Thiệu Kinh Vũ nằm trên giường, giương mắt nhìn chăm chăm đỉnh lều. Không biết từ khi nào hắn đã phát hiện ra mình có tình cảm đặc biệt với Nhan Nhất Minh?
Có lẽ là vào ngày mà hắn lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, nàng đã tới cứu hắn. Một chuôi mã tấu cứu vớt mọi người khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, một câu may không làm nhục mệnh Tướng quân và cả khuôn mặt bê bết máu dưới ánh tàn dương đẹp rung động lòng người. Thiệu Kinh Vũ nhớ lại, lúc quá đỗi phấn khích đã ôm nàng vào lòng, tâm trạng hắn khi ấy, đến bây giờ nghĩ lại, cuối cùng cũng đã rõ nguyên nhân.
Kể từ ngày hôm đó, mọi thứ dường như chầm chậm thay đổi.
Ngay cả lần nhìn thấy Nhan Nhất Minh bị trật mắt cá chân, nghĩ lại đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy xót xa vô cùng.
Thiệu Kinh Vũ cũng từng thích một người, thậm chí đến bây giờ vẫn còn thích. Đó là tiểu muội muội hắn quen biết và chơi đùa cùng từ thuở nhỏ. Giờ đây, tiểu muội muội ấy đã lớn lên, trở thành một nữ tử hồn nhiên nhu thuận, có tướng mạo vô cùng xinh đẹp. Không ai khác, người đó chính là Giản Ngọc Nhi, nữ nhi của Giản thừa tướng.
Hai người môn đăng hộ đối. Tình cảm từ thuở nhỏ được nuôi dưỡng đến khi cả hai dần dần trở thành thiếu niên, biết rõ thế nào là cảm mến một người. Vào lúc muôn hoa nở rực núi rừng, Thiệu Kinh Vũ đặt một nụ hôn thật khẽ lên khóe môi Giản Ngọc Nhi. Khi ấy, hai má nàng ta đỏ ửng như ráng chiều, vội vàng xấu hổ che mặt chạy đi. Thiệu Kinh Vũ đưa tay lên xoa xoa môi mình, lại nhìn theo bóng lưng Giản Ngọc Nhi đang chạy mất, hắn khẽ bật cười.
Hương hoa thanh mát ngọt ngào, mùi vị quả đúng như vậy.
Sau đó, cuối cùng hắn cũng thuyết phục được tổ phụ tổ mẫu, khoác lên người bộ quân trang xông ra chiến trường. Nháy mắt đã một năm trôi qua, Thiệu Kinh Vũ đã hoàn toàn lột bỏ dáng vẻ thiếu niên non nớt ngày nào, từ một tiểu tử cà lơ nghịch ngợm của khi xưa trở thành Đại tướng quân chính nhị phẩm. Bấy giờ, Thiệu Kinh Vũ mới nhận ra, bức thư khi xưa Giản Ngọc Nhi viết tặng, bức thư mà hắn đã từng đọc đi đọc lại không biết chán, giờ đây đã lâu rồi chưa mở ra xem. Mỗi tối trước khi đi ngủ, Thiệu Kinh Vũ lại không khỏi nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp nhu thuận của Giản Ngọc Nhi, nhưng dần dà lại biến thành đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết, nốt ruồi son nơi đuôi mắt như điểm vào trong tâm trí hắn, từ đó thay đổi dáng vẻ.
Đó là Nhan Nhất Minh.
Ngày hôm ấy sau khi may mắn sống sót sau trận đại chiến, Thiệu Kinh Vũ vẫn nhớ như in cảm giác khi ngón tay hắn lướt qua hàng mi dài mảnh của Nhan Nhất Minh. Không hề giống với tính cách lạnh lùng cứng rắn của nàng, nó mềm mại và xinh đẹp vô cùng.
Đêm ấy, hình bóng của Nhan Nhất Minh cứ vẩn vơ rất lâu trong giấc mơ của Thiệu Kinh Vũ. Ngày hôm sau tỉnh giấc, lại nhìn thấy nàng, hắn nhận lấy chiếc áo choàng từ tay nàng. Thiệu Kinh Vũ chạm vào chiếc áo, bên trên vẫn còn lưu lại hơi ấm khiến hắn có phần ngạc nhiên xen lẫn xấu hổ.
Phải trải qua cảm giác nguy hiểm cận kề trên mũi đao mới lưu lại được bài học đáng giá về sau. Thời niên thiếu của Thiệu Kinh Vũ từng mơ hồ yêu thích một người, từng ngọt ngào cũng từng đắm chìm trong thứ tình cảm đó. Chỉ là đến bây giờ, tình cảm ấy đã bị gió cát nơi hoang bắc xâm chiếm, dần dà nhạt đi màu yêu thương.
Lúc rảnh rỗi, Thiệu Kinh Vũ đã từng suy nghĩ, nếu đã như vậy, Nhan Nhất Minh và Giản Ngọc Nhi có gì khác biệt đâu. Mãi cho đến khi cùng Nhan Nhất Minh kề vai sát cánh mới nhận ra, hắn đối với Giản Ngọc Nhi là tình cảm yêu mến từ nhỏ, còn đối với Nhan Nhất Minh, ngoài sự thương xót ra, hắn đã từng thán phục, từng ngưỡng mộ, thậm chí từng khát khao về nàng.
Rung động với Giản Ngọc Nhi chỉ là xúc cảm nhất thời của tuổi niên thiếu, còn người thực sự bước vào trái tim Thiệu Kinh Vũ chính là bóng hình ở bên cạnh hắn lúc này.
So với Nhất Minh, tình cảm khi xưa hắn dành cho Ngọc Nhi đã phai nhạt đi nhiều.
Thiệu Kinh Vũ trước giờ vốn không phải là người thích trốn tránh hay lùi bước. Khi phát hiện ra bản thân có ý với Nhan Nhất Minh, hắn luôn suy nghĩ xem đoạn tình cảm này rốt cuộc có phải là ảo giác hay không. Thậm chí còn cố gắng tiếp cận Nhan Nhất Minh để xem sự khác biệt giữa nàng so với Vân Hiểu và Giản Ngọc Nhi đối với hắn là như thế nào.
Nàng là chiến hữu, khác với Vân Hiểu, Thiệu Kinh Vũ cũng động lòng, nhưng không giống như với Giản Ngọc Nhi.
Hắn bắt đầu cảm thấy mơ hồ, nhưng lại rất chắc chắn thừa nhận rằng, mỗi khi rảnh rỗi, người mà hắn nhớ đến nhiều hơn cả là Nhan Nhất Minh chứ không phải là Giản Ngọc Nhi, càng không thể nào là Vân Hiểu.
Thiệu Kinh Vũ không nghĩ rằng mình sẽ thích nam nhân. Trong lòng hắn, Nhan Nhất Minh là người bạn đáng mến và đáng tin cậy nhất. Có điều, ngũ quan xinh đẹp sắc nét cùng với dáng người nhỏ nhắn thon thả kia, thậm chí còn biết cả thêu thùa may vá và vô vàn những sự thực khác, khiến Thiệu Kinh Vũ ngày càng mơ hồ về giới tính của Nhan Nhất Minh.
Thuyết phục không nổi bản thân, Thiệu Kinh Vũ đâm ra bất lực oán trách. Chuyện này không liên quan tới hắn, chỉ có thể trách Nhất Minh quá đặc biệt.
Từ lúc phát hiện và tiếp nhận chuyện này cho đến khi đưa ra quyết định đều rất chóng vánh.
Thiệu Kinh Vũ nghiêm túc viết thư cho Giản Ngọc Nhi đang ở Kim Lăng xa xôi. Ước hẹn “chờ ta” khi xưa có lẽ đành phải bội ước, hắn không muốn để Giản Ngọc Nhi phải chờ đợi nữa, bởi vì hắn đã có người mà mình thực sự muốn đợi rồi.
Thiệu Kinh Vũ không muốn trốn tránh sai lầm của bản thân, thậm chí hắn còn không hề có chút giấu giếm nào. Nếu như sau này Giản Ngọc Nhi có oán hận hắn, hắn cũng nhất định dốc sức đền bù lại cho nàng ta.
Sau khi sai người gửi thư, Thiệu Kinh Vũ giống như gỡ bỏ được tâm sự trong lòng, bắt đầu xem xét tình hình trước mắt.
Suy cho cùng, tình cảm của Thiệu Kinh Vũ đến quá nhanh và đường đột, dù hắn đã đưa ra quyết định, thì vẫn nên thăm dò ý tứ của Nhan Nhất Minh trước đã. Thế nhưng bây giờ Nhan Nhất Minh lại đột nhiên quan tâm tới Nam Cung Diệp khiến Thiệu Kinh Vũ thấp thỏm không yên.
Nghĩ lại, trước giờ Nhan Nhất Minh đều không tắm chung với những nam tử khác, còn nói nàng không muốn lấy vợ gì đó. Thiệu Kinh Vũ thao thức đến tận lúc rạng sáng, cách đó không xa còn nghe thấy tiếng thở khe khẽ của Nhan Nhất Minh.
Thiệu Kinh Vũ hất chăn ra, giẫm trên đôi ủng mò đến trước giường của Nhan Nhất Minh rồi ngồi xổm bên đầu giường nhìn nàng chăm chú không chớp mắt.
Quả Táo bị hành động nửa đêm không ngủ của Thiệu Kinh Vũ dọa cho hết hồn, cuối cùng cũng hết cách đành phải gọi dậy Nhan Nhất Minh vẫn đang say trong giấc nồng.
Nhan Nhất Minh mở mắt ra, đối diện nàng là đôi đồng tử đen láy trong bóng tối, dù nàng có bạo gan đến đâu cũng không khỏi khϊếp sợ: “Ngài, Tướng quân ngài ở đây làm gì vậy?”
Thiệu Kinh Vũ bị bắt quả tang cũng không thấy xấu hổ. Có lẽ là trong bóng tối dù có đỏ mặt hay như nào đi nữa cũng không ai nhìn thấy. Nghe Nhan Nhất Minh hỏi vậy, hắn trầm lặng nhìn nàng, xoắn xuýt lên tiếng: “Nhất Minh à, có phải ngươi...”
“Có phải gì cơ?”
“Có phải không thích nữ nhân nên mới không muốn lấy vợ hay không?”
Nhan Nhất Minh sững sờ. Trong bóng tối, hai người đối mắt với nhau một hồi lâu khiến Thiệu Kinh Vũ suýt chút nữa không kiềm chế được. Lúc hắn chuẩn bị trở về ngủ, Nhan Nhất Minh đột nhiên bật cười một tiếng: “Đúng vậy.”
Thiệu Kinh Vũ:?!
Vậy có phải hay không!!!
“Có điều ta cũng không phải là luyến ái nam đâu.” Nhan Nhất Minh lại nói: “Vậy nên Tướng quân cứ yên tâm.”
Yên tâm, yên tâm cái gì chứ? Nhan Nhất Minh nói như vậy lại càng khiến hắn không yên tâm. Nàng đột nhiên cua gắt như vậy, Thiệu Kinh Vũ nhất thời thừ người ra.
Không thích nữ nhân cũng không phải luyến ái nam? Vậy rốt cuộc Nhan Nhất Minh thích cái quỷ gì?
Quả Táo cười đau cả bụng, không thích nữ nhân cũng không phải luyến ái nam, chứng tỏ Nhan Nhất Minh là một cô nương đó, có điều sự thật này đúng là khó bề tưởng tượng, chẳng trách Thiệu Kinh Vũ nghĩ thế nào cũng không ngờ ra được.
