KẺ THÙ BÊN GỐI

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lăng Tuyết biết mình sai rồi, cô dùng hai thân phận tiếp xúc với Thân Đồ Dạ, không chuyển đổi kịp thời, đã lấy lại bản tính vốn có.

Cung Thiên Long có lẽ không bao giờ dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với Thân Đồ Dạ, dù sao Thân Đồ Dạ với nhà họ Cung mà nói có sự tồn tại như vị thần.

Hiện giờ, biểu hiện của cô nhất định rất thất thường, Thân Đồ Dạ sẽ nghi ngờ không?

Nhưng lời nói ra rồi, thu lại không được, Lăng Tuyết chỉ có thể cố gắng che đậy:

– Ngại quá, vừa mới xảy ra chuyện như vậy, tôi vẫn chưa hết sợ hãi, nên có hơi thất thường!

– Gần đây em luôn rất thất thường- Thân Đồ Dạ nhìn cô sâu xa.

– Bình thường ngài nói chuyện đều bóng gió như vậy à?- Lăng Tuyết bất giác hỏi lại.

– Cái gì?- Thân Đồ Dạ nheo mắt, hệt như không tin vào tai mình.

– Muốn nói gì thì nói thẳng đi, cần gì vòng vo!

Lăng Tuyết thật sự không thích cách nói chuyện làm bộ làm tịch như vậy, huống hồ, nếu Thân Đồ Dạ đã bắt đầu nghi ngờ cô, cho dù cô giả giống thế nào, cũng không có cách đánh mất lòng hoài nghi trong hắn, chi bằng tiến lên đón nhận!

– Ha ha!- Thân Đồ Dạ lại bật cười- Em cảm thấy tôi muốn nói cái gì?

– Anh đang nghi ngờ điều gì?

Lăng Tuyết không phải đồ ngốc, hôm nay Thân Đồ Dạ bất ngờ đến nhà, nhất định là có nguyên nhân, nếu không sao không để người vào thông báo? Hơn nữa, ánh mắt hôm nay hắn nhìn cô cũng rất lạ, nói chuyện đều có ý thăm dò.

– Nếu em đã hỏi như vậy, chi bằng nói thẳng luôn đi- Thân Đồ Dạ hứng thú nhìn cô- Khi gặp tai nạn, những nhân viên đi cùng xe với em đều chết hết, xe phát nổ, thi thể của họ đều bị cháy, em lại chỉ bị xây xát nhẹ?

– Vậy thì sao?- Lăng Tuyết nhướng mày cười lạnh.

– Có ba khả năng- Thân Đồ Dạ hí mắt, cẩn thận quan sát cô- Một, đêm đó em hoàn toàn không có trong xe. Hai, mạng em lớn, may mắn tránh được tai kiếp, nhưng khả năng này có tỉ lệ 1/10,000. Khả năng thứ ba…

Thân Đồ Dạ chậm rãi gần sát vào Lăng Tuyết, dùng một loại giọng điệu kỳ lạ nói:

– Em căn bản… không phải… Cung, Thiên, Long!

Lăng Tuyết toàn thân kinh hoảng, trái tim đập mạnh đến độ sắp nhảy ra ngoài.

Ánh mắt Thân Đồ Dạ trở nên nguy hiểm, từ phản ứng của Lăng Tuyết có thể thấy được cô đang mất tự tin, chẳng lẽ…

– Ha ha…- Lăng Tuyết đột nhiên cười lớn- Lại bị anh đoán trúng rồi!

Thân Đồ Dạ nhíu mày, cô gái này phát điên gì vậy? Bị hù đến hư não?

– Đúng, tôi không phải Cung Thiên Long đâu- Lăng Tuyết đột nhiên ngừng cười, trừng mắt căm thù nhìn anh- Cho nên đêm đó ngài ngủ nhầm người rồi!

Thân Đồ Dạ nhìn vào mắt cô, không khỏi nhớ tới buổi tối hôm đó, màn đêm đen kịt, ánh mắt cô chính là như vậy…

Lăng Tuyết lại bật cười khúc khích:

– Không lẽ ngài tin à?

– Hửm?- Thân Đồ Dạ nhíu mày, cô gái này đang chơi trò gì đây?

– Những người tin vào vật tổ như đại bàng không giống sẽ nghi ngờ lung tung nha?- Lăng Tuyết lại vòng vò, mờ ám nhìn vào vai trái của Thân Đồ Dạ- Đại bàng (chim ưng) là hóa thân của thần, nắm trong tay toàn bộ thế gian, ngài cảm thấy, tôi dám hỗn láo không coi ngài ra gì sao?

– Không ai dám xấc láo trước mặt tôi!

Trong một thoáng, toàn bộ nghi ngờ trong mắt của Thân Đồ Dạ biến mất, đôi môi lạnh lùng của cô hiện lên độ cong hài lòng, tròng mắt thâm thúy phát ra thứ ánh sáng say lòng người.

