HOÀN MỸ BẠCH NGUYỆT QUANG CHUẨN BỊ TU DƯỠNG

Nhan Nhất Minh nhìn Giang Dật mỉm cười vô cùng dịu dàng như vậy, rồi lại nhớ tới việc bản thân vừa vô ý thức đáp lại, trong nháy mắt cảm thấy da đầu run lên, muốn co giò chạy trốn. Nhưng nhìn thẳng vào ánh mắt của Giang Dật, Nhan Nhất Minh lại chợt hiểu được, tránh được mùng một không tránh được mười lăm.

Bởi vì lần này Giang Dật không phải thử, mà là đã sớm xác nhận được thân phận của nàng rồi. Chỉ cần nàng vẫn là Lâm An quận chúa, chỉ cần nàng vẫn còn ở Kinh Thành, hai người đều có lúc chạm mặt.

Nhan Nhất Minh không thể nghĩ ra mình phạm sai lầm ở chỗ nào, chỉ cảm thấy Giang Dật này thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị. Khi nàng cho rằng sẽ bị phát hiện, Giang Dật tỏ ra không màng làm cho nàng tưởng bản thân suy nghĩ quá nhiều, mãi tới khi nàng hoàn toàn yên tâm thì lại bới sạch ra gốc gác của nàng.

Nhưng dù vậy Nhan Nhất Minh vẫn quyết định giãy dụa một phen trước khi chết, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, sau đấy lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ôi, đúng là duyên phận, sơn cùng ngõ tận thế này mà cũng có thể gặp được Giang công tử!”

Giang công tử cười như không cười, trêu tức nhìn thẳng nàng: “Đúng vậy, đúng là duyên phận.”

“Ha ha ha!” Người này vẫn luôn hành động không theo lẽ thường, Nhan Nhất Minh cười gượng hai tiếng: “Đùa thôi đùa thôi, Giang công tử cũng đến ngắm lá phong à?”

“Không phải!” Giang Dật đi tới ngồi lên ghế đá bên cạnh, nhìn Nhan Nhất Minh, bày ra dáng vẻ nàng mà thích thì cứ chơi thế nào cũng được, sau đó lắc đầu nói: “Ta đến ngắm người.”

Nhan Nhất Minh: “...”

Vài năm không gặp, bạn học Tiểu Giang vẫn đánh bóng thẳng như thế. Nhan Nhất Minh tuyệt vọng cảm thấy lớp ngụy trang trên người mình đang cười nắc nẻ rồi vứt bỏ nàng mà đi. Lại nhớ tới Giang Dật bụng dạ bên trong thật ra là toàn màu đen, không dám tưởng tượng người này biết sự thật xong sẽ xử lý mình thế nào. Nàng duỗi thẳng hai chân, nở nụ cười cực kỳ dối trá: “Nếu Giang công tử đã có hẹn, vậy ta sẽ không quấy rầy...”

Giang Dật cũng không ngăn nàng, ngồi yên không nhúc nhích, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Nếu nàng dám đi, ta sẽ nói cho Thái tử rằng Lâm An quận chúa chính là Thái tử phi nương nương mà hắn ngày nhớ đêm mong.”

Lời còn chưa dứt, hai chân Nhan Nhất Minh đã mềm nhũn, suýt thì quỳ xuống.

Giang Dật nở nụ cười, đôi mắt đẹp đẽ khẽ nheo lại, toàn thân thoạt nhìn cực kỳ lương thiện vô hại, dáng người cao to đứng lên, từ từ đi qua bên cạnh Nhan Nhất Minh đã ngồi co lại thành một đống, nghiêng mặt nhìn nàng: “Vờn qua vờn lại cũng đã lâu rồi, nàng đã đùa đủ chưa?”

Nhan Nhất Minh: “... Đủ rồi.”

“Vậy trở về thôi, chúng ta từ từ tán gẫu.” Giang Dật kéo tay nàng đứng lên, vô cùng tự nhiên tựa như lúc trước giúp nàng vậy: “Bây giờ đứng lên còn cảm thấy chóng mặt không?”

Nhan Nhất Minh sửng sốt, một lát sau mới hiểu được ý của hắn.

Khi nàng vẫn là Giang tiểu thư, cơ thể rất yếu, thiếu máu nghiêm trọng, mỗi khi ngồi ghế hoặc là ngồi xổm lâu, đứng lên sẽ cảm thấy hoa mắt, thậm chí không đứng thẳng được. Từ khi Giang Dật phát hiện sẽ luôn vững vàng đỡ lấy nàng khi nàng định đứng lên.

Nhan Nhất Minh cụp mí mắt xuống, rút bàn tay khỏi tay Giang Dật: “Đã không còn như vậy nữa, đa tạ Giang công tử.”

Ánh mắt Giang Dật dừng trên hai gò má của nàng, tuy ngũ quan hoàn toàn khác biệt, nhưng giờ đã có thần thái hắn quen thuộc, chỉ là lại nói ra những lời xa lạ hắn không thích nghe.

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, dịu giọng nói: “Giữa hai ta không cần nói cảm ơn.”

Nhan Nhất Minh ngước nhìn hắn, không nói gì.

“Hơn nữa, ta thích nàng gọi ta là Thiếu Quân.”

Nhan Nhất Minh nhìn hắn thật lâu, cuối cùng thở dài, vùi mặt vào khủy tay, giọng nói gần như muốn tan vỡ: “Ta đã biến thành như vậy luôn rồi, sao ngươi có thể nhận ra...”

Rõ ràng ta luôn dạy ngươi phải trở thành một người theo chủ nghĩa duy vật, đi theo thuyết vô thần, sao ngươi có thể dễ dàng tin tưởng chuyện không thể tưởng tượng như vậy chứ!

“Nếu đã xuất hiện trước mặt ta, sao ta có thể không nhận ra chứ?” Giang Dật cười, hơi bỡn cợt nói: “Nàng cố ý dẫn ta điều tra nàng và Giản Ngọc Diễn, tin tưởng ta như vậy, chẳng lẽ không phải chủ động muốn ta nhận ra nàng sao?”

“Đương nhiên không phải!” Nhan Nhất Minh thốt lên, nói xong mới phát hiện nói như vậy rất ngứa đòn, vội vàng ho khan hai tiếng: “Ta chỉ cảm thấy chỉ có ngươi mới có thể phát hiện bí mật trong chuyện này thôi.”

“Bí mật của Giản Ngọc Diễn à?” Đại khái là vì câu phía sau của Nhan Nhất Minh khiến tâm trạng Giang Dật rất tốt, hắn cười nói: “Nhưng ta không muốn biết bí mật của hắn, chỉ muốn biết bí mật của nàng thôi.”

Nhan Nhất Minh lập tức câm miệng lại.

“Lúc trước tận mắt thấy nàng rời khỏi ta, mà giờ nàng thay hình đổi dạng, lần nữa xuất hiện ở đây. Chính nàng nói với ta không thể tin trên đời này có quỷ thần, nhưng nàng chết mà sống lại là vì sao chứ? Vì sao nàng lại là Thái tử phi.”

Giọng Giang Dật dần mất đi vẻ dịu dàng và thoải mái ban đầu, trở nên thần bí, khó ức chế đến điên cuồng. Da đầu Nhan Nhất Minh lại bắt đầu run lên.

Giang Dật vĩnh viễn không quên được, khi hắn tràn đầy vui mừng trở lại Giang phủ, chuẩn bị nghênh đón người hắn yêu nhất, nhưng thứ chờ hắn là một màu trắng đến chói mắt. Hắn tự tay vùi nàng vào trong đất, hắn nhớ tới lúc trước vì không muốn Nhan Nhất Minh gả cho người khác mà lệnh cho thầy bói nói với Tưởng phu nhân những lời kia, lời này khi ấy, hiện giờ đều ứng nghiệm trên người hắn.

Hắn ôm đau thương và hối hận sống suốt bảy năm. Cho tới hôm nay, Giang Dật đột nhiên phát hiện mọi chuyện dường như đều không phải đơn giản như lúc trước, cái ngày khiến hắn hối hận cả đời kia rốt cuộc là ý trời hay do nàng cố ý tạo thành đây?

Hai mắt Giang Dật đỏ lên, hắn muốn hỏi, nhưng cũng không dám hỏi.

Bốn năm khi ấy có phải chỉ là một quãng thời gian trong trò chơi của nàng không? Trong lòng nàng, có phải hắn và Thái tử đều giống nhau, chỉ là một vị khách qua đường không? Giang Dật cũng không hỏi ra lời.

Nhan Nhất Minh nhìn nam tử vẫn luôn nhẹ như mây gió nay hốc mắt lại chợt đỏ lên, dần trùng hợp với hình ảnh thiếu niên từng ôm nàng làm nũng, kề sát bên nàng chơi đùa kia. Nhan Nhất Minh do dự một lát, muốn lấy khăn trong tay áo ra cho hắn, nhưng rồi phát hiện mình không mang theo khăn tay.

Nhan Nhất Minh hơi ngượng ngùng rút tay về: “Cái đó... Giang công tử...”

Giang Dật nâng mắt lườm nàng, Nhan Nhất Minh giật mình đổi giọng: “Thiếu quân!”

“Ừ” Giang Dật đáp.

Dáng vẻ ngạo kiều không đứng đắn này giống hệt với hắn khi còn niên thiếu. Nhan Nhất Minh chỉ thầm nghĩ thôi, rốt cuộc vẫn nhút nhát không dám nói ra miệng, sau một lúc lâu mới nghiêm mặt nói:

“Thái tử phi là ta, A Minh lúc trước ở bên cạnh ngươi cũng là ta, đương nhiên Lâm An quận chúa bây giờ vẫn là ta, nhưng ta không thể nói nguyên nhân cho ngươi được.” Nhan Nhất Minh thở dài một hơi, sắp đặt ngôn ngữ nói tiếp: “Ta không ngờ ngươi sẽ phát hiện ra, cũng giống như lúc trước ta chưa từng nghĩ tới việc ta sẽ còn quay lại nơi này.”

“Không trở lại nơi này...” Ánh mắt Giang Dật thoáng lay động: “Vậy nàng sẽ về đâu?”

Nhan Nhất Minh hít sâu một hơi, nói chuyện với Giang Dật đúng là khảo nghiệm trái tim, chỉ cần hơi lơ là chút thôi đã bị hắn bắt được lỗ hổng.

“Ta không thể nói cho ngươi được!” Nhan Nhất Minh chỉ có thể đáp lại như vậy: “Ta sẽ không nói.”

Thật ra Giang Dật không hi vọng Nhan Nhất Minh sẽ nói sự thật cho mình nghe. Có lẽ hồ tiên có nỗi khổ riêng mới nghĩ một đằng nói một nẻo. Còn nữa, hắn cũng có thu hoạch từ những lời vừa rồi.

“Nàng không nói ta cũng sẽ không ép nàng, nhưng có một việc ta cần phải biết.”

Chỉ cần không hỏi nàng vì sao, muốn làm cái gì, Nhan Nhất Minh cam đoan có thể biết gì nói nấy, vậy nên nàng gật đầu.

Giang Dật không cười nữa, ánh mắt khóa nàng chặt chẽ, gằn từng chữ: “Ta phải biết ngoại trừ ta với Thái tử ra, có còn những người khác hay không?”

Nhan Nhất Minh: “!”

Nàng quên mất chuyện này đấy, nàng nào dám nói còn có! Đã thế còn không chỉ một người...

Đang định điều chỉnh cảm xúc để lừa gạt qua cửa, giọng nói hơi âm trầm của Giang Dật lại truyền vào tai nàng.

“Đừng lừa ta, ta có thể phát hiện một kẻ thì cũng sẽ phát hiện ra được kẻ thứ hai thôi.”

Nhan Nhất Minh: “...”

Nhan Nhất Minh co rụt bả vai, cân nhắc đến chỉ số thông minh của Giang Dật, nàng sợ rồi.

Giang Dật chỉ nhìn là hiểu, cơn giận thiêu đốt bừng bừng, không thể nhịn thêm nữa kéo người lại gần hung hăng cắn một cái. Nhan Nhất Minh dùng một tay ôm lấy chỗ cổ bị cắn, nhưng lại không dám hé răng.

Giang Dật vuốt ve vết đỏ hồng lưu lại trên da thịt trắng nõn của nàng, ghé sát bên tai nàng, nặng nề nói: “Từ hôm nay trở đi, tuyệt đối phải giấu thân phận thật tốt, đừng làm người thứ hai nhận ra.”

Bị ngươi nhận ra đã đủ lắm rồi, đâu ra chỗ cho người thứ hai, Nhan Nhất Minh đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó,

Giang Dật vừa lòng, dán má lên cổ nàng, thân thiết cọ cọ, rồi lại như nhớ tới điều gì, lên tiếng nói: “May là nàng không thật sự gả cho Thái tử, bằng không...”

Lời không nói đầy đủ, nhưng Nhan Nhất Minh hiểu được ý của Giang Dật, nàng bỗng nhớ tới lúc trước đã từng lăn giường với Giản Ngọc Diễn.

Nàng với Quả Táo mắt to trừng mắt nhỏ một lát, sau đó đồng thời nhìn đi chỗ khác. Ông trời ơi, mau giáng sét xuống đi. Nếu chuyện này bị phát hiện nàng thật sự không giữ được mạng nhỏ cho Giản Ngọc Diễn nữa đâu.

Giang Dật thông minh không hỏi những lời không nên hỏi, tránh cho bầu không khí giữa hai người không thể điều hòa. Ngay cả Nhan Nhất Minh cũng không ngờ sau khi bị Giang Dật lật tẩy còn có thể tâm bình khí hòa cùng ngồi một chỗ uống trà nói chuyện phiếm thế này.

Việc Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương, Giang Dật đã có thể hiểu rõ ràng hơn một nửa, Nhan Nhất Minh nghe Giang Dật trinh thám trật tự rõ ràng thì chỉ cảm thấy Giang Dật quá khủng bố. Chỉ là phỏng đoán mà đã có thể gần như chính xác toàn bộ.

Giang Dật chỉ hỏi nàng một việc, hắn hỏi nàng thân phận thực sự của Giản Ngọc Diễn rốt cuộc là gì.

Nhan Nhất Minh nhìn trái ngó phải, dùng ngón tay chấm nước trà viết vài nét lên bàn đá.

“Quả nhiên là thế!” Giang Dật không quá ngoài ý muốn, Giản thừa tướng giấu diếm thân phận Giản Ngọc Diễn đến mức như vậy, lại tra ra Định Bắc Hầu và tiền triều có quan hệ, hắn đã đoán được tới tám, chín phần thân phận Giản Ngọc Diễn rồi.

Có Giang Dật giúp đỡ, Nhan Nhất Minh cảm thấy thời gian Giản thừa tướng bị bắt lấy quy án, Nam Cung Huyền thành công đăng cơ càng thêm ngắn lại, đường về nhà cũng ngày càng ngắn. Ngẫm lại thì cảm thấy hình như bị phát hiện cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.

Giang Dật có thần thông thế nào cũng không phát hiện được mục đích thật sự của nàng là về nhà, chỉ cần giấu được mục đích thật sự của nàng trước mặt Giang Dật là được rồi...

Mọi chuyện đâu còn có đó.



Tác giả:

Giang Dật: Ta chính là thích dáng vẻ tự tin này của nàng, thật sự vô cùng vô cùng thích

Bình luận

Truyện đang đọc