HOẮC TỔNG, TÔI MUỐN TỪ HÔN


“Cảm ơn.” Thư Tình ngồi vào ghế phụ lái, nhớ đến chuyện xấu hổ lần trước, cô nhanh chóng thắt lại dây an toàn.

Yết hầu Hoắc Vân Thành chuyển động, bàn tay to lớn hiện rõ khớp xương siết chặt vô lăng.

Cô gái trước mặt anh lúc này rất xinh đẹp, chiếc đầm dạ hội đỏ rực được cắt may tinh xảo, khéo léo tôn lên thân hình yêu kiều của cô, thêm với vừa rồi bị mưa ướt một trận, chiếc váy bó sát dính chặt vào người, càng có vẻ gợi cảm quyến rũ.

Advertisement
“Anh lái đi đâu vậy?” Thư Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, đây không phải là đường về nhà.

Hoắc Vân Thành liếc nhìn cô: “Đi bệnh viện.”
Bệnh viện?
“Sao lại phải đến bệnh viện làm gì?” Thư Tình sửng sốt.


Hoắc Vân Thâm hơi nhíu mày: “Tay cô đỏ như thế này rồi.”
Hóa ra anh muốn đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra tay.

Thư Tình cười: “Không cần phiền phức như vậy, chỉ là dị ứng mà thôi.”
Vẻ mặt Hoắc Vân Thành âm trầm: “Vì sao phải dùng đến biện pháp làm tổn thương chính mình như vậy?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ để cho người khác vu hãm tôi là ăn trộm sao?” Thư Tình khẽ nghiêng người.

“Cô có thể dùng cách khác.” Hoắc Vân Thành nói.

“Còn cách nào khác tốt hơn hả?” Thư Tình xoa lông mày.

Tình hình lúc nãy, Từ Uyển Nhi trăm phương ngàn kế hãm hại cô, mọi bằng chứng đều đang chống lại cô.


Cô chỉ cần lấy một chiêu dị ứng này là có thể trực tiếp chứng minh mình chưa từng chạm vào chiếc nhẫn.

Thư Tình không nghĩ còn có biện pháp nào tốt hơn.

Hoắc Vân Thành nhìn cô thật sau, nhỏ giọng nói: “Cô có thể nhờ tôi giúp.”
Gì, đây là biện pháp tốt hơn mà anh nói đó hả?
Thư Tình không nói nên lời.

Cô nhếch môi cười: “Dù sao cũng cảm ơn anh.”
Thật ra, Hoắc Vân Thành bằng lòng tin tưởng cô, Thư Tình đã có chút cảm kích.

Hoắc Vân Thâm mặt không biểu cảm, chỉ hừ lạnh một tiếng.




Bình luận

Truyện đang đọc