HOÀN MỸ BẠCH NGUYỆT QUANG CHUẨN BỊ TU DƯỠNG

Lúc trước vì sao nàng lại ăn nằm với Giản Ngọc Diễn. Thực ra cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, cũng không phải là vì yêu thích hay xem trọng Giản Ngọc Diễn, chỉ vì thân phận và hoàn cảnh lúc đó của nàng.

Một đào kép mà còn ra vẻ thanh cao thì thực sự rất buồn cười.

Bây giờ cho dù Nhan Nhất Minh nghĩ lại thì cũng không thấy thân thiết với Giản Ngọc Diễn hơn những người khác. Nhưng rõ ràng là Giang Dật rất quan tâm đến việc này, cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thậm chí còn muốn lấy mạng của đối phương.

Nhan Nhất Minh hoàn toàn không cảm thấy Giang Dật đang nói đùa. Theo cách nghĩ của Giang Dật và tình cảnh hiện tại của Giản Ngọc Diễn, nếu Giang Dật muốn gϊếŧ chết người diệt khẩu chỉ cần mở miệng là làm được ngay.

Giống như Giang Dật đã nói, một khi thân phận của Giản Ngọc Diễn bại lộ thì hắn ta chắc chắn phải chết. Nhưng cho dù thực sự không quan tâm đến hắn ta thì Nhan Nhất Minh vẫn không thể để Giản Ngọc Diễn chết.

Nếu Giản Ngọc Diễn chết thì hy vọng về nhà của nàng sẽ hoàn toàn tan vỡ, nàng sẽ phải ở lại đây mãi mãi.

Nhan Nhất Minh hoảng hốt, rùng mình nhìn vào mắt Giang Dật. So với việc không thể trở về nhà, thì việc bị vạch trần thân phận cũng không có gì đáng nói.

Nhan Nhất Minh e dè đối diện với đôi mắt nóng rực của Giang Dật, mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Thiếu Quân, thật ra đó là một việc ngoài ý muốn thôi, ta cũng không muốn...”

“Ngoài ý muốn?”

Giang Dật nhướng mày, sắc mặt ngày càng kém: “Hắn ép buộc nàng?”

“Không, không phải.” Nhan Nhất Minh vội vàng lắc đầu. Nàng không biết phải giải thích với Giang Dật như thế nào. Sau một lúc suy nghĩ, nàng nói: “Thiếu Quân, mỗi người có một cách sống khác nhau. Lúc đó ta là một đào kép, giống như những đào kép khác trong Mai Viên mà thôi. Con đường sống của ta là được quan lại quyền quý nhìn trúng, sau đó trở thành vật sở hữu của họ. Nữ nhân trong Mai Viên sống thế nào thì ta cũng phải sống như thế, không có lý do đặc biệt gì.”

“Dù như vậy thì hắn cũng đã có được nàng.” Giang Dật lẳng lặng nhìn nàng, ngón tay chậm rãi đặt trên hàng lông mày của nàng: “Ta không thể chịu được.”

Cố chấp là bệnh, thật sự phải chữa. Nhan Nhất Minh sắp hỏng mất rồi, ngươi không chịu được thì cũng phải chịu, nếu ngươi không chịu được thì ta phải làm thế nào đây.

“Thiếu Quân.” Nhan Nhất Minh ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn hắn: “Thân thể khi đó thực sự không phải của ta, cho nên dù xảy ra chuyện gì cũng không cần để ý như vậy. Nếu Giản Ngọc Diễn chết ta cũng không khó chịu, nhưng ta hy vọng ngươi có thể bỏ qua hắn, bởi vì việc hắn còn sống rất quan trọng với ta.”

Giang Dật vân vê một lọn tóc dài xõa tung trên gối của nàng, hàng mi dài che giấu suy nghĩ ẩn trong đôi mắt hắn, hắn hỏi với vẻ cực kỳ tự nhiên: “Vậy còn ta?”

“... Ngươi cũng rất quan trọng.”

“Ừ.” Giang Dật nở nụ cười, dường như bầu không khí căng thẳng vừa rồi chỉ là ảo giác, biến mất không thấy tăm hơi, hắn nói: “Nhưng điều ta muốn hỏi là nếu ta chết nàng có buồn không?”

“Những lời như vậy sao có thể nói đùa được.” Nhan Nhất Minh bất đắc dĩ, thở phào một hơi.

Giang Dật không hỏi tại sao Giản Ngọc Diễn còn sống lại quan trọng với nàng, hơn nữa tâm trạng hắn rõ ràng đã tốt hơn, giọng Nhan Nhất Minh đã trở nên nhẹ nhàng hơn: “Bây giờ nghĩ đến khoảng thời gian bốn năm đó ta vẫn còn hoài niệm. Đó là những ngày tháng yên bình, thư thái nhất của ta. Cho nên, nếu có một ngày ngươi mất thì ta sẽ rất đau lòng, rất buồn bã… Chờ chút, Thiếu Quân, ngươi đang làm gì vậy?”

Giang Dật cúi đầu, đặt một nụ hôn nóng ẩm lên xương quai xanh xinh đẹp của Nhan Nhất Minh.

“Ta đang hôn nàng, sao nàng luôn hỏi mấy câu này vậy?” Giang Dật cắn lên xương quai xanh của nàng, làn da dưới cánh môi hắn vừa mỏng manh vừa ấm áp. Từ sau khi Nhan Nhất Minh rời đi, đã nhiều năm qua Giang Dật chưa từng chạm vào nữ sắc, nhưng bây giờ cũng khó mà kiềm chế được du͙ƈ vọиɠ trong lòng.

Môi hắn dừng lại trên ngực nàng. Giang Dật ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhan Nhất Minh rồi chớp mắt: “Có thể tiếp tục không?”

Tiếp tục cái đầu ngươi, Nhan Nhất Minh túm lấy lớp y phục mỏng manh của hắn: “Ngươi nghĩ đám nha hoàn bên ngoài đều là kẻ điếc hết à?”

“Ta cũng không định làm vậy, nàng nghĩ đến đâu vậy?” Giang Dật bật cười: “Ta chỉ muốn...”

Ngón tay nhẹ nhàng cởi chiếc cái đai lưng không biết được kết thế nào, lòng bàn tay Giang Dật chạm vào vòng eo mềm mại của Nhan Nhất Minh. Hắn ôm lấy vòng eo gầy nhỏ của nàng, cười thầm bên tai: “Nhìn một cái thôi.”

Dáng vẻ chính nhân quân tử, nhưng lời nói lại đầy ái muội.

Nhiều năm trước, khi Giang Dật vẫn còn là một thiếu niên, hắn cũng như thế này, miệng toàn nói những câu làm nũng dính người, đè lên người nàng nói với vẻ ấm ức, nói hắn sẽ không làm gì, nhưng lúc nào cũng hôn đến mức y phục đều bị cởi ra.

Điều duy nhất hắn tuân thủ hứa hẹn là chưa bao giờ làm đến bước cuối cùng, hắn nói muốn để dành cho đêm động phòng hoa chúc.

Hắn lật tay tháo móc rèm giường, từng lớp màn rủ xuống che đi bóng người như ẩn như hiện, ánh nến nhảy lên vài cái rồi trở lại bình thường, Giang Dật nghiêng người xuống giường hỏi nàng: “Đêm nay ta có thể nghỉ lại đây không?”

Nhan Nhất Minh nhắm mắt lại: “Không thể, sẽ bị phát hiện đấy.”

“Nàng là hồ tiên, sao lại để người ta phát hiện ra được chứ?” Giang Dật cười nói: “Được rồi, nàng đừng làm ồn nữa, trước hừng đông ngày mai ta sẽ đi.”

