Cách gọi Kinh Vũ ca ca này chỉ có một người gọi hắn như vậy. Thiệu Kinh Vũ căn bản không cần nhìn cũng biết đây là thư của Giản Ngọc Nhi gửi đến.
Vừa nhìn đã biết là nét chữ của nữ tử, lại thêm cách xưng hô mờ ám như vậy, chẳng trách biểu cảm của Nhan Nhất Minh khi nãy đầy thăm dò.
Trong lòng Thiệu Kinh Vũ thình thịch một tiếng. Tuy hắn và Nhan Nhất Minh thực chất không có quan hệ thân thiết gì, nhưng chính vì chưa có quan hệ gì đã bị phát hiện ra sự tồn tại của em gái mưa khiến Thiệu Kinh Vũ nhất thời cảm thấy con đường phía sau thật chông gai, gian khổ chùng chùng.
Bởi vậy mới nói, làm chuyện xấu xa phụ lòng người khác, sớm muộn gì cũng phải nhận quả báo. Chỉ là quả báo của hắn có vẻ đến hơi sớm so với người bình thường.
Thiệu Kinh Vũ cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh, nhận lấy bức thư, tiện tay để sang một bên. Nhan Nhất Minh thấy vậy, thuận miệng hỏi: “Tướng quân không xem sao?”
“Không quan trọng, lát nữa xem cũng không muộn.” Thiệu Kinh Vũ vội đánh bài chuồn.
Kết quả lời vừa mới dứt, Vân Hiểu từ ngoài trở về, vén tấm mành che, tò mò hỏi: “Xem gì vậy?”
“Không có gì.”
“Có một cô nương gửi thư tới cho Tướng quân.”
Nhan Nhất Minh và Thiệu Kinh Vũ đồng thời lên tiếng. Vân Hiểu nghe xong lập tức phân biệt được thật giả, còn mờ ám nháy mắt với Thiệu Kinh Vũ. Hắn ta tí tửng trêu chọc Thiệu Kinh Vũ: “ y yo, hẳn là thư của Giản cô nương đây mà, còn nói không quan trọng, chẳng phải ngày nào ngài cũng mỏi mắt chờ đợi hay sao?”
Thiệu Kinh Vũ suy sụp ôm mặt, xin ngươi câm mồm lại đi!
Vân Hiểu vẫn không im, ngược lại còn hứng thú kể lể với Nhan Nhất Minh: “Nhất Minh à, ta nói cho ngươi biết nhé, trước kia Tướng quân và tiểu thư của Giản phủ ngày nào cũng như hình với bóng, thành đôi thành cặp. Kết quả, Giản lão gia lại chê bai Tướng quân làm mất mặt nhà họ. Bây giờ, Tướng quân nhà ta đã lên nhị phẩm rồi, còn được phong tước hầu gia, nói không chừng Giản lão gia đang vội nghĩ cách đem nữ nhi của ông ta dâng lên phủ ấy chứ...”
Nhan Nhất Minh liếc nhìn Thiệu Kinh Vũ, nàng cũng phụ họa theo: “Chí phải.”
Thiệu Kinh Vũ: “... Ra ngoài ra ngoài!”
Thiệu Kinh Vũ không nhịn được nữa, đuổi thẳng cổ đồng đội bán đứng huynh đệ ra ngoài, sau đấy quay lại nhìn Nhan Nhất Minh. Nàng vẫn giữ vẻ mặt trầm lặng điềm tĩnh như cũ khiến Thiệu Kinh Vũ đột nhiên không biết nói gì.
Chuyện với Giản Ngọc Nhi thực sự không biết phải giải thích từ đâu, có điều giờ đây hắn động lòng với Nhan Nhất Minh là thật. Thiệu Kinh Vũ đã quyết định vứt bỏ Giản Ngọc Nhi, lựa chọn Nhan Nhất Minh, nhưng hắn lại không biết Nhan Nhất Minh có suy nghĩ gì về mình.
Có những lúc Thiệu Kinh Vũ hận không thể dứt khoát một lời nói rõ cho Nhan Nhất Minh biết tâm ý của mình. Hắn không sợ nàng vô ý với mình, chỉ sợ rằng nàng sẽ vì chuyện của Giản Ngọc Nhi mà xa lánh hắn nên mới nén xuống mọi sự kích động.
Bây giờ trò đùa đã qua đi, khóe mắt Thiệu Kinh Vũ liếc nhìn bức thư lẻ loi đặt trên bàn.
Bức thư của hắn ắt hẳn vẫn chưa tới tay Giản Ngọc Nhi, nên hắn đã đoán được trong thư kia nàng ta viết gì, vậy nên giờ có đọc hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Thiệu Kinh Vũ thẳng tay ném bức thư vào chậu than dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhan Nhất Minh. Nàng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Tại sao lại đốt đi?”
“Không muốn đọc.” Thiệu Kinh Vũ thắng thắn trả lời: “Ta đã viết thư cho nàng ấy rồi, sau này sẽ chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Ồ.” Nhan Nhất Minh hờ hững đáp, lúc sau ngữ khí của nàng có vẻ phức tạp: “Vị cô nương đó mà nhận được thư của ngài chắc sẽ đau lòng lắm.”
“Dù sao thì nói rõ cho nàng ấy biết trong lòng ta đã có người khác cũng tốt hơn cứ giấu diếm mãi. Là ta có lỗi với nàng ấy, sau này hồi kinh ta sẽ cố gắng nghĩ cách đền bù lại.” Thiệu Kinh Vũ đứng khỏi thư án: “Sau trận chiến lần này, nguyên khí của quân Mông đã bị tổn thương nặng nề, sức yếu đi nhiều. Có điều khả hãn* Mông Cổ vẫn còn đó, trong tay Tả Hiền Vương lại nắm giữ trọng binh, tuy khó khăn nhưng vẫn còn cơ hội để lấy sức. Ta đã xin chỉ thị của Bệ hạ thừa thắng xông lên, hy vọng có thể lấy được thủ cấp của khả hãn Mông Cổ. Chỉ còn ba ngày nữa thánh chỉ của Bệ hạ sẽ tới đây.”
(*: tước hiệu thủ lĩnh cao nhất của Mông Cổ)
Vừa nãy còn mới nói chuyện của Giản Ngọc Nhi, đột nhiên lại chuyển thành tình thù nước nhà, Nhan Nhất Minh thấy hơi khó hiểu về mạch tư duy của Thiệu Kinh Vũ, chỉ có thể đưa ra một câu trả lời tiêu chuẩn: “Mạt tướng thề sống chết cũng sẽ đi theo Tướng quân.”
Thiệu Kinh Vũ bật cười: “Ta đương nhiên biết.” Nói đến đây hắn lại ngập ngừng: “Ý của ta là, nếu như có thể tiêu diệt được chủ lực của quân Mông, hoặc bắt chúng ký kết hiệp ước, vậy thì phương Bắc sẽ có ít nhất mười năm yên ổn trở lên, chúng ta sẽ không phải trấn giữ ở đây nữa. Đến lúc ấy, Nhất Minh, ngươi sẽ theo ta về nhà chứ?”
Nhan Nhất Minh giả vờ ngây ngô: “Nếu là ý chỉ của Bệ hạ, mạt tướng đương nhiên nguyện ý trở về Kinh Thành.”
Về nhà và về Kinh Thành, tuy đều là trở về Kim Lăng nhưng ý tứ lại vô cùng khác nhau. Lồng ngực Thiệu Kinh Vũ bất giác nghẹn lại, sau đó liền cười khổ một tiếng.
Thôi bỏ đi, chuyện này chưa cần gấp. Giờ đây có lẽ lại chuẩn bị đại chiến, đợi sau khi sóng yên biển lặng nói chuyện này cũng không muộn.
Thiệu Kinh Vũ đoán không sai, thánh chỉ của Bệ hạ quả nhiên đến đúng vào ngày thứ ba sau đó.
Hiện giờ quốc khố đầy đủ, vừa hay trước đó lại đại thắng hai trận, trên dưới trong triều không ai còn nghi ngờ tài năng của Thiệu Kinh Vũ nữa. Quân Mông đang liên tiếp rút lui, có thể nhân cơ hội này thừa thắng xông lên. Do vậy, khi Thiệu Kinh Vũ thỉnh cầu Bệ hạ cho phép hắn xuất binh một lần nữa, ngoại trừ cá biệt vài người phản đối, trên dưới trong triều đều nhất trí một lần tiêu diệt sạch sẽ quân Mông.
So với hai lần trước đó, lần này Bệ hạ vô cùng an tâm giao cho Thiệu Kinh Vũ mười vạn kỵ binh. Ngoại trừ mười vạn kỵ binh này ra, mười vạn bộ binh cùng vô số binh khí mã ngựa rồi quân tiếp viện đều được chuẩn bị đầy đủ cả, có thể thấy Bệ hạ rất coi trọng trận chiến lần này.
Đại quân hùng dũng tiến vào từ cửa khẩu, Thiệu Kinh Vũ nắm chặt ấn soái, cùng các vị Tướng quân và giáo úy bàn bạc về kế hoạch xuất chiến lần này.
Lần trước đó giao chiến đã làm tiêu tan ba phần mười binh lực của quân Mông, hiện giờ người thực sự nắm đại quyền trong tay chỉ còn lại khả hãn Mông Cổ và chú ruột của khả hãn, cũng chính là Tả Hiền Vương.
Theo cấp báo của thám tử, khả hãn quân Mông đang ở hướng đông bắc Xích Phong, còn Tả Hiền Vương đang ở phía tây lần lượt trấn thủ hai hướng, binh lực chủ yếu của quân Mông vẫn nằm trong tay của khả hãn.
Nếu đã như vậy, trận chiến lần này sẽ chia binh làm hai hướng, tiêu diệt từng nơi một.
Thiệu Kinh Vũ chú ý đến khả hãn, vậy nên hắn sẽ đích thân chọn lựa những binh sĩ dũng mãnh nhất. Tinh binh do hắn chọn sẽ chuẩn bị tiến đánh chủ lực khả hãn. Phía Tả Hiền Vương do các tướng soái lĩnh binh còn lại phụ trách một lần đánh tan.
Nhưng điều làm khó Thiệu Kinh Vũ là, sau khi kinh qua hai trận chiến trước đó, tuy giờ đây các vị Tướng quân đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, nhưng công trạng không nhiều. Trong hai trận đánh đó rõ ràng không thể hiện ra tài cán gì.
Mười mấy năm không có chiến tranh dẫn đến văn thần trong triều lớp lớp xuất hiện, quan võ lại ngày càng ít đi, quan võ có bản lĩnh thực sự đã ít càng thêm ít.
Từ sau trận đánh lần trước, Thiệu Kinh Vũ đã nhìn ra được, tuy xuất thân của Nhan Nhất Minh không có gì đặc biệt nhưng nàng đã đọc qua không ít binh thư lại giỏi phân tích tình thế cuộc chiến, cộng thêm hành động quyết đoán không bó buộc chân tay. So với những lão tướng quân khác, Thiệu Kinh Vũ càng tin tưởng giao nhiệm vụ hãm chân Tả Hiền Vương cho Nhan Nhất Minh hơn.
Nhưng nếu làm như vậy, những lão tướng quân kia sẽ không khỏi bất bình trong lòng, hoặc sẽ oán hận Nhan Nhất Minh.
Do dự một hồi, lại bị Nhan Nhất Minh nhìn ra nguồn cơn. Tối đến, Thiệu Kinh Vũ vẫn chau mày nhìn tấm bản đồ, nếu như đã vạch xong kế hoạch, tại sao còn phải đăm chiêu ủ dột như vậy.
Thiệu Kinh Vũ chần chừ giây lát rồi thành thực nói Nhan Nhất Minh: “Ta muốn giao Tây lộ quân cho ngươi.”
Nhưng không ngờ lời còn chưa dứt, Nhan Nhất Minh đã vội từ chối: “Không được.”
Thiệu Kinh Vũ sửng sốt: “Tại sao?”
Bởi vì ta sợ.
Nghe thấy câu này, trong lòng Nhan Nhất Minh run lên bần bật.
Từ khi tới phó bản này, ngày nào tính mạng của nàng cũng bị đe dọa, bất cứ lúc nào cũng có thể về chầu ông vải.
Nhan Nhất Minh chỉ là chết giả thôi, nên mới nói nàng chết rồi cũng không sao, nhưng nếu đem hàng ngàn tướng sĩ dâng lên tay nàng, cho dù công lược có hoàn tất, Nhan Nhất Minh cũng không tài nào an tâm rời đi. Chỉ là một trò chơi đơn giản mà phải liên lụy đến tính mạng của quá nhiều người, vậy đó không còn là trò chơi đơn giản nữa.
Có lẽ là do trí nhớ bốn kiếp khiến nàng xuất chúng hơn rất nhiều người bên cạnh, nhưng nàng không phải là tướng tài bẩm sinh như Thiệu Kinh Vũ, không có tự tin có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Nhan Nhất Minh mím môi, khẽ nói: “Thuộc hạ không dám.”
Thiệu Kinh Vũ hiểu, hắn cũng không quá bất ngờ.
Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn luôn tin tưởng Nhan Nhất Minh nhất định sẽ khiến hắn yên tâm hơn những vị Tướng quân khác.
Thoái thác đủ kiểu, cuối cùng Quả Táo cũng không nhịn đươc nữa bèn nói nhỏ với Nhan Nhất Minh: “Hay là ngài cứ nhận lời đi, tuy trận chiến lần này gian khổ nhưng chẳng phải Thiệu Kinh Vũ vẫn luôn đánh thắng đó sao. Trong lúc giao chiến, ngài có thể hoàn toàn tin tưởng hắn.”
Quả Táo biết trận chiến lần này sẽ là trận chiến gian khổ nhất trong cuộc đời của Thiệu Kinh Vũ. Trong kịch bản gốc ban đầu, tình hình chiến đấu của đại quân phụ trách hãm chân Tả Hiền Vương vô cùng thê thảm, trong đó có nguyên nhân sai sót về sách lược của tướng lĩnh. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn là thần binh hạ giới Thiệu Kinh Vũ đến đúng lúc, cứu vãn lấy cục diện.
Quả Táo không thể tiết lộ quá nhiều cho Nhan Nhất Minh được. Nó nghĩ, Tây lộ quân trong kịch bản gốc có kết cục vô cùng tệ hại, có khi ký chủ đi còn có thể làm tốt hơn trong kịch bản gốc.
Tuy ký chủ của nó không cho là như vậy, nhưng đi theo ký chủ lâu rồi, Quả Táo lại rất tin tưởng vào khả năng cầm binh thiên phú của Nhan Nhất Minh.
Nghe lời khuyên của thứ nắm rõ cả kịch bản như Quả Táo, Nhan Nhất Minh cuối cùng cũng tiếp nhận nhiệm vụ nặng nề vô đối này.
Hạ quân binh phân hai hướng, Thiệu Kinh Vũ đích thân dẫn đầu năm vạn tinh binh đột kích chủ lực quân Mông. Lúc này, hiệu úy Nhan Nhất Minh, người được Thiệu Kinh Vũ đặc cách nâng lên đã vượt mặt cả đám lão tướng lên nắm quyền điều khiển hai vạn kỵ binh. Ba vị Tướng quân còn lại, mỗi người dẫn dắt một vạn quân chờ lệnh của Nhan Nhất Minh.
Sau khi có quân lệnh, không ngoài dự đoán khi mọi người ai nấy đều kinh ngạc. Nhan Nhất Minh đứng trước đám đông, cảm giác mình như cái bia bắn bị ánh mắt của mọi người phóng tên đâm thủng lỗ chỗ. Nàng thở một hơi dài, vững vàng quỳ xuống tiếp nhận quân lệnh, hô to dõng dạc:
“Mạt tướng tuân mệnh!”
…
Lời tác giả:
Nữ chính trưởng thành trong chiến tranh cộng thêm thiên phú của nàng cũng sẽ có ích cho sau này. Vậy nên tôi phải viết nhiều nhiều một chút, nhưng mà đây là trận chiến cuối cùng rồi, chiến xong trận này sẽ trở về Kinh Thành “chiến” với Giản Ngọc Nhi, cả nhà cứ bình tĩnh nhé!