HOẮC TỔNG, TÔI MUỐN TỪ HÔN


"Đây là lịch sử giao dịch của tài khoản ngân hàng của chị Vương, tôi nhờ bạn tôi tra rồi, tài khoản chuyển tiền cho chị Vương là một tài khoản nước ngoài, mà người lập chính là..."
Thư Tình ngừng lại một chút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Hạ Tinh Tinh: "Chính là Hạ Chấn Quốc - cha của Hạ Tinh Tinh."
Advertisement
Hạ Tinh Tinh mở to mắt tỏ vẻ không thể tin nổi, tại sao Thư Tình lại có thể tra ra cả tài khoản của cha cô?
Cô ta rõ ràng đã cẩn thận lắm rồi!
“Nhân chứng vật chứng đủ cả, Hạ Tinh Tinh, cô còn cho rằng tôi đang vu oan cho cô sao?” - Thư Tình lớn tiếng hỏi.

Sự thật đã bày ra trước mắt, dù cô ta nói gì đều vô dụng.

Toi rồi...!Lần này toi thật rồi...!

"Thư Tình, là cô, là cô!" - Hạ Tinh Tinh mắt hằn vệt máu, tức giận nhìn thẳng vào Thư Tình, giơ tay lên muốn đánh cô: "Thư Tình, đồ tiện nhân nhà cô, tất cả mọi thứ đều là bẫy của cô!"
"Bẫy?" - Thư Tình bắt lấy cánh tay định tát mình của Hạ Tinh Tinh, đẩy cô ta ra ngoài, nhếch môi, nở một nụ cười trào phúng: "Hạ Tinh Tinh, nếu cô không ác ý tính kế tôi trước, thì sao tôi bắt được nhược điểm của cô chứ? Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!"
"Hạ Tinh Tinh, tại sao cô lại làm như vậy?" - Hoắc Vân Thành vốn trầm mặc ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng, khiến nhiệt độ trong phòng khách dường như cũng giảm đi mấy độ.

"Hoắc tổng, tôi..." - Nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo cuả Hoắc Vân Thành, Hạ Tinh Tinh cảm thấy như đã rớt xuống hầm băng vậy.

Sự lạnh lẽo trong đôi mắt Hoắc Vân Thành như một con dao sắc đâm vào người Hạ Tinh Tinh, anh lạnh lùng nói: "Hạ Tinh Tinh, cô bị sa thải rồi.

Từ nay về sau, cô không còn là nhân viên Hoắc Thị nữa."
Cái gì? Sa thải?
Nghe xong, sắc mặt Hạ Tinh Tinh trở nên trắng bệch.


"Không, Hoắc tổng, anh không thể sa thải em!" - Hạ Tinh Tinh hoàn toàn suy sụp, cô ta nhào về phía Hoắc Vân Thành, nói to: "Vân Thành, anh có biết không, em làm như vậy hoàn toàn đều là vì anh! Em yêu anh! Em yêu anh mà, anh có biết không? Từ khi mới vào công ty, vừa gặp anh lần đầu, em đã yêu anh mất rồi!"
"Cút!" - Hoắc Vân Thành ghét bỏ đẩy Hạ Tinh Tinh ra, Hạ Tinh Tinh ngã nhào xuống đất.

Trán Hạ Tinh Tinh va vào góc bàn, máu tươi chảy xuống, vô cùng nhếch nhác.

Cô ta ngước mắt lên, si mê nhìn gương mặt người đàn ông đã lạnh lùng với mình: "Nhưng anh chưa từng nhìn em dù chỉ một chút, bất kể em có nỗ lực như thế nào, bất kể em đã bỏ ra bao nhiêu, anh đều chưa từng nhìn em một chút.

Em luôn cho rằng bản tính của anh vốn như thế, với mọi cô gái, anh đều lạnh lùng như vậy.

Em tin chắc rằng lòng chân thành của mình có thể khiến anh lung lay, chỉ cần em nỗ lực, rồi sẽ có một ngày anh sẽ nhìn thấy điểm tốt của em, sẽ thích em.




Bình luận

Truyện đang đọc