HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Hôm qua Tử Yên ngủ trên giường cùng phòng Chu Mi, buổi tối phải bưng nước, lấy thuốc, lại còn giúp Chu Mi dọn dẹp ô vật (vật bẩn, ô uế), bận rộn đến đêm khuya mới chợp mắt.

Sáng sớm đang mơ mơ màng màng liền bị một cỗ mùi máu tươi nồng nặc xộc lên làm cho tỉnh ngủ, vừa mở mắt đã bị hù dọa thiếu chút nữa mất nửa cái mạng. Chu Mi nằm trên giường khuôn mặt tuyết trắng giống như người chết, vừa vặn với đôi môi cũng trắng bệch, mí mắt hấp hối rũ cụp xuống. Mùi máu tươi nồng nặc từ trên người Chu Mi truyền tới, chăn đệm bị huyết nhiễm thành màu đỏ, nhìn qua đã khiến người ta phải giật mình.

Cũng may Tử Yên là người được lão phu nhân dạy dỗ, sau khủng hoảng liền lập tức đi đến xem xét.

Trên đường, Tử Yên vừa đi vừa đem tình cảnh của Chu Mi bẩm báo lại rõ ràng rành mạch cho Thẩm Phong, thỉnh thoảng lại giương mắt liếc nhìn Thẩm Phong thật nhanh.

Trong lòng Thẩm Phong đang rối bời, không chú ý đến Tử Yên, nếu không bình thường đã bị ánh mắt của nàng làm cho thần hồn điên đảo, tâm thần nhộn nhạo.

"Đã mời đại phu chưa?", Thẩm Phong hỏi.

"Lúc nô tỳ đi tìm Hầu gia, đã sai người cho mời đại phu", Tử Yên đáp.

Thẩm Phong không hỏi nữa, vội vã bước nhanh đến tử viện của Chu Mi.

Vừa vào đến viện tử Thẩm Phong đã ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập trong sân. Trước cửa phòng Chu Mi có hai tiểu nha đầu sắc mặt kinh hoảng đang đứng nhìn quanh, Tử Yên ho nhẹ một tiếng, hai tiểu nha đầu quay lại nhìn thấy Thẩm Phong, hoảng hốt vội vàng hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Hầu gia"

Thẩm Phong lướt qua hai người, đi vào trong một bước, lập tức bị mùi máu tanh nồng nặc đập thẳng vào mặt, hắn liền đứng lại. Mùi máu tươi kia khiến cho hắn muốn phun hết mọi thứ điểm tâm vừa ăn ra ngoài. Hắn trù tính, có nên vào xem không, hay là đợi đại phu đến rồi nói sau.

"Hầu gia" Tử Yên đi phía sau thấy Thẩm Phong hồi lâu không nhúc nhích, thấp giọng kêu. Thẩm Phong do dự một lúc mới nhấc chân đi vào thêm hai bước, sau đó dừng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn Chu Mi đang nằm trên giường: "Mi nhi, nàng, làm sao nàng, như thế nào..."

Như thế nào qua một đêm đã thành cái dạng này?

Sắc mặt tái nhợt, đôi môi bạch sắc, giống như một người chết.

"Hầu... gia...", Chu Mi nghe thấy tiếng Thẩm Phong, khẽ mở mắt, nghiêng nghiêng đầu: "Hầu... gia, ngài... đến... a"

Nói được mấy chữ, Chu Mi mệt mỏi thở, như thể đã hao hết khí lực toàn thân.

Khóe miệng Chu Mi nhếch một cái, mang theo nụ cười tái nhợt, suy yếu vô lực, ánh mắt ôn nhu mà chờ đợi nhìn Thẩm Phong, chờ mong hắn có thể đến gần một chút.

Chân Thẩm Phong vẫn dừng ở chỗ cũ, một bước cũng không hề động, yên lặng đứng nguyên tại chỗ nhìn Chu Mi, sau đó nhìn sang giường chiếu bị nhiễm huyết đỏ, mấp máy môi, nghiêng đầu hỏi Tử Yên: "Nàng thế này là bị làm sao?"

"Hầu gia, nô tỳ cũng không biết, Trình ma ma không có ở đây, tối hôm qua là nô tỳ canh thức cả đêm, đến giờ Tý mới ngủ một chút, khi đó di nương vẫn ổn, nhưng mà, nhưng mà...." Tử Yên nhìn Chu Mi, ánh mắt lộ ra khủng hoảng: "Nhưng mà không biết như thế nào, sáng sớm hôm nay thức dậy đã thấy di nương thành ra thế này."

Chu Mi cảm giác thân thể mình như cây lục bình đang trôi lơ lửng trên nước, toàn thân một chút khí lực cũng không có, ngay cả tay cũng không nhấc nổi. Trong người lạnh như rơi vào giá rét, giống như bị băng tuyết bao quanh, cơn buốt lạnh từ trong xương tản mát ra ngoài.

Ánh mắt nàng nhìn Thẩm Phong đầy chờ mong, hi vọng hắn có thể đến gần hơn, ôm lấy nàng, cho nàng một chút ấm áp, xua tan giá lạnh trong lòng nàng lúc này.

Nhưng, Thẩm Phong lại đứng ở xa xa nơi đó, không hề động.

Chu Mi há to miệng: "Hầu... gia.."

Nàng muốn ngẩng đầu, nhưng đầu ngón tay chỉ khẽ giật giật rồi mất khí lực.

Thẩm Phong nghe Tử Yên nói xong, thấy Chu Mi đang nhìn mình khẩn cầu, ánh mắt không muốn rời xa, hắn vẫn đứng im, nửa bước cũng không nhúc nhích.

Chẳng qua chỉ là sảy thai, tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy?

Máu trên giường kia làm cho Thẩm Phong cảm thấy rất xúi quẩy, không có ý nghĩ tiến về phía trước.

Liệu nàng có chết hay không? Nhìn Chu Mi hấp hối, Thẩm Phong đột nhiên nghĩ. Vừa lúc đó, một bà tử mời đại phu vào: "Hầu gia, đại phu đến rồi".

"Phiền đại phu", Thẩm Phong ôm quyền nói.

Đại phu nghe mùi máu tươi trong phòng, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Chu Mi, vừa nãy trên đường đến đây, bà tử cũng đã đề cập với hắn tình trạng của Chu Mi, hiện giờ nhìn thấy vẫn không khỏi nhíu mày, thần sắc thoáng hiện lên một tia ngưng trọng, cất bước đi tới.

Tử Yên mang gối kê cạnh giường đến, đưa tay cầm lấy tay Chu Mi. Vừa chạm vào cánh tay lạnh như băng của Chu Mi, Tử Yên thình lình rùng mình một cái, động tác hơi dừng một chút, sau đó cầm tay Chu Mi đặt lên gối.

Đại phu vươn ngón tay cầm lên cổ tay Chu Mi bắt mạch. Qua một lúc lâu mới buông ra, rồi đứng dậy dùng khăn xoa xoa tay, đi tới trước mặt Thẩm Phong lắc đầu: "Hầu gia nén bi thương, chuẩn bị hậu sự đi!"

Nói xong nhấc hòm thuốc chuẩn bị rời đi.

Thật sự sẽ chết?

Thẩm Phong sửng sốt, vội vàng ngăn cản đại phu: "Đại phu! Thật sự không có cách nào cứu sao? Nàng bị sao vậy?"

Đại phu lắc đầu: "Đèn cạn dầu, hôm qua di nương sảy thai, xem tình hình này thì tối qua di nương bị rong huyết, nếu mới bị thì ta còn có ba phần nắm chắc, nhưng là hiện tại, đã hết cách xoay chuyển, Hầu gia nén bi thương".

"Sao có thể như vậy?". Thẩm Phong ngạc nhiên, hồi lâu mới xoay người lại: "Hôm qua nàng còn tốt, thái y bắt mạch cho nàng lúc đó còn nói không có việc gì".

"Thế sự vô thường, có lẽ bởi vì di nương mất đi hài tử, nhất thời quá bi ai nên bị rong huyết", đại phu thở dài rồi hướng Thẩm Phong chắp tay lắc đầu rời đi.

Trên mặt Tử Yên thoáng hiện lên sợ hãi, bước chân lùi lại vài bước sau lưng Thẩm Phong.

Hồi lâu sau Thẩm Phong mới phục hồi tinh thần.

Rong huyết?

Bởi vì mất đi hài tử mà cực kỳ bi ai dẫn đến bị rong huyết?

Chính nàng ra tay với đứa nhỏ, vậy mà nàng sẽ vì nó mà cực kỳ bi ai, dẫn đến rong huyết sao?

Thẩm Phong không khỏi ngước mắt nhìn Chu Mi.

Muốn nói chuyện, nhưng một chữ đều nói không nên lời.

Tự khiến mình đi vào chỗ chết?

Đây là báo ứng sao?

Nội tâm Chu Mi khiếp sợ không thôi, ánh mắt từ từ nhìn về phía Thẩm Phong, giọng nói suy yếu khẩn cầu: "Hầu gia... Ngài, cứu... cứu ta..."

Tuy đại phu nói vậy nhưng Chu Mi không muốn chết.

Nàng không khỏi hồi tưởng lại thời gian còn là Chu tiểu thư. Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết!

Chẳng qua chỉ là một lần sảy thai, tại sao lại có thể mất mạng?

Nàng còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, như đóa hoa vừa mới nở rộ, tuổi thanh xuân còn dài lắm. Hài tử bây giờ mất, sau này còn sẽ có hài tử khác. Mặc dù nàng tự tay gi.ết ch.ết con mình, nhưng nàng được Hầu gia sủng ái, sau này nối lại duyên phân mẹ con với đứa trẻ này cũng được. Thế nhưng đại phu lại nói nàng sẽ chết?

Sao có thể? Làm sao có thể!

Chuyện này nhất định là giả, là đại phu kia gạt người!

Chu Mi yên lặng nhìn Thẩm Phong, nội tâm rối bời. Mà Thẩm Phong cũng yên lặng nhìn lại Chu Mi.

Trong hơi thở nồng đậm mùi máu tươi, những ân ái triền miên trước kia từ từ trở nên mơ hồ xa xôi, trước mắt hắn là một Chu Mi trắng bệch như tờ giấy, chỉ còn lại một hơi thở đang nằm trên giường.

Nàng sẽ chết! Bước chân Thẩm Phong không khỏi lui về phía sau.

"Hầu... gia" Chu Mi nhìn Thẩm Phong từng bước từng bước lui về phía sau, tâm nàng theo bước chân hắn từng phát từng phát chìm xuống. Trước kia hắn anh tuấn thành thục, đối với mình luôn nhu tình, che chở trăm bề, hiện tại gương mặt lại lộ vẻ lạnh nhạt cùng xa cách, thân thể hắn như tơ liễu trong gió, chỉ chờ gió đến liền bay đi, sau đó thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất sau cửa.

Tử Yên nhìn Chu Mi, rồi cũng như một làn khói, bước theo Thẩm Phong ra ngoài.

"Hầu... gia... cứu... ta", trong mắt Chu Mi ánh lên vẻ ảm đạm, nhìn theo bóng lưng biến mất của Thẩm Phong, ảm đạm trong mắt dần dần mang theo một tia oán hận, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống ướt đẫm gối.

Editor: Ngọc Thương

Nàng từ bỏ hết thảy đi theo nam nhân này, nhưng nhận lại nhận lấy kết cục bi thương đến vậy!

Nàng sẽ chết, chưa nói đến việc nghĩ biện pháp cứu nàng, ngay cả việc đến gần nàng một bước hắn cũng không chịu.

Lãnh ý càng nhiều, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, thân thể càng ngày càng lạnh, Chu Mi mở mắt ra, muốn cầu cứu nhưng cổ họng không kêu nổi một tiếng, dần dần chìm vào trong bóng tối.

Thẩm Phong đi đến sân, từ từ dừng bước.

"Hầu gia, ngài không vào xem di nương thế nào sao?" Tử Yên đi theo hắn, gật đầu nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Phong quay đầu lại, nhìn thấy cái cổ trắng nõn của nàng. Lúc trước tại viện tử của Chu Mi, Thẩm Phong đã thấy qua Tử Yên mấy lần, lão phu nhân phái nàng đến bên cạnh Chu Mi, Thẩm Phong cũng tự hiểu được ý của lão phu nhân, cho nên trong lòng hắn rất rõ ràng, sớm muộn gì Tử Yên cũng là người của hắn. Do Chu Mi quá đề phòng cho nên mấy tháng qua, Thẩm Phong chỉ được gặp Tử Yên vài lần.

Bởi vì đứa nhỏ trong bụng Chu Mi nên Thẩm Phong cũng không vội, chưa nóng lòng muốn ăn đậu hũ nóng.

Thẩm Phong lướt qua tư thái diêm dúa của Tử Yên, lắc đầu: "Không được".

Thẩm Phong nói không vào xem, nhưng cũng không có ý nhấc chân rời đi, lẳng lặng đứng trong sân chờ. Tử Yên không lên tiếng nữa, khẽ vuốt cằm đứng bên cạnh.

Tư thái Tử Yên trước sau đầy đặn như đào chín, tản ra hương thơm mê người. Thỉnh thoảng Thẩm Phong lại quét mắt một vòng quanh nàng, mỗi một lần ánh mắt đều rơi trên khuôn ngực sinh động kia. Không biết qua bao lâu, một bà tử bước ra bẩm báo: "Hầu gia, di nương đã đi".

Đôi mắt Thẩm Phong chìm xuống, quay đầu phân phó bà tử kia xử lý hậu sự, vừa phân phó xong liền thấy Thúy Hương của Đào Nhiên cư cuống cuồng chạy đến, sắc mặt lo lắng hành lễ với Thẩm Phong: "Hầu gia, vừa rồi phu nhân mang theo đại tiểu thư rời đi, lão phu nhân mời Hầu gia lập tức qua Đào Nhiên cư một chuyến".

Lúc này Thẩm Phong mới nhớ ra chuyện ở Mộ Lan viện, nghe Thúy Hương nói Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh từ Tây Môn rời đi, cơ hồ gấp đến độ giơ chân: "Phu nhân đi rồi? Không phải ta nói nàng chờ ta một lúc sao? Ta đã nói chờ một lát ta sẽ trở về cơ mà".

Thẩm Phong vừa nói vừa nhấc chân vội vã tiến đến Đào Nhiên cư.

Hôm qua Trình ma ma tự vẫn tại Đào Nhiên cư, trong lòng lão phu nhân lại lo Lý Vân Nương đang nắm trong tay món tiền khổng lồ kia thật sự muốn cùng cách với con trai mình, vì vậy cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ ngon giấc, trời gần sáng mới chợp mắt.

Vừa ngủ không bao lâu, Tây Môn bên kia có người đến bẩm báo, nói phu nhân cùng đại tiểu thư thu thập hòm xiểng rời đi.

Lâm ma ma biết rõ chuyện nghiêm trọng, đành phải đánh thức lão phu nhân. Lão phu nhân tức giận đến mức bật ngay dậy.

Vừa thấy Thẩm Phong, lão phu nhân liền nổi giận, cỗ lửa trong cổ vọt lên: "Tối qua ta dặn dò ngươi thế nào, phải hảo hảo nhận lỗi với nó, ngược lại ngươi làm gì khiến nó sáng sớm đã bỏ đi? Ta nói chuyện các ngươi ta không quản, việc ngươi gây nên, tự ngươi nói sẽ xử lý tốt, nhưng bây giờ thì sao? Ngươi đã xử lý thế nào?"

Giọng lão phu nhân có chút bén nhọn, khiến tâm tình hắn không yên.

"Mẫu thân, sáng sớm nay con đi Mộ Lan viện nói xin lỗi nàng, nhưng bên Mi nhi... Phía Mi nhi xảy ra chút chuyện, cho nên con tới đó trước", Thẩm Phong thưa.

"Chu di nương kia có thể xảy ra chuyện gì hả?"

"Nàng đã mất rồi", Thẩm Phong nhẹ giọng.

Hồi lâu sau lão phu nhân mới hiểu Thẩm Phong nói mất là có ý gì, giận tái mặt: "Mất thì mất, nó chẳng qua chỉ là một di nương ký khế ước bán thân thôi, có cái gì to tát, nó lại độc ác như vậy, hạ thủ với cả con mình, đấy là báo ứng! Chuyện của Vân Nương mới quan trọng, ngươi xem phải thế nào bây giờ? Sáng nay nó mới đi, tối qua ngươi ở đâu cả đêm hả?"

"Tối hôm qua Ninh nhi ở đó, Vân Nương nói Ninh nhi muốn tĩnh dưỡng, không gặp bất kì ai, con nghĩ tại nàng nổi nóng, cũng thuận theo ý nàng. Mẫu thân đừng lo lắng, con sẽ đi đón mẹ con nàng trở lại", Thẩm Phong nói.

"Ngươi đó, rèn sắt khi còn nóng (ý nói làm việc gì phải làm ngay), rõ ràng là ngươi khiến vợ mình giận, lại còn nửa điểm cũng không để tâm. Tốt lắm, hôm nay để Hầu phu nhân dẫn theo nữ nhi thu thập đồ đạc bỏ đi, chuyện này truyền ra ngoài, người đời sẽ nói thế nào?", lão phu nhân tức giận.

"Mẫu thân, ngài yên tâm, con trai nhất định sẽ đón mẹ con nàng trở về", Thẩm Phong hứa hẹn.

"Vậy ngươi còn không mau đi, chờ ngươi đem người trở lại rồi nói tiếp" Lão phu nhân thúc giục.

Trong lòng lão phu nhân lo lắng vô cùng, chỉ sợ con trai không thể đưa người trở lại.

"Vâng, con trai đi ngay", Thẩm Phong đứng dậy hành lễ với lão phu nhân, sau đó ra cửa sai người đi chuẩn bị xe ngựa tới Lý trạch.

Chạy tới nơi, Thẩm Phong mới biết Lý Vân Nương không trở về Lý trạch. Thái độ của lão bộc Lý trạch rất cung kính, nhưng ngược lại đối với chuyện của Lý Vân Nương thì hỏi gì cũng không biết. Thẩm Phong giằng co hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể phì phì trở về Hưng Ninh hầu phủ.

Lão phu nhân nghe Thẩm Phong kể lại, suy nghĩ một chút: "Nó chưa trở về Lý trạch, rất có thể là đã dẫn Ninh nha đầu đi thôn trang thượng, ngày mai ngươi phải vào triều xử lý công vụ, đi thôn trang thượng cũng tốn thời gian, nên trước mắt ngươi phái người đi mấy thôn trang Lý gia ngoài thành xem mẹ con nó đang ở đâu, thuận tiện cho vợ ngươi ở lại thôn trang hai ngày giải sầu một chút, chờ hai ngày nữa ngươi lại đi đón mẹ con nó về".

"Phụ thân thượng triều, công vụ bận rộn, chi bằng để cháu gái đi khuyên nhủ mẫu thân cùng Đại tỷ tỷ?" Thẩm Thanh Vũ đề nghị.

"Ngươi cứ ở trong phủ, những chuyện này không cần ngươi quan tâm", lão phu nhân nghĩ xong liền bác bỏ đề nghị của Thẩm Thanh Vũ. Một thứ nữ nho nhỏ, thấp cổ bé họng, đi thì có tác dụng gì?

Với thân phận của mình, nàng có thể đi quỳ gối cầu xin mẫu thân cùng Đại tỷ tỷ trở về, Thẩm Thanh Vũ nghĩ trong lòng nhưng không nói ra, chỉ chép miệng gật đầu: "Vâng, tổ mẫu".

"Mẫu thân, đại bá bận rộn, hay là để con đi một chuyến?", Bùi thị đương nhiên hiểu lý do lão phu nhân không để cho Thẩm Thanh Vũ đi, vì vậy liền mở lời. Nàng ta đã cùng Thẩm Tránh thương lượng, nhất trí để con trai đi làm con thừa tự, nếu lúc này Thẩm Phong và Lý Vân Nương cùng cách, Thẩm Phong nhất định sẽ tái giá, phu nhân mới chẳng biết sẽ là ai, chưa nói tới việc có thể sinh con nối dõi cho Thẩm Phong hay không, trong lòng Bùi thị rất rõ ràng, một khi tân phu nhân vào phủ, việc con trai mình trở thành con thừa tự chắc chắn sẽ bị trì hoãn, nàng ta không hi vọng chuyện này xảy ra.

"Để khi khác nói, chờ đại bá ngươi xem xét đã rồi tính tiếp", lão phu nhân suy tính một lát mới nói.

Chuyện này đành an bài như vậy, đến khi đó phản công!

Bây giờ chưa phải lúc.

++++++++++++++++++++++

Thanh Ninh cùng Lý Vân Nương mang theo quần áo và ít đồ dùng, dẫn theo nha đầu bà tử, đoàn người sáu chiếc xe ngựa từ Hầu phủ trực tiếp ra khỏi thành, hướng phía đông mà đi.

Nghe tiếng ồn ào phía ngoài dần dần rời xa, lúc này Thanh Ninh mới xốc rèm nhìn cảnh sắc ngoài thành, nhìn một lúc rồi buông rèm xuống, thu hồi ánh mắt nhìn Lý Vân Nương đang nhíu mày, nàng nói: "Mẫu thân đừng lo lắng, sẽ thuận lợi cả thôi, nếu phụ thân không đáp ứng, chúng ta sẽ tiến cung cầu xin Hoàng hậu nương nương".

Editor: Ngọc Thương

"Không được, hiện tại nương nương đang phải xử lý rất nhiều chuyện". Tốt nhất là tự mình giải quyết, nếu không tới đường cùng, Lý Vân Nương sẽ không đi cầu xin Hoàng hậu hỗ trợ.

"Vâng", Thanh Ninh gật đầu chấp nhận, chuyện của mình tự mình làm chủ, tự mình gánh chịu, tự mình giải quyết, nếu xảy ra chuyện cứ ỷ dựa vào người khác, dựa người người ngã, dựa núi núi đổ, tóm lại là không đáng tin cậy.

Cho nên cầu người không bằng cầu mình, dựa người không bằng dựa vào chính mình!

"Nương." Thanh Ninh làm nũng ôm cánh tay Lý Vân Nương, hào hứng dạt dào nói: "Mẫu thân, chờ qua năm khí trời ấm áp, con cùng nương đi Giang Nam phủ một chút, cũng thuận tiện đi xem ruộng đất ở Giang Nam, nếu có thời gian chúng ta ghé qua mỏ bạc cùng diêm trường, hiện tại chưa vội, chúng ta có nhiều thời gian, từ từ xem từng nơi một..."

"Tốt." Lý Vân Nương gật đầu.

Nàng vốn cũng có suy nghĩ sau này sẽ giao sản nghiệp của mình cho nữ nhi, có thể mang nữ nhi đi xem qua những nơi đó đương nhiên là được.

"Vậy đầu tiên chúng ta đi đến nơi nào thì tốt đây? Người ta nói Giang Nam phủ là nơi có nhiều mỹ nhân, phong cảnh, nước non tuyệt đẹp, còn có...", trên mặt Thanh Ninh lóe lên ánh sáng khác thường, hưng trí bừng bừng nói với Lý Vân Nương những tin đồn trong du ký ghi lại. Lý Vân Nương mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.

"Nương, trước đây nương với ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu có từng đi qua những địa phương kia không?" Thanh Ninh cười hỏi.

"Ừ, từng có đi Giang Nam phủ cùng diêm trường." Lý Vân Nương dịu dàng cười, trên mặt mang theo tia hồi tưởng.

"Vậy khi nào chúng ta đi? Chỗ đó được hay không? Ngài cùng nữ nhi nói một chút đi."

"Ừ", Lý Vân Nương gật đầu.

Mẫu tử hai người trò chuyện một lúc, Thanh Ninh nói thẳng một hơi, thân thể mệt mỏi mềm mại nằm lên chân Lý Vân Nương khẽ nhắm mắt.

Lý Vân Nương sai Thu Hoàn cầm áo choàng đến trùm lên người Thanh Ninh, vươn tay sờ nửa gương mặt sưng đỏ của nàng, sau đó cũng nhắm mắt lại dựa vào xe nghỉ ngơi.

Qua giờ ngọ, Lý Vân Nương cùng đoàn người mới tới thôn trang thượng.

