Mặc dù ban đầu khi đưa ra quyết định này cũng rất gian nan, nhưng cũng không thể nào khó khăn như giờ phút này.
Thiệu Kinh Vũ không sợ trưởng bối trong nhà trách mắng, nhưng bây giờ khi đối diện với ánh mắt của Nhan Nhất Minh, hắn lại không biết phải mở miệng thế nào.
Cũng giống như khi đó Nam Cung Diệp nói, cho dù trong lòng có thuyết phục chính mình làm thế là vì tốt cho Nhan Nhất Minh hay thế nào đi nữa, nhưng bởi vì một chút ích kỷ trong lòng nên cả người đều tràn ngập trong nỗi áy náy và giày vò trước nay chưa từng có.
Ban đầu Vân Hiểu nói với hắn có gì đâu mà không giải thích được, Nhất Minh bị thương thành như thế ai biết nàng ấy có thật sự có thể sống được hay không, vậy nên mới có tờ sớ kia, ai ngờ rằng sau nhiều ngày như vậy cuối cùng Nhan Nhất Minh lại tỉnh lại.
Nghe có vẻ rất có đạo lý, nhưng Thiệu Kinh Vũ không muốn dùng lý do đó để lấy lệ với nàng, hắn nhìn Nhan Nhất Minh chăm chú, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Nhất Minh, nếu sau này có người bên ngoài bên cạnh, không được nhắc tới chuyện nàng đã từng mang binh đánh giặc nữa.”
“Tại sao chứ?” Nhan Nhất Minh giật mình ngẩng đầu lên.
“Bởi vì bây giờ trong mắt người đời, Nhan giáo úy đã chết rồi.” Thiệu Kinh Vũ thẳng thừng nói: “Ta mang nàng về Thiệu phủ, đã qua một thời gian rất lâu rồi, bây giờ tất cả mọi người đều biết ta mang một nữ tử về nhà.”
Nhan Nhất Minh đờ đẫn nhìn mặt Thiệu Kinh Vũ, dường như vì quá khϊếp sợ nên trong lúc nhất thời không hiểu lời của Thiệu Kinh Vũ là có ý gì: “Nhưng ta vẫn còn sống mà, tại sai phải nói ta đã chết rồi? Hơn nữa Tướng quân, ngài... vì sao lại phải mang ta về Thiệu phủ?”
“Bởi vì nàng là nữ tử, Nhất Minh, nữ tử không được tòng quân, nếu bị Bệ hạ phát hiện sẽ bị kết tội khi quân.”
Nhan Nhất Minh im lặng một lát rồi lẩm bẩm nói: “Ta có thể không để người khác biết.”
“Nàng giấu được nhất thời nhưng không thể nào giấu được cả đời, Nhất Minh, nàng phải nhớ rằng nàng không phải nam tử.” Thiệu Kinh Vũ nói: “Nàng nhìn xem, toàn thân nàng đều là vết thương, trên đời này có nữ tử nào có cơ thể chằng chịt vết thương như thế này sao? Nàng vẫn luôn nói nàng không đau, lẽ nào nàng thật sự không đau sao?”
Thiệu Kinh Vũ nắm bàn tay vì quá kích động mà vùng vẫy lung tung của nàng bỏ lại vào trong chăn, hắn nói tiếp: “Khi đó ta hỏi nàng sau khi kết thúc trận chiến nàng có đồng ý về nhà cùng ta không, lúc đó nàng đã đồng ý rồi, vậy nên bây giờ ta dẫn nàng về, nhưng mà điều quan trọng nhất là vì ta muốn mang nàng về.”
Thiệu Kinh Vũ nói: “Nhất Minh, ta muốn cưới nàng làm thê tử.”
Trong phòng rất im lặng, im lặng đến mức hai người có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau, Nhan Nhất Minh nhấp miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được mất từ.
Thật lâu sau nàng chợt ôm ngực, giọng nói đầy run rẩy, nói: “Ngươi điên rồi.”
“Ta không điên, ta chỉ là muốn cưới nàng mà thôi.” Thiệu Kinh Vũ nói: “Khi đó ta nghĩ rằng nàng là nam tử, đã rất nhiều lần ta từng hoài nghi mình có phải đoạn tụ hay không. Nhưng thật tốt, sau đó lại phát hiện ra mình chỉ đối với nàng mới như vậy mà thôi, khi biết nàng là nữ tử ta thật sự đã rất vui mừng.”
Nhan Nhất Minh quay đầu, đột nhiên nói: “Ta nói ta...”
“Nàng từng nói nàng sẽ không cưới vợ, bởi vì nàng là nữ tử nên không thể nào lấy vợ, nhưng mà nàng có thể gả cho ta.”
Thiệu Kinh Vũ nhìn nàng, cảm giác tội lỗi như ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt lồng ngực hắn, khiến hắn không dám nghĩ nhiều nữa, dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: “Cơ thể của nàng đã không thể bị thương thêm lần nào nữa, nếu sau này lại có chiến sự, cho dù nàng muốn đi ta cũng sẽ không đồng ý để nàng đi. Nàng nói nàng có thể không để cho người khác biết, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là nữ tử, nếu hiện giờ chiến công hiển hách nhất định sẽ có rất nhiều thế gia tới cầu thân, thậm chí Bệ hạ cũng sẽ tự mình ban hôn, đến lúc đó nàng phải từ chối thế nào đây? Giấy không gói được lửa, rồi cũng sẽ có một ngày nàng bị phát hiện, mà một khi bị phát hiện thì sẽ phải chịu tội khi quân.”
Quả Táo cho hắn một tràng pháo tay, nói rất có đạo lý.
Nhan Nhất Minh làm như không nghe thấy âm thanh của Quả Táo, một lúc lâu sau nàng mới nói: “Trong nhà ta không có người thân, chỉ lẻ loi một mình, nếu Bệ hạ muốn định tội, vậy dâng cái mạng này cho Bệ hạ là được rồi.”
“Không có người thân nhưng nàng vẫn còn bạn bè, chiến hữu, bọn họ đều rất quan tâm tới nàng, ta cũng vậy.” Thiệu Kinh Vũ nói. Hắn nhìn vào đôi mắt vẫn sáng trong của Nhan Nhất Minh rồi đột nhiên vén vạt áo quỳ một gối xuống nền đất, Nhan Nhất Minh kinh ngạc nhảy dựng lên, nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Nói nhiều hơn nữa cũng đều là lấy cớ.” Thiệu Kinh Vũ từ tốn mở miệng: “Ban đầu, khi viết sớ dâng Bệ hạ ta cũng đã từng lo lắng nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại, hoặc sẽ bị thương tiếp, thậm chí sẽ bị Bệ hạ trách tội, nhưng cũng đã từng lo lắng nếu nàng tình nguyện che giấu thân phận cả đời hoặc vì để che giấu thân phận mà rời khỏi Kinh Thành thì ta nên làm thế nào.”
Lúc đó Nhan Nhất Minh hôn mê không tỉnh, Thiệu Kinh Vũ đã từng tự thuyết phục mình rằng vởi vì Nhan Nhất Minh hôn mê nên mới không cách nào hỏi ý kiến của nàng, nhưng thật ra hắn lại thấy vô cùng may mắn vì khi đó Nhan Nhất Minh chưa từng tỉnh lại.
Cho dù Nhan Nhất Minh có thể xả thân cứu hắn, nhưng hắn vẫn không dám chắc chắn tình cảm của Nhan Nhất Minh dành cho hắn có giống với tình cảm hắn dành cho nàng hay không.
Hắn ích kỷ lựa chọn kết thúc ván cá cược này mà không để cho Nhan Nhất Minh có thời gian lựa chọn, đợi đến khi Nhan Nhất Minh tỉnh lại chỉ có thể đối mặt với cục diện thế này..
Nàng chỉ còn lại mình hắn.
Bây giờ Thiệu Kinh Vũ đang khuỵu gối quỳ trước mặt Nhan Nhất Minh, hắn nói thẳng hết tất cả mọi chuyện ra, Nhan Nhất Minh nhìn nam nhân trước mắt, lần đầu tiên cảm thấy bốn dãy số liệu bên phía hệ thống có sai lầm.
Nếu so về chỉ số EQ thì Giản Ngọc Diễn là người có chỉ số EQ cao nhất, nhưng rõ ràng đẳng cấp của Thiệu Kinh Vũ không hề thua kém Giản Ngọc Diễn chút nào, thậm chí còn cao hơn một chút, dù sao thì khi công lược Giản Ngọc Diễn nàng cũng là là người nắm giữ thế chủ đạo, mà bây giờ Thiệu Kinh Vũ lại chiếm quyền chủ động.
Nói hắn từng bước chặt đứt toàn bộ không gian lựa chọn của nàng cũng không nói quá, thẳng thắn nói rõ mọi khúc mắc khiến người ta không biết nên trách hắn thế nào mới phải.
Che giấu tất cả là vì không muốn nàng bị thương, muốn nàng sống thật tốt, ích kỷ mang nàng quay về chỉ là vì muốn nàng ở bên cạnh hắ, dựa dẫm vào hắn.
Nếu nàng thật sự có tình cảm với hắn thì thật sự khó lòng cưỡng lại một loạt hành động này của hắn.
Nhan Nhất Minh đã sớm biết một Tướng quân bách chiến bách thắng như hắn sao có thể là một người đơn giản chỉ biết đọc binh thư đánh trận. Hắn tâm tư thâm trầm, hành động quyết đoán, cho dù là chiến tranh hay những phương diện khác, Thiệu Kinh Vũ tuyệt đối sẽ không bại bởi kẻ nào.
Trước kia Quả Táo đã nói trong nội dung vở kịch gốc, Thiệu Kinh Vũ đứng về phe Giản Ngọc Diễn giúp hắn ta phục quốc, cho dù cuối cùng loại bỏ được Nam Cung Huyền nhưng vị trí đó cuối cùng có thuộc về Giản Ngọc Diễn hay không vẫn còn là một ẩn số.
Nhan Nhất Minh hơi tò mò rốt cuộc Giản Ngọc Nhi khuyên bảo thế nào mới có thể khiến cho Thiệu Kinh Vũ từ bỏ việc giúp Giản Ngọc Diễn phục quốc. Nếu cuối cùng vẫn là Nam Cung Huyền đăng cơ, vậy Giản Ngọc Diễn sẽ rơi vào kết cục thế nào? Quả Táo lại kiên quyết không tiết lộ chút gì về chuyện này, còn đắc ý nói với nàng cuối cùng cũng sẽ có một ngày nàng biết được thôi.
Nhan Nhất Minh nghĩ lại cũng thấy đúng, nói không chừng đến khi nàng về nhà thì trò chơi cũng đã tới hồi kết thúc rồi, đến lúc đó hẵng xem cũng không muộn.
Nàng nghĩ hơi xa rồi, bây giờ không phải là lúc nghĩ về những chuyện đó. Nhưng dưới góc độ của Thiệu Kinh Vũ thì hắn chỉ nghĩ Nhan Nhất Minh quá kinh ngạc nên cũng không cảm thấy khác lạ.
Nhan Nhất Minh phục hồi lại tinh thần, nàng lại nhìn thẳng vào mắt Thiệu Kinh Vũ lần nữa. Nàng đưa tay ra, chần chừ trong không trung một lát, cuối cùng vẫn đỡ Thiệu Kinh Vũ đứng dậy, sau đó lại quay mặt vào phía trong tường, buồn bã nói: “Ta muốn ở một mình một lát.”
“Được.” Thiệu Kinh Vũ dịu dàng đáp, sau khi vén kĩ góc chăn cho Nhan Nhất Minh xong hắn mới xoay người rời đi.
Thái độ của Nhất Minh thế này đã tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn rồi, nàng đang do dự, điều đó chứng minh nàng cũng có tình cảm với hắn nên bây giờ mới dao động, chuyện nàng đồng ý cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Chuyện hắn cần làm có lẽ chính là giải quyết mâu thuẫn với người nhà nhanh nhất có thể, để họ có thể nhanh chóng tiếp nhận Nhất Minh.
Nếu họ còn khăng khăng không chịu chấp nhận thì cũng không sao, sau khi kết thúc trận chiến này Bệ hạ đã không thể phong thưởng thêm cho hắn nữa nên mới ban thưởng cho Nghị Dũng Hầu thật hậu hĩnh, nhưng nói cho cùng thì Nghị Dũng Hầu cũng đã không còn, có ban thưởng nhiều thêm nữa cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, vậy nên dù Bệ hạ có muốn ban thưởng cho hắn nhưng cũng không thể ban thưởng tiếp nữa.
Nếu không còn cách khác thì hắn có thể vào cung xin Bệ hạ ban hôn, dựa vào công tích của hắn trong trận chiến này, cho dù Bệ hạ không thích nhưng cũng sẽ không thể không đồng ý.
Thiệu Kinh Vũ nghĩ đến kết quả xấu nhất là cắt đứt quan hệ với người nhà, nhưng phụ thân mẫu thân chắc chắn sẽ không làm được tới nước này. Đợi sau khi thành hôn rồi họ cũng chỉ sẽ thấy được điểm tốt của Nhất Minh, tự khắc cũng sẽ không còn phản đối như bây giờ nữa.
Hôm nay khăng khăng phải đi là vì lời hôm qua phụ thân nói thật sự quá mức khó nghe, nhưng thật lòng mà nói Thiệu Kinh Vũ hy vọng người Thiệu gia có thể chấp nhận Nhất Minh, nếu hôm nay hắn thật sự mang Nhất Minh tới phủ tướng thì sẽ khiến phụ thân càng ngày càng không thích Nhất Minh, đó ngược lại lại thành chuyện xấu.
Thiệu Kinh Vũ cần có một bậc thang để che giấu chuyện hôm nay, không cần phải chủ động. Thiệu phu nhân vẫn đang đợi bên ngoài thấy con trai cuối cùng cũng đã ra ngoài liền vội vàng chạy tới nghênh đón.
Thiệu Kinh Vũ chớp mắt đã nghĩ ra cách.
Tình tình Thiệu lão gia nóng nảy, nhưng tính tình Thiệu phu nhân lại tốt đến hiếm có, quan hệ giữa Thiệu Kinh Vũ và mẫu thân cũng cực kỳ tốt, nếu hỏi chuyện duy nhất khiến hắn phiền lòng là gì thì đó chính là nhà mẹ đẻ của mẫu thân, cũng chính là nhà ngoại tổ phụ của Thiệu Kinh Vũ.
Từ ngoại tổ mẫu cho đến biểu muội biểu đệ đều khiến Thiệu Kinh Vũ cực kỳ không thích, hắn thật sự không hiểu được mẫu thân ôn nhu hiền lành như thế của mình tại sao lại có nhà mẹ đẻ không hiểu đạo lý, hống hách khinh người đến nhường đó.
Thiệu Kinh Vũ cười cười ngồi xuống bên cạnh Thiệu phu nhân, hắn ta nói: “Để mẫu thân phải đợi lâu rồi ạ.”
“Không lâu, cô nương đó có thể tỉnh lại, mẫu thân cũng rất vui mừng.” Thiệu phu nhân dịu dàng nói: “Mẫu thân đã cho người truyền thái y tới rồi, bây giờ cô nương ấy chỉ vừa mới tỉnh lại thôi, vẫn cần phải trông nom cẩn thận mới được.”
“Vâng.” Thiệu Kinh Vũ nói: “Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu đáo.”
“Nữ nhân sẽ suy nghĩ tinh tế hơn một chút, chứ nào như đám nam nhân vừa vô tâm tính tình lại nóng nảy các con, còn ăn nói khiến người khác giận sôi máu như phụ thân con, sống hết nửa đời người rồi mà vẫn không tiến bộ được một chút nào cả. Mẫu thân cũng đã sớm nói với ông ấy bây giờ con cũng đã lớn rồi, cũng đã có chức có tước trong người, không thể muốn đánh là đánh muốn mắng là mắng như trước kia nữa nhưng ông ấy vẫn luôn làm ra vẻ phụ thân là trời trước mặt các con, muốn các con nghe lời ông ấy, đúng là không muốn nghe một câu nhẹ nhàng của các con mà.”
Bà ấy nói xong liền trừng mắt nhìn nhi tử nhà mình, nói: “Nhưng tính tình hai cha con các người lại giống nhau như đúc, không ai chịu thua ai cả.”
“Là do nhi tử quá kích động.” Thiệu Kinh Vũ cười nói: “Lát nữa con sẽ đi tìm phụ thân chịu phạt.”
“Chịu phạt gì chứ, rõ ràng là do ông ấy làm sai trước mà.” Thiệu phu nhân tức giận nói: “Lát nữa mẫu thân sẽ nói với ông ấy, chắc chắn sẽ không để nhi tử của ta phải chịu uất ức. Cô nương mà con mang về chắc chắn là tốt, ông ấy ăn nói quá đáng như vậy đến ta nghe cũng cảm thấy khó chịu không thôi chứ đừng nói chi là con.”
Lời của Thiệu phu nhân quả thật đã chạm đến đáy lòng Thiệu Kinh Vũ, bà ấy tinh mắt bắt được vẻ mặt chợt tràn ngập dịu dàng của con trai khi nhắc đến cô nương trong phòng đó nên giật mình trong lòng, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì mà chỉ dịu dàng nói tiếp:
“Sau khi con quay về mẫu thân cũng chưa kịp hỏi, đứa bé này...”
“Nàng ấy...” Cái tên Nhan Nhất Minh này chắc chắn không thể dùng được nữa rồi, Thiệu Kinh Vũ ngập ngừng một lát mới nói: “Mẫu thân cứ gọi nàng ấy là A Minh là được rồi.”
“A Minh sao, là một cái tên hay đấy.” Ánh mắt Thiệu phu nhân hiền hòa, bà ấy nhận lấy ấm trà nha hoàn đưa tới rồi tự tay rót cho Thiệu Kinh Vũ một ly, nói: “Vốn dĩ khi con đi phương Bắc mẫu thân cũng muốn gửi một ít trà ngon tới cho con, nhưng lại sợ không có ai châm trà cho con, còn không bằng đợi con về rồi tự tay mẫu thân châm cho con uống.”
Thiệu Kinh Vũ nhận ly trà Thiệu phu nhân đưa tới, hắn nhấp một ngụm nhỏ, khen ngợi vài câu rồi mới nói: “Nếu mẫu thân gửi tới cũng không sao cả, kỹ thuật châm trà của A Minh cực kỳ tốt, đợi khi nàng ấy khỏe hơn một chút sẽ châm trà cho mẫu thân uống thử.”
“Đứa trẻ đó còn có bản lĩnh này nữa à, đã thế thì nếu có cơ hội nhất định mẫu thân phải nếm thử mới được.” Thiệu phu nhân mừng rỡ nói, vừa dứt lời lại giống như phát hiện ra chuyện gì khác thường, bà ấy nói tiếp: “Nhưng mà con ở chiến trường, sao A Minh có thể châm trà cho con được?”
