Cho dù chỉ có duyên phận mấy ngày nhưng khi nghĩ tới thiếu niên lạnh lùng kiệm lời kia, Nam Cung Diệp cảm thấy kí ức về người đó vẫn còn sâu đậm như cũ.
Hắn đã nghe Thiệu Kinh Vũ nói về những nguy hiểm trong gang tấc trong trận chiến này, quân Mông tìm hiểu hoàn cảnh trước khiến quân Hạ lâm vào thế bị động ngay từ khi bắt đầu. Trong tình thế nguy hiểm là Nhan Nhất Minh ra một chiêu kỳ diệu chặt đứt quân tiếp viện lương thảo của quân Mông, khiến cho lòng chiến sĩ quân Mông hoảng loạn. Hắn cũng nghe ngự y chữa thương cho Nhan Nhất Minh nói toàn thân cô nương đó từ trên xuống dưới đều đầy miệng vết thương, vết thương cũ đã khiến da thịt cả người bị hủy hoại đến mức khó coi, vết thương mới càng thêm thê thảm, khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
Lão ngự y đó vừa vuốt chòm râu vừa dùng giọng điệu hết sức khoa trương nói: “Vương gia có điều chưa biết, vốn dĩ trên lưng cô nương đó đã có một vết thương do đao chém, bây giờ lại thêm một vết nữa, như chém phần lưng thành hai nửa vậy, trông đáng sợ vô cùng.”
Nếu Nhan Nhất Minh là người thiếu niên trong kí ức của hắn thì hắn phải đích thân đi thăm một chuyến, nhưng bây giờ lại biết được Nhan Nhất Minh thật ra là một cô nương nên đương nhiên Nam Cung Diệp không thể đi thăm hỏi được.
Thiệu Kinh Vũ viết sớ cho Bệ hạ, sớ từ phủ hắn truyền ra ngoài đương nhiên phải qua tay hắn, Nam Cung Diệp chẳng qua cũng chỉ khẽ liếc mắt nhìn một cái nhưng lại trùng hợp nhìn được vài chữ.
“Nhan giáo úy cứu trị không hiệu quả, đã chết trận.”
Nam Cung Diệp vân vê tờ sớ trong tay, hắn đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, thật đáng châm chọc.
Hắn cũng không có gì với Nhan Nhất Minh, chỉ là khâm phục một nữ tử phi thường như thế nên mới không đành lòng, mấy chữ đơn giản này đã xóa bỏ hết toàn bộ mọi cống hiến của Nhan Nhất Minh.
Từ nay về sau tất cả những công lao đó cũng thuộc về một danh hiệu, một người chết. Nhưng đối với nàng mà nói, nàng không được một thứ gì cả.
Không, có lẽ vẫn có, Nam Cung Diệp cười giễu cợt, nàng được Thiệu Kinh Vũ thích, từ nay về sau nàng sẽ không còn là một tài nữ đỉnh thiên lập địa nữa, mà là một nữ nhân chỉ có thể dựa dẫm, phụ thuộc vào Thiệu Kinh Vũ.
Mà những điều này, đối với Thiệu Kinh Vũ mà nói, gần như không có chỗ nào xấu cả.
Cho nên hắn mới trực tiếp hỏi, làm thế này có phải quá mức ích kỷ hay không.
Thiệu Kinh Vũ căn bản không giải thích, có một số lời dùng để lừa gạt người khác còn được, nhưng đối với một Nam Cung Diệp chỉ cần một ánh mắt cũng đã có thể nhìn thấu tất cả, Thiệu Kinh Vũ căn bản không thể nào biện giải.
Hắn buông cuốn sách trong tay xuống, thật lâu sau mới nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Diệp, hỏi: “Vương gia muốn ngăn cản thần sao?”
“Không.” Hắn không có tư cách, cũng không ngăn cản nổi, hắn nói: “Ta chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi, chỉ hy vọng sau này ngươi không hối hận.”
Nam Cung Diệp phất tay áo quay người rời đi, khi rời đi giọng điệu của hắn đã lạnh lùng hơn ngày thường rất nhiều, nói: “Ngự y của phủ Việt Vương trị không khỏi bệnh của Nhan giáo úy. Bệnh của Nhan cô nương, Thiệu tướng quân vẫn nên sắp xếp, sớm ngày đi tới Kinh Thành thì hơn.”
Hắn sẽ không ngăn cản, bởi vì mấy tháng trước Nhan Nhất Minh đã tựa như biết trước mọi chuyện mà đưa ra một yêu cầu với hắn, nàng nói sau này Thiệu Kinh Vũ làm gì cũng xin hắn đừng nhúng tay vào.
Nam Cung Diệp không biết, cũng không muốn biết rốt cuộc là Nhan Nhất Minh đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, hay là đang ám chỉ chuyện gì khác.
Đợi lần sau gặp lại có lẽ cũng đã không phải là Nhan Nhất Minh mà hắn quen thuộc nữa, mà là Nhan cô nương xa lạ mà Thiệu Kinh Vũ hy vọng kia.
Tất cả cũng không liên quan gì đến hắn cả, chẳng qua chỉ là một cái tên giống nhau mà thôi...
Nhan Nhất Minh và Quả Táo xem hết được tất cả mọi chuyện, lúc đầu khi xem rõ nội dung trong tờ sớ của Thiệu Kinh Vũ, Nhan Nhất Minh liền than thở: “Ta vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào hay cả, kết quả là Thiệu Kinh Vũ lại tự đưa mình đến cửa.”
Giang Dật chỉ vì một lỗi lầm nho nhỏ không đáng kể mà phải trả một cái giá mà hắn không thể nào thừa nhận nổi. Quả Táo kích động xoa xoa tay, nói: “Ngài muốn đối đầu trực diện với Thiệu Kinh Vũ sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Nhan Nhất Minh cười khanh khách, nói: “Đương nhiên là phải tặng hắn ta Nhan cô nương mà hắn muốn có nhất, sau đó để hắn ta tự tay hủy diệt thứ giả dối này. Dù sao thì ta cũng không cho hắn ta quyền quyết định cuộc đời của ta thay ta.”
Quả Táo không dám hỏi thêm, nó chợt rùng mình một cái khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng, u ám của Nhan Nhất Minh, trong lòng âm thầm thắp một ngọn nến cho Thiệu Kinh Vũ.
“Nhưng mà Tiểu Ngũ thật sự quá vô tình rồi đấy.” Nhan Nhất Minh buồn bã nói: “Rõ ràng là vì biết ta và Thiệu Kinh Vũ xảy ra mâu thuẫn, nhưng cũng không nể mặt mũi của ta mà cho ta thêm ít ngày, đi đường rất mệt nhọc đó, cũng không sợ ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn giữa đường sao.”
“Có ta ở đây ngài còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?” Quả Táo ngẩng đầu nói.
“Nói ngươi ngốc không ngờ ngươi lại ngốc thật.” Nhan Nhất Minh than ngắn thở dài: “Hôm nay không chơi cờ nhảy nữa, đổi thành cờ caro đi.”
Quả Táo hoan hô một tiếng: “Được đó.”
Bởi vì trời sinh thuần lương nên sẽ chất vấn Thiệu Kinh Vũ sao lại làm thế, nhưng vì trong lòng tưởng nhớ một người nên sẽ không làm điều thừa. Nếu không quản được hay nhìn không vừa mắt thì chỉ cần trực tiếp đuổi đi là được, yêu ghét của Nam Cung Diệp là rõ ràng nhất.
Tờ sớ của triệu Kinh Vũ cuối cùng cũng được đưa đến trước mặt Hoàng đế. Trong tờ sớ đấy, Thiệu Kinh Vũ đã tường thuật tường tận những chuyện đã trải qua trong trận chiến này.
Hắn chủ động thừa nhận trận chiến này mình đã chuẩn bị không chu toàn khiến quân mình rơi vào bẫy của quân Mông, dẫn đến việc nhánh quân đi hướng tây tương đối yếu lại gặp phải quân chủ lực của quân Mông, còn có Tả tướng quân không nghe chỉ huy một mình hành động cho nên mới bị quân Mông phát hiện dấu tích. Nhưng vì có Nhan giáo úy ngăn cơn sóng dữ, đưa ra kế hay ngăn chặn quân tiếp viện cho quân Mông khiến quân Mông trở tay không kịp. Nhan giáo úy đuổi theo quân Mông, Trần lão tướng quân phụ trách trấn thủ doanh địa, hai người phối hợp ăn ý, cuối cùng trận chiến này đã giành được thắng lợi.
Chỉ là trời không chiều ý người, Nhan giáo úy và Trần lão tướng quân đều ngã xuống trong trận chiến này.
Hoàng đế đọc xong, sau khi sự mừng rỡ vì có được đại thắng qua đi, bây giờ đọc lại một lần nữa, trong lòng chợt cảm thấy chút thê lương.
Trần lão tướng quân chinh chiến cả đời, tận tâm báo quốc, nghe nói Nhan giáo úy đó còn nhỏ hơn Thiệu Kinh Vũ vài tuổi nhưng lại có bản lĩnh và trí tuệ nhường đó, dù nói gia cảnh nghèo khó nhưng vẫn đỉnh thiên lập địa.
Tuổi của Hoàng đế cũng đã lớn rồi, nghĩ đến trụ cột nước nhà còn trẻ tuổi như thế đã phải bỏ mạng nơi sa trường cũng khó tránh khỏi có hơi thương cảm, lại biết được Nhan Nhất Minh đã mất cha mất mẹ từ nhỏ lại càng cảm thấy thương thay.
Một nhà Trần lão tướng quân đương nhiên phải chăm sóc nhiều hơn, nhưng đối với một thiếu niên chỉ nghe tên chưa từng thấy mặt, người đã mất lại không cha không mẹ này, dù có muốn ban thưởng vạn lượng hoàng kim cũng không biết phải thưởng cho ai, cuối cùng Hoàng đế phong hắn thành Nghị Dũng Hầu, vinh quang vô hạn.
Nhưng vì tên của hắn và tên Thái tử phi đã qua đời tương tự nhau nên Hoàng đế lại ban ân điển, tự mình thưởng tên cho hắn.
Cho dù vinh quang vô hạn cũng không có người tiếp nhận, không khỏi lại thêm vài phần xót thương, ngay cả đám người Thiệu gia khi nhắc đến vị Nghị Dũng Hầu chưa từng thấy mặt này cũng cảm thán không ngừng.
Nghe Kinh Vũ nói khi thủ chiến là đứa bé đó đã cứu hắn một mạng, sau đó lại dẫn binh đuổi tới kịp thời, xoay chuyển tình thế, lại cứu Kinh Vũ một mạng nữa.
Nếu không có hắn đưa ra kế hay thì trận chiến này thắng hay bại còn chưa biết, chỉ tiếc lại không có cơ hội gặp mặt một lần.
Sau ba trận chiến, phương Bắc đã hòa bình, Hoàng đế hạ lệnh cho Thiệu Kinh Vũ hồi kinh báo cáo, một năm trước Thiệu Kinh Vũ rời khỏi Kinh Thành, lao ra chiến trường không một người nào đánh giá cao hắn, bây giờ trở về đã trở thành Nhất phẩm Đại tướng quân người người ngưỡng vọng, còn cao hơn so với gia chủ Thiệu gia là Nhất phẩm Thái sư không có thực quyền, Thiệu Kinh Vũ dùng quân công để đổi lấy vị trí này càng khiến người ta tôn kính.
Ngày Thiệu Kinh Vũ hồi kinh, hai bên đường lớn Kim Lăng chật kín người. Thiệu Kinh Vũ cưỡi ngựa, nét trẻ con trên người trước kia đã trở nên thành thục, tuấn mỹ, sau lưng là một cỗ xe ngựa xa hoa và hàng dài quân sĩ nhìn không thấy điểm cuối.
Đám người Thiệu gia tựa như chờ không nổi nữa, đều đứng trước cửa chờ Thiệu Kinh Vũ quay về, nhưng cuối cùng khi người đã quay về, còn chưa kịp nói vài câu vui mừng, Thiệu Kinh Vũ đã vội vàng hạ lệnh cho người vào thái y viện trong cung mời ngự y, sau đó cả đám người mở mắt trừng trừng nhìn Thiệu Kinh Vũ cẩn thận từng ly từng tí bế một người trong xe ngựa ra.
Cả nhà từ già đến trẻ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn gọi Vân Hiểu luôn ở bên cạnh Thiệu Kinh Vũ tới hỏi chuyện: “Người Kinh Vũ bế... là ai?”
“À.” Vân Hiểu nhất thời không biết nên nói thế nào, khi hắn ta biết Nhan Nhất Minh là nữ tử cũng kinh ngạc đến há hốc mồm, sau đó nhanh chóng tiếp nhận sự thật này chỉ là bây giờ trong mắt tất cả mọi người Nghị Dũng Hầu đã chết trận, vậy nên thân phận bây giờ của Nhan Nhất Minh...
“Tướng quân nói đó là phu nhân chưa vào cửa của ngài ấy.”
Nữ tử theo bên cạnh Thiệu phu nhân vốn còn đang cười tươi như hoa đột nhiên liền thay đổi sắc mặt.