HỮU DUYÊN THIÊN LÝ


Tiểu Đinh cố gắng năn nỉ Trần Hạ.
"Vậy ta cũng muốn đi chung, thật sự xin ngươi cho ta đi chung đón thiếu gia về, sau này ngươi có muốn ta làm trâu bò ta đều chấp nhận."
Trần Hạ nhìn thằng nhóc phiền phức này, tay đang tính vung ra nói hắn ngoan ngoãn ở lại đây đi.

Nhưng nhìn dáng vẻ khẩn cầu của nhóc con, hắn cũng động lòng, bàn tay khựng lại ngập ngừng rồi nắm lấy cổ tay kéo theo Tiểu Đinh.
"Ngươi rách việc thật sự, đi nhanh."
Tiểu Đinh nước mắt thế mà lại rưng rưng ở mắt, xúc động tập tễnh đi theo.

Người của Trần Hạ bên ngoài đã chuẩn bị sẵn ngựa, dường như cuộc truy tìm thiếu gia nhà họ Lý kéo theo rất nhiều ồn ào, trời đã về chiều, Trần Hạ khẩn trương chỉ huy mọi người sẵn sàng lên đường.

Tiểu Đinh lúc này cũng mặc ấm áp, một chiếc áo bông hoa.

Mọi người lên ngựa sẵn sàng, Tiểu Đinh vì bị thương mà đành phải đi chung ngựa với Trần Hạ, còn đang lay hoay không biết lên thế nào, Trần Hạ đang ở trên yên ngựa, nhìn thấy thằng nhóc còn đang lúng túng bên dưới.
Hắn ngước mắt nhìn trời, cơn tức dâng lên tận cổ họng rồi, ngàn vạn lần hắn tự nhủ lòng rằng lời thiếu gia nói trước kia như một thuật chú kìm hãm sự nóng giận của hắn.


Trần Hạ nhảy xuống ngựa, không nói không rằng, bế thốc người Tiểu Đinh đỡ lên ngồi trước, hắn một cước nhanh nhẹn phóng lên nắm dây cương, ngồi sau.
"Lập tức khởi hành."
Giọng nói của hắn như sấm rền, Tiểu Đinh mắt mở lớn, tay bấu chặt lấy yên ngựa, trong lồ ng ngực tim như muốn vọt ra ngoài, mặt thằng nhóc sợ xanh lại, cả đoạn đường không dám hé răng chê trách nửa lời.
Trần Hạ đi đầu, cưỡi ngựa phi được lúc, trong ánh mắt sắc lẹm ấy chứa biết bao sự lo lắng, quan tâm tới thiếu gia.

Đầu cũng suy nghĩ đủ thứ, hàng vạn câu hỏi, nỗi lo chỉ sợ tên An Văn Quế nham hiểm có ý đồ với thiếu gia.
Hắn lại thúc ngựa phi như gió, đường núi cưỡi ngựa khó khăn, Tiểu Đinh ngồi trước chân đau bị va đập mấy hồi, bặm chặt môi không nói nửa lời, dù gì sức chịu đựng cũng tới giới hạn, thêm đợt thúc ngựa vừa rồi của Trần Hạ, không nhịn được buột miệng kêu thành tiếng.
Trần Hạ lúc này mới sực nhớ còn thằng nhóc con đang ngồi chung với hắn, giờ mới thấy hắn mở lời hỏi han.
"Vừa nãy làm ngươi đau à."
Tiểu Đinh hít lấy một hơi, cố nén đau, lắc đầu.
"Không sao hết, ngươi cứ đi đi, ta chịu được."
Trần Hạ cũng thấy bản thân nôn nóng, quên mất thằng nhóc bị thương, áy náy nho nhỏ.
"Ta sẽ đi chậm lại, kê chân lên chân ta, cố gắng chút nữa là có thể gặp thiếu gia rồi."
Tiểu Đinh cảm thấy dạo này Trần Hạ rất lạ, mấy dạo nay, thi thoảng sẽ lại thấy Trần Hạ nhẹ nhàng, quan tâm, nói chuyện không khó nghe như trước.

Thật sự Tiểu Đinh vẫn dè chừng sự thay đổi này của Trần Hạ, nhưng mà cái tính tò mò cứ khiến Tiểu Đinh ngước lên nhìn Trần Hạ vài cái, nhìn góc độ từ dưới lên, cảm thấy gương mặt góc cạnh nam nhi này vẫn cảm thấy có chút đẹp đẽ, vừa thấy nét ấm áp, tử tế xen lẫn nét cuốn hút lạnh lùng, khó tính.
Đường thì khó đi, xóc nảy đủ kiểu, thế nào phóng qua đoạn thân cây bị đổ chặn ngang một cái, người Tiểu Đinh nảy lên, vốn đang ngước mắt nhìn Trần Hạ, vô tình môi chạm vào cổ, tính là hôn tới một cái, cái chạm rõ ràng khiến Tiểu Đinh tái mét mặt hai tay che miệng cúi gằm mặt, còn Trần Hạ giật mình, trợn mắt cúi xuống, không biết giận quá đến đỏ má, quát một tiếng.
"Ngồi im, làm cái trò gì thế hả?"
Tiểu Đinh cúi thấp mặt, vẫn cố giải thích.
"Tại đường xóc quá, ta..

taaa đang ngước lên nhìn thì.."
Trần Hạ, trong lòng còn đang nôn nóng muốn đón được thiếu gia, bên cạnh lại có thằng nhóc suốt ngày gây sự với hắn.
"Được rồi, khỏi biện minh, ngươi ngồi im hộ ta là may mắn rồi, ngậm miệng lại đi.

