HỮU DUYÊN THIÊN LÝ


Chỉ còn khoảng một tuần trăng nữa là tổ chức lễ, Lý Thống cùng mọi người chuẩn bị tấp nập, mấy hôm nay cố gắng tìm đến chỗ công chúa Huyền Dương thăm hỏi nhưng không thể.

Lý Thống ngó nghiêng, dùng đủ mọi cách, quan hệ rồi cũng không thể.

Bỗng dưng lại biệt tích như vậy, tất nhiên không khỏi lo lắng.
Lý Thống kiếm một góc ít người qua lại, tựa lưng bên cột hiên nhà, trầm ngâm suy nghĩ đủ thứ.

An Văn Quế bất ngờ từ đâu chạy tới, rón rén nhẹ nhàng từ đằng sau che mắt Lý Thống.
Lý Thống nắm lấy bàn tay đang che mắt mình, xoay mặt lại, hôn lướt qua má An Văn Quế.
"Thế nào? Còn muốn chêu nữa không?"
An Văn Quế bị chêu ngược lại, ngượng ngùng, đánh vài cái vào người Lý Thống, mặt đã lại đỏ.
"Sao không chịu đoán nghiêm túc, mà lại làm trò như thế.

Bị bắt gặp thì làm sao?"
Lý Thống cười cười rồi vỗ đùi, ý muốn An Văn Quế dựa vào đùi mình.

Hai người dựa vào nhau, tình tứ như đôi uyên ương mặn nồng.
"Lý Thống, dạo này anh vẫn đang nhờ người tìm Huyền Dương tiểu thư đó hả?"
Lý Thống rất thích tụi mặt vào người An Văn Quế, vừa dụi vừa trả lời.

"Đúng rồi, nhờ Huyền Dương tiểu thư chuyện anh trốn ra bên ngoài may không ai phát hiện vẫn chưa thể gặp lại cô ấy để cảm ơn tiện có vài chuyện muốn bàn!"
Thoáng thấy nét mặt của An Văn Quế buồn bực, lạnh xuống vài phần.
"Là nhớ người ta rồi chứ gì?"
Lý Thống đâu có ngốc, lập tức ôm gắt gao eo An Văn Quế, dụi dụi vào người hắn.
"Không phải mang ý như thế, đơn giản là bạn bè giúp đỡ nhau thôi.

Em ghen sao!"
An Văn Quế vẫn còn thể diện bản thân, đâu dễ thừa nhận như vậy, khoanh tay trước ngực, hất hất cằm.
"Trước kia ngươi và tiểu thư kia rõ ràng còn chêu ngươi trước mặt ta, tại sao không thể nghi ngờ chứ."
Lý Thống cười vài tiếng, hai tay vỗ vỗ má, để An Văn Quế nhìn thẳng mặt mình, hôn nhẹ một cái lên môi hắn, dụ dỗ.
"Biết ngay mà, đừng suy nghĩ lung tung trong bụng.

Nói nhỏ cho em.."
Lý Thống nhướn người, thì thầm vào tai An Văn Quế, giọng nói ngàn lần mê trầm quyến rũ, phả hơi nóng vào tai, trời đang giá lạnh như vậy vừa ẩm ướt lại vừa ấm nóng, trong lòng An Văn Quế ngứa ngáy mấy hồi, tim hắn đập thình thịch.
"Huyền Dương..

chính là công chúa đó."
Mắt An Văn Quế mở lớn, hai tay chống bả vai đẩy Lý Thống giữ khoảng cách nhìn cậu.
"Là công chúa thật sao"
"Đúng rồi đấy, không nói đùa, nghiêm túc."
An Văn Quế đánh một cái vào ngực cậu, hậm hực.
"Thế sao ngươi giấu ta, giấu đến tận bây giờ mới nói."
An Văn Quế giận quá hóa thẹn, hắn nhớ lại những lần xúc phạm Huyền Dương, những lời nói xúc phạm công chúa đều từ miệng hắn tuôn ra, không biết rằng sau này còn mặt mũi nào dám nhìn nàng.

