm trọng thế, hoặc là không làm, còn đã làm cũng phải đem nha đầu chết tiệt kia cùng rơi xuống bụi rậm với chúng ta." Sở di nương lộ ra sắc mặt âm ngoan "Sai mấy tên côn đồ kia đến nói nó sai chúng làm."

"Không được." Thẩm Thanh Vũ lắc đầu "Nếu chọc tới đám côn đồ này nói không chừng chúng còn cắn ngược lại ta."

"Đứa nhỏ ngốc, côn đồ không phải muốn tiền sao? Chúng ta cho chúng nhiều bạc hơn là được. Chờ sự tình xong rồi đuổi bọn chúng đi xa xa. Hơn nữa..." Sở di nương tỉ mỉ phân tích "Hơn nữa đến lúc đó dù Hầu gia và Lão phu nhân không phạt nặng nó nhưng mưu hại thứ nữ là tội danh xác ddinjj rồi. Con chỉ cần níu lấy điểm này của nó thì vạn nhất tương lai của con thế nào, còn sợ không vào được An Hầu phủ sao? Hơn nữa hôm nay con bị thương thế này, là kẻ yếu, mọi người khẳng định sẽ đứng về phía con..."

Đôi mắt Thẩm Thanh Vũ trong không khí trầm lặng dần sáng lên, gật đầu với Sở di nương.

Bình luận

Truyện đang đọc