Hoắc Vân Thành chăm chú nhìn vào đôi con ngươi của Thư Tình, cô trả lời một cách thản nhiên và nghiêm túc, vẻ mặt này không phải là đang giả vờ.
Thư Tình chưa từng bị bắt cóc, nói cách khác, Thư Tình không thể nào là Đường Đường.
Advertisement
Ngọn lửa trong mắt Hoắc Vân Thành dần dần phai nhạt.
Nhìn bộ dạng thất vọng này của Hoắc Vân Thành, trong lòng Thư Tình dấy lên ngọn lửa tò mò.
Cuối cùng cô không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Đường Đường là ai? Cô gái mà anh thích hả?”
“Là cô gái rất quan trọng đối với tôi.
” Hoắc Vân Thành trầm ngâm một lát, cân nhắc nói.
Không biết vì sao, anh không thừa nhận bản thân thích Đường Đường trước mặt Thư Tình.
“À.
” Thấy Hoắc Vân Thành không muốn nhiều lời, Thư Tình cũng không truy hỏi thêm nữa.
“Sao, cô ghen à?” Hoắc Vân Thành đột nhiên hạ giọng hỏi, âm cuối còn cố gắng kéo cao lên, màn theo vài phần ẩn ý mập mờ.
Ghen?
Ghen cái con khỉ mốc ấy!
Thư Tình không nhịn được mà mắng tục trong bụng một câu, người đàn ông này cũng quá là ảo tưởng đi thôi.
Anh còn thật sự cho rằng con gái trên toàn thế giới đều thích mình?
Được thôi, e rằng quả thật có rất nhiều cô gái đều thích anh, thế nhưng Thư Tình lại cứ cố tình là một ngoại lệ.
Thư Tình mấp máy môi, nhíu đôi mi thanh tú, mở miệng nói: “Hoắc Vân Thành, anh đừng nổi điên nữa! Tôi chẳng có hứng thú gì với chuyện của anh cả, anh thích cô gái nào cũng không liên quan tới tôi, xin anh nhìn nhận rõ mối quan hệ giữa chúng ta!”
“Giữa chúng ta chỉ có khế ước ba tháng, không đúng, hiện giờ đã còn không đến ba tháng, chỉ còn lại hai tháng ba tuần thôi, đợi đến lúc chúng ta giải trừ hôn ước thì chúng ta chính là người dưng, đã hiểu chưa?”
Người dưng?
Lúc nghe được từ này, Hoắc Vân Thành không hiểu sao lại khó chịu.
Anh không biết vì sao mình lại để ý đến vậy, cũng có thể là bởi vì cảm giác mà Thư Tình mang đến cho anh rất giống với cảm giác mà Đường Đường mang lại.
Anh cũng biết, hôn ước giữa anh và Thư Tình là do ông nội quyết định, giữa bọn họ không có tình cảm.
Nhưng ít ra, anh vẫn xem cô là bạn.
Mà cô thì sao? Chỉ xem anh là người dưng?
“Thư Tình, trong lòng cô, tôi thực sự chỉ là một người dưng không quan trọng?” Hoắc Vân Thành duỗi tay bắt lấy tay Thư Tình.
“Không thì sao?” Thư Tình nhún vai, hỏi ngược lại.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay đang bị Hoắc Vân Thành nắm chặt, trầm giọng nói: “Đau, mau buông ra!”
Thế nhưng Hoắc Vân Thành vẫn làm như không nghe thấy, không buông tay Thư Tình ra.