HỮU DUYÊN THIÊN LÝ


Sau khi chia nhóm ở trường, An Văn Quế hậm hực lên xe để tới địa điểm săn bắt.

Cả quãng đường đi, cái dáng vẻ cau có không bớt đi chút nào, tay ôm khư khư tay nải, Lý Thuần ngồi cạnh đọc sách, chốc lại liếc sang nhìn hòn than đen bên cạnh, chỉ biết lắc đầu.
Lý Thuần dùng hai ngón tay làm động tác vuốt vuốt đôi lông mày đang nhăn nhó của An Văn Quế.
"Thôi nào vẫn chưa hết giận sao?"
An Văn Quế quay mặt hướng khác, bực dọc.
"Ta không có giận, chỉ là không vui."
Lý Thuần đặt quyển sách xuống đùi, lấy trong tay nải một túi gấm nhỏ, động tác rất từ tốn, sau đó đặt vào trong tay An Văn Quế một viên kẹo.
"Ăn kẹo ngọt, cũng giúp tâm tình tốt hơn đấy."
An Văn Quế không có từ chối, mở vỏ kẹo ra ném thẳng vào miệng, vị ngọt kẹo trên lưỡi ít nhiều cũng chạm tới mấy cái dây thần kinh, xoa dịu phần nào An Văn Quế.

Mà ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ chưa nguôi giận, hắn vén rèm cửa sổ xe chạy, ngó ra bên ngoài.
"Ngươi nghĩ xem, thật sự Lý Thống kia trước giờ có từng đối xử thật lòng với chúng ta?"
Lý Thuần nghe hắn nói vậy, biết rằng kẻ trước mắt này để tâm ý lên Lý Thống thiếu gia nhiều hơn so với suy đoán của bản thân.
"Có những chuyện không nên đoán mò, ta tin Lý thiếu gia có lý do riêng để quyết định như vậy."
An Văn Quế, tâm tình bất ổn, ánh mắt chuyển sang buồn bã, thoáng nét nhớ nhung.
"Ngươi biết không, hắn như kẻ biết chơi trò đuổi bắt vậy.

Ta chạy chậm hơn, thì để hắn tóm được, còn đến lượt hắn chạy, ta lại chẳng thể đuổi kịp."
An Văn Quế ngồi thẫn thờ một hồi, rồi cũng dần dần bị cơn buồn ngủ ập tới, ngủ say bên cạnh Lý Thuần.
Mãi đến khi trời chuyển chiều rồi mới đến chân núi, xe ngựa dừng một cái thiếu điều An Văn Quế văng người ra khỏi xe.

Cả người ngơ ngác, mắt đỏ au mơ màng tỉnh giấc, Lý Thuần bên cạnh, cất sách vào tay nải, vỗ lưng hắn vài cái.
"Có vẻ đến nơi rồi, tỉnh dần đi An thiếu gia."

Lần lượt các xe ngựa dừng lại, mọi người xuống xe, có vẻ con đường vừa dài vừa xóc, nên nhìn ai đấy đều uể oải, vươn vai, bẻ cổ trông khá mệt mỏi.

An Văn Quế loạng choạng bước xuống xe ngựa, ôm tay nải ngơ ngơ đi theo mọi người tập trung.
Thầy giáo gõ chiêng hai hồi, để mọi người tập chung.
"Đã đến địa điểm săn bắt, chúng ta cứ triển khai nhóm theo phòng ở, sẽ cắm trại riêng, giờ đang là giờ Tỵ, cho các trò nửa nén nhang sau phải dựng xong lều, sau đó ta sẽ tiếp tục hướng dẫn."
An Văn Quế ngáp một cái rõ to, ngáp đến ch ảy nước mắt.
"Còn phải dựng trại riêng sao?"
Lý Chưởng cùng em trai – Lý Thuần nhận lấy đồ dựng lều, hai người nhanh nhẹn làm việc.

An Văn Quế thì chậm chạp, ném tay nải lên thân gỗ bên cạnh, xắn tay áo đỡ hai người kia một tay, vừa làm vừa hỏi.
"Các ngươi có biết dựng lều không vậy?"
Lý Chưởng ôm thân gỗ lớn trong lòng, thẫn thờ nhìn sang mấy nhóm bên cạnh.

Lý Thuần chạy tốt đi đâu đó, An Văn Quế bất lực, ngước mặt lên trời thở dài một hơi.
"Ba kẻ không hy vọng."
Nói đến đây trong lòng lại nhớ về người kia, nếu mà người kia đi cùng khéo khi còn là trụ vững cho ba người dựa dẫm.

An Văn Quế, buồn bã trong lòng.
"Giá mà có Lý Thống ở đây, thì hay biết mấy.

Nhớ hắn.."
Thầm nghĩ đến đấy thôi, An Văn Quế tự giật mình, tiện tay vả mình một cái đau điếng.
"Nghĩ cái gì mà nghĩ, nhớ cái gì mà nhớ."
An Văn Quế tức giận tự mắng bản thân, một phen này khiến Lý Chưởng ngồi bên thoáng kinh hãi.

An Văn Quế hùng hổ xắn ống tay áo lên cao, mặt lăm lăm.
"Nào dựng thì dựng, sợ cái gì, ông đây làm cho các ngươi xem cái lều đẹp nhất trước giờ."
Lý Chưởng thấy cái dáng vẻ hổ báo bê vác đồ của An Văn Quế, đứng bên lắc đầu chép miệng, lúc này Lý Thuần kiếm được hai bầu nước to mang về, thấy An Văn Quế hùng hục làm việc, quay sang hỏi nhỏ anh mình.

