HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Lão phu nhân tức đến xanh mét mặt mày run rẩy. Bà thật không ngờ Chu Mi sẽ náo tới cửa như thế, chọn một thời cơ tốt để bách tính vây quanh xem không ít.

Mặt mũi Hầu phủ đúng là mất hết, để cả kinh thành chê cười.

Trong lòng lão phu nhân hiểu rõ chuyện của Chu Mi. Con trai cả của bà nói con dâu đã gật đầu. Cho nên Chu Mi nhất định là từ trong miệng con trai cả biết tin, biết bà không cho nàng ta vào cửa. Biết hôm nay bàđi chùa dâng hương cho nên chọn ngày này tìm tới cửa. Thực sự là không tôn trọng thần linh!

Trong lòng lão phu nhân càng chán ghét Chu Mi thêm vài phần.

Tức thì tức, lão phu nhân cũng không thể trước mắt nhiều người như vậy ép buộc Chu Mi, càng không thể gật đầu cho nàng ta vào của Hầu phủ.

Bùi thị đứng bên cạnh lão phu nhân thấy rõ trong đôi mắt trên khuôn mặt lão phu nhân lộ ra toàn sự chán ghét. Vì vậy đi về phía trước một bước khinh bỉ nhìn Chu Mi nói "Ngươi là Chu gia tam tiểu thư? Ngươi dù sao cũng là nữ nhi được gia đình giàu có nuôi dạy, làm sao có thể tự sỉ nhục chính mình như vậy? Trong bụng ngươi có cốt nhục Hầu gia, tự Hầu gia và Hầu phu nhân làm chủ, không cần ngươi tới cửa cầu cạnh như vậy!"

Người vây quanh nhìn Chu Mi từđầu thương hại cũng bớt, ánh mắt quan sát Chu Mi liền có theo vài phần khinh thường.

Nghe vậy nụ cười khóe miệng Chu Mi dừng lại, cắn cắ.n môi suy nghĩ một chút. Chu Mi lúc này mới ngẩng đầu nhìn Bùi thị "Nhị phu nhân nói đúng. Hầu gia tất nhiên là cóý tứ muốn sớm nghênh thiếp vào cửa. Nhị phu nhân là người tốt. Nghe nói Nhị phu nhân và lão phu nhân như mẹ con tri kỷ, nghĩđến Nhị phu nhân là một người trung nhân. Nhị phu nhân nói đúng lắm. Thiếp cũng là người học qua quy củ nhưng mà thiếp hôm nay bỏ qua thể diện tới đây không phải vì bản thân, chỉ là vì hài tử trong bụng. Thiếp không thểđể hài tử Hầu gia trong bụng theo thiếp ở bên ngoài chịu khổ, bị người đời thóa mạ."

Lời nào nói cũng là vì hài tử.

Thực sự là không biết xấu hổ! Không phải làỷ vào khối thị trong bụng muốn mẫu bằng tử quý sao! Bùi thị trong lòng thầm mắng một câu, trào phúng cười "Chu tam tiểu thư, nguyên lai ngươi cũng học qua quy củ a?"

Người học qua quy củ còn có thể cùng người ta tư thông vụng trộm có thai?

Không ít người vây xem bật cười.

Chu Mi xấu hổđến tái nhợt, nàng thật không ngờ Bùi thị nhất quyết không tha, trong lòng thầm hận. Mình cũng không phải muốn vào trong phòng bà ta, bà ta quản được việc làm khó dễ mình sao? Viền mắt Chu Mi đỏ lên. Ánh mắt nhìn Lý Vân Nương đứng sau lưng lão phu nhâm dập đầu với Lý Vân Nương nghẹn ngào nói "Phu nhân, người vì hài tử chấp nhận thiếp đi. Thiếp nhất định toàn tâm toàn ý hầu hạ phu nhân."

Muốn mẫu thân trước mặt nhiều người như vậy nói cho nàng ta vào cửa. Lão phu nhân bận tâm thể diện tự cũng sẽ không làm phật ý mẫu thân. Dù sao đây cũng là chuyện trong phòng phụ thân.

Thanh Ninh lạnh lùng nhìn Chu Mi, muốn mở miệng nói chuyên. Lý Vân Nương kéo tay Thanh Ninh lại, cười với nàng. Sau đó quay đầu nhìn Chu Mi ràn rụa nước mắt, rộng rãi cười nói "Chu tam tiểu thư có cốt nhục của Hầu gia. Ngươi an tâm chờ Hầu gia tới đón ngươi vào cửa. Bây giờ ngươi thân thể không khỏe, không thể khinh thường. Ngươi chúý lúc xuất môn phải mang theo nhiều người một chút. Ngươi yên tâm, Hầu gia đã nói muốn nạp ngươi vào cửa ta tự nhiên cũng sẽ không nói không. Nhiều mỹ nhân hầu hạ Hầu gia ta cũng cực kì vui vẻ."

Thanh Ninh nghe Lý Vân Nương nói hơi hơi nở nụ cười.

Chu Mi có vào cửa hay không lời của mẫu thân rất rõ ràng. Bà chẳng những không toan tính mà còn rất cao hứng, hoàn toàn biểu đạt quan tâm tới Chu Mi.

Nhiều ôn nhu săn sóc! Khéo hiểu lòng người!

Lại vô cùng rộng lượng.

Ai có thể tìm ra lỗi? Ai có thể bới móc nửa chữ?

Thanh Ninh khinh thường liếc mắt Chu Mi.