Hắn nhục nhã quá, người hắn yêu thế mà cũng dám chơi hắn một vố này.
Lý Thống ra sức ôm lấy hắn, vuốt v e lưng hắn, vỗ về hắn.
"Tại vì còn một chuyện nữa, bởi vì nó mà cũng chưa có nói cho em sự thật công chúa."
An Văn Quế nheo mắt nghi ngờ, dẩu môi lên.
"Còn chuyện gì giấu ta, mau nói nhanh."
"Là..

do anh bị mất trí nhớ..

không thể nhớ chuyện trước kia, đã quên sạch.."

An Văn Quế thêm lần nữa, bất ngờ đến ngã ngửa, lúc này kí ức ùa về dồn dập trong đại não hắn.

Hắn nhớ về lần đó gặp Lý Thống trên phố, nhớ lại ngày tháng ở chung với nhau, nhớ lại những chuyện xa xưa hơn nữa khi hai người còn là trẻ con..

Nét mặt ngỡ ngàng, ánh mắt xa lạ, cả giọng điệu cũng xa lạ..

hóa ra là bởi vì Lý Thống đã mất trí nhớ.

Trong lòng lại rấy lên hụt hẫng, xót thương, những chuyện cũ trước kia giữa hai người tuy không tốt lắm nhưng bởi Lý Thống nói đã quên sạch, trong lòng hắn An Văn Quế liền cảm thấy khó chịu, buồn bã như đã tuột mất thứ quan trọng.
An Văn Quế ánh mắt thế mà đã hơi ửng hồng, hơi nước phân tầng.
"Vì sao mà ngươi mất trí nhớ."
"Bởi vì do anh, do anh ngỗ ngược, lười nhác lại phá phách, cha anh lần đó không nhịn được cho người đánh tới.."
An Văn Quế khẽ run trong lòng, dù sao cũng là quý tử của một gia tộc, ấy vậy mà đánh vẫn không nương tay..

xót xa quá.
Lý Thống thấy biểu cảm này của An Văn Quế, đoán mấy phần hắn đang thương xót, tức giận thay mình.

Lý Thống vội giải thích.
"Đừng buồn như vậy, cũng bởi tính anh quá ngỗ ngược đi, không còn đường dạy bảo tử tế, sau trận đánh đó mất trí tuy có thiệt thò với anh, nhưng mà sau đó chẳng phải anh đã mở mang được đầu óc sao.

Chẳng phải hiện tại anh rất tuyệt vời sao?"
An Văn Quế nhìn cậu chăm chú, nhìn ngắm dáng cười tươi lấy lòng trước mắt hắn.

Hắn cũng suy nghĩ, có lẽ sau trận đánh đó, biến đổi Lý Thống tâm tính vặn vẹo hơn, thế nào thành ra chủ động yêu thương, nói lời kết đôi với hắn.


Ấy thế mà hắn cũng đồng ý, đi thích người này.

Vì sao lại đi theo hướng đường mà không thể nghĩ tới.

Nhưng hắn hiện tại toại nguyện, hết sức toại nguyện với tình cảnh này.
An Văn Quế hôn lên trán cậu, rồi ôm lấy cậu.
"Cũng không sao hết, hiện giờ ngươi có ta rồi.

Ta sẽ cùng ngươi ôn lại dần chuyện cũ, rồi sẽ nhớ hết ra thôi."
Lý Thống gật gật đầu, vùi mình vào ngực An Văn Quế, vẫn không quên nũng nịu.
"Ôm anh đi, ôm anh chặt hơn nữa, chặt hơn nữa đi..

ối tắc thở, khó thở.."
An Văn Quế cười cười, cứ thế nghịch ngợm ôm chắc đầu Lý Thống trong ngực.
Toàn bộ cảnh đẹp giữa hai người thanh niên, bên này sau bức tường hoa, một nữ nhân kia vô tình thấy trọn.

Ánh mắt sợ ngây người, lẩm bẩm.
"Đây chẳng phải thiếu gia nhà Tể tướng và An thái phó đó sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc