Giang Hạ Vương họ Minh, đây là một họ vô cùng hiếm gặp, nhưng không loại trừ khả năng Quả Táo đảo ngược ba chữ Nhan Nhất Minh, cố bắt ông ta phải lấy họ này. Giang Hạ Vương là vị thân vương khác họ đầu tiên, năm đó được Tiên đế phong vương, chiếm cứ vùng Lưỡng Quảng. Mặc dù thân phận đặc biệt là như vậy, nhưng bọn họ vẫn gia nhập vào nước Hạ. Điều này làm Nhan Nhất Minh nghĩ không thông, rốt cuộc trong lòng Giang Hạ Vương đang nghĩ gì.
Cuối cùng nàng chỉ có thể dùng hai từ để khái quát, chính là tham lam.
Du͙ƈ vọиɠ của con người không bao giờ có điểm dừng, cho dù là vị vương gia đã độc chiếm một phương này.
Giống như Giản thừa tướng, một người hiện giờ đã dưới một người, trên vạn người nhưng vẫn có dã tâm của mình. Vậy nên việc ông ta lấy danh vì nước Hạ để phò trợ Giản Ngọc Diễn đăng cơ một lần nữa nhất định chỉ là cái cớ. Uy hϊếp thiên tử để mệnh lệnh cho chư hầu mới là mục đích cuối cùng của ông ta.
Nhưng Nhan Nhất Minh đã từng đọc qua kịch bản, sau khi gia tộc Nam Cung bị ép ra khỏi cung, phải lui về Kim Lăng. Theo tình tiết trong kịch bản, mặc dù trong lòng Giản Ngọc Diễn có ý phục quốc nhưng không hề mãnh liệt và bài xích như hiện giờ, cũng bởi vì sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của Giản Ngọc Nhi mà hắn ta thật sự đã trải qua những ngày tháng khá ngang tàn.
Đúng là Giản thừa tướng có ý định khống chế Giản Ngọc Diễn nhưng Giản Ngọc Diễn không phải là một người đơn giản, để mặc cho ông ta cầm nắm. Nếu không, đến cuối cùng Giản thừa tướng cũng không vì sự phản bội trong nội bộ của Giản Ngọc Diễn mà có một kết cục vô cùng thảm hại hơn.
Lúc trước trong lòng Giản Ngọc Diễn cũng có tâm lý đề phòng, nhưng hiện giờ mọi việc đã không liên quan đến mình, có lẽ hắn cũng buông lỏng vài phần cảnh giác. Đây đương nhiên không phải là một cục diện rất ổn thỏa, Giản thừa tướng vì ngày hôm nay nên đương nhiên sẽ không động vào Giản Ngọc Diễn, nhưng cũng không thể đảm bảo, trong phút giận dữ nhất thời ông ta sẽ xử lý luôn Giản Ngọc Diễn đang hoàn toàn không chút phòng bị nào.
Nếu mấy nhân vật chính đều gặp phải chuyện bất hạnh, con đường về nhà của Nhan Nhất Minh sẽ hoàn toàn vô vọng, vậy nên làm thế nào để Giản Ngọc Diễn cảnh giác hơn chính là một trong những nhiệm vụ mà Nhan Nhất Minh phải chuẩn bị sắp tới.
Hình như Ngụy Hùng Kiệt còn định nói gì đó, hắn đứng trước căn viện nơi Nhan Nhất Minh ở, chần chừ qua lại một lúc lâu, cuối cùng cũng quay người rời đi.
Nhan Nhất Minh cố tình tránh mặt vị Ngụy đại nhân này, mặc dù tình cảm từ một phía của hắn không ảnh hưởng gì tới nàng nhưng Nhan Nhất Minh thật sự không thích cảm giác bị nhìn trộm mọi lúc mọi nơi như thế.
Sau khi chuyện hôn sự của nàng và Nam Cung Huyền chấm dứt, làm sao nàng có thể tiếp tục ở Kinh Thành được. Nhan Nhất Minh cũng chỉ vừa biết được chuyện này, nàng nhìn nốt ruồi son dưới đuôi mắt của mình trong tấm gương đồng rồi cười nhạt một tiếng, chuyện này đúng là không dễ dàng.
Lúc trước khi còn là Nhan giáo úy, một ngày đi hàng trăm dặm là chuyện hết sức bình thường, bây giờ nàng lại trở thành một tiểu thư, cả ngày giấu mình trong xe ngựa, một ngày không đi nổi mấy dặm đường. Ngụy Hùng Kiệt lại còn thỉnh thoảng hỏi nàng có mệt không, có cần nghỉ ngơi không.
Nhan Nhất Minh bất lực, nhìn chăm chú thư sinh đứng trước mặt mình rồi nói một tiếng không cần. Chính sự vẫn quan trọng hơn, trong lòng Ngụy Hùng Kiệt cảm thấy hơi xót xa. Vốn dĩ hắn là người đưa nàng tới kinh, âm thầm thúc đẩy mối nhân duyên của nàng và Giản công tử. Ngay từ đầu hắn đã biết là không nên có những tâm tư như vậy.
Hơn nữa hắn còn để vị Giang đại nhân kia phát hiện ra sơ hở.
Đây thật sự là chuyện rất không nên.
Giang Dật cảm thấy bất ngờ vì sự phối hợp của Nhan Nhất Mình, trên dọc đường không biết đã trải qua những chuyện gì mà nàng giống như thật sự một lòng muốn trở về Kinh Thành để hoàn thành mối nhân duyên với Thái tử.
Nhưng chỉ cần nhìn vào vị đại nhân bên cạnh Lâm An quận chúa, Giang Dật đã cảm thấy việc liên hôn lần này không thể thuận lợi như vậy.
Chỉ có điều, trong cuộc liên hôn lần này ngầm ẩn chứa những bí mật, cho dù bí mật của Giang Hạ Vương hay Thái tử là gì, chỉ cần đến khi Lâm An quận chúa vào kinh nhất định sẽ lại có chuyện không yên bình.
Suốt quãng đường đi rất bình thường, cho đến khi mọi người vào đến thành Kim Lăng ồn ào. Bởi vì nữ quyến không cần hoàng thân đích thân tới đón, xe ngựa đi thẳng đến phía sau hoàng cung thì mới có một vị cô cô rất có địa vị trong cung đến đón, người này nói rằng các vị nương nương trong cung đã đợi rất lâu rồi.
Giang Hạ Vương vẫn là thân vương khác họ được Tiên đế thân phong, có thể thấy năm đó ông ta rất được Tiên đế tin tưởng. Nhưng hiện giờ đã mấy chục năm trôi qua, Giang Hạ Vương ở Lưỡng Quảng, mối quan hệ với Hoàng đế cũng bình thường, triều kiến mỗi năm đến hay không cũng được.
Đương nhiên Hoàng đế rất tức giận với sự ngông cuồng của Giang Hạ Vương, nhưng năm đó Tiên đế đã cho phép Giang Hạ Vương được để lại quân dưới trướng của mình, hiện giờ hối hận thì cũng đã muộn. Kim Lăng cách Lưỡng Quảng quá xa, Hoàng đế không thăm dò được chuyện thật giả của Giang Hạ Vương, chỉ nhìn thấy thái độ càng ngày càng ương ngạnh của ông ta. Đại khái cũng có thể đoán được, ông ta đã có khả năng để dám đối đầu lại với triều đình.
Vậy nên cho dù có suy nghĩ lấy lại đất thuộc địa của ông ta thì nhất thời cũng không thể hành động vội vàng, thiếu suy nghĩ.
Thái độ của Giang Hạ Vương trong mấy năm nay với triều đình càng ngày càng tệ, mỗi lần nhắc đến Giang Hạ Vương là Hoàng đế lại vô cùng tức giận. Vậy nên lần này Giang Hạ Vương chủ động đưa nữ nhi vào kinh, mặc dù có rất nhiều nghi vấn nhưng việc này cũng rất được coi trọng.
Vị Lâm An quận chúa kia còn chưa vào cung nhưng những phi tần và công chúa đã đợi sẵn trong cung Khôn Ninh từ lâu để được gặp.
Đến cả Hoàng hậu cũng như vậy.
Nhan Nhất Minh ăn vận lộng lẫy, thong thả đến nơi, để ý thấy những cô công chúa nhỏ kia không giỏi kiềm chế, để lộ ra sự tức giận vì phải chờ đợi quá lâu. Nàng thỉnh an Hoàng hậu rồi mỉm cười giải thích: “Đường xá xa xôi, cả người thần thϊếp bụi bặm, không dám làm phiền đến Hoàng hậu. Thần thϊếp rửa mặt, chải tóc xong liền đến đây ngay lập tức, xin nương nương không trách tội.”
Lần trước nàng gặp Hoàng hậu là khi bàn chuyện cưới hỏi với Thái tử. Hoàng hậu vì chuyện của Nam Cung Diệp nên từ đầu đến cuối đều khó chịu với nàng, khi nói chuyện cũng cười cợt, châm chọc.
Hiện giờ đuôi mắt của Hoàng hậu đã có thêm mấy nếp nhăn, nhưng nụ cười thân thiết hơn lúc đầu rất nhiều. Sau khi khen ngợi Nhan Nhất Minh hết lần này đến lần khác, bà còn cho các phi tần lui xuống, để lại một mình Nhan Nhất Minh rồi lại sai người đi mời Thái tử đến cung Khôn Ninh để ăn trưa.
Nhan Nhất Minh tạ ơn ý tốt của Hoàng hậu, ánh mắt nhìn về phía một người đang lặng lẽ rời đi. Lúc đầu là do Thiệu Kinh Vũ nên vị Quý phi của Thiệu gia vô cùng được sủng hạnh, nhưng nhìn lại vị trí ngày hôm nay thì cũng thấy người này không khác gì những phi tần bình thường khác.
Thiệu Kinh Vũ đã cắt hết mọi quan hệ với Thiệu gia. Thiệu thái sư trong cơn tức giận đã cưỡi hạc bay về trời, để lại Thiệu lão gia không được trọng dụng và một Quý phi không có con nối dõi, quả nhiên sau đó không chịu nổi được ba năm.
Nhan Nhất Minh thu tầm mắt lại, tiếp tục nói chuyện với Hoàng hậu và Cửu công chúa. Thỉnh thoảng Hoàng hậu lại nhìn về phía gương mặt của Nhan Nhất Minh, dung mạo của vị Quận chúa này có mấy phần giống với Thái tử phi đã qua đời, đuôi mắt cũng có một nốt ruồi son như đúc từ một khuôn ra.
Nghĩ lại lúc đó đứa bé kia cũng có nốt ruồi son ở đuôi mắt, nhưng ai có thể ngờ được lại có một kết cục như vậy.
Vì cứu Thái tử mà Thái tử phi đã qua đời ngay trong buổi tối diễn ra hôn lễ. Bà và Hoàng đế biết trong lòng Thái tử vô cùng đau đớn nên mới không muốn lấy thêm chính thê. Nhưng việc này đến này đã trôi qua bao nhiêu năm như vậy, cho dù hắn không muốn thì cũng không thể chậm trễ được nữa.
Giang Hạ Vương đưa nữ nhi vào cung, mọi người đều hiểu Giang Hạ Vương có ý định liên hôn nhưng không nói rõ là với vị Hoàng tử nào. Bà nghĩ cho Thái tử nên dùng thân phận của mình để đi trước một bước, những phi tần khác trong cung khó chịu nhưng cũng không làm được gì.
Nhan Nhất Minh nhận ra ánh mắt của Hoàng hậu, cũng không lấy làm bất ngờ.
Lúc đầu khi nặn ra gương mặt đầu tiên, gương mặt đó có hơi giống vẻ ngoài gốc của nàng, nhưng để việc công lược được dễ dàng hơn, nàng đã khiến nó trở nên đẹp hơn rất nhiều, vậy nên nhìn qua vẫn cảm thấy hơi giống, huống hồ gì còn có nốt ruồi son ở dưới đuôi mắt.
Nhan Nhất Minh hơi hối hận vì đã để lại dấu vết khi nặn khuôn mặt mình nhưng hiện giờ có hối hận thì cũng không làm được gì nữa.
Việc có những đặc điểm giống nhau, nếu khống chế tốt có thể dễ dàng như năm đó khi công lược Giản Ngọc Diễn, nhưng nếu không khống chế tốt sẽ trở thành một quả bom bất ổn.
Đương nhiên việc Nhan Nhất Minh cần hiện giờ chính là mọi chuyện thật dễ dàng.
Hoàng hậu vô cùng sốt ruột nhưng Nam Cung Huyền không hề vội vàng, thậm chí còn phản đối kịch liệt như mọi lần. Nhưng chuyện này không thể tùy theo ý hắn được, vậy nên Nam Cung Huyền đến không sớm cũng không muộn, hắn hành lễ với Hoàng hậu xong liền nhìn sang vị Lâm An quận chúa bên cạnh, cảm giác hơi kinh ngạc.
Nữ tử này có vẻ…
Nhan Nhất Minh cúi đầu mỉm cười, đôi mắt với nốt ruồi son hoàn toàn tương đồng với ký ức xa xôi của hắn, khó tránh Nam Cung Huyền lại nhìn lâu hơn một chút.
Hoàng hậu quan sát thấy thái độ của Nam Cung Huyền, trong lòng vô cùng vui mừng. Sau khi Thái tử phi qua đời, bao nhiêu năm nay Thái tử không bao giờ nhìn những nữ tử khác lâu hơn bình thường.
Nếu Thái tử thay đổi tâm ý, không còn cứng đầu như trước đây, bà định thúc đẩy để chuyện hôn sự này nhanh chóng thành công. Nếu có được sự giúp đỡ của Giang Hạ Vương, vị trí của Thái tử sẽ chắc như núi Thái Sơn, người khác không còn cơ hội dòm ngó nữa.
Tính tình của Lâm An quận chúa rất tốt, còn chủ động gợi chuyện, có lẽ cũng có ấn tượng rất tốt với Thái tử. Mặc dù lúc đầu Thái tử còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau đó hắn lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước đây. Tuy vậy nhưng Hoàng hậu vẫn cảm thấy có khả năng nên tìm lý do để rời khỏi đó một lúc, để hai người ở riêng một chỗ. Nhan Nhất Minh nhìn thấy Hoàng hậu rời đi, nàng giả vờ như vô tình dẫn dắt chủ đề đến “bờ vực nguy hiểm”. Nàng giả vờ nhắc đến chuyện Thái tử phi qua đời lúc trước, còn làm trái lòng mình mà khen Thái tử rất chung tình với Thái tử phi.
Lúc đầu Nam Cung Huyền còn cảm thấy kinh ngạc vì nốt ruồi son ở đuôi mắt của Lâm An quận chúa giống nốt ruồi son của A Minh như đúc, nhưng hắn cũng chỉ đơn giản là thấy giống thôi. Mà hiện giờ Lâm An quận chúa lại tự nhiên nhắc đến người thê tử đã qua đời của mình, trong lòng Nam Cung Huyền cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn không vui khi người khác nhắc đến A Minh, nhất là những nữ nhân có khả năng sẽ thay thế vị trí của A Minh, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, chỉ đáp lại vài câu đơn giản.
Nhưng không ngờ nữ nhân ngu ngốc này không biết nhìn sắc mặt của hắn, cứ nhắc đến ba chữ Thái tử phi hết lần này đến lần khác làm Nam Cung Huyền cảm thấy khó chịu.
Nhan Nhất Minh thấy cuối cùng Nam Cung Huyền cũng mất kiên nhẫn, gật đầu hài lòng rồi tiếp tục “không biết hối cải” đâm thẳng vào mũi súng. Nàng nhẹ nhàng nói.
“Nghe nói dung mạo của Thái tử phi nghiêng nước nghiêng thành, ở đuôi mắt phải cũng có một nốt ruồi son…”
Ánh mắt của Nam Cung Huyền lạnh lẽo đi trông thấy, những a hoàn đứng xung quanh đã sợ đến mức không dám động đậy. Nhưng Nhan Nhất Minh vẫn tươi cười, nói nốt nửa câu còn lại.
“Lúc đầu khi nghe được tin này, khi đó chưa tới Kinh Thành nhưng ta đã thấy mình và Điện hạ có duyên. Bây giờ gặp được Điện hạ, ta cảm thấy đúng như vậy, không biết Điện hạ cảm thấy thế nào?”
Nam Cung Huyền cố kìm lửa giận, nhắc nhở bản thân nữ nhân không biết xấu hổ dám so sánh với A Minh trước mặt hắn có thân phận đặc biệt. Nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên, nhìn thấy nốt ruồi son ở đuôi mắt của nàng ta, hắn chỉ muốn cho người xẻo ngay cái nốt ruồi đó đi.
Cho dù thân phận của nữ nhân này đặc biệt đến đâu đi chăng nữa thì hắn cũng không muốn nhìn thấy gương mặt này. Nam Cung Huyền lạnh lùng nói bản thân không hề có ý định lấy thêm thê tử, có lẽ đã khiến Quận chúa thất vọng.
Nhan Nhất Minh cũng rất phối hợp, nàng thở dài một hơi đầy thất vọng rồi làm ra bộ dạng tâm sự trùng trùng, cáo từ và rời khỏi đó. Nam Cung Huyền không hề có ý định giữ nàng lại. Hắn lạnh lùng nhìn Nhan Nhất Minh rời đi rồi cũng tức giận đi khỏi đó, vừa hay lại gặp Hoàng hậu đang đi tới hỏi chuyện.
“Con nói những gì mà để Quận chúa phải bỏ đi như vậy?”
Nam Cung Huyền nhớ lại những lời vừa rồi, vẫn cảm thấy vô cùng chán ghét. Hắn nhìn mẫu thân trước mặt rồi nói thẳng: “Ngoại trừ A Minh ra, con không thích nữ nhân nào có nốt ruồi son ở đuôi mắt, mẫu hậu không cần lãng phí tâm tư đâu.”
Đúng là ngu xuẩn đến cực điểm, lại còn dám so sánh mình với A Minh, nàng ta cũng xứng chắc?
Nam Cung Huyền cười nhạt rồi quay người rời đi, bỏ lại Hoàng hậu ngỡ ngàng, bất lực đỡ trán.
Đúng là nghiệt duyên, nghiệt duyên mà!