HỮU DUYÊN THIÊN LÝ


Lý Thống tim đập rộn ràng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cậu nhảy xuống ngựa càng lúc chạy càng nhanh tới gần dáng người trước mặt kia.

Cậu nhớ người ấy, chắc chắn là người đấy đây rồi, Lý Thống vươn tay nhoài tới chạm lên vai người kia kéo người kia đang quay lưng xoay người đối diện mình.
"Văn Quế.."
Giọng cậu khe khẽ run rẩy, chất chứa bao cảm xúc, ánh mắt cũng đã long lanh từ khi nào.

Nhất định không thể nào nhận sai người, An Văn Quế bị phát hiện mới đầu có hơi giật mình đến sững người, nhưng rất nhanh sau đấy cũng ôm chầm lấy người mình yêu.

Hai người ôm nỗi nhớ da diết, cuối cùng cũng có thể gặp được nhau, An Văn Quế vùi đầu vào vai Lý Thống.

Còn Lý Thống siết chặt tay ôm ghì lấy người An Văn Quế.
"Lý Thống ơi..

Lý Thống.."
An Văn Quế khóc nấc lên, gương mặt chúi sâu vào vai của Lý Thống.

Hai người mặc kệ xung quanh, bọn họ nghẹn ngào gặp lại nhau trưởng đoàn thấy vậy cũng lui về sau, để hai người một góc yên tĩnh, riêng tư.

Lý Thống muốn được ngắm nhìn gương mặt này, cậu đẩy tách An Văn Quế ra, hai tay nâng má người đối diện lên, gắt gao ngắm nhìn rồi cứ thế hôn lên môi người kia.

An Văn Quế cũng đáp lại, hai người say mê nhau, hôn nhau không còn biết trời sao, vị ngọt của đôi môi, những cái chạm vào sâu trong khoang miệng của nhau.
Lý Thống khát khao người này, từng cái chạm, lưỡi cuốn lấy lưỡi, đê mê đến độ không thể thở, hai người luyến tiếc tách rời.
"Lý Thống..

em nhớ anh lắm..

tạ ơn trời đất anh vẫn còn sống.."
An Văn Quế chạm lên gương mặt, nắm lấy đôi tay kia nâng lên chạm vào má mà vuốt ve.
"Anh đã cố gắng liên lạc với em nhưng dường như những bức thư chẳng thể đến em.."
"Em cũng cố gắng gửi thư cho anh.."
An Văn Quế lại ôm Lý Thống, hai người quấn quýt nhau mãi chẳng rời, khoảnh khắc này An Văn Quế vẫn chẳng dám tin là sự thật, lúc hắn biết tin Lý Thống lên đường đánh giặc, trong lòng đêm ngày thấp thỏm lo lắng, hắn cũng được phong chức lên làm Thượng Thư bộ hình.

Dựa vào vị thế của cha đang lấn át trong triều đình, hắn cố gắng lấy lòng tin của cha để có thể thoát ra ngoài lần này.

Hắn nóng lòng, lo lắng cho Lý Thống an nguy lần đầu đi đánh giặc.

Thật may có tin báo Lý Thống đã đánh đuổi được giặc ra khỏi Châu Hạ Lan, cấp lên báo cần viện trợ lương thực, sẵn vậy An Văn Quế kiếm cớ đi thị phạm các khu vực xung quanh.

An Văn Quế cho người trà trộn vào đoàn hỗ trợ, còn hỗ trợ thêm vài xe hàng.
"Em đến đây..

theo đoàn viện trợ sao? Vào trong thôi, đừng đứng ngoài này nữa.."
Lý Thống kéo An Văn Quế một mạch lên ngựa, hai người đi chung ngựa vào trong Châu, An Văn Quế căng thẳng, kéo áo khoác chùm kín mặt.
"Anh làm vậy..

người ta lại nhìn ra bộ dạng gì đây.."
Lý Thống càng kiêu ngạo thúc ngựa đi vào.
"Có gì mà sợ, ai hỏi thì ta bảo người yêu ta đến thăm ta.

Ai dám nói ra nói vào.."

An Văn Quế vẫn cúi thấp mặt trốn trong áo choàng, tay nắm lấy tay của Lý Thống, một đoạn đường dài hắn không dám ngẩng mặt lên lúc nào, chỉ có nghe thấy rất nhiều người chào hỏi Lý Thống.
"Quan gia..

ai vậy quan gia.."
"Người thương của ta."
"Quan gia có người thương rồi sao?"
"Thật tiếc quá, quan gia sớm đã có người chung chăn gối rồi.."
Lý Thống thấy thanh niên kia nói vậy, nhịn không được cười lớn, cả An Văn Quế cũng không thể bình tĩnh được, ngượng đến chín mặt.
"Đúng rồi..

người chung chăn gối với ta..

nhưng chuyện riêng tư như vậy, đừng nên nói lớn quá nha.."
"Lý Thống! Anh đi mau đi..

ngượng chết ta rồi.."
An Văn Quế sắp thành cục than đến nơi rồi, Lý Thống cũng còn muốn khoe với mọi người rằng người yêu của cậu đến thăm cậu, nhưng nhìn dáng vẻ xấu hổ của An Văn Quế thì cậu không đành lòng.

Hai người một loáng sau đã đến nơi.
An Văn Quế vén áo choàng lên, nhìn xung quanh.
"Đến nơi rồi sao?"
"Ừa..


đến nơi rồi.

Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây.

Mai ta sẽ cho người dọn phòng riêng cho em ở chỗ ta ở."
Lý Thống đỡ An Văn Quế vào trong, căn nhà trọ này là nơi ổn nhất trong châu, không cháy xém, không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, khu này thật may vẫn sạch sẽ đảm bảo nhất.

Bên trong chủ trọ là gia đình nhỏ ba người, vừa thấy Lý Thống đến, bọn họ cả nhà ba người nháo nhào chạy ra đón tiếp.
"Quan gia đến nghỉ đêm sao? Hai người ạ, xin hai người chờ chút.."
Người chồng vội vàng lấy trong tủ một tấm thẻ kèm chìa khóa, còn cô vợ thì vội vàng chạy vào trong bếp chuẩn bị chút đồ ăn và chăn ấm cho họ.

Lên đến phòng Lý Thống đi ngó nghiêng kiểm tra một lượt.
"Em cởi đồ ra đi, đợi chút ta đi pha nước tắm cho.

Còn đồ ăn thì sau khi tắm thì ta cùng nhau ăn."
An Văn Quế bỗng thấy thẹn thùng, cảm giác như hai người lấy nhau về rồi vậy, ở chung một chỗ, chăm sóc cho nhau, hai má của hắn cứ thế lại ửng hồng, trái tim hắn lại bị Lý Thống làm cho rung rinh..


Bình luận

Truyện đang đọc