HOẮC TỔNG, TÔI MUỐN TỪ HÔN


Hoắc Vân Thành chậm rãi lên tiếng: “Chuyện này, tôi sẽ bảo Lâm Nham Phong điều tra rõ ràng.


“Vâng, tổng giám đốc.

” Lâm Nham Phong cung kính đáp.

Thư Tình gật đầu: “Trước khi ra sân bay, tôi cố ý kiểm tra túi hồ sơ này, lúc ấy bên trong vẫn còn bản vẽ.

Mà sau khi tôi từ sân bay trở về đã trực tiếp cầm túi hồ sơ đến sảnh hội nghị, kế tiếp trong buổi họp, chúng ta đều nhìn thấy, bản vẽ biến thành giấy trắng.

Cho nên, nhất định đã có người đã động tay động chân trong khoảng thời gian tôi ra sân bay và lúc tôi trở về, tráo đổi bản vẽ.


Advertisement
“Thư Tình cô đừng cố ý giở trò, tự cô làm mất bản vẽ, còn gây ra nhiều chuyện như thế!” Thấy Hoắc Vân Thành nói anh muốn nhúng tay điều tra chuyện này, Hạ Tinh Tinh không khỏi hoảng loạn.

Hạ Tinh Tinh biết thủ đoạn của Hoắc Vân Thành, nếu để người ta điều tra ra cô ta giở trò phía sau, vậy hậu quả…
Sau lưng Hạ Tinh Tinh không khỏi ớn lạnh.


“Tôi làm mất bản vẽ?” Thư Tình cười lạnh châm chọc: “Sau đó tự tôi đổi thành mấy tờ giấy trắng? Cô tưởng ai cũng ngu ngốc như cô sao?”
“Cô có ý gì hả?” Hạ Tinh Tinh phẫn nộ trừng Thư Tình, cố ra vẻ bình tĩnh.

Tự mình an ủi nói, chuyện này cô ta làm rất bí mật, hẳn Thư Tình sẽ không biết gì hết.

Ánh mắt sắc bén của Thư Tình liếc về phía Hạ Tinh Tinh: “Không biết trưởng phòng Hạ có nghe qua một câu, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm chưa?”
Lòng Hạ Tinh Tinh run lên, lén lút nhìn thoáng qua Hoắc Vân Thành vẫn luôn ngồi đó yên lặng không lên tiếng.

Chỉ thấy mặt anh không cảm xúc, ánh mắt sắc bén, Hạ Tinh Tinh hoảng hốt dời tầm mắt.

“Không biết cô đang nói lung tung cái gì.

” Hạ Tinh Tinh không kiên nhẫn lên tiếng: “Tôi còn có việc, Thư Tình, cuộc họp đã kết thúc, tôi không rảnh ở đây lãng phí thời gian với cô.


Nói xong, Hạ Tinh Tinh chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại!” Giọng nói Thư Tình nâng cao mấy phần, giọng điệu lạnh lẽo: “Hạ Tinh Tinh, cô đi gấp như thế, làm chuyện xấu nên chột dạ à?”
“Chột dạ? Tôi chột dạ cái gì?” Bước chân khựng lại, Hạ Tinh Tinh cố gắng ra vẻ bình tĩnh hỏi ngược lại.


“Bởi vì là cô cho người tráo đổi bản thiết kế!” Thư Tình nói trúng tim đen.

Sắc mặt Hạ Tinh Tinh hơi thay đổi: “Thư Tình, cô đừng ngậm máu phun người! Cô có biết cái gì gọi là tội phỉ báng không?”
“Phỉ báng?” Thư Tình mỉm cười thản nhiên, cô biết ngay, Hạ Tinh Tinh sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy.

Nhưng mà, cho dù Hạ Tinh Tinh chống chế thế nào, chẳng qua chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi.

Thư Tình đã chuẩn bị xong từ sớm, hôm nay nhất định phải làm rõ tội của Hạ Tinh Tinh đến cùng!
“Tôi có chứng cứ có thể chứng minh, cô chính là người khởi xướng chuyện hôm nay.

” Thư Tình lạnh lùng lên tiếng.

Hoắc Vân Thành đột nhiên đứng lên, thân hình anh cao lớn thẳng tắp, sắc mặt lạnh nhạt, môi mỏng khẽ mím thành một đường thẳng.

Anh liếc nhìn Thư Tình, sắc mặt thản nhiên: “Nếu cô đã có chứng cứ, không ngại cứ nói thử xem.


Lại dùng giọng điệu ra lệnh, nói với nhóm người Hạ Tinh Tinh và Bạch Tiêu Tiêu: “Các người quay lại đây ngồi đi.


Hoắc Vân Thành đã lên tiếng, Hạ Tinh Tinh chỉ đành căng da đầu trở lại ngồi trước bàn họp.

Trong lòng vô cùng thấp thỏm, lẽ nào Thư Tình thật sự có chứng cứ gì đó?
Không thể nào!
Tất cả đều làm kín kẽ không chỗ hở, Thư Tình không thể nào có chứng cứ được!


Bình luận

Truyện đang đọc