Càng đi nhanh càng sớm gặp được thiếu gia."

Tiểu Đinh nhắc đến thiếu gia, tâm tình lại khắc chế nghiêm túc trở lại, trong đầu cũng nghĩ ban nãy chỉ là vô tình đụng trúng, cần gì cố gắng nhiều lời trình báo như vậy, cũng ngẫm thấy bản thân thật dài dòng.
Còn về tình hình bên này Lý Thống cùng An Văn Quế sau khi hái được thảo dược, vui vẻ còn ôm ấp nhau một hồi, Lý Thống nhất thời hạnh phúc quá lại hôn tới An Văn Quế.
"Hái được rồi, mau quay về thôi."
An Văn Quế hai má đỏ lựng, miệng nói vậy nhưng tay chân còn luống cuống không biết làm gì.

Lý Thống biết biểu hiện ngượng ngùng kia của An Văn Quế, càng thêm yêu thích, nhẹ nhàng một tay nắm lấy tay hắn, một tay nhét nhanh thảo dược vào khăn rồi cho vào tay nải.
"Đi thôi, chúng ta cùng về nào."
Hai người cứ thế chầm chậm đi bộ quay về, có đoạn xuống dốc không thể hãm tốc độ, Lý Thống liều mạng hai tay ôm chặn eo An Văn Quế, trông có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng trong lòng An Văn Quế vô cùng thích thú.

Dần dần có cảm giác nghiện va chạm da thịt với Lý Thống, cảm thấy hiện tại chỉ có hai người thân mật, yêu đương với nhau quá là tuyệt vời.
Đi thêm khoảng nửa canh giờ nữa, hai người họ bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ xa, Lý Thống với An Văn Quế đang di chuyển lập tức dừng lại, hai người nắm chặt lấy tay nhau, căng tai cố gắng phân biệt tạp âm.
Lý Thống dè chừng, vừa rồi gặp bao chuyện nguy hiểm không thể không phòng thủ, kéo An Văn Quế ra sau mình.

Tay còn lại đã thủ thế cầm dao.
"Em đứng sau lưng ta đi."
An Văn Quế cũng sợ hãi, trong không gian yên tĩnh của rừng cây thế này lại xuất hiện một đám tạp âm nghe vẻ có người đang di chuyển đến đây, không rõ là ai nhưng mà An Văn Quế tuyệt đối trong đầu cũng đã xác định không thể tách rời Lý Thống.
Tiếng ồn ngày càng gần, Lý Thống không nhịn được nữa, phải nhanh chóng kiếm một bụi cây nấp tạm thời, bọn họ nín thở nấp trong bụi cây cứ thế quan sát chờ đợi, dần dần hình ảnh đoàn ngựa xuất hiện.
Đi đầu là Trần Hạ cùng Tiểu Đinh, Lý Thống vừa thấy họ mừng rỡ lập tức đứng dậy vung tay gây chú ý, hét lớn

"Bên này!"
Quay lại kéo An Văn Quế đứng dậy mừng rỡ.
"Bọn họ thế mà đến đón hai ta, em không phải lo mệt nữa rồi, nào ra đây."
An Văn Quế trước giờ vẫn không có thiện cảm với hai người họ, lúc này đi ra với tư cách là gì, người yêu của thiếu gia nhà họ, có cảm thấy ngại ngùng, không tự nhiên quá không vậy.

Nghĩ thế nào Lý Thống kéo tay An Văn Quế chạy ra, lúc sau hắn liền tự ý rời khỏi tay của Lý Thống.
Khoảnh khắc Lý Thống hiểu rằng nhóc con chưa dám công khai quan hệ hai người, không sao cậu cũng không vội.
Thấy thiếu gia bình an vô sự, cả Trần Hạ và Tiểu Đinh trong lòng cũng yên tâm phần nào.

Dừng ngựa một cái, Trần Hạ lập tức nhảy xuống, Tiểu Đinh cũng vui mừng quên mất chân đang bị thương, toan lao mình xuống, Trần Hạ thân thủ nhanh nhẹn, đang chạy tới sực nhớ ra Tiểu Đinh, quay phắt lại trợn mắt cảnh cáo.
"Ngươi ngồi im trên ngựa đi, chân đau còn ham nhảy lên xuống."
Tiểu Đinh mím môi, mắt long lanh.
"Ta cũng muốn xuống đón thiếu gia mà.."
Trần Hạ chỉ tay cảnh cáo Tiểu Đinh, nhìn thấy cái gương mặt nhăn nhúm khó ưa như vậy Tiểu Đinh vẫn là nên ngồi trên này vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc