Xảy ra chuyện gì vậy?
Bị cúp điện sao?
Vậy thì khi nào mới có điện lại?
Advertisement
Cô muốn gọi cho bảo vệ của công ty thế nhưng lại phát hiện ra hiện tại cô căn bản không có phương thức liên hệ, lại thêm quá căng thẳng, trong đầu cô lúc này gần như là trống rỗng không nghĩ được gì cả.
“Đã 11 gờ rồi, Thư Tình vẫn chưa về, cũng không biết là lăn lộn ở chỗ quỷ quái nào rồi.”
Hoắc Vân Thành cảm thấy khát nên xuống lầu rót ly nước, đúng lúc nghe thấy mấy lời này của Hoắc Thiến.
Mẹ Hoắc vội tiếp lời: “Quả là người đến từ nông thôn, chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, sinh hoạt cũng chẳng có chừng mực chút nào, đã trễ thế này rồi còn chưa về, không biết lại buông thả ở chỗ nào rồi.”
Hoắc Vân Thành nghe xong liền cảm thấy khó hiểu, thế nhưng nhớ tới thái độ ngày hôm qua của cô đối với anh, chút cảm giác kì lạ đó cũng không còn nữa.
Dù sao thì cô có làm gì cũng chẳng liên quan tới anh.
Mẹ Hoắc cố ý nói cho Hoắc Vân Thành nghe: “Vân Thành, tác phong cá nhân của Thư Tình không đứng đắn cũng không sao, nhưng ngộ nhỡ bị truyền ra ngoài làm liên lụy tới thanh danh của con thì không tốt, dù sao hiện tại không ít người đã từng gặp nó, biết nó là vị hôn thê của con.
Mẹ thấy mối hôn sự này hay là sớm hủy bỏ thì tốt hơn, để cô ta quay về tránh xa nhà mình ra chứ nếu cứ để cô ta tiếp tục đợi ở đây thì sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì mất, nói không chừng đến lúc ấy Hoắc gia chúng ta còn phải phụ trách, chúng ta chẳng phải trở thành người chịu oan thay hay sao?”
Hoắc Vân Thành thản nhiên nói: “Ông bảo rằng ba tháng sau là có thể từ hôn.”
“Còn phải đợi những ba tháng?” Mẹ Hoắc hét lên một tiếng, “Mới có mấy ngày thôi mà mẹ đã không chịu nổi, hay là con bàn bạc thêm với ông, nhanh chóng đuổi cô ta đi đi.”
“Vậy thì mẹ đi nói với ông đi.” Hoắc Vân Thành quét mắt nhìn mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc lập tức im bặt, nếu bà ta đi nói thì chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.
Hoắc Vân Thành không để ý tới nữa, anh đi lên lầu.
Đến thư phòng, anh thấy điện thoại đang để trên bàn sáng lên, trên màn hình hiển thị một tin nhắn đến.
Anh mở ra, nhìn thấy hai chữ: “Cứu tôi.”
Thấy là số lạ, nghĩ thầm là trò đùa dai của ai đó nên anh không để ý tới nữa mà tiếp tục xử lý những công việc còn lại, thế nhưng anh cứ luôn cảm thấy lòng dạ bồn chồn.
Đã là rạng sáng, Hoắc Vân Thành tắm xong rồi nằm lên giường, nhưng anh không cảm thấy buồn ngủ.
Cô vẫn chưa về, rốt cuộc là đã đi đâu?
Hoắc Vân Thành nhắm mắt, quên đi, cô đi đâu thì có liên quan gì tới anh chứ.
Mấy giây sau, anh trở mình, theo lý thuyết mà nói thì cô không quen ai ở đây cả, đáng lẽ nên trở về mới đúng.
Nghĩ đến tin nhắn cầu cứu kia, trong đầu anh bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, Hoắc Vân Thành lật lại đoạn tin nhắn giữa anh và Hoắc lão gia tử.
Trước đây ông nội đã từng cho anh số điện thoại của Thư Tình nhưng anh cũng không lưu lại.
Lúc này anh mới phát hiện, tin nhắn cầu cứu kia chính là do Thư Tình gửi tới.
Cô gặp nguy hiểm?
Hoắc Vân Thành ngồi bật dậy, anh lập tức gọi lại, thế nhưng màn hình hiển thị đối phương đang tắt máy.
Anh lập tức luống cuống, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?