HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Tuổi của Tiêu Lĩnh có thể tính là trưởng bối của nàng, nhưng Thanh Ninh không có mịt mờ, tìm đến hắn là vì nàng có điều muốn hỏi, cho nên tự là không cần thiết phải che che giấu giấu, vào thẳng vấn đề chính mới tốt.

Vì vậy Thanh Ninh liền hỏi thẳng.

Tô Phỉ ngồi cạnh nàng, sắc mặt nghiêm túc, nhưng không nói chen vào.

Đối với vấn đề của Thanh Ninh, Tiêu Lĩnh không ngoài ý muốn, thiếu nữ trước mắt, sắc mặt ngưng trọng, vẻ mặt nghiêm túc, thời điểm hắn biết Vân Nương, khi đó tuổi của Vân Nương cũng tựa tuổi của nàng lúc này, dung nhan tương tự, nhưng thiếu nữ trước mắt này, giữa lông mày mang theo một cỗ lãnh diễm cùng kiên cường. Mà trên người Vân Nương lại nhu hòa, lương thiện. Hai mẹ con dung mạo không khác nhau là bao, nhưng Tiêu Lĩnh liếc nhanh liền có thể nhìn ra, tính cách hai người hoàn toàn khác biệt.

"Xem ra, chuyện năm đó Vân Nương đã nói với ngươi, nhưng nếu chỉ là báo ân, thì có nhiều phương thức khác để báo ân". Tiêu Lĩnh trả lời.

Hơi khựng lại, giọng nói càng thêm trịnh trọng: "Ta thích Vân Nương, hơn mười năm trước đã thích. Năm đó vô duyên, phần tình cảm này mười mấy năm qua không hề thay đổi. Hôm nay Vân Nương nàng đã không phải là Thẩm gia phụ, ta không muốn lại bỏ lỡ".

Tiêu Lĩnh hiểu Thanh Ninh lo lắng cho Vân nương, vì vậy hắn mở rộng lòng nói thẳng.

Không phải vì ân cứu mạng, mà là vì một lòng say mê thích mẫu thân?

Mười mấy năm qua, bên cạnh hắn không có nữ nhân, sạch sẽ đều là vì mẫu thân? Ánh mắt Tiêu Lĩnh thẳng thắn, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt lóe lên hòa nhã, so với vẻ uy phong lẫm liệt, tiêu sát quyết đoán của Đại tướng quân mà nàng nhìn thấy hôm đó cứ như hai người khác nhau.

Thanh Ninh có thể nhìn ra từ trên người hắn cảm giác thành ý và nghiêm túc, giữa nho nhã lộ ra cơ trí, đây là tao nhã do năm tháng lắng đọng xuống.

Nam nhân tiêu sái anh tuấn như vậy, vừa qua nhi lập chi niên*, lại là Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến nổi tiếng, địa vị của hắn như vậy, muốn nữ nhân dạng gì chẳng có?

(nhi lập chi niên: 30 tuổi, qua nhi lập chi niên là qua 30 tuổi)

Nhưng mà hắn chỉ chung tình với mẫu thân?

Nên tin tưởng sao?

Mặc dù có chút hoài nghi, nhưng trong lòng Thanh Ninh vẫn nhịn, không có chút động dung, đôi mắt thoáng hiện lên một tia kính nể, nam nhân si tình như thế cũng thật khó thấy!

Thanh Ninh suy nghĩ một chút, trên mặt mang theo mỉm cười nói với Tiêu Lĩnh: "Ta hiểu rõ ý tứ của tướng quân, nhưng chuyện mẫu thân ta và phụ thân cùng cách, chắc tướng quân đã biết rõ một hai, ta có thể làm một lần, đương nhiên cũng có thể làm lần thứ hai. Cho dù Hoàng Thượng tứ hôn, nếu mẫu thân không hạnh phúc, ta nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để mẫu thân cùng cách".

Tiêu Lĩnh mỉm cười, không nói gì thêm, nhưng Thanh Ninh từ trong ánh mắt hắn có thể nhìn ra được ý tứ của hắn – hắn sẽ không cho nàng cơ hội như vậy.

Vì thế Thanh Ninh lại nói: "Ngươi cũng đã biết, mẫu thân ta mười mấy năm qua chỉ có một nữ nhi là ta, nếu tương lai, mẫu thân không thể lại có hài tử, vậy tướng quân ngươi..."

Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại*, trong nhà Tiêu đại tướng quân chỉ có một mình hắn, vì hương khói Tiêu gia, chẳng lẽ hắn không để ý sao?

(bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại: trong ba điều bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất)

Việc nối dõi tông đường, mỗi người đàn ông đều sẽ để ý.

Người đàn ông nào cũng muốn có một đứa con trai để có thể thừa kế hương khói.

Mẫu thân tuổi đã lớn như vậy, tuy đại phu nói là không có việc gì, nhưng ai mà biết được? Ai mà biết mẫu thân có thể sinh con cho hắn được hay không?

Hắn có thể sẽ nạp thiếp sinh con dưỡng cái cho hắn.

Kinh thành khác với biên quan, kinh thành mỹ nhân như ngọc, đến lúc đó, mỹ thiếp quấn quanh, liệu hắn có vì thế mà thay đổi ước nguyện ban đầu không đây?

Vấn đề được hỏi trực tiếp, Tiêu Lĩnh hiểu Thanh Ninh đang rất khẩn trương lo lắng cho Lý Vân Nương.

Thiếu nữ trước mắt, dung nhan xinh đẹp, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lóe kiên trì.

Nàng có biết bao nhiêu khẩn trương lo lắng cho mẫu thân mình. Tiêu Lĩnh biết, Vân Nương có thể cùng cách với Thẩm Phong, là do nàng làm, hắn đã tra ra được rõ ràng. Vì vậy, Tiêu Lĩnh nhìn về phía Thanh Ninh, đôi mắt lại nhu hòa vài phần: "Ta biết, ta cũng hiểu, ta nhớ phụ thân ngươi đồng ý cùng cách với mẫu thân ngươi, một phần nguyên nhân hẳn là vì Vân Nương chỉ có một nữ nhi là ngươi. Tiêu gia chỉ còn lại mình ta là sự thật, Vân Nương có thể vì ta hạ sinh hài tử, được cùng Vân Nương có hài tử, ta đương nhiên rất cao hứng. Nhưng nếu không có, cũng không sao cả. Ta đã không còn là thiếu niên huyết khí sôi trào, những thứ này ta đều cân nhắc qua. Về phần hương khói Tiêu gia, đã có người truyền thừa. Kỳ thật, ta vốn định năm sau phải đi biên quan, vì Vân Nương ta mới quyết định ở lại kinh thành, ta căn bản không có dự định thành thân, cho nên tám năm trước đã thu dưỡng một nghĩa tử...".

Tiêu Lĩnh nở nụ cười, nhìn về phía Thanh Ninh nói tiếp: "Cho nên, điều ngươi lo lắng, đại khái có thể yên tâm. Trải qua vài chục năm trên chiến trường, sinh tử đã sớm nhìn thấu, vinh hoa phú quý cùng lắm chỉ là nhất thời. Nếu có thể cùng Vân Nương qua hết kiếp sau, vậy cuộc đời này ta cũng không còn tiếc nuối".

Nàng khẩn trương lo lắng cho mẫu thân của mình, cho nên hắn đem lời trong tim thẳng thắn nói ra.

Cho nên, nếu mẫu thân không cùng cách, hắn vốn định độc thân cả đời, còn vì vậy mà thu dưỡng hài tử thừa kế hương khói Tiêu gia?

Thanh Ninh kinh ngạc.

"Đứa bé kia lớn hơn ngươi mấy tuổi, năm nay mười bảy, lần này cũng đã trở lại, nhưng hắn chưa theo ta vào kinh, đang cùng đại quân trú đóng ngoài thành. Chờ đến lúc đó, ngươi và Vân Nương có thể gặp được hắn". Tiêu Lĩnh thấy Thanh Ninh kinh ngạc, liền giải thích.

Nghĩa tử của hắn, Tiêu Nghi Quan, trong sách nhỏ của Tô Phỉ có ghi, Tiêu Lĩnh trở về đã một thời gian, kinh thành lại không ai nói qua về nghĩa tử của hắn, Thanh Ninh cho là người này vẫn ở lại biên quan, chưa trở về, không ngờ là đang ở ngoài thành.

Nếu hắn và mẫu thân thành thân, vậy đến lúc đó, Tiêu Nghi Quan đương nhiên là muốn trở về, tự nhiên sẽ có cơ hội gặp mặt.

"Nếu Vân Nương có thể có hài tử, ta hi vọng hài tử thứ nhất có thể mang họ Lý. Ngoại tổ phụ ngươi là một trưởng bối rất rộng rãi mà cơ trí. Năm đó, ngoại tổ phụ và mẫu thân ngươi cùng nhau đến Giang Nam, lúc đó mẫu thân ngươi thu lưu ta mấy ngày, mặc dù thời gian không lâu, ta vẫn học được từ Lý đại nhân không ít điều". Trong mắt Tiêu Lĩnh thoáng hiện lên hồi tưởng, nói: "Nhưng mà, chuyện này ta chưa đề cập với Vân Nương, cũng là bởi vì biết rõ Vân Nương những năm qua chỉ có mình ngươi, cho nên ta không nói. Ta nói với ngươi thế này, ngươi cũng đừng nói lại với Vân Nương, miễn cho nàng ôm hi vọng, đến lúc đó, không thể có hài tử, nàng càng thất vọng".

Nói ra rồi, nếu không thể có con, Vân Nương sẽ càng thêm thất vọng bao nhiêu.

Hài tử thứ nhất mang họ Lý? Thanh Ninh có chút cảm động, gật đầu, tiếp tục hỏi: "Thật sự dự định ở lại kinh thành?".

Thăng quan tiến tước, lấy vợ sinh con, là điều mà người đàn ông nào cũng muốn, không phải sao?

Tiêu Lĩnh gật đầu mỉm cười, xem như trả lời.

"Tướng quân, mời". Tô Phỉ nãy giờ không lên tiếng, bưng chén trà, kính Tiêu Lĩnh.

"Thế tử khách khí". Tiêu Lĩnh cười bưng trà, nhấp một miếng rồi để chén trà xuống, ngước mắt nhìn Tô Phỉ, hơi thở Đại tướng quân thoáng chốc phát tán ra ngoài: "Thế tử, phải hảo hảo đối đãi với nàng, đừng tưởng rằng nàng không có người làm chỗ dựa".

Đây là muốn đem Thanh Ninh vào phạm vi bảo vệ, vì nàng chống lưng.

Tô Phỉ tất nhiên là gật đầu, đôi mắt đẹp, con ngươi tuyệt mỹ vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Lĩnh: "Tướng quân yên tâm, ta sẽ thương nàng, bảo hộ cho nàng".

Thế gian này chỉ có một Thanh Ninh, độc nhất vô nhị, là người trong trái tim hắn, đương nhiên sẽ đối đãi thật tốt với nàng.

Một đôi ánh mắt giao nhau, hai nam nhân hiểu lời đối phương muốn nói.

Tiêu Lĩnh gật đầu cười.

"Tướng quân dự định lưu lại kinh thành, đã chọn được phủ đệ ngự ở đâu chưa?", Tô Phỉ hỏi.

Người này chính là nhạc phụ tương lai của hắn.

Tục ngữ nói, yêu ai yêu cả đường đi, nghe được những lời tướng quân vừa mới nói, hắn hiểu, đây chính là giọng nói của từ phụ yêu thương nữ nhi!

"Vẫn chưa". Tiêu Lĩnh lắc đầu.

"Ừm". Tô Phỉ như có điều suy nghĩ, Tiêu đại tướng quân chiến công hiển hách, hắn cố ý thoái ẩn, Hoàng Thượng ban phần thưởng tự chắc là sẽ không ít, đến lúc đó, một tước vị nhất định là không thiếu được, vì vậy Tô Phỉ hỏi: "Vậy tướng quân có ưa thích khu vực nào không? Ta tuy bất tài, nhưng trước mặt Hoàng Thượng, có thể giúp tướng quân ngài nói được đôi lời".

Phong tước vị, vậy không thiếu được là có phủ đệ tương ứng.

"Ta đối với kinh thành chưa quen thuộc, thế tử có đề cử nơi nào không?". Tiêu Lĩnh suy nghĩ một chút, nói: "Ừm, nếu có thể gần Lý trạch thì tốt".

Tô Phỉ gật đầu, trong lòng tính toán, từ Lý trạch đến Quốc công phủ, đi xe ngựa mất lộ trình một canh giờ, trong tương lai, nếu phủ đệ của Tiêu đại tướng quân có thể ở gần Quốc công phủ thì tốt quá, như thế, Thanh Ninh về nhà mẹ đẻ cũng tiện.

Tính toán một vòng, liền cùng Tiêu Lĩnh nói ra.

Thanh Ninh thấy hai người nói chuyện hưng trí bừng bừng, không cắt đứt lời bọn họ. Nhìn ra mặt trời thấy đã đến giờ ăn trưa, liền kêu tiểu nhị tiến đến, phân phó mang đồ ăn lên.

Ăn cơm xong, ngồi một hồi, ba người lúc này mới xuống lầu rời đi, đến cửa cáo biệt nhau tách ra.

Thanh Ninh và Tô Phỉ lên xe ngựa, Thanh Ninh khẽ tựa vào người Tô Phỉ, thở phào nhẹ nhõm.

"Nàng yên tâm đi, cũng khó có được một người như tướng quân, mười mấy năm qua đều chưa từng thay đổi". Tô Phỉ đưa tay đỡ Thanh Ninh nằm xuống đùi mình, cúi đầu vuố.t ve khuôn mặt trắng nõn của nàng.

"Ừ". Thanh Ninh duỗi tay nắm lấy tay hắn, thản nhiên cười: "Thoạt nhìn thì rất tốt, lại là người si tình, có tài đảm đương, bất quá, được hay không, còn phải xem cuộc sống về sau này, cuộc sống sau này nói tới không hề đơn giản như vậy".

Tô Phỉ sủng ái cười một tiếng, đưa tay nhéo nhéo mũi Thanh Ninh: "Nói cứ như thể nàng hiểu cuộc sống này lắm".

Kiếp trước nàng và ba người Tôn ma ma ở thôn trang tự kiếm kế sinh nhai, sau gả vào Hầu phủ, lại càng hiểu cái gọi là cuộc sống. Thanh Ninh hoảng hốt một chút, bĩu môi: "Ta đương nhiên là hiểu".

Khó mấy khi thấy được nàng làm nũng, xinh đẹp như hoa lựu tháng năm, Tô Phỉ khẽ cười ôn nhu: "Nghịch ngợm".

Thanh Ninh cười vui vẻ: "Mẫu thân có nơi quy túc tốt, ta thật sự cao hứng".

"Ừ, ta cũng cao hứng, như vậy nàng sẽ không cần lo lắng cho phu nhân". Tô Phỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bóng mềm mại như gấm của nàng: "Quay đầu lại ta ở trước mặt Hoàng Thượng nói một chút, để Hoàng Thượng an bài cho phủ đệ của Tiêu đại tướng quân ở gần Quốc công phủ, cho nàng có thể thường xuyên về nhà".

"Được". Thanh Ninh cảm động.

Nàng đi làm dâu, về nhà mẹ đẻ làm sao đơn giản như vậy được, muốn về là có thể về sao?

Quốc công phủ lại chẳng phải nhà bình thường, phía trên có lão phu nhân, còn có Tôn thị.

Có điều, Tô Phỉ vì nàng dự định như thế, trong lòng nàng vẫn rất cảm động.

"Nàng đừng lo lắng, bà ta tự cho nàng là người ngang ngược, bà ta đương nhiên không hi vọng chúng ta có thể sống tốt qua ngày, vì thế bà ta sẽ sủng ái nàng, không làm khó dễ nàng, nàng có yêu cầu gì, bà ta sẽ nghĩ biện pháp đáp ứng nàng". Tâm tư của Tôn thị, Tô Phỉ rất rõ ràng.

Thanh Ninh dở khóc dở cười: "Bà ấy sủng ái ta, thì ta có thể bất chấp quy củ sao? Việc giữ thể diện vẫn phải làm, ít nhất, chưa đến thời điểm vạch mặt, vẫn nên làm dáng một chút".

"Không sao, nàng càng có yêu cầu gì không hợp lý, chắc hẳn bà ta sẽ càng cao hứng". Tô Phỉ khẽ cười.

"Được rồi". Thanh Ninh nghịch vạt áo hắn, cười gật đầu.

Kiếp trước, nàng kính cẩn nghe theo, toàn tâm toàn ý phụng dưỡng Trương thị, đến cùng là, người Tống gia và Thẩm Thanh Vũ đưa tới cho nàng một chén độc dược.

Tôn thị hận không thể phá hủy Tô Phỉ, bà ta hận không thể tự tay bôi nhọ Tô Phỉ, thì nàng sao phải khổ, giả vờ đoan trang đi nịnh nọt bà ta?

"A, đúng rồi, tối hôm qua bà ta còn hỏi ta, muốn tân phòng đặt ở chỗ nào?". Ánh mắt Tô Phỉ sáng quắc nhìn Thanh Ninh, hỏi: "Quốc công phủ rất lớn, trong hậu viện có rất nhiều viện tử bỏ trống, quay đầu lại ta sẽ đưa cho nàng một phần tư liệu cụ thể, nàng chọn xong thì để Nhẫn Đông đến truyền tin cho ta".

"Chàng quen thuộc, chàng làm chủ là được rồi, ta không có ý kiến gì". Thanh Ninh lắc đầu.

"Cũng được". Tô Phỉ gật đầu, suy nghĩ một chút: "Thật ra, hiện tại ta tương đối vừa ý Cảnh Tụy viên. Cảnh Tụy viên thuộc Quốc công phủ, nhưng lại khá biệt lập...".

Tô Phỉ giới thiệu về Cảnh Tụy viên cho Thanh Ninh nghe, sau đó nói: "Ở cách hậu viện của tổ mẫu và mẫu thân có chút xa".

Thanh Ninh cười gật đầu: "Vậy thì ở đó đi".

Tô Phỉ gật đầu, hai người đổi đề tài, vành tai và tóc mai chạm vào nhau một hồi mới đến Lý trạch.

...

Editor: Ngọc Thương

Lý Vân Nương có chút sốt ruột chờ, Thanh Ninh vào nhà cười vui vẻ, cùng Lý Vân Nương nói chuyện gặp mặt Tiêu Lĩnh.

Thấy nữ nhi không còn khúc mắc gì, Lý Vân Nương thở phào nhẹ nhõm.

"Mẫu thân, ông ta là người tốt". Thanh Ninh cười nói.

"Ừ". Lý Vân Nương nhẹ gõ đầu nàng, trên mặt thoáng hiện lên đỏ ửng.

Thanh Ninh nhìn mẫu thân, thầm nghĩ, mẫu thân nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Nàng cũng vậy, mẫu thân cũng vậy, đời này, hai người các nàng sẽ được hạnh phúc.

Hai mẹ con đang nói chuyện, Lý bá tiến đến bẩm báo: "Phu nhân, tiểu thư, Hầu gia lại tới, đang nháo ngoài cửa".

Thanh Ninh sắc mặt bình tĩnh, phân phó: "Đuổi hắn về, không gặp".

Lý Vân Nương cũng gật đầu: "Lý bá, ngươi đi bảo hắn trở về đi".

"Nô tài đã nói vậy, nhưng mà, nhưng mà,...", sắc mặt Lý bá có chút khó coi, cơ hồ mang theo một vẻ tức giận: "Nhưng mà Hầu gia, Hầu gia đứng ngoài cửa tranh cãi ầm ĩ, nói lời cực kỳ khó nghe, dẫn không ít người tới vây xem".

Bình luận

Truyện đang đọc