Thiệu Kinh Vũ đặt ly trà xuống, nghiêm mặt nói: “Vốn dĩ con không muốn nói với người ngoài, nhưng mẫu thân cũng không phải là người ngoài nên nói ra cũng không sao, cả nhà A Minh đều đã bị quân Mông gϊếŧ sạch, chỉ còn sót lại một mình nàng ấy, vì để bảo vệ tính mạng nên nàng ấy cải trang thành nam nhân, sau đó trùng hợp tới bên cạnh con. Nhưng nói cho cùng nàng ấy vẫn là nữ tử, không thích hợp ở lại trong quân, nếu bị người khác biết được thì sẽ gặp rắc rối lớn, hôm nay mẫu thân đã biết rồi cũng phải giữ bí mật giúp con đấy.”
Thiệu Kinh Vũ chưa từng nói chuyện Nhan Nhất Minh đã từng ở trong quân ra ngoài cho ai nghe, nữ tử ở chung với một đám nam nhân, bản thân hắn đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng khó bảo đảm những người khác sẽ không vì thế mà xem thường nàng ấy.
“Nếu con đã nói cho mẫu thân biết vậy chắc chắn mẫu thân phải giữ bí mật rồi.” Thiệu phu nhân gật đầu đáp: “Vậy tại sao cô nương ấy lại bị thương? Mẫu thân nghe thái y nói cô nương ấy bị thương cực kỳ nghiêm trọng.”
Khi nói đến vấn đề này, nét mặt Thiệu Kinh Vũ đột nhiên hiện lên vẻ thương xót, thật lâu sau hắn mới nặng nề nói: “Là vì cứu con nên nàng ấy mới bị thương.”
Trong lòng Thiệu phu nhân giật nảy, cuối cùng nét mặt lại khẽ thay đổi.
“Nàng ấy đỡ thay con một mũi tên, nhưng con lại không bảo vệ nàng ấy cẩn thận nên lại hại nàng ấy suýt nữa thì mất mạng, sau lưng cũng lưu lại một vết thương chí mạng, con có thể sống sót mà quay về sau trận chiến này đều là nhờ có nàng ấy cả.”
Thiệu phu nhân nghe thế thì sợ hết hồn, ban đầu khi nghe Vân Hiểu nói vị Nghị Dũng Hầu kia đã cứu nhi tử mình hai lần, trong trận chiến đẫm máu đó đã có vô số tướng sĩ vì bảo vệ Tướng quân mà mất mạng, bây giờ lại nghe nhi tử nói nữ tử đó cũng là ân nhân cứu mạng của nhi tử.
Thiệu phu nhân chợt cảm thấy nghĩ tới là sợ, chiến trường vô tình, may mà có người cứu giúp, nếu không người chết sẽ là nhi tử của mình, bà ấy quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Bàn tay đang bưng ly trà không nhịn được mà run lên, bà ấy lo sợ không yên nói: “Thì ra là như thế, vậy... con vì biết ơn nàng ấy nên mới...”
“Không phải thế đâu, A Minh học nhiều hiểu rộng, cầm kỳ thi họa cũng xuất sắc hơn người, nhi tử muốn cưới nàng ấy hoàn toàn không phải vì nàng ấy đã cứu mạng mình mà là vì nàng ấy thật sự rất xuất sắc, sau này mẫu thân thân thiết với nàng ấy hơn rồi sẽ tự biết nàng ấy tốt thế nào thôi.”
Nụ cười của Thiệu phu nhân hơi gượng gạo, bà ấy nói: “Con nói tốt vậy chắc chắn là tốt rồi, vậy bây giờ con còn muốn dọn tới phủ Tướng quân nữa không?”
“A Minh nói nếu đã là người một nhà thì vẫn nên sống cùng nhau mới tốt, con đã hạ lệnh cho người chuyển đồ trở về rồi...”
Quả Táo nghe tới đây mới quay về phòng, sau đó thuật lại những lời Thiệu Kinh Vũ đã nói với Thiệu phu nhân cho Nhan Nhất Minh nghe.
Thiệu Kinh Vũ vắt óc nghĩ mọi cách để tăng độ hảo cảm của người Thiệu gia đối với nàng. Chẳng qua những lời vừa rồi của vị Thiệu phu nhân đó nghe qua thì có vẻ như từng câu từng chữ đều là đang quan tâm nàng nhưng thật ra lại đang cố ý châm ngòi thổi gió từng chút một.
Thiệu phu nhân này nhìn thì có vẻ hiền lành, dịu dàng nhưng không hổ là mẫu thân ruột thịt của Thiệu Kinh Vũ.
Hai mẹ con diễn trò với nhau, đều diễn y như thật.
Nhan Nhất Minh nằm lâu nên lưng hơi tê, nàng xoay người nằm úp sấp lại, chợt cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vừa lúc Thiệu Kinh Vũ nói chuyện với Thiệu phu nhân xong quay lại, hắn thấy thế chỉ nghĩ rằng vết thương trên lưng Nhan Nhất Minh đau nên vội nhanh chân chạy tới, nóng vội hỏi nàng: “Đau lắm sao?”
Thật ra cũng không đau gì cả, dù gì thì nàng cũng không cảm thấy đau, nhưng chung quy đó vẫn là một vết thương vô cùng nghiêm trọng, Nhan Nhất Minh mặt đầy đau đớn vùi mặt vào gối không lên tiếng.
Mặc dù đã quay lại thân phận nữ tử rồi nhưng dù đau đớn thế nào nàng cũng không hề rên một tiếng như trước kia, Thiệu Kinh Vũ thấy thế thì vừa đau lòng vừa tức giận.
Nha hoàn bên ngoài thông báo thái y tới xem bệnh cho cô nương, Thiệu Kinh Vũ vội vàng dẫn người vào.
Thái y bình tĩnh xem mạch cho Nhan Nhất Minh, một hồi lâu sau mới vuốt râu đứng lên, nói với Thiệu Kinh Vũ: “Tướng quân không cần phải lo lắng, vị cô nương này hồi phục rất tốt, đợi ta đưa đơn thuốc bồi bổ thật tốt, sau này nhất định sẽ có ngày khôi phục lại như ban đầu.”
Thiệu Kinh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Làm phiền ngài rồi.”
“Về phần ngoại thương của vị cô nương này.” Thái y lấy ba bình nhỏ từ trong hòm thuốc của mình ra đưa cho Thiệu Kinh Vũ, nói: “Thuốc này có thể giúp miệng vết thương lành lại nhanh hơn một chút, Tướng quân có thể cho người bôi lên giúp người bị thương xem, nhớ là có ngứa cũng không được gãi.”
Thiệu Kinh Vũ cẩn thận nhớ hết rồi mới cho người tiễn thái y ra ngoài.
Sau đó hắn liền bảo nha hoàn đi sắc thuốc, còn hắn thì lại cầm bình thuốc đi tới, Nhan Nhất Minh thấy bình thuốc thì đỏ mặt nói: “Ngươi bảo bọn nha hoàn tới đây đi.”
“Mấy ngày trước khi bọn nha hoàn xem vết thương giúp nàng đã bị vết thương này dọa sợ đến mức nhìn cũng không dám nhìn nữa rồi, giờ còn ai dám thoa thuốc cho nàng nữa đâu chứ.” Thiệu Kinh Vũ cười nói tiếp: “Lúc đó khi đưa nàng ra khỏi chiến trường ta còn cởi y phục giúp nàng, nàng nghĩ rằng một đường về kinh, bên người lại không có lấy một nha hoàn nào thì nàng tắm rửa, thay thuốc thế nào đây?”
Không thể để người khác biết được thân phận của Nhan Nhất Minh, bên cạnh lại không có nữ tử, tất cả mọi chuyện đều do Thiệu Kinh Vũ đích thân làm. Hắn đã chăm sóc thân thể chằng chịt vết thương này hai tháng rồi, nhưng Nhan Nhất Minh vừa mới tỉnh lại nên nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện này.
Thiệu Kinh Vũ thấy nàng nghiêng mặt, giãy dụa một phen cuối cùng cũng từ bỏ, màng tai trắng ngần giờ này đã đỏ rực, cuối cùng cũng có dáng vẻ thẹn thùng của một thiếu nữ, càng làm nổi bật thêm khuôn mặt mà hắn thích tận xương cốt, là vẻ đẹp trước đây hắn chưa từng được nhìn thấy.
Mặc dù đã giúp nàng thoa thuốc rất nhiều lần rồi, nhưng lần này vẫn là lần đầu tiên Nhan Nhất Minh tỉnh táo, Thiệu Kinh Vũ vốn nghĩ rằng mình đã sớm tập thành thói quen, nhưng giờ này bàn tay giúp nàng vén áo lại hơi run rẩy.
Sau khi cởi trung y ra, Nhan Nhất Minh nằm nhoài trên giường, có vẻ như vô cùng thẹn thùng giấu mặt đi, chỉ để lại một bờ lưng trắng như tuyết và mớ vết thương chằng chịt trên đó.
Thiệu Kinh Vũ mở bình thuốc ra, mùi thuốc thanh mát thoang thoảng bay vào mũi, dịch thuốc dinh dính nhỏ lên lưng Nhan Nhất Minh, có lẽ vì hơi lạnh nên sau lưng Nhan Nhất Minh không nhịn được mà run lên, nhưng từ đầu tới cuối nàng đều không hề hé răng một tiếng.
Thân mình nàng rất gầy, sau lưng cũng gầy rộc, vùng eo lại càng nhỏ gọn, vì mỗi ngày đều mặc quân giáp nên không ai biết rằng đằng sau bộ quân giáp vừa dày vừa nặng kia vậy mà lại là một thân thể gầy gò, yếu ớt thế này.
Khi thoa thuốc tới vùng hông, Nhan Nhất Minh lại đột nhiên run lên, Thiệu Kinh Vũ sững sờ, nhờ vậy mà hiểu được vùng eo của Nhan Nhất Minh rất nhạy cảm.
Rõ ràng là đang bôi thuốc, nhưng có lẽ là vì thích, cũng có thể là thân thể đang nằm nhoài trên giường quá mức kiều diễm nên bàn tay vừa rồi còn lạnh lẽo của Thiệu Kinh Vũ lại nóng dần lên, rõ ràng là đã bôi thuốc xong nhưng vẫn lưu luyến không nỡ bỏ tay xuống.
Ban đầu Nhan Nhất Minh không phát hiện ra, nhưng sau đó cuối cùng cũng phát giác, nhất thời liền xúc động muốn lật người lại, nhưng có lẽ khi lật người đã động tới miệng vết thương nên nàng khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, vội muốn kéo chăn phủ lên.
Thiệu Kinh Vũ nhanh tay lẹ mắt gạt chăn ra, hắn ta nói: “Vừa mới bôi thuốc xong, đừng để dính hết lên chăn, ta không làm gì nữa đâu, nàng cũng đừng cử động.”
“Ngươi ra ngoài đi.” Dù bị thương nhưng sức lực của Nhan Nhất Minh không hề giảm, nàng với tay lấy gối đầu bên cạnh quăng ra ngoài.
Thiệu Kinh Vũ bắt được gối đầu, hắn ôm gối đầu cười thật lâu, lát sau mới nói: “Được được được, ta đi ra ngoài đây, thuốc khô rồi ta lại vào được chưa.”
Thiệu Kinh Vũ đặt gối đầu về lại chỗ cũ, đi đóng cửa sổ rồi kéo mạn giường xuống xong hắn mới lưu luyến không rời ra khỏi phòng, còn lặng lẽ thở dài một tiếng.
“A Minh, nàng phải mau khỏe lại đó.”