Có người gửi bưu kiện nặc danh cho hắn, nói Cung Thiên Long này là thế thân giả mạo, chứng cớ chính là chiếc Aston Martin cháy sạch chỉ còn trơ khung, còn có giấy chứng tử của ba nhân viên nhà họ Cung. Tuy rằng, suy đoán như vậy có hơi phiến diện, nhưng kết hợp với tình hình hai lần trước gặp Cung Thiên Long, Thân Đồ Dạ liền nghi ngờ, cho nên mới có một loạt sự kiện hôm nay…

Nhưng mà, những lời này của “Cung Thiên Long” đã thay bản thân rửa sạch hiềm nghi, bởi vì, ngoại trừ Cố Huy và Lôi Quân ra, cũng chỉ có mình cô của đêm đó biết trên vai trái của anh có xăm hình chim ưng!

Liên quan đến đêm ấy, Thân Đồ Dạ trước giờ chưa từng hoài nghi…

Chiêu này của Lăng Tuyết là bí quá hóa liều, cô đánh cược “thời cơ” đêm đó, dùng hình xăm ám chỉ cô chính là cô của đêm đó; cô đã đánh cược sự tự phụ của Thân Đồ Dạ, thứ hắn nghĩ chính là hai chữ “không chắc”!

Tuy rằng nguy hiểm, nhưng cô vẫn cược thắng!

Ít nhất trong thời gian ngắn, chỉ cần không để lộ sơ hở, Thân Đồ Dạ sẽ không nghi ngờ cô nữa.

– Đúng thôi- Lăng Tuyết tươi cười nhìn hắn- Ai dám lừa ngài? Bộ muốn chết sao? Hơn nữa, đang yên đang lành, tôi cần gì tìm người đến giả mạo mình?

Cô phát hiện kỹ năng diễn xuất của mình ngày càng tiến bộ, nói dối cũng rất trơn tru.

– Chỉ đùa chút thôi mà, không cần sợ!- Thân Đồ Dạ đã hoàn toàn tin tưởng Lăng Tuyết.

– Tôi thoát chết, đã sợ lắm rồi, ngài còn muốn làm tôi sợ- Lăng Tuyết bĩu môi làm nũng- Sau này không được như vậy nữa.

Thân Đồ Dạ nhìn bộ dạng làm nũng của cô, không khỏi rung động, nhích sát lại ngồi bên cạnh cô.

Thân Đồ Dạ vừa mới nhích lại gần, tim Lăng Tuyết liền đập loạn xạ, cô muốn dịch ra, hắn lại có ý vô tình nắm lấy vai cô, chậm rãi cúi xuống gần cô…

– Chuyện đêm đó, tôi tưởng em đã quên rồi, hóa ra ngay cả hình xăm trên người tôi, em cũng nhớ rõ ràng như vậy…

Xía!

Bà đây ghi nhớ hình xăm của anh là để sau này tiện báo thù!!!

Trong lòng Lăng Tuyết mắng mỏ, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, cũng không dám nhìn vào mắt hắn.

Sớm biết nói ra chuyện này sẽ khơi dậy dục vọng của hắn, cô sẽ không nhắc.

Hiện tại châm lửa cho hắn, cô nên ứng phó thế nào, dù sao vẫn không thể nói: “Này bác, bác hư quá, em đang bị hành kinh” hả?

– Hình như, sau lần đó, chúng ta vẫn chưa thân mật lại…

Dứt lời, Thân Đồ Dạ cuồng nhiệt ôm hôn Lăng Tuyết…

Nụ hôn của hắn độc tài, mang theo dục vọng chiếm hữu của dã thú, cánh tay mạnh mẽ nắm trọn bả vai Lăng Tuyết, Lăng Tuyết thật sự không thể nhúc nhích.

Lăng Tuyết bất ngờ trợn to mắt, toàn thân căng cứng, trái tim, đập thình thịch.

Ký ức đêm đó ùa về trong đầu, một cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng, cô vùng vẫy, phản ứng vô cùng quyết liệt.

Kỳ lạ chính là, Thân Đồ Dạ lại không ép buộc cô như đêm đó, mà anh buông cô ra.

Lăng Tuyết hoảng hốt tránh đi, nhìn anh như đề phòng cướp:

– Ngài đừng làm bậy.

– Đến nỗi chống cự như vậy sao?- Thân Đồ Dạ rất không hài lòng- Cũng không phải chưa từng động chạm.

– Ngài…- Lăng Tuyết nổi cơn thịnh nộ, đang định mắng chửi, rồi lại nhớ tới thân phận hiện tại của mình là Cung Thiên Long, đành đè nén cơn giận, đổi giọng- Chính vì lần đầu tiên đã để lại cho tôi trải nghiệm không tốt, tôi bị ám ảnh tâm lý.

– Cái gì?- Thân Đồ Dạ nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc- Cái gì gọi là trải nghiệm không tốt? Kỹ thuật của tôi không tốt? Hay là không đủ lâu?

