HỮU DUYÊN THIÊN LÝ

An Văn Quế ngồi đằng sau, ôm chặt lấy Lý Thống, trong lòng hắn dĩ nhiên vẫn chưa nguôi được vụ việc ban nãy lời qua tiếng lại với tên người làm kia. An Văn Quế nhớ lại trước kia giữa hai nhà chuyện xích mích to thì hình như không có, nhưng chuyện vụn vặt thì suốt ngày, hai người kia dĩ nhiên vẫn ghét hắn và ngược lại, hắn cũng vậy.

An Văn Quế dựa đầu vào vai Lý Thống, khẽ thở dài, thầm nghĩ.

"Chuyện quái gì thế nhỉ, đang ghét nhau đến độ thấy bóng lưng đằng xa là đã muốn khó dễ nhau, vậy mà giờ nhìn mình với tên này xem. Thật sự là đúng câu ghét của nào trời trao của đấy sao? Bản thân mình từ khi nào lại có cảm tình với Lý Thống. Nhưng trước giờ, việc mình yêu qua người đồng giới là chưa từng xảy ra, xã hội này thật sự vẫn có chuyện nam nam với nhau, nhưng đến tận giờ mình vẫn mơ hồ nó đã xảy ra với mình. Nhưng dù sao thì hiện tại cảm xúc của mình đối với Lý Thống còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn với nữ nhân. Chết! Mình yêu Lý Thống đến vậy sao? Có nhanh quá không?"

An Văn Quế mới có lúc mà sắc mặt biểu cảm thay đổi liên tục, lúc thần người, lúc mếu máo, lúc hoảng sợ, sau lại trầm tư, đủ biết trong đầu nghĩ đủ thứ rối tung hết. Lý Thống ngồi trước nắm dây cương, dù có bị thương nhưng dáng vẻ cơ thể vẫn rất khí phách, Lý Thống nãy giờ để ý An Văn Quế chỉ ôm không, không có trò chuyện cùng cậu, chẳng lẽ vì chuyện ban nãy, còn giận sao.

"Văn Quế, Văn Quế, em mệt lắm sao? Hay suy nghĩ gì mà sâu sắc quá vậy, không nói với tôi một câu."

Lý Thống lo lắng hỏi, chỉ e người yêu đằng sau vẫn còn bận chuyện vừa với hai người anh em của cậu. An Văn Quế, nhìn Lý Thống một cái, tính nhịn bỏ qua rồi nhưng vẫn cứ buột miệng nói ra.

"Ta đang nghĩ, chuyện tình cảm của hai chúng ta, đến quá nhanh. Ngay cả ta đôi khi vẫn chưa quen mà ngẩn người, huống chi bọn họ với ta có xích mích với nhau từ trước. Chuyện ta gần ngươi thế nào vẫn dẫn đến hiểu nhầm.."

Lý Thống biết điều An Văn Quế lo lắng, trong lòng cậu hụt hẫng vài phần, An Văn Quế vẫn chưa thể đón nhận hoàn toàn tình cảm của cậu. À quên, trước giờ cậu mải khao khát h@m muốn cảm xúc của bản thân, cậu quên rằng chưa từng thấy An Văn Quế quan hệ qua với nam giới nào. Huống chi cậu là người đầu tiên chủ động tiến tới, cậu nhanh quá rồi, sai sót quá rồi.

"Em xin hãy tin tôi, việc tình cảm tôi không nói đùa, tôi rất nghiêm túc, sự vội vàng của tôi khiến em nhất thời mơ hồ, từ giờ tôi sẽ chầm chậm dùng tình yêu của tôi để khiến em hoàn toàn tin tưởng, yêu tôi một lòng. Em tin tôi, xin em hãy tin vào tình yêu của tôi."

An Văn Quế nghe từng lời từng lời của Lý Thống, như rót mật vào tim, vừa ngượng ngùng, lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim của hắn. An Văn Quế cảm nhận được sự trân thành trong câu nói của cậu. Lòng hắn như có sóng cuộn cứ liên hồi đập tới tim gan hắn. An Văn Quế gật đầu đồng ý, hắn tin tưởng người này, hắn nghĩ chưa từng có ai có thể khiến lòng hắn an tâm như vậy.

Bọn họ cưỡi ngựa đến khi trời tối, quay lại phòng trọ, Lý Thống tính đêm nay muốn ngủ chung phòng với An Văn Quế nhưng dù sao cũng chưa công khai quan hệ tình cảm, với cả An Văn Quế là người kêu cậu ra phòng riêng sẽ tốt hơn. Lý Thống trưng vẻ nuối tiếc, tới căn phòng bên trái cách phòng An Văn Quế hai phòng.