Đi nhanh đi, Nhan Nhất Minh bực mình.

Một lúc lâu sau, Giang Dật lại ôm nàng vào lòng: “Có thể ôm nàng ngủ không?”

“... Không phải đã ôm rồi sao?”

Giang Dật cười ra tiếng, đứng dậy xuống giường thổi ngọn nến rồi quay về. Giọng nói trong trẻo của hắn khàn hơn bình thường, cúi đầu hôn lên tai Nhan Nhất Minh: “Khuya rồi, nàng mau ngủ đi, tới canh tư ta sẽ đi.”

Nhan Nhất Minh nhắm mắt lại, sau một lát hơi thở đã nhẹ đi rồi chìm vào giấc ngủ. Còn kẻ vẫn luôn miệng nói mình say, trong bóng đêm đôi mắt lại rất tỉnh táo không hề có men say, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt tóc Nhan Nhất Minh.

Rượu, đương nhiên là uống rất nhiều, nhưng lại không say.

Hắn đến đây vì trong lòng quá khó chịu, rất muốn hỏi Nhan Nhất Minh cho rõ ràng, nhưng cũng còn có nguyên nhân khác, ví dụ như muốn xác nhận sự ảnh hưởng của hắn, Thái tử và Giản Ngọc Diễn đối với Nhan Nhất Minh.

Dù Nhan Nhất Minh không trả lời thẳng thừng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Giang Dật đã đoán được tám chín phần.

Nếu Nhan Nhất Minh không có tình cảm với Giản Ngọc Diễn thì tất nhiên nàng có lý do để cứu hắn. Giang Dật vẫn nhớ rõ khi hắn vừa mới nhận ra Nhan Nhất Minh thì nàng đã từng nói một câu.

Nàng nói nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị nhận ra, cũng như chưa bao giờ nghĩ tới sẽ quay lại đây.

Không quay lại đây, vậy nàng quay lại đâu?

Vậy là, hồ tiên hạ phàm lịch kiếp lẽ ra phải về trời, nhưng không hiểu sao vẫn còn phải ở lại phàm trần.

Nhan Nhất Minh nói rằng mạng sống của Giản Ngọc Diễn rất quan trọng với nàng. Lúc đầu hắn từng đoán rằng gϊếŧ Giản Ngọc Diễn sẽ khiến nàng mất mạng, nhưng bây giờ có vẻ như còn có cách giải thích khác. Ví dụ như nếu Giản Ngọc Diễn chết thì Nhan Nhất Minh sẽ tiếp tục ở lại đây, không thể quay về nơi nàng muốn quay lại.

Vừa rồi hắn cũng đã thăm dò Nhan Nhất Minh, hắn hỏi nàng cái chết của mình có quan trọng hay không, Nhan Nhất Minh đã trả lời rằng cũng quan trọng không kém.

Như vậy có thể suy ra, ngoài Giản Ngọc Diễn thì hắn và thậm chí là cả Thái tử, tất cả đều phải sống để đảm bảo mục đích của nàng có thể đạt được. Vì vậy, nàng đã mượn thân phận của Lâm An quận chúa để phản bội Giản thừa tướng, bảo vệ sự an toàn của Nam Cung Huyền, đồng thời cố ý tiết lộ tin tức cho Giản Ngọc Diễn, như vậy sẽ đảm bảo an toàn cho hắn ta.

Dường như hắn đã nắm được điểm mấu chốt của Nhan Nhất Minh, tìm được cách khiến nàng phải thỏa hiệp.

Nàng hồ tiên lúc trước từng không luyến tiếc điều gì đi qua đi lại thế giới của hắn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới cái đuôi nhỏ của mình sẽ bị bắt được.

Giang Dật cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hai má Nhan Nhất Minh. Trong đêm đen khuôn mặt tuấn tú vô song lại có thêm một phần tàn nhẫn khiến người ta không hiểu được. Thấy Giang Dật biến đổi sắc mặt, Quả Táo lập tức co rụt lại dưới chân giường. Dù biết Giang Dật sẽ không nghe thấy tiếng mình, nhưng nó vẫn bịt chặt miệng lại, biến mình thành một pho tượng.

Dù theo nó thấy thì tối nay ngoài một vài việc không thể để người khác xem thì hình như cũng không có việc gì khác, nhưng lại khiến cho người ta, à không, khiến cho cỗ máy móc như nó thấy trong lòng không yên.

Có lẽ do khí thế của Giang Dật quá mạnh mẽ, Quả Táo co đầu rụt cổ không dám ngủ. Đến tận canh tư, khi bên ngoài cửa sổ có người gõ nhẹ lên cửa sổ, Giang Dật mới nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, vén gọn góc chăn lại, sau đó lặng lẽ rời đi.

Cuối cùng Quả Táo cũng được thở phào nhẹ nhõm, nó thu mình lại trong chiếc chăn bông dưới chân giường, nhắm mắt ngủ.

Sau khi Nhan Nhất Minh tỉnh lại, Giang Dật đã rời đi, không hề có dấu vết đã có người tới đây, nếu không phải trên người còn có rất nhiều vết đỏ không thể che giấu thì nàng còn nghi ngờ tối hôm qua mình đã nằm mơ.

Sau ngày hôm đó, Giang Dật cũng không xông vào phòng Nhan Nhất Minh giữa đêm nữa. Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Thời tiết ngày càng lạnh, Tết Trung thu ngày càng gần, chỉ còn ba ngày nữa là đến rằm, Việt Vương từ Bắc Bình xa xôi cuối cùng cũng đã thúc ngựa về đến Kinh Thành.

Ngụy Hùng Kiệt cố ý đến tham gia cuộc vui, khi trở về lại kể với nàng. Thái tử và Việt Vương quả nhiên không hổ là huynh đệ, bề ngoài của họ vô cùng giống nhau, chỉ tiếc là không còn sống được mấy ngày nữa.

Nhan Nhất Minh quay đầu lại nhìn Ngụy Hùng Kiệt đang quyết tâm chiến thắng, rất muốn trả lại tất cả những câu đó cho hắn ta. Nhưng nghĩ đến việc họ đã quen biết hơn nửa năm, tuy Ngụy Hùng Kiệt rất thích lải nhải, nhưng trừ việc đứng sai phe thì hình như hắn ta cũng không làm sai chuyện gì quá ghê gớm.

Nàng vươn tay ra vỗ vai Ngụy Hùng Kiệt, ân cần nhắc nhở hắn ta trong đêm Trung thu mọi hành động đều phải cẩn thận, bảo đảm tính mạng là quan trọng nhất.

Mắt Ngụy Hùng Kiệt sáng lên, đang định nói gì đó thì Nhan Nhất Minh đã đứng dậy, quay người rời đi.

Ngụy Hùng Kiệt thở dài nhìn bóng lưng Nhan Nhất Minh rời đi, một lúc lâu sau mới đứng dậy đi làm việc chính. Thời gian ngày càng gần, bọn họ cũng phải bắt đầu chuẩn bị bước cuối rồi.

Khi Việt Vương về kinh, gia tộc Nam Cung cuối cùng cũng đã tập hợp đầy đủ. Vương gia đã sẵn sàng xuất phát, đại quân của Thiệu Kinh Vũ vẫn chưa trở về. Họ đã nắm trong tay Bắc quân ở Bắc thành, cộng với Nam quân trong cung. Cho đến nay Hoàng đế cũng chưa từng nghi ngờ, vẫn giao trọng trách cho Giản thừa tướng, tất cả kế hoạch đều không bị rò rỉ ra ngoài.

Bây giờ chỉ còn đợi Trung thu từ từ đến gần.

Bình luận

Truyện đang đọc