Đam Mỹ Cổ Đại
Lý Chưởng mỉm cười, ghé tai nói nhỏ với Lý Thuần.
"Nhớ người quá đâm hóa giận."
Mất cả ngày đục đục, đào đào An Văn Quế làm hăng say, ôm luôn việc của hai anh em Lý Chưởng- Lý Thuần.

Hai người họ chỉ đơn giản ngồi tết dây thừng, kiếm vài miếng đá lớn kê, trải thảm rồi lại đứng ngắm hoa, chạy sang lều khác chuyện trò.
An Văn Quế căn bản không có để tâm hai người, hắn ta còn đang bận tâm nhớ về người nào đó, mà càng nhớ lại càng tức vì sao người kia lại bỏ hắn ở đây một mình.

Không có ai để hắn mè nheo, để hắn chọc giận, để hắn để mắt tới.
Trời vào đông rất nhanh đã tối, công việc dựng lều gần như hoàn tất, Lý Thuần chuẩn bị đồ bên trong.

Lý Chưởng cầm đèn rọi cho An Văn Quế đang mò mẫm đóng cọc gỗ ghim lều.
"Để ta soi cho thiếu gia, nhìn cho cẩn thận không vào tay.


Nhanh kẻo lạnh ốm mất."
An Văn Quế quần áo từ nãy đã cởi bớt, lao động cật lực nên người cũng ấm.

Miệng liếng thoáng, tay vẫn lăm lăm cây búa, nghe vẻ hắn đang tự hào bản thân vô cùng.
"Ngươi xem này, trước giờ ta chưa từng đụng tay đụng chân tới mấy việc này, lần này ngươi xem ta làm có giỏi không? Ta làm có chắc chắn không? Hắn liệu có ngạc nhiên khi thấy ta làm thế này không, thành quả của ta cho hắn biết lần sau không khinh bỉ ta nữa."
Lý Chưởng rọi đèn bên cạnh, hỏi lại.
"Ngươi nói tới..

là Lý Thống thiếu gia.."
Rõ ràng trong lòng đang cố ý nhắc tới hắn, nhưng sao nghe thấy người khác nhắc đến đúng kẻ mà An Văn Quế nghĩ tới, tay chân hắn liền lúng túng, giây trước giây sau thế nào gõ thẳng búa vào tay.
"Ahhhh.."
Hắn ném búa xuống, ngồi bệt dưới đất, ôm chặt bàn tay vừa bị đập đau điếng, đau đến mức nước mắt lưng tròng.

Lý Chưởng vội treo đèn lên, kiểm tra tay đau của hắn.

Lý Thuần trong lều nghe thấy tiếng kêu, cũng chạy ra xem, mấy người gần đó cũng đi tới tò mò hỏi han.
An Văn Quế nắm chặt bàn tay đau của mình, hắn cong người lại.

Trong đầu lại không ngừng réo tên Lý Thuần.
"Chết tiệt, vẫn là tại ngươi, dù thế nào vẫn là do nhà ngươi hại ta bị thương.."
Lý Thuần chạy đi báo thầy, còn Lý Chưởng dìu An Văn Quế vào trong lều, đi lấy nước ấm về rửa qua bàn tay, không đến nỗi quá nghiêm trọng như trời đông rét buốt thế này, cảm giác thường đau gấp đôi, bàn tay xưng lên đỏ bừng.

An Văn Quế sợ hãi, thử động đậy xem còn dùng được không, may quá vẫn có khả năng.
Thầy giáo đến, mang theo cả thầy thuốc, một hồi xử lý vết thương đắp thuốc rồi băng bó cũng xong.

Thầy giáo nói An Văn Quế mấy hôm tới có thể ở trong lều nghỉ ngơi, bị thương như vậy cũng không thể tham dự được nữa.
An Văn Quế nhìn bàn tay bị băng bó đến đáng thương, hắn nghe bản thân được nghỉ ngơi, trong đầu lập tức lóe sáng.
"Thầy, có thể cho ta về phủ được không, sẵn ta có vài thứ cần mang thêm vào trường."
Thầy giáo thấy gần đây thái độ hộc tập nghiêm túc của hắn nên đồng ý, nhưng sẽ là ngày hôm sau chuẩn bị xe ngựa cho hắn về phủ.


Lý Thuần thay hắn tiễn thầy về.

Lý Chưởng lo lắng nhìn hắn.
"Xin lỗi để An thiếu gia ra nông nỗi này."
An Văn Quế cười nhạt, phẩy tay.
"Có gì đâu mà.

Do ta dở chứng, không biết lượng sức nên bị vậy."
"Quần áo có chút bẩn, cậu nên thay đi rồi nghỉ ngơi.

Cậu có bộ nào để thay không, ta lấy hộ."
An Văn Quế nhìn lại bộ dạng của mình, có bẩn thật.
"Ngươi lấy hộ ta tay nải, trong đấy có một bộ, lát ta thay đồ."
Lý Chưởng mở tay nải, cầm ra bộ áo tấc, nhìn một hồi.
"An thiếu gia, kiếm đâu bộ đồ may đẹp vậy?"
An Văn Quế nhìn bộ đồ, vẫn không nguôi nhớ hình ảnh người kia.

Từ khi nào mà trở nên yếu đuối khi thiếu bóng hình đó bên cạnh.
"Là Lý Thống làm cho ta đấy."
Lý Chưởng chạm qua bộ đồ, ngắm nghía một hồi rồi tủm tỉm cười.
"Không ngờ do tay Lý thiếu gia làm ra.

Thôi nghỉ lát mà thay đồ, lát ta mang đồ ăn vào cho.".


Bình luận

Truyện đang đọc