Nhưng mà, Thiệu Kinh Vũ hỏi ra được câu này, chứng tỏ hắn đối với Nhan Nhất Minh không chỉ là tình huynh đệ đơn thuần như lúc trước nữa. Có lẽ không bao lâu sau, lần công lược này sẽ có thể đặt một dấu chấm kết viên mãn rồi.
Cho dù trí tưởng tượng của Thiệu Kinh Vũ có phong phú tới đâu cũng khó lòng hiểu được ý tứ trong câu nói đó của Nhan Nhất Minh. Cùng lắm hắn chỉ nghĩ được nguyên nhân có lẽ vì trong nhà Nhan Nhất Minh gặp phải thảm sát nên nàng mới không muốn yêu ai chứ làm sao đoán ra được chân tướng.
Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Thiệu Kinh Vũ đã bí mật sai Vân Hiểu đi điều tra tất cả những chuyện trước kia của Nhan Nhất Minh. Nào ngờ hắn ta lúc đi khí thế còn hừng hực đến khi trở về mặt mày hằm hằm.
Thiệu Kinh Vũ hỏi đã xảy ra chuyện gì, Vân Hiểu bèn thấp giọng kể cho hắn nghe. Lửa giận trong lòng Thiệu Kinh Vũ đột nhiên dâng lên, nhất thời không thể khống chế.
Vân Hiểu đi nghe ngóng được, khi xưa bởi vì Nhan Nhất Minh tướng mạo xuất chúng nên suýt chút bị đám nam tử trong quân doanh “ức hϊếp”. Một câu ức hϊếp nói ra nhẹ nhàng, nhưng Thiệu Kinh Vũ sao có thể không hiểu được ý nghĩa của hai từ này chứ.
May mà có người đã đến cứu nàng.
“Lũ súc sinh này!”
Thiệu Kinh Vũ vô cùng tức giận, lồng ngực đau âm ỉ. Chỉ cần nghĩ tới là lửa giận trong lòng hắn lập tức át đi lý trí. Có điều chuyện này cần phải được giữ bí mật, hắn lệnh cho Vân Hiểu gọi người khi xưa đã cứu Nhan Nhất Minh đến. Sau khi hỏi cặn kẽ mọi thứ, Thiệu Kinh Vũ liền đặc cách nâng đỡ cho hắn ta, hắn ta tạ ơn rối rít rồi lui ra ngoài.
Vân Hiểu hỏi Thiệu Kinh Vũ có cần điều tra xác minh khi xưa có những kẻ nào đã làm nhục Nhan Nhất Minh hay không.
Trong mắt Thiệu Kinh Vũ lóe lên một tia hung tàn đáng sợ: “Đương nhiên là cần rồi.”
“Điều tra xong thì nên xử lý thế nào ạ?”
“Vứt cho sói ăn.”
Trong lòng Vân Hiểu đột nhiên run lên, ngước mắt nhìn Thiệu Kinh Vũ vâng lời đáp khẽ rồi lui ra ngoài. Thiệu Kinh Vũ chậm rãi rút ra thanh kiếm sắc bén. Ánh bạc trên kiếm phản chiếu ánh mắt lạnh lẽo như mũi đao của hắn.
Mãi lâu sau Thiệu Kinh Vũ mới đặt thanh đao về chỗ cũ, đi ra khỏi lều, trở lại dáng vẻ tươi cười ngày thường, đến tìm Nam Cung Diệp bấy giờ vẫn đang ở trong doanh trại.
Thiệu Kinh Vũ tuy không trực tiếp hỏi, nhưng Nam Cung Diệp cũng đã nhìn ra vẻ thăm dò từ Thiệu Kinh Vũ, hắn cười cười hỏi thẳng: “Có phải ngươi muốn hỏi hôm trước Nhan hiệu úy đã nói gì đúng không?”
Nam Cung Diệp đã thẳng thắn như vậy, Thiệu Kinh Vũ cũng không ngại mà vô tư thừa nhận.
Nam Cung Diệp lại né tránh không trả lời, nghĩ tới lời Nhan Nhất Minh nói hôm trước, nghiền ngẫm hỏi lại Thiệu Kinh Vũ: “Sao tự dưng lại quan tâm tới một tên thuộc hạ như vậy?”
Thiệu Kinh Vũ bỏ cọng cỏ đuôi chó khỏi miệng, khua khua trên mu bàn tay Nam Cung Diệp: “Là ta hỏi vương gia ngươi trước đấy.”
“Nhưng ta đã hứa với Nhan hiệu úy sẽ không tiết lộ cho người khác rồi.” Nam Cung Diệp cướp lại cọng cỏ, ném qua một bên: “Vậy nên, không thể nói gì thêm.”
Thiệu Kinh Vũ tiện tay lại bứt thêm một cọng nữa: “Vậy ta cũng không biết nói gì hơn.”
Nam Cung Diệp cười nhạt một tiếng, hắn không hỏi nhiều nữa, chỉ ngước đầu nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, bỗng dưng liếc thấy xa xa Nhan Nhất Minh đang đi về phía bên này, hắn liền đứng dậy, nói với Thiệu Kinh Vũ: “Hắn nói gì thì ta không thể tiết lộ cho ngươi được, nhưng ta có thể cho ngươi biết sở cầu của hắn có liên quan tới ngươi.”
Thiệu Kinh Vũ kinh ngạc ngẩng đầu.
“Vì vậy nhất định phải đối xử tốt với hắn một chút đấy.” Nam Cung Diệp nói: “Ở đây đã nhiều ngày cũng đến lúc ta nên trở về rồi. Bao giờ ngươi hồi kinh qua Bắc Bình, nhớ ghé thăm vương phủ uống tách trà.”
“Tất nhiên rồi.” Thiệu Kinh Vũ cũng đứng dậy.
Nam Cung Diệp bước đi tiêu sái, lúc Nhan Nhất Minh đến tiễn hắn, Thiệu Kinh Vũ không hề ngăn cản.
Nhan Nhất Minh và Nam Cung Diệp nói gì với nhau hắn cũng không tò mò thêm. Vân Hiểu nói, những người trước kia cưỡng bức Nhan Nhất Minh đều vì tai nạn nào đó mà lần lượt qua đời. Thiệu Kinh Vũ và Vân Hiểu trầm mặc một lúc cuối cùng quyết định không nhắc tới chuyện này nữa.
Mấy kẻ đó vì sao lại chết, họ có thể đoán được, nhưng nếu đã là chuyện quá khứ thì hãy để nó qua đi. Chỉ là kể từ hôm ấy, mỗi lần gặp Nhan Nhất Minh, Vân Hiểu lại không kìm được mà run lên. Trái lại, Thiệu Kinh Vũ lại đối xử với nàng còn tốt hơn trước đây.
Cũng có thể nói là càng ngày càng không biết hổ thẹn.
Đúng lúc Nhan Nhất Minh đi vào, Thiệu Kinh Vũ cười tủm tỉm nhờ nàng giúp mình vẽ bản đồ. Bấy giờ liếc thấy trong tay nàng đang cầm thứ gì đó, hắn mới lên tiếng hỏi: “Cái gì vậy?”
“Thư.”
“Thư của ai?” Thiệu Kinh Vũ thuận miệng hỏi.
“Thư gửi từ Kim Lăng.” Nhan Nhất Minh giơ cao bức thư trong tay, thâm ý nhìn Thiệu Kinh Vũ một cái, thong thả nói tiếp: “Thuộc hạ cũng không biết là của ai, có điều nét chữ rất tú lệ, bên trên còn đề, gửi Kinh Vũ ca ca.”
Thiệu Kinh Vũ:...
…
Lời tác giả:
Thiệu Kinh Vũ: Kinh Vũ ca ca là ai sao ta không biết? Các ngươi có biết không?