Tất nhiên Từ Uyển Nhi không biết, người Thư Tình tìm là Vu Na, cô ta cho rằng chẳng qua Thư Tình chỉ là kẻ nhà quê mộc mạc, trừ Hoắc Vân Thành ra, Thư Tình không thể tìm người khác được.
Nhưng tại sao Hoắc Vân Thành lại để ý Thư Tình như vậy?
Advertisement
Không tiếc chống đối với Từ gia, cũng phải bảo vệ cho Thư Tình?
Thư Tình trông thấy dáng vẻ tức giận thở hổn hển của Từ Uyển Nhi, trong lòng sảng khoái, nhướng mày: “Cô thấy sao?”
“Thư Tình, đồ không biết xấu hổ, trừ việc dụ dỗ đàn ông ra cô còn biết làm gì nữa hả? Cô tưởng Hoắc Vân Thành thật sự thích cô sao?” Từ Uyển Nhi tức đến mức muốn nổ tung.
Thư Tình chế giễu lại: “Không thích tôi, chẳng lẽ thích cô à?”
“Thư Tình, cô là đồ đê tiện!” Bị đâm trúng chỗ đau, Từ Uyển Nhi tức đến mức suýt lệch mũi, gương mặt tinh tế vặn vẹo, giơ tay lên, muốn hung hăng tát vào mặt Thư Tình.
Quản lý Ngô che chở Thư Tình ra sau lưng, từ đoạn đối thoại ban nãy giữa Từ Uyển Nhi và Thư Tình, xem như anh ta đã hiểu, Thư Tình và Hoắc Vân Thành có mối quan hệ không tầm thường.
Hoắc Vân Thành là ai?
Đó là nhân vật tồn tại như một vị thần.
Đắc tội với ai, cũng không thể đắc tội với Hoắc Vân Thành.
Nghĩ như vậy, quản lý Ngô vội vàng gọi bảo vệ ngăn cản Từ Uyển Nhi và Bạch Lam: “Cô Thư, tiếp đãi không chu đáo, xin cô thứ lỗi!”
Thư Tình mỉm cười, xoay người rời đi.
Cứ để Từ Uyển Nhi hiểu lầm, đổ hết chuyện này lên đầu Hoắc Vân Thành vậy.
Từ Uyển Nhi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, Thư Tình toàn thắng!
Màn đêm buông xuống, bảy giờ tối, Thư Tình đến hẹn đúng giờ.
Quán bar Charming là quán bar xa hoa nhất thành phố A, người đến đây tiêu xài không giàu cũng quý.
“Chị Tình, ở đây!” Lâm Nam và vài người bạn trong giới giải trí đã uống rượu oẳn tù tì trong phòng bao.
Thư Tình bước lên, mỉm cười: “Nhóc con, phim mới quay xong nhanh như vậy sao? Chúc mừng cậu.”
Lâm Nam ân cần kéo ghế cho Thư Tình: “Chị Tình, chị ngồi ở đây đi, chị uống gì? Rượu vang được không? Em rót cho chị.”
Thư Tình mỉm cười, cô không thích uống rượu: “Không cần đâu, tôi uống nước giải khát là được rồi.”