HỮU DUYÊN THIÊN LÝ


Lý Thống uất ức, cậu khóc, cậu khóc mà hai vai cậu run lên từng hồi.

Đầu gục xuống đất, nước mắt chảy ra như tâm can cậu đang ứa máu, Lý Thống chết lặng hồi lâu, xung quanh cậu chẳng còn ai, tĩnh lặng đến hiu quạnh.

Lý Thống vẫn quỳ gối trên đất, trên người còn độc chiếc chăn choàng rơi mất nửa bên vai, máu cũng đã khô dính cả trên chăn, loang lổ nhìn đến đáng thương.
Ánh mắt thất thần nhìn vào hư không, hay cậu lại chọn cái chết để kết thúc cuộc sống này, cậu dẫu cố gắng đuổi theo nhịp sống này cũng chẳng thể bắt kịp, càng cố với tới lại càng bị đẩy ra xa.

Lý Thống gắng đứng dậy, bước vào trong phòng, cậu cứ như người không hồn mặc đồ lại, còn vài mảnh sành vỡ nằm trên bàn, Lý Thống cầm lấy một miếng, nhìn mình trong gương lần nữa.

Cậu thật sự buông xuôi, cậu thật sự muốn chết đi, bỏ lại hết tất thảy.
Khi tay để mảnh sành đè lên vết thương đã khô trên cổ, chỉ một nhát cắt, cậu sẽ kết thúc mọi thứ, bỏ mặc mọi thứ.

LÝ Thống nhắm mắt lại, lấy một hơi, tay đã cố sức nhưng lại chẳng thể cứa.

Tay cậu run lên bần bật, cuối cùng vẫn là vứt mảng sành xuống đất, cậu tức giận chính bản thân cậu cũng không thể tự giải thoát cho mình.

Cậu tức giận mọi thứ, tại sao cậu lại phải nhập vai một tên khốn kiếp nào đó, tại sao cậu không thể sống với chính linh hồn, bản thân cậu, tại sao cậu lại để mọi người giật dây như con rối.

Cậu không muốn nữa, cậu muốn sống với chính con người bên trong, ý thức của Huyền Nhân, là một Huyền Nhân thật sự.
Lý Thống nhìn vào gương lần nữa, đứng lặng trước gương hồi lâu như đang tự thôi miên bản thân, vẻ mặt ngang tàn hiện trong gương, đúng rồi thứ cậu cần là đây, chẳng phải sợ kẻ nào khác, cậu phải là chính cậu, lật đổ tất cả những kẻ xúc phạm cậu, muốn giết cậu, bảo vệ những người cậu yêu thương, bảo vệ An Văn Quế..
Lý Thống hừng hực tinh thần, cậu kiếm tới một cái kéo sắc, sao đó tự mình cắt đi mái tóc bản thân, cậu cắt ngắn đi như thời cậu còn đi học cấp ba.

Mái tóc mới, có chút nham nhở nhưng vẫn khiến cậu trở nên tự tin hơn bội lần.
"Ông đây đếch muốn làm cái bóng cho kẻ khác nữa, ông đấy thích như nào thì nó phải như vậy.

Lý gia vào tay ông sẽ phải khác.

Cả An gia kia..

khốn kiếp nhà các ngươi.."
Lý Thống bước ra khỏi căn phòng đó, cậu mặc kệ, cậu muốn mọi việc diễn ra theo cách của Huyền Nhân, cậu muốn cái tên Lý Thống khốn kiếp trước kia phải bại phục dưới tay cậu.
Lý Thống sải bước, cậu mặc cho xung quanh đánh giá cậu với mọi ánh nhìn khác nhau, Lý Thống biết chuyện ít nhiều cũng đã truyền ra đến trong cung rồi, cậu là bị gài bẫy, chuyện này cậu sẽ tính sổ từng người một.
Đang bước đi, thì đằng sau truyền tới tiếng gọi.
"Lý thiếu gia.."
Là Huyền Dương công chúa, nàng thế nào đang chạy đuổi theo cậu, dáng vẻ kiệt sức thật đáng thương, cạnh nàng là tên cảnh vệ kia.

Lý Thống quay người lại.
"Công chúa, có chuyện gì muốn nói!"
Huyền Dương gần tới nơi rồi, nàng lại mất sức xuýt chút ngã, Đinh Bảo Cung bên cạnh vội ôm lấy nàng.
"Công chúa, bình tĩnh, đừng xúc động còn thần ở cạnh, thần dìu công chúa."
Huyền Dương nắm lấy tay Đinh Bảo Cung bước tới chỗ Lý Thống.
"Lý thiếu gia..


chuyện hôm qua không phải..

ta cố tình gài bẫy đâu..

ta cũng bị lừa.."
Lý Thống trong lòng cũng rõ biết công chúa là bị lừa để dụ cậu vào bẫy, cậu chỉ gật đầu.
"Tôi rõ chuyện này như thế nào, tôi tin công chúa, bây giờ tôi đang có chuyện muốn giải quyết trước, sẽ hẹn công chúa vào một ngày gần nhất để gặp riêng.

Công chúa bảo trọng giữ sức khỏe."
Huyền Dương vẫn cố níu một chút, nàng muốn một lần nói hết với cậu.
"Lý Thống xin lỗi, ta đã giấu thiếu gia vài chuyện quan trọng, chuyện đêm qua là sự nhúng tay của phụ mẫu ta và bác ta chính là An thái phó, lão và phụ mẫu ta muốn tranh cướp ngôi vị.."
Lý Thống không để nàng nói nữa, bịt miệng nàng ra hiệu im lặng.

Cậu ghé người sát công chúa.
"Chuyện này tôi cũng vừa mới biết, cảm ơn công chúa đã nói.

Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà, đừng lo lắng, ở đây không an toàn để nói ra như vậy.

Bây giờ công chúa nên về phòng nghỉ ngơi đi, thị vệ bên cạnh công chúa..


tôi thấy rất an tâm đấy."
Nói rồi Lý Thống cúi đầu hành lễ với công chúa.

Huyền Dương lo lắng vẫn đứng đó chờ khi cậu khuất lối.

Đinh Bảo Cung bên cạnh xót ruột cho công chúa, cố gắng trấn an.
"Công chúa, xin hãy tin tưởng Lý thiếu gia, cậu ta thật sự là một nam nhân có tố chất một người lãnh đạo.

Chuyện kia..

có thể để sau hãng nói tiếp, giờ công chúa về nghỉ ngơi thôi.."
Đinh Bảo Cung tính xoay người lại, Huyền Dương vẫn dứt khoát.
"Đưa ta đến chỗ Tiểu Hướng.."
Đinh Bảo Cung sững người, còn muốn khuyên nhủ nhưng dáng vẻ nghiêm túc, nghiêm nghị của công chúa làm hắn ngập ngừng, sợ sệt, vẫn là đỡ nàng đi..


Bình luận

Truyện đang đọc