Xuống xe ngựa, Thanh Ninh dõi mắt nhìn bốn phía. Xa xa đồi núi trùng trùng, trên núi trải một màu vàng của lá, đẹp không sao tả xiết. Xung quanh là đủ loại rau xanh mùa đông, trước cửa lớn viện tử là cây đại thụ đã rụng hết lá. Tất thảy đều quen thuộc như xưa.

Thanh Ninh nhịn không được lệ nóng lưng tròng.

Kiếp trước nàng ở chỗ này ở ba năm, nơi này từng cọng cây ngọn cỏ so với hầu phủ nàng còn quen thuộc hơn nhiều.

Ba năm đó, Hầu phủ chưa từng quan tâm đến nàng, hàng năm thôn trang thượng sản xuất phần lớn lương thực giao cho Hầu phủ, còn lại để lưu cho người trong thôn trang ăn uống, vì vậy nàng cùng Tôn ma ma, Trà Mai, Ngọc Trâm, chủ tớ bốn người tự nghĩ biện pháp thu ít tiền bạc lợi nhuận nuôi sống chính mình.

"Phu nhân, đại tiểu thư, cuối cùng đã đến." Ra đón tiếp đoàn người là vợ chồng họ Đổng, hơn ba mươi tuổi, phu thê hai người vẻ mặt tươi cười, cung kính. Đều là những người Thanh Ninh chưa quen.

Thanh Ninh lui về sau quan sát, những người đi theo phía sau vợ chồng Đổng thị cơ hồ đều là những gương mặt nàng chưa biết.

Đời trước, nàng cho rằng thôn trang này là của Hầu phủ. Đời này, được mẫu thân cho xem gia sản, nàng mới biết được thôn trang này là của mẫu thân.

Nghĩ đến kiếp trước, có lẽ lúc mình bị đưa tới đây, thôn trang thượng của mẫu thân cũng đã bị rửa sạch rồi.

Vợ chồng Đổng thị dẫn Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh vào trong, Tôn ma ma cùng Mai ma ma chỉ huy người vận chuyển hòm xiểng.

Đi qua cửa chính, tiến đến viện tử, trong sân hoa cúc ngạo nghễ nở.

Bởi vì đang bị thương, lại ngồi nửa ngày xe ngựa, Thanh Ninh cảm thấy hơi mệt, ăn cơm rửa mặt một phen, nàng liền đi ngủ sớm.

Ra khỏi Hầu phủ, Thanh Ninh cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn, vết tát trên mặt chỉ để lại dấu nhàn nhạt, miệng vết thương trên thái dương cũng đang dần dần khép lại.

Sang buổi trưa ngày thứ ba, Thẩm Phong mang theo người hầu cưỡi ngựa đến thôn trang thượng. Thời điểm Thẩm Phong tới nơi, không khéo đúng lúc Lý Vân Nương đi lễ Phật trên am Bạch Vân, chỉ gặp được Thanh Ninh.

"Ninh nhi, ngươi...", Thẩm Phong nhìn trên đầu Thanh Ninh còn quấn vải trắng, có chút ngượng ngập, gương mặt mang vài phần áy náy, hỏi: "Thương thế của ngươi sao rồi? Có mang đủ thuốc để dùng không? Ngươi với mẫu thân ở đây có quen không? Mấy ngày nay hai mẹ con có khỏe không?"

"Rất tốt." Thanh Ninh chỉ trả lời một câu đơn giản.

"Vậy là tốt rồi, các ngươi không có việc gì là tốt, hôm nay ta tới đón các ngươi hồi phủ. Hai người ở lại thôn trang cũng không tiện, trên đầu ngươi còn đang bị thương, không được chủ quan, thôn trang thượng này xa kinh thành mấy dặm, vạn nhất có chuyện gì cũng không tìm được đại phu giỏi, tốt nhất nên trở về, ở trong thành có đại phu cùng nhiều dược liệu tốt hơn, đúng rồi, mẫu thân ngươi đâu?", Thẩm Phong nói mấy câu quan tâm để cảm động nàng.

"Phụ thân ngài không cần lo lắng, chúng ta mang theo đầy đủ dược liệu ra ngoài, trên thôn trang có đại phu, sẽ không xảy ra chuyện gì, về phần mẫu thân sao? Mẫu thân hôm nay đi Bạch Vân am", Thanh Ninh nhẹ giọng ngắn gọn trả lời hắn.

"Bạch Vân am? Mẫu thân ngươi đi chỗ đó làm cái gì?" Thẩm Phong vừa nghe tới Bạch Vân am, trong đầu xuất hiện ý nghĩ Lý Vân Nương sẽ xuất gia, lúc này mặt mày liền biến sắc, gấp đến độ vọt đứng lên.

"Mẫu thân đi Bạch Vân am đương nhiên là cùng sư thái lễ Phật." Thanh Ninh nở nụ cười, sau đó ngước mắt nói với Thẩm Phong: "Phụ thân, mẫu thân cùng ta đều rất tốt, mẫu thân đã quyết định, nàng muốn cùng cách với ngươi, mà ta quyết định sẽ rời đi cùng mẫu thân".

Editor: Ngọc Thương

"Hồ nháo!" Thẩm Phong nghe vậy liền sầm mặt xuống: "Cùng cách? Ngươi còn nhỏ tuổi biết cái gì? Ngươi là con gái dòng chính của Hưng Ninh hầu ta, là huyết mạch của Thẩm gia. Rời đi? Ngươi định rời đi đâu?"

"Phụ thân, ngài nói ta nhỏ tuổi biết cái gì?" Thanh Ninh nhìn Thẩm Phong từ từ nói: "Không, ta biết. Ta biết cha của ta cùng người ngoài hãm hại mẫu thân, thiếu chút nữa làm mẫu thân phải gánh trên lưng tội hồng hạnh xuất tường, dâ.m đãng lén lút với nam nhân, tổ mẫu của ta nửa đêm bởi vì chuyện này mà tặng cho mẫu thân ta ba thước lụa trắng. Thứ muội hãm hại ta, phụ thân cùng tổ mẫu thà tin thứ muội cũng không tin ta. Chuyện chung thân của ta, cha ta với tổ mẫu dồn ta vào đường cùng, ép ta phải đi làm thiếp. Còn nữa, mấy ngày trước di nương hãm hại mẫu thân, cha ta mặc kệ trắng đen liền kết tội danh cho mẫu thân, còn vung tay với nàng. Mọi chuyện hết thảy xảy ra, bất chấp đúng sai, người duy nhất bị chỉ trích luôn là ta và mẫu thân. Ngài thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút xem, nếu là ngài, cái nhà kia còn gì đáng giá để ngài lưu luyến nữa sao?"

"Đủ rồi!", nét mặt già nua của Thẩm Phong đỏ bừng, vỗ xuống bàn, đưa ngón tay chỉ Thanh Ninh: "Ngươi, con không được phép nói cha, ngươi đúng là nghiệt nữ! Ngươi xem ngươi vừa nói những cái gì?"

"Chẳng lẽ ta nói sai?" Thanh Ninh nhẹ nhàng hỏi ngược lại.

"Ngươi...." gương mặt Thẩm Phong ngày càng đỏ, lập tức cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, không muốn cùng Thanh Ninh tranh chấp, vì vậy hắn liền chuyển đề tài: "Ngươi mau phái người đi gọi mẫu thân ngươi về đây, ta có mấy lời muốn tự nói với nàng".

"Phụ thân, thần linh không thể chậm trễ, mẫu thân đi lễ Phật, tức là muốn thành tâm lễ hết Phật mới có thể trở về", Thanh Ninh trả lời.

Thẩm Phong nhìn mặt trời phía ngoài, thẹn quá hóa giận: "Ngươi ở lại nói với mẫu thân ngươi, ở đủ rồi thì quay về, muốn cùng cách sao? Đừng mơ tưởng! Nàng đã gả vào Thẩm gia, sống là người của Thẩm gia, chết cũng là ma của Thẩm gia, muốn cùng cách, không có cửa đâu!"

Không biết khi nào Lý Vân Nương mới lễ Phật về, hơn nữa sáng sớm mai còn phải thượng triều, hiển nhiên là hắn không thể ở đây qua đêm, lời nói ra mang tính quyết định.

Thanh Ninh nhíu mày, cúi đầu uống một ngụm trà, lúc này mới thong thả ung dung ngẩng nói với Thẩm Phong: "Phụ thân, kỳ thật cùng cách cũng là chuyện tốt. Mẫu thân chỉ có mình ta là nữ nhi, dưới gối không có con trai, con trai thứ xuất cũng không có, hơn nữa mẫu thân tuổi đã lớn, phụ thân ngài lại đang tuổi hưng thịnh, chính trực, nên tìm một phu nhân khác có xuất thân tốt. Của hồi môn của tân phu nhân nhất định rất khả quan, sẽ mang đến nhiều hi vọng cho Hầu phủ".

Thanh Ninh bày mưu tính kế, nói trắng cả ra, chẳng qua là không nói thẳng rằng của hồi môn của phu nhân mới có thể giải quyết tình trạng túng quẫn của Hầu phủ. Cơ bản là muốn đâm vào tim đen Thẩm Phong.

Thẩm Phong nghe được không khỏi có chút động tâm, sau đó lập tức bừng tỉnh, mang theo vài tia căm tức xấu hổ: "Ngươi nói bậy bạ gì đó".

Con gái hắn lại khuyên hắn tái giá, chỉ cho hắn cách giải quyết tình huống hiện tại. Nhưng lời nói của nàng cũng có vài phần đạo lý, cũng khiến hắn dao động.

Hiện tại Hầu phủ cần tiền bạc, hơn nữa hắn còn muốn có một đứa con trai!

"Quan trọng là nhà thông gia sẽ trợ giúp được nhiều hơn cho phụ thân ngài", Thanh Ninh nói.

Đáy lòng Thẩm Phong buông lỏng vài phần. Đúng là nhà mẹ đẻ Lý Vân Nương không có ai, ngoại trừ của hồi môn phong phú thì không trợ thủ được gì cho sự nghiệp của hắn.

Thanh Ninh nhìn sắc mặt buông lỏng của Thẩm Phong, khẽ cười.

Thẩm Phong suy nghĩ hồi lâu mới phục hồi tinh thần, lập tức giận tái nói với Thanh Ninh: "Hồ ngôn loạn ngữ, một cô nương chỉ ngồi trong nhà như ngươi, nói những cái thứ gì đây? Không biết xấu hổ!"

"Chẳng lẽ phụ thân cảm thấy lời ta nói không có đạo lý sao?" Thanh Ninh giễu cợt.

"Nói hươu nói vượn, đừng tưởng nói những lời này là xong, ngươi đi khuyên nhủ mẫu thân ngươi thật tốt, giải sầu xong rồi phải trở về phủ. Chuyện của ta và Vân Nương, đứa trẻ ngươi bớt can thiệp vào. Ta với mẫu thân chẳng qua chỉ là nói vài câu cửa miệng, các ngươi liền bỏ nhà trốn đi, còn ra cái thể thống gì nữa" Thẩm Phong đứng dậy, sắc mặt không vui: "Ngươi hảo hảo khuyên nhủ nàng để nàng sớm hồi phủ, hôm nay ta về trước". Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Thanh Ninh nhìn bóng lưng hắn, khóe miệng hiện lên một tia cười.

Đừng mơ tưởng sao?

Lời nàng mới nói mang đầy hấp dẫn, chỉ cần đủ hấp dẫn, bọn họ sẽ động tâm. Hấp dẫn không ngừng, còn có thể biến thành uy hiếp.

Nhược điểm của tổ mẫu cùng phụ thân nàng chính là quá coi trọng thể diện Hầu phủ.

Chờ Lý Vân Nương trở lại, Thanh Ninh liền kể chuyện Thẩm Phong cho Lý Vân Nương nghe.

Đối với lời nói của Thẩm Phong, Lý Vân Nương không có phản ứng gì lớn, tất cả đã sớm nằm trong dự liệu. Muốn hòa ly quả thực là một chuyện không dễ dàng, nhưng không phải không có biện pháp, vì vậy nàng gật đầu: "Ta biết rồi, nơi này cách kinh thành khá xa, phụ thân con sẽ không ba ngày hai bữa chạy tới đây".

"Vâng." Thanh Ninh đáp. Cho nên nàng mới muốn mẫu thân đưa mình đến thôn trang thượng mà không phải tại Lý trạch, nếu là ở Lý trạch, phụ thân muốn khuyên bảo còn không phải là rất dễ dàng, mỗi ngày đều có thể ghé thăm một chuyến, thậm chí có thể ngủ lại, hơn nữa người đến thăm rồi khuyên nhủ chẳng phải chỉ có một mình phụ thân.

Trưa hôm sau, Thanh Ninh cùng Lý Vân Nương đang ngồi trong sân nói chuyện, Thanh Tú tới bẩm báo: "Phu nhân, đại tiểu thư, có Cố công tử đến".

Cố Hoán, hắn sao lại tới đây?

Thanh Ninh cùng Lý Vân Nương liếc nhau một cái, Lý Vân Nương cười với Thu Tú: "Thỉnh Cố cửu công tử đến nhà chính đi".

+++++++

Editor: Ngọc Thương

Cố Hoán hướng Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh ôm quyền: "Phu nhân, đại tiểu thư."

"Cửu công tử." Thanh Ninh phúc thân hành lễ với Cố Hoán.

"Cửu công tử, mời ngồi." Lý Vân Nương cười.

Thu Bội đưa trà cùng điểm tâm lên cho Cố Hoán rồi lui qua một bên.

"Phu nhân, chuyện quý phủ ta có nghe nói, ta rất lo lắng cho ngài và đại tiểu thư. Vừa vặn có việc đi qua thôn trang thượng một chuyến, cũng là được cô mẫu gửi gắm, ta thay cô ghé thăm ngài một chút", Cố Hoán uống một ngụm trà, cười nói với Lý Vân Nương: "Cô nói có chuyện gì, ngài cứ nói với nàng, nàng sẽ làm chủ cho hai người".

Lại thêm một lần nữa thay Hoàng hậu nương nương tới thăm! Lý Vân Nương vội cung kính đứng dậy hướng về phía hoàng cung khom mình hành lễ: "Đa tạ nương nương đã ưu ái".

"Vết thương của đại tiểu thư sao rồi?" Cố Hoán nhìn về phía Thanh Ninh hỏi.

"Đa tạ Cửu công tử quan tâm, ta khỏe hơn rồi" Thanh Ninh cười trả lời.

"Ta sẽ ở lại thôn trang thượng của Cố gia một đêm, nếu đại tiểu thư có chuyện gì, có thể qua bên đó tìm ta", Cố Hoán lại nói.

"Cửu công tử khách khí rồi, sắc trời cũng không còn sớm, hay là Cửu công tử ở lại đây dùng bữa cơm rau với mẹ con ta đi" Lý Vân Nương nhìn ra ngoài trời, cười cười nói với Cố Hoán.

"Được, vậy quấy rầy phu nhân cùng đại tiểu thư rồi." Cố Hoán gật đầu.

Lý Vân Nương gấp rút phân phó Thu Hoàn tới phòng bếp chuẩn bị thức ăn.

Ăn cơm trưa xong, Cố Hoán uống một chén trà rồi đứng dậy cáo từ, hắn ôm quyền hành lễ với Lý Vân Nương rồi ánh mắt nhìn sang Thanh Ninh ra hiệu.

"Mẫu thân, để con tiễn Cửu công tử", Thanh Ninh đứng dậy.

" Cửu công tử đi thong thả" Lý Vân Nương gật đầu cười nói với Cố Hoán.

Thanh Ninh đi theo Cố Hoán đến trong viện tử, chợt hắn dừng bước, xoay người cau mày nhìn vết thương trên thái dương nàng: "Thương thế của ngươi có ổn không?"

"Đã không sao, đa tạ Cửu công tử quan tâm." Thanh Ninh cười vu.ốt ve thái dương.

"Ừ", Cố Hoán gật đầu, gương mặt giãn ra, trong mắt mang theo một tia ngưng trọng: " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người trong thành đồn đại là Hưng Ninh hầu sủng thiếp bỏ thê, đem chính nữ duy nhất thiếu chút nữa đánh chết, lúc nghe xong ta sợ hết hồn, khi đó chỉ biết ngươi bị phụ thân đánh trọng thương, giờ thấy ngươi ta mới yên lòng".

"Cũng không phải là tin đồn nhảm, chỗ này chỉ kém với "trọng thương" một chút, hôm nay còn đứng được trước mặt ngươi đúng là may mắn", Thanh Ninh đưa tay chỉ miệng vết thương trên đầu, vừa cười vừa nói.

"Nghiêm trọng vậy sao?" Cố Hoán kinh hãi: "Vậy bây giờ có nặng lắm không?"

"Hiện tại không sao" Thanh Ninh cười nhạt lắc đầu.

"Đúng rồi, lúc nãy ta có truyền lại lời của cô, tuy cô nói các ngươi có chuyện gì cứ mở lời, nhưng ta nghe được trong ý tứ của cô, nàng là muốn khuyên giải không khuyên phân, trong lòng vẫn hi vọng các ngươi trở về Hầu phủ".

"Ta hiểu" Thanh Ninh gật đầu.

"Ngươi nghĩ thế nào? Thật sự đã hạ quyết tâm rồi, hay là chờ một thời gian nữa sẽ cùng phu nhân hồi phủ?" Cố Hoán trực tiếp hỏi, theo hắn nghĩ, việc cùng cách cũng chẳng phải chuyện gì hoang đường.

"Nếu có thể cùng cách tất nhiên là tốt nhất, ngươi cũng thấy đấy", Thanh Ninh cười nhạt chỉ lên vết thương trên mặt. Cố Hoán nhìn Thanh Ninh liền hiểu quyết định trong lòng nàng, vì vậy mở miệng hỏi: "Ta có thể giúp được gì không?"

"Đến lúc cần ngươi hỗ trợ ta sẽ nói" Thanh Ninh cười gật đầu. Hắn đã cho nàng biết thái độ của Hoàng hậu nương nương, đến lúc cần cầu xin Hoàng hậu ra mặt làm chủ, chỉ cần nói với Cố Hoán, có lẽ hắn sẽ thay đổi được suy nghĩ của nương nương.

"Chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi, ngươi yên tâm", trên mặt Cố Hoán thoáng hiện lên thần thái tự tin.

"Đa tạ", Thanh Ninh chân thành nhìn hắn.

"Đừng khách khí với ta" Cố Hoán nhướng mày.

"Vậy ta sẽ không khách khí nữa" Thanh Ninh nhẹ nhàng cười.

"Thế này mới tốt" Cố Hoán nở nụ cười: "Ta đi đây, nếu ngươi có chuyện gì, có thể sai nha đầu trực tiếp đến Cố phủ tìm ta, ta sẽ dặn dò người gác cổng".

"Được" Thanh Ninh gật đầu.

Tiễn Cố Hoán rời đi, Thanh Ninh từ từ trở về.

Mặc dù phụ thân nói sẽ không cùng cách với mẫu thân, nhưng trong lòng Thanh Ninh lại rất chắc chắn, nếu phụ thân không đồng ý thì nàng sẽ có cách làm hắn đồng ý, bất kể là uy bức lợi dụ, hoặc trăm phương ngàn kế, cũng phải khiến hắn gật đầu.

Cứ như thế, trong lòng Thanh Ninh đã có quyết tâm, cảm thấy tâm trạng thoải mái vô cùng.

Nghĩ tới Cố Hoán, nàng không khỏi cười một tiếng.

Người bình thường đều thà hủy đi một tòa miếu cũng không muốn hủy một cuộc hôn nhân. Cũng chỉ có kẻ kiêu ngạo như Cố Hoán mới cảm thấy chuyện cùng cách không có gì kỳ quái.

"Cửu công tử đi rồi?" Lý Vân Nương đứng trong sân nở nụ cười hòa nhã hỏi Thanh Ninh.

"Vâng" Thanh Ninh gật đầu đi tới, khoác tay Lý Vân Nương, nghĩ tới miệng vết thương của mình sắp thành sẹo, cũng đã khá hơn, liền nói: "Mẫu thân, mai con muốn đến Bạch Vân am thắp nén hương"

"Để mấy ngày nữa đi, thương thế của con vẫn chưa khỏi hẳn, Bạch Vân am lại ở lưng chừng núi cao, muốn leo lên cũng phải tốn không ít sức lực" Lý Vân Nương lắc đầu bác bỏ thỉnh cầu của Thanh Ninh.

"Nương, cho con đi đi, vết thương của con đã đóng vảy rồi", Thanh Ninh nói: "Lần này con gái đại nạn không chết, con nghĩ phải đi cúng bái cảm tạ Bồ Tát".

Lý Vân Nương nhìn gương mặt năn nỉ của nữ nhi, không muốn cự tuyệt nữa, do dự một lát rồi gật đầu: "Con muốn đi cũng được, ta sẽ bảo người hầu chuẩn bị kiệu đưa con lên núi".

"Nương, Bạch Vân am cách nơi này không xa, tự đi mới có thành tâm, con sẽ từ từ đi, lúc nào mệt thì nghỉ lại một lát là được", Thanh Ninh cò kè mặc cả.

"Không nói lại được con, nếu mệt quá nhớ bảo bọn Trà Mai, Ngọc Trâm trở lại nói với nương một tiếng, nương sẽ sai người đi đón con", Lý Vân Nương nhéo mũi Thanh Ninh.

"Vâng" Thanh Ninh ôm cánh tay Lý Vân Nương, vui vẻ cười híp mắt.

Không biết các sư phụ trong am có phải là những người trước đây nàng đã từng quen không. Thanh Ninh nằm trên giường nghĩ tới kiếp trước các sư phụ đã dạy nàng rất nhiều điều, trong lòng vô cùng kích động, lăn qua lộn lại đến nửa đêm mới ngủ được, sáng sớm hôm sau đã dậy.

Ăn điểm tâm xong Lý Vân Nương dặn dò Trà Mai cùng Ngọc Trâm một phen rồi mới để Thanh Ninh đi.

Ánh mặt trời xán lạn, trời xanh trong vắt, trên không trung lơ lửng một làn mây trắng kéo dài mềm mại như tơ lụa thượng đẳng. Xa xa còn nghe được tiếng chim hót từ trên núi truyền đến. Nông hộ trong thôn trang đã bắt đầu làm việc. Phong cảnh vùng đất như một bức tranh ấm áp mà yên tĩnh, làm người ta say mê.

Thanh Ninh chậm rãi đi, vừa đi vừa thỉnh thoảng dừng lại thưởng thức cảnh sắc thân quen, trong lòng vui vẻ, khóe miệng mỉm cười tươi sáng.

Ngọc Trâm cùng Trà Mai cũng chậm rãi đi theo Thanh Ninh, thỉnh thoảng hỏi nàng có mệt hay không. Thanh Ninh cười lắc đầu.

Ba người từ từ tới gần Bạch Vân am, xa xa có thể nghe thấy tiếng tụng kinh.

Bạch Vân am dần dần hiện lên trong mắt các nàng.

Thanh Ninh dừng bước.

Đứng trước cửa chính Bạch Vân am là một dáng người cao ngất, thân hình hắn cao lớn vững chãi đắm chìm dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả người như thể ngọc sáng hòa tan dưới ánh nắng, mềm mại, trong trẻo, ôn nhuận, lại giống như muốn dung nhập với mây trắng trên bầu trời xanh, lộ ra một cỗ khí tịch liêu khiến người khác không dám coi thường.

(tịch liêu: tịch mịch, hoang vắng)

Editor: Ngọc Thương

Dung nhan điệt lệ tuyển tú (ý nói là đẹp), đôi mắt hắn xinh đẹp sắc lên át ánh mặt trời, huyết lệ mà chói mắt.

Thanh Ninh sững sờ nhìn hắn.

Tô Phỉ, sớm như vậy, sao hắn lại ở chỗ này?

Tô Phỉ ưu nhã nghiêng đầu nhìn Thanh Ninh, khóe miệng lướt qua một nụ cười. Nụ cười xua tan đi cảm giác tịch mịch trên vừa rồi trên người hắn, giống như ánh mặt trời, ôn nhuận mà sáng chói.

Bình luận

Truyện đang đọc