Ngón tay Chu Mi khép lại, ánh mặt cầu xin nhìn lão phu nhân "Lão phu nhân, cầu người nể tình hài tử Hầu gia cho phép thiếp..."

Lời còn chưa dứt nước mắt tuôn như mưa.

Đây làý gì? Muốn nói cho mọi người là bà cố ý làm khó dễ nàng ta, không cho nàng ta vào cửa sao? Miệng lão phu nhân mím lại thành đường thẳng, nửa ngày nói "Ngươi nếu chọn hôm nay hẳn rõ ràng muốn vào cửa Thẩm gia ta. Vậy hẳn rõ ràng ta không có ý làm khó dễ ngươi. Hôm nay quá muộn ngươi trở lại an tâm chờ đi."

Bùi thị gật đầu nói "Chu tam tiểu thư, mẫu thân lão nhân gia hôm nay đi đường mệt nhọc."

"Lão phu nhân, van cầu ngài." Chu Mi không hề bị lay động, vừa nói vừa dập đầu cầu xin.

Lão phu nhân trầm giọng nói "Lâm ma ma, sai vài người cẩn thận tiễn nàng ta về."

"Lão phu nhân, thiếp hôm nay tới vốn không có tính sẽ đi về. Lão phu nhân, Hầu gia đã nói với thiếp điều kiện của lão phu nhân." Chu Mi giơ một tờ giấy mềm về phía lão phu nhân lắc đầu nói "Lão phu nhân, ngài làm sao có thể nhẫn tâm như vậy. Trong bụng thiếp có cốt nhục của Hầu gia. Thiếp cũng là tiểu thư quan gia, làm sao có thể... làm sao có thể ký khế ước bán thân này?"

"A, lão phu nhân này cũng hơi quá mức đi?"

"Tuy là chưa kết hôn mà có con nhưng hình như người ta cũng là tiểu thư quan lại."

"Không thể như vậy. Ta xem không phải cô nương kia tuổi còn nhỏ bị người ta dụ dỗ?"

"Ai, thật đáng thương. Nhà Chu đại nhân đã đi rồi, để lại nàng ta một mình côđộc."

...

Đại thể toàn bộ người dân đều là đồng tình người yếu, những người vây xem cũng thương hại cảnh ngộ Chu Mi gặp phải không thôi.

Thanh Ninh kéo tay Lý Vân Nương nhìn Chu Mi.

Chu Mi là người thông minh. Thanh Ninh đời trước liền biết. Kiếp trước trước khi sự việc xảy ra, Chu Mi là khuê tú thông tuệ mềm mại, sau đó lại thành kế mẫu của nàng. Mặc dù vẫn nhỏ nhắn mềm mại như trước, lại bình tĩnh ôn nhu độ lượng.

Nhìn Chu Mi trước mắt khóc lóc như mưa làm cho người ta thương tiếc.

Lão phu nhân muốn nàng ta ký khếước bán thân mới có thể vào cửa, nàng ta liền gióng trống khua chiên náo loạn như vậy.

Đúng là một ý kiến hay. Lão phu nhân đểý nhất là thể diện.

Nhưng mặc kệ thành hay bại nàng ta cũng đã rất đắc tội lão phu nhân.

Vào cửa tưởng dựa sủng ái phụ thân mà sống.

Đôi mắt Thanh Ninh hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Phụ thân thương hoa tiếc ngọc nhưng càng là một người con có hiếu!

"Tam tiểu thư." Một ma ma bất thình lình từ trong đám người lao ra nhào tới trước mặt Chu Mi.

"Trình ma ma." Chu Mi kinh ngạc nhìn người trước mắt.

"Tam tiểu thư, là nô tỳ." Trình ma ma gật đầu khóc, lau nước mắt ngẩng đầu nhìn lão phu nhân nói "Lão phu nhân, tam tiểu thư là cô nương trong sạch. Mặc dù lão gia phu nhân cùng các thiếu gia đều đã rời kinh thành. Nhưng lão phu nhân, ngài không thể vũ nhục tiểu thư nhà nô tỳ muốn tiểu thư ký khếước bán thân như vậy. Bây giờ trong bụng tiểu thư nhà nô tỳ còn có hài tử của Hầu gia..."

Trình ma ma vẫn chưa nói hết Thẩm Phong đã từ trong nhà bước nhanh trực tiếp đi tới trước mặt Chu Mi nhẹ giọng hỏi "Mi nhi, nàng có bị thương không?"

"Mất thể diện, đồi phong bại tục." Lão phu nhân giận tím mặt, đưa tay chỉ Chu Mi nói "Ngươi hồ ly tinh này. Ngươi là dâm phụ dâ.m đãng vô sỉ bị đuổi ra khỏi nhà. Muốn vào cửa Thẩm gia ta? Hừ. Thẩm gia ta lễ nghi gia truyền, gia phong nghiêm chỉnh. Nếu không phải vì nể tình hài tử trong bụng ngươi thì dù ngươi có ký khế ước bán thân, cũng đừng nghĩ bước qua cửa Thẩm gia ta."

Dứt lời, lão phu nhân vịn tay Lâm ma ma đi vào trong phủ.

Rốt cuộc gừng càng già càng cay. Dám trợn mắt nói dối như vậy mà từ ngữ nghiêm túc đầy chính nghĩa. Khóe miệng Thanh Ninh nở nụ cười giễu cợt, cùng Lý Vân Nương đi vào trong.

Bình luận

Truyện đang đọc