HỮU DUYÊN THIÊN LÝ


Sáng sớm hôm sau, Lý Thống giật mình tỉnh giấc, cậu quên mất là mình phải thay phiên canh gác, choàng dậy đã thấy trời nhá nhem sáng.

Bên cạnh Trần Hạ giữ nguyên tư thế ngồi thẳng tựa lưng, tay vẫn ôm chắc thanh kiếm.
Lý Thống áy náy vô cùng, khe khẽ kéo chăn đắp lên người Trần Hạ, nhưng mà người được rèn luyện chiến trường bao năm rất tinh nhanh.

Trần Hạ mở mắt, có vẻ ngày hôm qua khá mệt, tròng mắt vẫn còn đo đỏ, trông thật mệt mỏi.
Trần Hạ xoa xao mặt vài cái, giọng mũi chưa tỉnh ngủ.
"Thiếu gia tỉnh rồi sao, ngủ thêm chút nữa."
Lý Thống đang choàng nhanh thêm áo ngoài, áy náy đáp lời.
"Không được, tại sao đêm qua ngươi không gọi ta dậy chứ, ta đã nói hôm nay rất cần ngươi mà không được tự ý như vậy."
Trần Hạ khịt khịt mũi vài cái, vớ lấy tấm chăn của thiếu gia đắp kín người, vẫn còn hơi ấm của thiếu gia, Trần Hạ cố vùi mình vào chăn hít lấy vài cái rồi dựa người vào giường.
"Thiếu gia đừng lo, trước giờ cơ thể này rèn luyện trên chiến trường khốc liệt, thức đêm như vậy không đáng là bao."
Lý Thống giả bộ chừng mắt với hắn, chải tóc búi cao đầu.
"Ngươi còn cố bào chữa."
Lý Thống vẫn lo lắng đám người đêm qua, cậu ngó qua cửa sổ, bên ngoài vắng lặng chỉ có tiếng gió hú rợn người.
"Bọn chúng đêm qua có vẻ không hành động, ta ngủ nhưng vẫn thính lắm.

Đề phòng bất chắc hôm nay chúng ta khởi hành sớm hơn."
Bọn họ chuẩn bị ít lương khô rồi, Lý Thống lấy trong tay nải ra chuẩn bị đồ.

Trần Hạ bên này ngồi nhìn dáng vẻ sắp xếp của thiếu gia, hắn vui lắm trước giờ chưa từng được thiếu gia đãi ngộ như vậy.

Hắn rất thích con người thiếu gia bây giờ, trước thích giờ lại càng thích.
Cơ mà liếc mắt sang nhóc con, nhìn dáng vẻ ngủ cũng đáng yêu hơn trước, cái gương mặt kia cũng bớt ngứa mắt hơn chút rồi.

Mới đầu còn tính vươn chân ra đá vài cái, nhưng Trần Hạ nghĩ tới trách nhiệm thiếu gia phân cho, tay bất đắc dĩ từ trong chăn thò ra vỗ vỗ gọi nhóc con dậy.
"Mau mở cái mắt ra, trời sáng bảnh rồi, ngươi ngủ chết ra đấy à."
Tiểu Đinh nhíu mày, ngọ quậy vài cái lười nhác ngồi dậy.

Mắt vẫn còn chưa mở được, ti hí thấy thiếu gia đã dậy trước mình, còn đang nhiệt tình dọn đồ ăn sáng.


Tiểu Đinh vội vội vàng vàng đứng dậy, thế nào chân vấp tấm phản, bổ nhào lên người Trần Hạ.
"Ngươi, thối chết ta, đi xúc họng đi, ngủ cả đêm chưa có tỉnh à."
Trần Hạ gầm lên, đẩy thằng nhóc sang bên, đứng dậy vung chăn đi tới cạnh thiếu gia.

Tiểu Đinh phụng phịu, đáp lại.
"Ngươi chê ta cái gì, ngươi cũng đã xúc cái họng thối của ngươi đâu."
Trần Hạ giật nảy mình, ngại ngùng liếc qua thiếu gia.
"Ngươi theo ta đi xúc họng, ta phải khiến ngươi bớt ẻo lả đi mới được."
Trần Hạ túm lấy Tiểu Đinh tính lôi ra ngoài, cơ mà cái lạnh khiến nhóc con sợ hãi, ôm chặt lấy Trần Hạ.
"Không đừng mà, ta xúc họng trong này, ngoài đấy ngươi ném ta ra ngoài để chết lạnh à.