An Văn Quế về lại phòng, mệt mỏi ngả lưng lên giường, nhìn lên trần nhà, nghĩ gì một hồi mà thϊếp đi không hay.

Lý Thống bên này, quay về phòng không có nghỉ, đã kêu Trần Hạ sang bên để trao đổi vài chuyện. Trần Hạ vừa được báo cho gọi tới phòng thiếu gia, trang phục cũng không cần thay, nhanh nhanh chóng chóng kêu người chuẩn bị đồ ăn cho thiếu gia, mình thì sang trước.

Trần Hạ lúc này mới có thể quan sát kĩ hơn gương mặt thiếu gia. Hắn không khỏi xót xa, nhìn thiếu gia của hắn đã gầy hơn mấy phần, cơ thể cũng xước xác, thương tích nhiều chỗ.
"Thiếu gia, lần này về phủ, nhất định phải bồi dưỡng lại, nhanh bình phục."

Lý Thống mỉm cười, gật đầu cái rồi bàn thẳng chuyện chính.

"Nhìn này, đồ ta đã mang về, giờ phiền ngươi mang nó đi xử lý, bảo quản để có thể mang về dùng luôn cho cha ta."

Từ trong ngực áo, Lý Thống gói cẩn thận lá với hoa Shan tuyết trong một cái khăn lụa. Cẩn thận mở ra, mùi hương của Shan tuyết thanh tao nhẹ nhàng, gần như không có dập nát mấy. Trần Hạ trong lòng dâng lên một nỗi xúc động, không kìm được mà ôm lấy thiếu gia.

"Thiếu gia, lần này thiếu gia thật sự đã trưởng thành rồi.."

Lý Thống bị ôm tới bất ngờ, chạm phải vết thương bên vai trái, khẽ nhíu mày lại, hít thở vài hơi nhịn đau. Cậu cũng vươn tay vỗ vỗ lưng Trần Hạ.

"Cảm ơn ngươi đã khen ta."

Trần Hạ thật sự tự hào bởi thiếu gia, nhìn thiếu gia an toàn trở về, lại tự tay hái được thuốc quý về bởi lão gia. Mọi kí ức xấu xa trước kia của thiếu gia, giờ đã xóa bỏ hoàn toàn trong Trần Hạ.
"Thiếu gia cậu ngồi xuống đi, thảo dược này cứ để cho tôi, sẽ sơ chế nó cẩn thận để mang về cho lão gia. Lão gia mà biết thì thật sự sẽ rất hạnh phúc."

Lý Thống cười cười, thật sự đến chính cậu còn không tin nổi bản thân đã có thể vượt qua những thứ mà trước giờ chưa từng nghĩ tới, những điều kinh khủng nhất đã lần lượt tới với cậu.

"Trần Hạ, vụ việc ta bị truy sát ở đây. Mấy ngày nay có động tĩnh gì không?"

Trần Hạ rót trà nóng đẩy qua cho Lý Thống, khuôn mặt cũng nghiêm nghị.

"Mấy ngày nay bên này Trần Hạ cũng không thấy chúng đến quấy nhiễu gì."

Trần Hạ dừng lại, ngắm thiếu gia uống trà, trong lòng thật sự như thiêu đốt khi thấy thiếu gia an toàn, gương mặt đẹp trước mặt giờ càng khiến hắn động lòng.

"Nhưng thiếu gia, kẻ ngã xuống cùng cậu vẫn còn sống."
Lý Thống phản ứng, đặt tách trà xuống.

"Vậy giờ hắn đang ở đâu? Đã lấy được thông tin gì từ hắn chưa?"

Lý Thống nhớ lại khoảnh khắc đáng sợ lần đó, bất giác tay đặt trên bàn hơi run.

Trần Hạ nhìn xuống, cũng biết thiếu gia vẫn còn sợ hãi lần đó, hắn mạnh dạn với tới nắm lấy tay thiếu gia, hắn muốn nói rằng đừng sợ giờ thiếu gia đã ở cạnh hắn rồi. Lý Thống ngoài mặt không biểu tình gì với hành động của Trần Hạ nhưng trong lòng giờ đã có người yêu, hiển nhiên vẫn không nên thỏa mái quá với người khác, vậy nên cứ thế tự nhiên Lý Thống rút tay ra vỗ ngược lại lên tay Trần Hạ, nhàn nhạt nói.

"Không sao, ngươi vẫn nghĩ ta nhát cáy như trước sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc