Mẹ Hoắc nghe vậy cũng đi theo chất vấn Thư Tình: “Còn có chuyện này? Thư Tình, rốt cuộc cô muốn làm gì? Còn nữa, ngày hôm qua cô đi đâu mà muộn như vậy còn chưa trở về?”
Đối diện với sự chất vấn của hai người, trong lòng Thư Tình cười lạnh một tiếng, khóe môi cô giương lên một nụ cười châm chọc: “Mọi người đều là người lớn cả rồi, cô nói xem tôi và anh ta trai đơn gái chiếc ở trong phòng cùng nhau suốt một đêm thì có thể làm cái gì?”
“Cô!” Hoắc Thiến tức đến giậm chân một cái: “Cả ngày chỉ biết dụ dỗ đàn ông, đồ không biết xấu hổ!”
Advertisement
“Ăn nói cho tử tế một chút.” Thư Tình cầm đũa lên, ưu nhã ăn bữa sáng, “Tôi và vị hôn phu của mình quang minh chính đại ở chung một phòng, sao lại gọi là dụ dỗ?”
Hoắc Thiến bị Thư Tình đốp lại đến nỗi nói không ra lời, cạch một tiếng buông bát đũa xuống, xoay người trở về phòng.
Hai tay cô ta nắm chặt, trong lòng vừa ghen ghét vừa tức tối.
Người đàn ông ưu tú như Hoắc Vân Thành, dựa vào đâu mà phải kết hôn với đứa nhà quê như Thư Tình?
Thư Tình căn bản là không xứng với anh!
Thư Tình ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị đi làm thì tài xế tiến lên nói: “Thư tiểu thư, thiếu gia dặn tôi đưa cô tới công ty.”
Bước chân Thư Tình khựng lại.
Hoắc Vân Thành dặn tài xế đưa cô đi?
Mặt trời mọc đằng Tây hả?
Thư Tình đang muốn nói gì đó thì nghe thấy mẹ Hoắc tằng hắng một tiếng, bà ta hung hăng trợn mắt nhìn Thư Tình, đoạn quay sang nhìn tài xế: “Tiểu Lý, đưa tôi tới Trung tâm mua sắm Paris.”
“Nhưng thưa phu nhân, thiếu gia dặn tôi đưa cô Thư đi làm.” Tài xế chần chờ, dáng vẻ rất khó xử.
“Cảm ơn, anh đưa phu nhân nhà anh đi đi, tôi tự đi được.” Thư Tình cũng không muốn làm cho tài xế khó xử, cô nở nụ cười, tay vẫy một chiếc taxi, trực tiếp đi thẳng tới tập đoàn Hoắc Thị.
Nhưng đến nửa đường, Thư Tình thấy đường cái có một chú chó đang đi lang thang, nó đang hối hả ngược xuôi trong giòng xe cộ, vô cùng nguy hiểm.
“Chú tài, làm phiền dừng xe một chút.” Thư Tình vội vã xuống khỏi xe taxi, cô định tiến lên ôm chú chó trở về.
Ông nội nuôi rất nhiều chó lang thang, Thư Tình từ bé đã có tình cảm sâu sắc với những chú chó.
Thư Tình đi về phía nó, bỗng một chiếc xe thể thao màu đỏ lao thẳng về phía chú chó.
Không ổn!
Xe sắp đụng vào chú chó rồi!
Thư Tình không kịp nghĩ ngợi nhiều, cô chạy nhanh về phía chú chó, ôm nó vào trong ngực.
Tiếng phanh xe kéo dài, xe thể thao xẹt qua bên cạnh Thư Tình, lúc ngang qua người cô, chỗ ghế lái là một người phụ nữ ăn mặc thời thượng thò đầu ra lớn tiếng mắng: “Điên hả? Muốn chết thì cút xa một chút!”
Người phụ nữ này trông khá quen mắt.
Không kịp nghĩ thêm cái gì, Thư Tình ôm chú chó lang thang đi tới bệnh viện thú y.
Mặc dù vừa nãy cô lao ra cứu chú chó, thế nhưng chân trước của nó vẫn bị đụng bị thương.
Nhìn đồng hồ, nhất định là muộn làm rồi.
Thư Tình suy nghĩ một chút, cô bấm số điện thoại của Hoắc Vân Thành.
“Chuyện gì?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng đàn ông trầm thấp.
“Tôi có chút việc, sáng nay đi làm muộn một chút.” Thư Tình xin nghỉ.
Còn chưa nói xong đã bị giọng nói đầu dây bên kia cắt đứt: “Loại chuyện nhỏ này không cần nói với tôi.”
Dứt lời, cuộc gọi đã bị cúp.
Thư Tình bĩu môi, người đàn ông này đúng là lạnh lùng, ngay cả một câu cũng không muốn nói thêm với cô.
Dù sao cô cũng xin nghỉ rồi, Thư Tình dặn dò bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho chú chó, may là chỉ bị thương da thịt, cũng không có gì đáng ngại lắm.