Thiếu gia cứu em."
Lý Thống phủi tay.
"Được rồi, hai ngươi lúc ngủ mới chịu yên lặng, tỉnh cái lại như chó mèo.

Mau nhanh còn ăn sáng rồi lên đường."
Sau màn đấu khẩu, cuối cùng thì ba người cũng chuẩn bị lên đường, cả ba trang phục dày dặn, kín mít, mũ lông kín đầu.

Trần Hạ khẽ mở cửa, kiểm tra một lượt bên ngoài, không có kẻ khả nghi nào.

Bọn họ lập tức đi khỏi phòng, men theo hành lang đi ra cửa sau, lên núi không thể cưỡi ngựa được, chấp nhận leo bộ.
Cái rét trên núi nó khắc nghiệt hơn dưới đồng bằng, Trần Hạ đi đầu, sau là Lý Thống và Tiểu Đinh, ba người bọn họ không nói năng gì, cứ thế tiến về phía trước, sương khói mịt trời, lại thêm trời nhá nhem chưa có sáng tỏ hẳn.

Thi thoảng đi sẽ bị vấp phải đá, rồi lại rễ cây lớn mọc trồi lên.
Lý Thống thở cũng thấy khó khăn, gió lạnh cắt da cắt thịt thổi quanh người, gương mặt bắt đầu có sương giá bám lên.

Trong lòng cậu thầm nhủ.
"Cố lên, mày làm được mà cố lên, coi như đây là buổi rèn luyện thân thể đi.

Nam mô phù hộ cho chúng con lấy được thuốc mang về chữa bệnh cho cha."

Lý Thống ngẩng mặt thấy Trần Hạ, thấy bóng lưng phía trước cậu an tâm vô cùng, ngoái sang sau thì có Tiểu Đinh, có nhóc con bên cạnh cậu cũng tin tưởng hơn.

Lý Thống thầm cảm ơn trời đất, tuy cái thân thể này có xấu tính đi chăng nữa nhưng xung quanh vẫn luôn có người tốt sẵn sàng vì thiếu gia này mà bảo vệ, đi theo.
Một vài giây trong mớ suy nghĩ đó, Lý Thống lại nhớ đến An Văn Quế.
"Giờ này không biết đang làm gì? Đã hết giận mình chưa?"
Đi không biết bao lâu nữa, sắc trời cũng đã sáng hơn, xung quanh cũng bớt sương mù rồi.

Trần Hạ dừng lại quan sát bốn bề rồi báo với Lý Thống.
"Thiếu gia ước chừng cũng đã đi được qua hơn canh giờ, leo núi hơi dốc, sợ thiếu gia cùng nhóc con chưa quen đường đi, nên nghỉ một chút."
Lý Thống nhìn thấy Tiểu Đinh đuối sức rồi, cũng muốn nghỉ ngơi nhanh lấy lại sức.

Bọn họ kiếm một tảng đá lớn, rồi dựa lưng vào bên khuất gió ngồi nghỉ ngơi.
Tiểu Đinh thở không ra hơi.
"Thiếu gia, cậu nhất định phải thành công lấy được thảo dược đó mang về, chứ không uổng công lần này chúng ta bỏ ra."
Lý Thống uống một ngụm nước ấm, rồi đưa qua cho nhóc con.
"Tất nhiên phải lấy được chứ, nếu không phải vì chuyện các ngươi thông đồng dấu bệnh cha ta nặng đến mức này rồi, thì ta cũng không bắt hai ngươi đi theo."
Tiểu Đinh mặt ngoan như cún con, nhìn thiếu gia.
"Thiếu gia, bỏ qua đi, lão gia thật sự lo chuyện học hành của cậu nên mới bắt em với Trần Hạ im lặng."
Lý Thống chọc chọ vô trán Tiểu Đinh.
"Hai ngươi, về nhà đi rồi biết tay ta."
Lý Thống tuy miệng nói vậy nhưng mắt vẫn quan sát cả Trần Hạ, dáng vẻ đăm chiêu nghiêm túc của Trần Hạ, ánh mắt chim ưng phóng ra xung quanh, cậu cảm thấy có điều bất ổn, khe khẽ hỏi Trần Hạ.
"Có gì đúng không?"
Trần Hạ nhìn thiếu gia, lắc đầu nhưng ra hiệu hai người họ im lặng, mắt quan sát, tay đã đặt sẵn vào chuôi kiếm.

Lý Thống cũng đề phòng, cậu căng người chuẩn bị ứng phó, lập tức đứng thế phòng ngự kéo Tiểu Đinh đứng sau lưng mình, thì thầm nói nhỏ.
"Nhớ có chuyện gì, cố gắng tự bảo toàn tính mạng bản thân, cố gắng theo sát ta với Trần Hạ."
Lý Thống lần đầu ở thế phòng ngự, là chuẩn bị chiến đấu thực sự, lần bị ám sát vừa rồi cảm giác bất ngờ pha cả sợ hãi vẫn chưa nguôi ngoai.

Trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ, từng mảng kí ức ùa về lẫn lộn trong cậu, từ lúc cậu là bản thân Huyền Nhân đi học, thức từng đêm làm bài, rồi đến lúc trở thành Lý Thống bất đắc dĩ, gặp mặt từng người một..

Đến khi hoàn hồn về thực tại, bên tai chỉ kịp nghe giọng Trần Hạ quát lớn.
"Thu về, tiếp ứng, có địch."
Lý Thống bất giác lúng túng, tay rút kiếm khỏi bao, sự run rẩy này không biết đến từ cái lạnh hay bởi lần đầu cậu gặp tình huống chém giết này.

Lý Thống cầm chắc kiếm bằng hai tay, nhanh chóng sốc lại tinh thần, cứ thế theo mệnh lệnh của Trần Hạ, bọn họ thu về gần nhau hơn, quay lưng vào nhau, đối diện họ, một đám người che mặt tay lăm lăm đao kiếm, đi tới.
"Thiếu gia, là bọn chúng, cậu cố gắng đừng xa lưng tôi quá, chúng ta cố gắng phòng thủ tốt."
Lý Thống lúc này không muốn nói nhiều, chỉ mạnh mẽ gật đầu mạnh một cái.
"Ừ."
Một tên như vẻ cầm đầu, bước tới trước một bước, hắn nhìn thẳng vào Lý Thống dơ kiếm chĩa thẳng hướng cậu, lạnh lùng tàn độc.
"Nó là Lý Thống mang đầu nó về, có thưởng."
Trần Hạ thấy bọn chúng lỗ m ãng dám đe dọa tới tính mạng của thiếu gia, vẻ mặt uy nghiêm đáng sợ gầm lên.
"CHúng mày liệu mà dám động tới thiếu gia tao."
Bọn chúng lao tới ước chừng khoảng 10 tên cùng lúc lao lên, Trần Hạ thân thủ tốt một mình xử lý 3-4 tên, Lý Thống lần đầu cận chiến, mới đầu còn ra chiêu loạn choạng, sau đấy nhờ ơn trời đất mà cậu nhớ bài.

Chiêu thức tung ra cũng chuẩn xác và nhanh hơn.

Tiểu Đinh cũng có kiếm, nhóc con cố gắng theo sát hai người kia.
Đến khi một tên nhảy tới, ý đồ đâm thẳng tới cậu, cũng may thân thủ linh hoạt né được sang nhưng lại bị kiếm của hắn xượt qua mặt, một vết dài chảy máu.

Lý Thống điên lên, lao tới hắn đâm một nhát trí mạng thẳng tim.

Lúc này ánh mắt cậu trở nên đáng sợ, tàn độc.
"Thằng chó, để tao kết liễu mày trước."
Rút kiếm ra, máu bắn tung tóe, lên cả mặt cậu.

Giây phút đấy thần trí cậu tỉnh táo lạ thường.
"Con mẹ nó, mình vừa giết người."
Một giây nào đó, Lý Thống thầm chửi bản thân điên quá hóa dại hành động đến độ bản thân không lường trước.
Tên cầm đầu thấy vậy, tức điên hắn muốn nhanh chóng kết thúc, lao tới kề kiếm vào cổ Lý Thống.

Trần Hạ bên này vừa chém hai tên cứu được Tiểu Đinh về, quay người lại đã thấy thiếu gia nằm trong tay bọn chúng.
Tên cầm đầu cười điên dại.
"Thế nào, thằng nhãi này cuối cùng cũng phải tế mạng cho lão gia bọn ta."
Trần Hạ cầm chắc kiếm tính lao tới.

Nhưng lão già kia lại lăm lăm kề chặt kiếm vào cổ họng Lý Thống.

"Mày muốn thiếu gia mày chết ngay tại chỗ không?"
Trần Hạ ghét nhất thế bị động, hắn điên lắm hắn sợ thiếu gia vì hắn mà bị thương.
"Không được, ngươi không được làm hại thiếu gia ta."
Tên cầm đầu nhếch mép.
"Ném xuống nhanh lên."
Vừa nói, hắn vừa lùi lại ra sau, mà đằng sau con dốc là dốc núi, quá nguy hiểm.

Trần Hạ cố gắng cầm cự chân hắn, Lý Thống tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nếu lùi thêm nữa sảy chân một cái mất mạng như chơi.
Lý Thống lúc này đấu tranh tư tưởng kinh khủng, cậu cố gắng vắt óc nghĩ kế thoát thân, cố gắng nhớ tới mấy cách hướng dẫn thoát thân khi bị kẹp cổ, Lý Thống cố gắng ra hiệu cho Trần Hạ, cậu rung rung tay chặn kiếm của tên kia, ánh mắt nhìn xuống tay kẻ đang kề kiếm cổ mình.
Chỉ mong Trần Hạ đủ thông minh, thân thủ nhanh nhẹn phi kiếm tới cứu cậu.

Trần Hạ thấy thiếu gia cố gắng ra tín hiệu, lập tức chộp được suy nghĩ của thiếu gia, hắn nhếch miệng nói nhỏ với Tiểu Đinh.
"Dao nhọn đâu, cầm sẵn trên tay không để bọn chúng thấy."
Tiểu Đinh quan sát bọn chúng, nấp sau người Trần Hạ lấy ra con dao nhỏ.
"Đã lấy ra rồi."
Trần Hạ nghe vậy, ra ám hiệu với Lý Thống.

Lý Thống ra hiệu đếm tay đến 3, cậu nhắm chặt mắt, hai tay dùng lực vặn tay cầm kiếm của tên kia, xoay người một vòng cúi xuống né chiều kiếm.

Trần Hạ chộp lấy thời khắc, giật dao nhọn bên người Tiểu Đinh phi thẳng dồn lực nhắm trúng ghim thẳng đầu tên kia.

Kẻ cầm đầu chết ngay lập tức, nhưng sơ hở không tính kịp, có tên bên cạnh lao tới kéo Lý Thống ngã lăn xuống sườn dốc.
"Tao chết mày cũng phải chết."
Hắn hét lên, rồi cả hai cùng lăn xuống dốc, Lý Thống khoảnh khắc đó mắt mở lớn, cậu như khúc gỗ cứng đơ người.
"Không thể nào."
Giây trước giây sau ngất lịm đi.

Còn Trần Hạ vẫn bị vài tên còn lại giữ chân, lúc này thiếu gia bị bọn chúng làm hại máu nóng dồn lên, Trần Hạ căm phẫn cầm kiếm lao tới chém giết một đường, bọn chúng gục ngã hết, cảnh đẫm máu, cậu chân run rẩy chạy tới bên con dốc, nhìn xuống rất sâu, đã không thấy bóng dáng của thiếu gia, lai thêm bụi cây cỏ um tùm, che khuất tầm nhìn.
Trần Hạ tái mét mặt, như chết lặng, Tiểu Đinh bên cạnh khóc lớn, xót xa.
"Thiếu giaaaa.."
Dù thế nào cũng là một vị tướng, Trần Hạ sắc bén đánh giác độ nguy hiểm con dốc.

Ánh mắt tuy đã đỏ, nước mắt đã lưng tròng nhưng hắn vẫn vực tinh thần dậy.
"Nhanh, khẩn trương đi xuống tìm thiếu gia, độ dốc sườn này chắc chắn thiếu gia không chết được.".


Bình luận

Truyện đang đọc