HỮU DUYÊN THIÊN LÝ


Lý Thống hôm nay không được tập trung vài tiết học, tâm trí cứ lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

An Văn Quế co rúm người trong lớp áo, cứ có gió thổi tới là hắn lại run khe khẽ, không viết nổi bài, ngó sang bên cạnh lại thấy Lý Thống mất tập trung bài học, vẻ mặt buồn buồn nhìn ra bên ngoài.
An Văn Quế gõ gõ bàn Lý Thống, nói nhỏ.
"Này, ngươi lại làm sao đấy, tức cảnh sinh tình à? Lo mà học đi, lát liệu bị thầy hỏi."
Lý Thống quay lại nhìn xuống bài viết, không buồn nói gì, cứ thế ngồi nghe giảng.

An Văn Quế thấy thái độ lạnh lùng của Lý Thống, lại chẳng nghĩ nhiều, bĩu môi một cái rồi hắn cũng tập trung học bài.
Đến cuối giờ, thầy giáo bên trên sau giảng xong, nhìn xuống bên dưới một lượt.
"Thầy có một thông báo mới cho chúng ta."
Mọi người liền chú ý lên trên, dừng hết việc ghi chép lại.

Lý Thống cũng nhìn lên nghe thầy thông báo.
Thầy tiếp tục thông báo.
"Trường ta thường khi tiết trời sang thu, để chuẩn bị cho lễ Trung thu nữa.

Hai ngày nữa chúng ta sẽ lập thành hai nhóm, một nhóm đi săn trên núi phương bắc, còn một nhóm sẽ vào cung chuẩn bị các tiết mục và phụ việc trong cung.

Ta sẽ lập danh sách cho hai nơi.

Bây giờ mọi người có thể giải tán rồi."
Mọi người nghe xong, bàn tán sôi nổi.


Lý Thống nghe vậy, nhíu mày suy nghĩ chốc lát về cái gì đó.

Cậu ngồi cắn bút, còn An Văn Quế thì ngồi bên cất dọn đồ đạc.

Xong xuôi quay sang nhìn Lý Thống vẫn ngồi một chỗ đăm chiêu, khó chịu quay sang gõ gõ vào bàn.
"Này có về phòng không? Ngươi thế nào cứ như kẻ mất hồn hôm nay vậy?"
Lý Thống giật mình nhìn An Văn Quế, một hồi rồi cũng thu dọn đồ về cùng hắn.

Trên đường An Văn Quế thì đi trước, Lý Thống đi đằng sau, thầm tính toán.
"Nếu như mình vào nhóm lên rừng, thì thật sự không biết là rừng nào hướng Bắc cả.

Phương Bắc rộng thênh thang như vậy, khéo khi chỉ đi rừng độ cao tầm thấp.

Nhưng nếu mình vào nhóm trong cung, thì làm sao đi được? Làm sao đây.."
Lý Thống cắn môi, chân đang bước cũng dừng lại.

An Văn Quế chán nản đằng trước, thấy im lặng quá, quay lại nhìn Lý Thống.

Cái thái độ kia của Lý Thống càng khiến hắn thêm bực mình.
"Này! Ngươi mau nói xem, hôm nay vì sao lại ngươi luôn có thái độ như vậy, suy nghĩ cái gì nói nghe xem."
An Văn Quế, cau có một tay bê sách vở, một tay chống hông đi tới hỏi Lý Thống.

Lý Thống thì chẳng màng tên nhóc này, đúng lúc trong đầu lại có sáng kiến hay, khuôn mặt lại bừng lên, hớn hở, cười cười rồi phút trước còn thần người chậm chạp, phút sau đã cuống cuồng lên bỏ chạy.
"Ta có chút việc, ngươi về trước đi."
Lý Thống chạy đến độ đánh rơi đồ, An Văn Quế ngỡ ngàng chẳng kịp gọi người kia để hỏi xem hắn đang làm gì, thì Lý Thống đã chạy mất dạng rồi.

An Văn Quế bĩu môi, giận dỗi đi nhặt lại đồ phụ Lý Thống.

Sau đó hắn đứng ôm đồ, hậm hực nhìn theo hướng vừa rồi Lý Thống đi.
"Ngươi lại có trò gì, giấu ta sao?"
Lý Thống chạy tới phòng của Huyền Dương, chạy một mạch không nghỉ.

Đến trước cửa phòng thì thở không ra hơi, cái tiết trời lạnh như vậy dùng sức như vậy rất dễ mệt.

Lý Thống đứng chống tay thở lấy sức, bình tĩnh lại rồi mới lịch sự gõ cửa.
Tiểu Hướng mở cửa ra, thấy Lý Thống đến, rạng rỡ vui mừng mời vào trong.
"Thiếu gia, thiếu gia tới chơi sao? Mau vào trong đi."
Lý Thống bước vào trong, ánh mắt đã vội vàng nhìn ngó.


Tiểu Hướng nhanh tay rót bình trà nóng cho Lý Thống.
"Lý thiếu gia, tới tìm tiểu thư sao? Tiểu thư đang trong buồng đọc sách, thiếu gia ngồi đây uống trà đợi Tiểu Hướng vào báo cho tiểu thư."
Lý Thống ngồi xuống, gật đầu mấy cái.
"Được được, mau vào gọi tiểu thư giúp ta."
Huyền Dương lát sau đã ra, nhìn thấy Lý Thống liền cúi đầu chào lịch sự rồi ngồi xuống.

Lý Thống không chần chừ gì thêm nữa, cậu nghiêm túc vào thẳng vấn đề.
"Huyền Dương công chúa, có thể giúp ta một chuyện được không.

Tuy hơi thất lễ nhưng ta chỉ còn cách nhờ công chúa."
Huyền Dương tay nâng chén trà đưa tới, nghe tới hai từ công chúa này, hành động liền ngưng lại, Huyền Dương nhìn Lý Thống một cái rồi lấy lại nét mặt.
"Thiếu gia nói gì vậy? Thiếu gia nhận ra tôi sao?"
Lý Thống đón lấy chén trà đặt xuống bàn, vẫn luôn nghiêm túc nói chuyện.
"Là trước kia tôi gặp vấn đề sức khỏe khiến bị mất trí nhớ, nay đã cố nhớ lại bảy tám phần.

Công chúa, chúng ta trước kia từng gặp nhau rồi."
Huyền Dương tuy ngoài mặt vẫn không biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại ngạc nhiên vô cùng.

Ánh mắt dò xét qua một lượt người Lý Thống.
"Thiếu gia..

bây giờ thiếu gia tính tình rất khác so với trước kia, là do ảnh hưởng.."
Lý Thống vội vàng cắt ngang lời Huyền Dương.
"Ta hiện tại, đã thay đổi, trong suốt thời gian làm bạn với nhau, Huyền Dương công chúa không thấy sao.

Ta không phải là người có âm mưu.


Nhưng lần này, thật sự ta cần công chúa giúp."
Huyền Dương chỉ hỏi vậy, nhưng trong quãng thời gian vừa rồi tiếp xúc qua cũng đã thấy con người tử tế, ngay thẳng của Lý Thống.

Thấy lần này có vẻ chuyện gấp, Huyền Dương gật đầu đồng ý.

Lý Thống thấy được Huyền Dương gật đầu, lòng mừng rỡ.
"Cảm ơn công chúa, chuyện ta nhờ công chúa liên quan đến chuyện ngày lễ trung thu sắp tới.

Ta muốn nhờ công chúa xin hãy giúp đỡ ta được vào trong cung.

Vì lí do cá nhân, ta cần công chúa giúp đỡ lần này."
Huyền Dương nghe vậy trong lòng sớm đã đồng ý giúp đỡ Lý Thống, nhưng vì muốn nghe thử lí do là gì, nàng vẫn diễn thêm chút nữa.
"Lí do thật sự là gì vậy Lý Thống thiếu gia.

Chuyện quá sức của ta chắc chắn sẽ không làm."
Lý Thống cũng không có ý định giấu diếm kỹ quá, cậu trầm mặt xuống, nét buồn trong đôi mắt ấy nhìn tới Huyền Dương công chúa, chất chứa nỗi niềm thành khẩn, trân thành.
"Là do cha ta, cha ta đang rất yếu.

Ông ấy mắc bạo bệnh, ta không thể giương mắt nhìn cha ta ra đi như vậy được.

Ta còn chưa báo hiếu cho cha.".


Bình luận

Truyện đang đọc