Trong mắt Thiệu Kinh Vũ, Thiệu phu nhân chính là một mẫu thân tốt đến mức chọn không ra tật xấu. Vừa ôn nhu hiền lành lại vừa lương thiện am hiểu lòng người. Cho dù là đối xử với hai lão Thiệu của Thiệu gia hay đám nhỏ trong Thiệu phủ, Thiệu Kinh Vũ chưa bao giờ thấy mẫu thân mình từng có gì bất công.
Cũng vì thế nên dù Thiệu Kinh Vũ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng quay qua quay lại đã ném ra sau đầu. Cũng vì Thiệu phu nhân từng nhắc trước mặt hắn rất nhiều rằng Nhan Nhất Minh là một cô nương tốt.
Lúc này, Thiệu Kinh Vũ lòng tràn đầy vui mừng nói với Thiệu phu nhân, hắn muốn chọn một ngày tốt ngày tốt cưới Nhan Nhất Minh vào cửa. Thiệu phu nhân trước nay bình chân như vại nghe vậy cũng thoáng thay đổi nét mặt.
Thiệu Kinh Vũ nhìn rõ sự chần chờ của mẫu thân, thuận miệng hỏi mẫu thân làm sao vậy. Thiệu phu nhân cầm khăn che miệng cười nhạt một tiếng: “Không sao, chỉ là dạo này thân thể không tốt lắm thôi.”
Dứt lời bà ta vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Nhan Nhất Minh ngồi xuống nói tiếp: “Nghiêm cô nương vẫn quá suy yếu, dù sao mang bệnh gả người cũng là điềm xấu, chờ điều dưỡng thêm vài ngày hẵng nói cũng không muộn. Hiện giờ con không phải chỉ là tiểu thiếu gia trong phủ mà là Tướng quân được Bệ hạ ủy thác trọng trách, việc hôn nhân của con sao có thể qua loa quyết định như vậy được. Chờ ta thương lượng với tổ mẫu của con, sau đó tiến cung gặp Quý phi nương nương rồi mới có thể chọn ra một ngày lành.”
“Có thể nhờ cô mẫu xin Bệ hạ ban hôn thì không thể tốt hơn.” Thiệu Kinh Vũ trầm tư nói: “A Minh lẻ loi một mình không có chỗ dựa, nếu có thể khiến Bệ hạ thân phong thì cũng không sợ sau này bị người coi khinh.”
Thiệu phu nhân kìm nén tức giận, duy trì nụ cười như trước, mãi tới khi tiễn bước Thiệu Kinh Vũ đi khuất mới hoàn toàn trở mặt.
Bà ta không ngờ nhi tử của mình còn có ý này. Cũng chỉ là một tiện nhân có người sinh không có người dưỡng, nàng ta có tài đức gì khiến nhi tử làm đến mức này!
Bệ hạ thân phong? Bằng nàng cũng xứng chắc?
Trước Thiệu Kinh Vũ, Thiệu gia có thể đứng vững vị trí trung lập ở Kinh Thành này đều dựa vào Thiệu thái sư đã qua bảy mươi và Quý phi trong cung. Thiệu lão gia, cũng chính là phu quân của bà ta không có năng lực làm quan, đến bây giờ vẫn chỉ là kẻ tầm thường không chí tiến thủ. Nhà mẹ đẻ Thiệu phu nhân cũng không tính là hiển hách, so với Thiệu gia thì càng chẳng là cái gì cả. Nếu không phải bà ta chịu thương chịu khó, vất vả lấy lòng cha mẹ chồng nhiều năm như vậy thì giờ này bà ta cũng không thể đứng vững địa vị trong phủ.
Mà Thiệu Kinh Vũ là niềm vui ngoài ý muốn ông trời ban cho bà ta.
Nhi tử của bà ta sẽ làm quan to, cưới thê tử tôn quý nhất chứ không phải chôn vùi cả đời cho một nữ tử đê tiện mồ côi.
Thiệu phu nhân không ngờ Thiệu Kinh Vũ còn có ý nghĩ muốn xin Bệ hạ ban hôn.
Hiện giờ Kinh Vũ chiến công hiển hách, sau trận đại chiến này Bệ hạ vẫn chưa luận công phong thưởng. Vậy nên chỉ cần Thiệu Kinh Vũ mở miệng, có lẽ Bệ hạ rất có khả năng đồng ý. Nếu Bệ hạ thật sự đồng ý, nể tình Kinh Vũ, nói không chừng Bệ hạ còn giúp Nhan Nhất Minh đề cao thân phận, đến lúc đó dù bà ta muốn phản đối cũng không kịp.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Thiệu phu nhân tạm thời trấn an Thiệu Kinh Vũ, tiếp đó tìm cơ hội vào cung gặp Quý phi. Bà ta đi rất cẩn thận, bí mật. Thậm chí cho người giấu diếm Thiệu Kinh Vũ.
Nhan Nhất Minh nghe Quả Táo nhiều chuyện báo cáo lại thì thản nhiên bình luận, nói vị Thiệu phu nhân này đúng là ‘xuyên qua ngàn bụi hoa mà không dính một phiến lá’. Không cần biết gặp chuyện gì cũng có thể mượn tay bà ta, nàng cũng nhân tiện nghĩ cách giúp bản thân ra khỏi Thiệu trạch.
Cho dù Thiệu Kinh Vũ sẽ vì vậy mà ghi hận Thiệu phu nhân, ghi hận Quý phi hoặc Hoàng đế chăng nữa cũng sẽ không nghĩ tới trên đầu nàng.
Quả Táo nói ngày ấy Thiệu Kinh Vũ đã nhờ Thiệu phu nhân thỉnh Bệ hạ ban hôn. Nếu Thiệu phu nhân muốn ngăn cản việc này thì chắc hẳn phải tiên hạ thủ vi cường.
Lúc này Quý phi cũng hiểu được vinh nhục của bản thân trói chặt với Thiệu Kinh Vũ. Có thể tìm cho Thiệu Kinh Vũ một nhà ngoại bề thế thì cũng là trăm lợi không một hại cho bà ta. Bà ta lấy danh suy nghĩ cho chất nhi, thỉnh Bệ hạ giúp Thiệu Kinh Vũ chọn một việc hôn nhân tốt. Nếu Thiệu Kinh Vũ đồng ý chính là vẹn cả đôi đàng, nếu không đồng ý sẽ chọc cho Bệ hạ không vui, đương nhiên cũng không thể đề nghị Bệ hạ ban hôn nữa.
Một chiêu này của Thiệu phu nhân dù thành hay bại đều là kết quả mà nàng muốn thấy. Nếu là kết quả đầu tiên đương nhiên là tốt nhất, nếu là kết quả thứ hai cũng xem như đánh mất ý niệm trong đầu Thiệu Kinh Vũ, cũng cho nàng thời gian chuẩn bị.
Hiện giờ độ thiện cảm của Thiệu Kinh Vũ vẫn luôn duy trì trăm phần trăm, lúc trước hắn lại từng mang nợ Nhan Nhất Minh, vậy nên dù thế nào cũng sẽ không đồng ý Hoàng đế ban hôn, kết quả nhất định là loại thứ hai.
Đến lúc ấy, Thiệu phu nhân chắc chắn xem nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Nhưng như vậy nàng càng vui.
Mọi chuyện tiếp đó diễn ra đúng như Nhan Nhất Minh đoán trước, nếu nói có gì không giống với thì chỉ là Hoàng đế quá yêu thích Thiệu Kinh Vũ, muốn gả công chúa bên người cho hắn. Quý phi lại càng muốn mượn sức thế gia khác, vậy nên không vừa ý với công chúa trong cung.
Hoàng đế và Quý phi không cùng ý kiến, cuối cùng không ngờ lại là Thái tử Nam Cung Huyền, vì áy này lúc trước phụ Giản Ngọc Nhi nên lại kéo nàng ta vào.
Quý phi có vẻ rất xem trọng Giản gia, thêm Thái tử còn nói vun vào nữa. Cuối cùng đến Hoàng đế cũng cảm thấy không tồi. Đáng tiếc, Nam Cung Huyền có lòng tốt lại làm thành chuyện xấu.
Sau buổi chầu, Hoàng đế giữ vài thần tử đắc lực lại, bao gồm Thiệu thái sư, Giản thừa tướng, Thiệu Kinh Vũ và mấy người khác. Hoàng đế sơ lược vài chuyện triều chính, sau đó bất ngờ nhắc đến Thiệu Kinh Vũ cũng tới tuổi thành thân rồi.
Đôi mày anh tuấn của Thiệu Kinh Vũ khẽ cau lại, phát hiện ra điều không ổn. Quả nhiên là thế, câu tiếp theo Hoàng đế đã nói trưởng nữ trong nhà Giản ái khanh cũng đến tuổi thích hợp thành thân, còn nghe nói hai đứa nhỏ là thanh mai trúc mã với nhau, không bằng trẫm làm chủ đi.
Giản thừa tướng đã sớm thương lượng với Thái tử, đương nhiên là biết chuyện. Thiệu thái sư nhớ tới nữ tử trong phủ, cũng không nói gì. Thiệu Kinh Vũ nhíu mày, ánh mắt đảo qua các vị đại thần trong điện, vung vạt áo quỳ xuống đất thỉnh tội.
Mí mắt Thiệu thái sư giật mạnh, Giản thừa tướng cũng không ngờ Thiệu Kinh Vũ lại dám không màng ý tốt của Bệ hạ, mọi người đều sửng sốt không thôi. Người làm mai đầu tiên, cũng chính là Thái tử chỉ có thể đứng ra hỏi: “Tướng quân có ý gì đây?”
“Bệ hạ ban thưởng long ân, thần cảm động đến rơi nước mắt. Chỉ là trong lòng thần đã có người muốn kết hôn, không dám lầm lỡ Giản tiểu thư.”
Giản thừa tướng mặt mày sa sầm, Nam Cung Huyền kinh ngạc nhướng mắt, còn Hoàng đế lại hứng thú cười nói: “Thì ra trẫm thiếu chút nữa đã chia cắt đôi uyên ương rồi.”
Mọi người đều nở nụ cười, Thái tử cũng cười hỏi hắn là tiểu thư nhà ai.
Hỏi xong, còn không chờ Thiệu Kinh Vũ trả lời, Thiệu thái sư đã lộ vẻ lúng túng nói: “Bệ hạ hiểu lầm rồi, là một nữ tử mồ côi mà đứa nhỏ này mang về khi hồi kinh. Không phải là tiểu...”
Lần trước Nhan Nhất Minh tới quý phủ ra mắt, thái độ của Thiệu thái sư không phải như bây giờ. Thiệu Kinh Vũ uất giận nói: “Bẩm Bệ hạ, trên đường thần hồi kinh gặp phải ám sát. Là nàng đã cứu thần một mạng. Cả gia đình nàng chịu quân Mông sát hại, chỉ dư lại mình nàng. Thần mang nàng về kinh chữa thương, định chờ nàng khỏi hẳn sẽ cưới nàng làm thê tử.”
Thì ra là thế, Hoàng đế gật đầu tán thưởng: “Ái khanh hữu tình trọng nghĩa là tốt. Nhưng dù sao thân phận nàng cũng hèn mọn, cưới làm thϊếp được rồi. Trẫm lại giúp ngươi tìm một mối hôn nhân tốt, tránh cho bôi nhọ thân phận của ngươi.”
Người sáng suốt đều nhìn ra Hoàng đế cho Thiệu Kinh Vũ bậc thang để bước xuống, nhưng Thiệu Kinh Vũ vẫn kiên trì, nhất định không đồng ý.
Vốn là một phen ý tốt, không ngờ lại biến thành tình trạng này. Hoàng đế mất hứng phất tay áo, nói “thôi” một tiếng, ý bảo bọn họ lui ra.
Rõ ràng Hoàng đế có phần tức giận, Thiệu Kinh Vũ ngàn lần không dám nhắc chuyện Nhan Nhất Minh lúc này, chỉ hận không sớm nói với Bệ hạ mới dẫn tới cục diện khó xử lúc này.
Nhan Nhất Minh ngồi trong phủ nghe Quả Táo tường thuật trực tiếp hiện trường: “Cái chân heo Nam Cung Huyền này lại làm chuyện ngu ngốc rồi!”
“Hoàng đế tức giận!”
“Ôi trời, Thiệu Kinh Vũ trực tiếp cứng đối cứng, mặt Giản thừa tướng đen sì rồi này...”
Trong điện ngoại trừ người của Giản gia và Thiệu gia thì còn có các đại thần khác nữa. Thiệu Kinh Vũ từ chối dứt khoát như thế, cho dù là Giản thừa tướng hay người không hay biết gì là Giản Ngọc Nhi đều bẽ mặt một phen.
Giản thừa tướng vẫn không chịu buông tha cho chiến tướng đắc lực Thiệu Kinh Vũ này. Không màng ý nguyện của phu nhân và nữ nhi mà thương lượng hợp tác với kẻ vô ơn bạc nghĩa Nam Cung Huyền. Giờ nhận lại kết cục như vậy cũng là đáng đời.
Còn Nhan Nhất Minh làm bộ như cái gì cũng không biết, khi thấy Thiệu Kinh Vũ hiếm khi lộ ra bộ dáng thất hồn lạc phách thì hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thiệu Kinh Vũ nhìn đôi mắt trong suốt thanh thuần của nữ tử trước mặt, lại chợt nhớ tới giọng điệu khinh miệt của tổ phụ. Cảm giác xấu hổ lan tràn toàn thân, bỏng cháy làm hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Nhan Nhất Minh thêm nữa.
Hắn từng cam đoan với Nhan Nhất Minh, chỉ cần là hắn thích thì người nhà của hắn nhất định cũng sẽ thích.
Đây là nữ tử hắn yêu thương, là Nhan Nhất Minh độc nhất vô nhị, hoàn toàn không giống các nữ tử khác. Nhưng giờ Thiệu Kinh Vũ mới nhận ra, dù trong mắt hắn Nhan Nhất Minh có lóa mắt đến đâu, trong ánh mắt của người khác đều không phải như vậy.
Bởi vì chính hắn đã hủy diệt toàn bộ ánh sáng của nàng, hủy diệt sạch sẽ.
Mọi chuyện không nên là như thế này. Thiệu Kinh Vũ mờ mịt nghĩ. Hắn lắc đầu, nở một nụ cười. Hắn không muốn mang chuyện Bệ hạ ban hôn nói cho Nhan Nhất Minh phiền lòng.
Hắn càng không muốn để nàng biết thật ra tổ phụ cũng không vì lời nói dối của hắn mà xem trọng nàng vài phần.
Nhưng kết quả luôn không như mong muốn, Thiệu Kinh Vũ càng thấp thỏm, càng hoảng loạn thì nguy cơ bại lộ sự thật lại càng nhanh.
Việc Thiệu Kinh Vũ vì Nhan Nhất Minh từ chối Hoàng đế ban hôn chưa tới một ngày đã truyền khắp phủ, từ chủ tử cho tới nô tài đều nghe nói.
Các chủ tử đương nhiên khó hiểu vì sao Thiệu Kinh Vũ khăng khăng một mực như vậy, lại cảm thấy không đáng giá thay cho hắn, nói hắn làm chuyện ngu xuẩn, đánh mất một mối hôn sự tốt. Ánh mắt đám hạ nhân nhìn Nhan Nhất Minh thì càng thêm tìm tòi đánh giá, đám nha hoàn có chút tướng mạo lại âm thầm suy tính gì trong lòng.
Sau hôm ấy trở về, Thiệu Kinh Vũ nói chuyện với Thiệu thái sư thật lâu, cuối cùng hai người tan rã trong không vui.
Dù Thiệu thái sư là tổ phụ ruột của Thiệu Kinh Vũ chăng nữa, hắn cũng không thể nói ra thân phận thực sự của Nhan Nhất Minh cho ông nghe. Dù sao thêm một người biết là nhiều một phần nguy hiểm.
Thiệu thái sư nói hắn bị nữ tử mê hoặc đầu óc rồi, nói thiên kim tiểu thư phủ thừa tướng chẳng lẽ còn kém Nhan Nhất Minh hay sao, nói không chừng nàng chính là cố ý ăn vạ hắn, chỉ có hắn bị nàng quyến rũ cho không hay biết gì.
Trong cơn giận dữ, Thiệu Kinh Vũ vung nắm tay nện thẳng vào bình phong khắc hoa trong tầm tay. Một tiếng “rầm” vang lên, sách vở rơi khắp sàn nhà. Thiệu thái sư khϊếp sợ nhìn tôn tử đã trưởng thành trước mặt, giận hắn không biết cố gắng, đuổi người ra cửa.
Chỉ trong một đêm, mọi người trong Thiệu phủ cứ như biến thành người khác hẳn. Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, thậm chí ngay cả mẫu thân luôn miệng khen Nhan Nhất Minh tốt cũng trở nên lưỡng lự không thôi.
Thiệu phu nhân chậm rãi uống trà: “Tuy mẫu thân có nói thích A Minh. Nhưng nếu tổ phụ, tổ mẫu của con không đồng ý thì mẫu thân cũng không còn cách nào.” Bà ta đánh giá vẻ đấu tranh của nhi tử, chần chừ nói thêm: “Dù sao thân phận A Minh cũng thấp kém, cho dù nàng ngồi được lên vị trí Tướng quân phu nhân thì cũng ngồi không vững được. Nhi tử, nếu con thích thì nạp nàng làm thϊếp cũng không sao...”
“Không có chuyện đó đâu!” Thiệu Kinh Vũ quả quyết phủ nhận.
Sao nàng lại không làm được Tướng quân phu nhân chứ, đến cả Tướng quân nàng còn làm được.
Thiệu phu nhân lại một lần bị Thiệu Kinh Vũ quyết đoán cắt ngang, một chút do dự cuối cùng trong lòng cũng biến mất sạch sẽ. Sau khi tiễn nhi tử đi, bà ta sai người gọi nha hoàn mặt tròn bên cạnh Nhan Nhất Minh về trong viện.
Lúc này cơ thể Nhan Nhất Minh đã dần tốt lên, thuốc uống mỗi ngày đều là chút thuốc bổ mà thôi. Nhưng Nhan Nhất Minh ngại đắng, phần lớn đều để Quả Táo làm thủ thuật che mắt, toàn bộ đều đổ vào dòng suối bên ngoài.
Bình thường nha đầu Đồng Bảo này đều buông chén thuốc xuống là lui ra ngoài, hôm nay lại khác thường đợi thêm chốc lát, Nhan Nhất Minh đã mẫn cảm nhận ra điều không ổn, giương mắt ý bảo ngươi còn đứng làm cái gì. Đồng Bảo thấy vậy mới vội vàng lui ra.
Quả Táo dạo một vòng, trở về nói: “Nha đầu kia còn đang ghé vào cửa sổ xem trộm kìa.”
Có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện xấu, vừa hưng phấn lại bất an, trăm ngàn chỗ hở. Nhan Nhất Minh cười khẽ, như mọi khi giao cho Quả Táo xử lý. Không lâu sau, Đồng Bảo tiến vào thu bát, Thiệu Kinh Vũ cũng vừa khéo từ bên ngoài tiến vào, thấy chén thuốc thì thuận miệng hỏi một câu: “Vừa uống thuốc sao?”
“Phải.” Nhan Nhất Minh đáp lời, liếc thấy Đồng Bảo chưa đi liền bổ sung một câu: “Không biết có phải thái y lại đổi phương thuốc không. Vị thuốc hôm nay không quá giống mọi khi.”
Ánh mắt Đồng Bảo lóe lên, nhỏ giọng nói là thái y đổi mấy vị dược.
Thiệu Kinh Vũ không cảm thấy có gì khác thường. Thái y là do mẫu thân đích thân mời tới, nha hoàn này cũng là mẫu thân phái tới, hắn đương nhiên yên tâm. Thiệu Kinh Vũ ý bảo Đồng Bảo đi xuống, sau đó nói: “Tần thái úy bệnh nặng, Bệ hạ mệnh cho ta tạm thay chức Thái úy, quản lý công việc hành chính quân sự hàng ngày. Mấy ngày này ta sẽ rất bận, không thể thường xuyên ở cạnh nàng được.”
“Bệ hạ tín nhiệm chàng là chuyện tốt!” Nhan Nhất Minh rất hiểu chuyện: “Ta cũng không cần người ở bên cạnh.”
Thiệu Kinh Vũ đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy. Hắn chỉ sợ nàng nhàm chán, cũng sợ nàng ra ngoài nghe được tin đồn gì không hay, khó chịu trong lòng. Đồng thời hắn còn lo lắng khi mình không ở đây, phụ thân sẽ làm ra hành động gì lỗ mãng.
Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ lệnh cho Vân Hiểu tới đây trông chừng. Vân Hiểu từ nhỏ lớn lên ở Thiệu phủ, ngay cả các tiểu thư đều vô cùng thân quen với hắn. Vậy nên hắn có thể tự do ra vào hậu uyển.
Vân Hiểu còn không hiểu ra sao, nói nữ tử cường hãn như Nhan Nhất Minh cần hắn ta bảo vệ làm gì. Nhưng dọc đường đi tới đều nghe được mấy người đàm luận về Nhan Nhất Minh. Chỉ là mấy nha hoàn nhưng khi nhắc đến Nhan Nhất Minh lại tràn đầy vẻ xem thường.
Vân Hiểu chợt nổi giận, không thể nhịn được nữa chỉ vào nha hoàn kia mắng to, nói nàng ta là cái thá gì mà dám nói xấu Nhan Nhất Minh.
Nha hoàn kia giật thót. Vân Hiểu ở quý phủ cũng xem như nửa thiếu gia, các nàng không dám nhiều lời, chỉ có thể bĩu môi chạy đi, vừa chạy vừa lầm bầm mắng thêm mấy câu. Đúng là hồ ly tinh, ngay cả Vân thiếu gia cũng che chở nàng ta như thế.
Vân Hiểu thở phì phì đi về phía nơi ở của Nhan Nhất Minh, thấy Nhan Nhất Minh khoác một chiếc áo choàng ngẩn người nhìn cành cây trụi lủi.
Vân Hiểu lắc tay trước mắt nàng: “Nhìn cái gì mà ngẩn ngơ thế?”
“Mùa đông sắp tới rồi.” Nhan Nhất Minh nói: “Năm nay Kim Lăng sẽ nghênh đón một trận tuyết sớm.”
“Lại còn thần thần bí bí.” Vân Hiểu nghe không hiểu, nhìn Nhan Nhất Minh điềm tĩnh trước mặt lại nghĩ tới lời bọn nha hoàn vừa nói. Hắn ta bất chợt hỏi nàng: “Nhất Minh, Tướng quân giấu diếm toàn bộ. Ngươi... rốt cuộc ngươi có trách ngài ấy không?”
Nhan Nhất Minh nghiêng qua nhìn hắn ta, thản nhiên đáp: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Xem ra vẫn trách ngài ấy rồi.” Vân Hiểu nói: “Thật ra ta cũng cảm thấy chuyện này làm vậy không đúng. Cho dù Bệ hạ giận ngươi tội khi quân, nhưng công tội cùng nhau vẫn tốt hơn không có gì cả. Việc gì phải làm đến tình trạng này.”
Không phải Thiệu Kinh Vũ không hiểu đạo lý này, mà là vì hắn quá hiểu. Vân Hiểu có thể nói ra thoải mái như vậy là vì hắn ta không hiểu được dụng ý thật sự của Thiệu Kinh Vũ.
Từng ngày trôi qua, Thiệu Kinh Vũ càng ngày càng bận rộn, dần dà Vân Hiểu cũng càng chăm tới hơn. Nhan Nhất Minh không nghe ngóng những người khác trong phủ nói cái gì. Mãi đến một ngày rốt cuộc Thiệu Kinh Vũ có chút thời gian nhàn rỗi, vội vàng chạy về phủ. Nàng bèn đứng ở cửa chờ cho Thiệu Kinh Vũ một niềm vui bất ngờ.
Tuy nói là do Quả Táo báo tin từ trước, nhưng cuộc gặp gỡ tình cờ này vẫn làm cho Thiệu Kinh Vũ vui vẻ vô cùng. Hai người sóng vai trở về, đi tới cửa viện thì nghe thấy tiếng bàn tán rành rọt của Đồng Bảo và vài nha hoàn khác trong phòng.
“Đến nàng ta còn có thể leo lên Tướng quân làm Tướng quân phu nhân, chúng ta ít ra có tên có họ, chẳng lẽ còn không bằng nàng ta hay sao?”
“Bằng dáng vẻ của ngươi ấy à? Tuy thân phận người ta không ra gì, nhưng ít nhất vẫn là mỹ nhân nha.”
Dứt lời, mọi người trong phòng cười lên khanh khách. Mặt Thiệu Kinh Vũ xanh mét, lại bị Nhan Nhất Minh giữ chặt không cho động đậy.
Thiệu Kinh Vũ nhìn Nhan Nhất Minh, thấy vẻ mặt nàng hờ hững không bận tâm, trong lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ chưa từng có.
Mấy người càng nói càng quá đáng, thậm chí nói không biết có phải lúc trước Nhan Nhất Minh theo quân doanh dùng thủ đoạn gì dụ dỗ không, ngay cả Vân thiếu gia cũng tốt với nàng như vậy, nói không chừng...
Thiệu Kinh Vũ không thể nhịn được nữa, một cước đá văng cửa. Đám nha hoàn đang cười nghiêng ngả trong phòng đồng loạt quay đầu lại, thấy Nhan Nhất Minh thờ ơ đứng một bên cùng Thiệu Kinh Vũ đã không nhịn được sát ý thì giật mình, quỳ bò cả một phòng.
Thiệu Kinh Vũ giận vô cùng, lại vì có Nhan Nhất Minh bên người nên ngay cả tức giận cũng có vẻ không an lòng.
Nhan Nhất Minh lạnh nhạt nhìn một vòng mấy người, cuối cùng ánh mắt phức tạp dừng trên mặt Thiệu Kinh Vũ, có thất vọng, cũng có lạnh lùng, có lửa giận bị đè nén, thiêu cho Thiệu Kinh Vũ cháy sạch không còn chỗ nào trốn chạy.
Nhan Nhất Minh không nói một lời, xoay người rời đi. Rõ ràng hôm ấy mặt trời lên cao, Thiệu Kinh Vũ lại chật vật như vừa bị người vớt ở trong nước ra vậy.
Thiệu Kinh Vũ không lưu tình chút nào, mấy nha hoàn bị ấn trên ghế gỗ đánh mấy chục trượng, lúc người Thiệu phu nhân sai tới ngăn chặn thì đều đã tắt thở rồi.
Thiệu phu nhân sợ đến mức hít sâu một hơi khí lạnh, hình ảnh máu thịt be bét quanh quẩn làm đầu bà ta choáng váng không thôi. Bà ta được nha hoàn bên người đỡ, lớn tiếng hỏi hắn tại sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Bọn họ có chết vẫn chưa hết tội.” Ánh mắt Thiệu Kinh Vũ cực kỳ lạnh lùng, sát khí thấm nhuần từ sa trường mang về ập thẳng vào mặt. Ngay cả Thiệu phu nhân cũng chỉ có thể lùi lại hai bước.
Lúc này bà ta mới phát hiện ra, nhi tử đã không còn là dáng vẻ mà bà ta quen thuộc nữa.
Chẳng qua chỉ là vài nha hoàn mà thôi, Thiệu phu nhân cắn răng an ủi bản thân, không thể vì mấy nha hoàn mà nổi giận với nhi tử được. Nhưng món nợ này bà ta phải tính lên đầu Nhan Nhất Minh.
Thiệu phu nhân quay đầu muốn giải thích với Thiệu Kinh Vũ điều gì đó, nhưng đáng tiếc hắn đã sải bước nhanh chóng đi tìm Nhan Nhất Minh rồi.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, sau ngày hôm nay, có thứ gì đó giữa bọn họ đã hoàn toàn không thể tìm về được nữa.