Xía xía xía!!!

Lăng Tuyết tức giận nghiến răng:

– Ngài ép buộc, vậy gọi là cưỡng bức!!!

– Ha ha ha!- Thân Đồ Dạ buồn cười nói- Em đặt phòng cho tôi, lúc dùng bữa còn ra ám hiệu với tôi, sau đó còn ăn mặc như vậy chạy vào phòng quyến rũ tôi, hiện tại em lại nói tôi cưỡng bức??? Em cưỡng bức tôi thì có!!!

Hắn cây ngay không sợ chết đứng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Lăng Tuyết lại không có lời nào để phản bác.

Người đàn ông này sao có thể mặt dày vô sỉ đến thế?

Hắn còn cắn ngược lại cô một cái?

Đợi đã…

Đặt phòng, ra ám hiệu lúc dùng bữa, chuyện đó sao lại thế được?

Chẳng lẽ tối hôm đó, Cung Thiên Long thật cũng có mặt trong khách sạn Martinez? Chẳng lẽ Cung Thiên Long thật sự chuẩn bị hiến thân cho hắn? Chẳng lẽ bị cô đánh bậy đánh bạ “nhanh chân giành trước”?

Khoan, không đúng, sao có thể sử dụng cụm từ “nhanh chân giành trước” này được? Rất sỉ nhục người khác!

– Em đang nghĩ gì vậy?- Thân Đồ Dạ thấy Lăng Tuyết ngẩn ngơ thì vô cùng bất mãn với- Hồi tưởng lại chuyện đêm đó?

– Có gì tốt đẹp đâu mà hồi tưởng?- Lăng Tuyết giận dữ trừng mắt với hắn- Chuyện đó với tôi mà nói không phải ký ức đẹp đâu.

– Ừm!- Thân Đồ Dạ gật đầu- Có thể tôi hơi thô bạo, đã làm em đau, sau này cảm thấy khó chịu thì cứ nói, trao đổi nhiều hơn, tích cực thấu hiểu, thì phương diện đó mới có thể hòa hợp được.

Hòa hợp con khỉ khô!!!

Lăng Tuyết liếc trắng mắt, tức đến độ ngực phát đau.

– Nhưng mà em có thể ở trước mặt tôi thể hiện khía cạnh khác của bản thân, chủ động tìm hiểu, tôi rất vui.

Khóe môi Thân Đồ Dạ hiện lên đường cung nhợt nhạt, cô của hôm nay rất khác Cung Thiên Long của trước kia, cô chân thật hơn tự nhiên hơn, cũng tùy tiện hơn! Hắn rất thích hình thức chung sống như vậy.

– Vậy sau này chúng ta nói chuyện thoải mái với nhau đi- Lăng Tuyết muốn nhân cơ hội nhận được “lệnh đặc xá”- Đừng quá nghiêm túc, làm bầu không khí căng thẳng, cũng đừng bàn về công việc.

– Ừ!- Thân Đồ Dạ gật đầu.

– Tôi muốn uống gì đó, anh không ngại chứ?- Lăng Tuyết thầm muốn tìm cơ hội cách xa hắn một chút.

– Xin mời tự nhiên!- Thân Đồ Dạ chìa tay ra.

– Cám ơn- Lăng Tuyết đi tới bên cạnh quầy bar lấy một chai nước khoáng để uống, còn không quên lấy thêm một chai cho Thân Đồ Dạ- Nè!

– Cám ơn!- Thân Đồ Dạ nhận lấy chai nước, ánh mắt dần trở nên dịu dàng- Trước kia ở trước mặt tôi, em câu nệ lắm.

Trong lòng Lăng Tuyết hơi lúng túng, bất giác, cô lại quay về là chính cô, hiện tại bộ dạng này chắc chắn không giống Cung Thiên Long, Thân Đồ Dạ không nghi ngờ mới lạ.

Nhưng cô cũng không ngốc, trả lời:

– Vậy anh thích tôi thế nào?

– Em của hiện tại- Thân Đồ Dạ trả lời không chút do dự- Tiếp xúc như vậy khiến tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng.

– Vậy thì tốt- Lăng Tuyết cười- Trước kia tôi hơi sợ anh, hiện tại khác rồi, người suýt chết còn không thông suốt hay sao? Người còn sống thì nên tùy ý một chút, cần gì phải ràng buộc bản thân, mệt mỏi lắm!

– Ừ!- Thân Đồ Dạ có cùng quan điểm này với cô- Theo góc độ tâm lý học mà nói, một người sau khi gặp phải đại nạn, tính cách có thể sẽ phát sinh chuyển biến lớn, giống như em bây giờ vậy.

– Vẫn là anh thấu tình đạt lý.

Lăng Tuyết hiện giờ cảm thấy Thân Đồ Dạ cũng không quá đáng ghét, nếu chuyện hôm đó thật sự giống như lời hắn nói, vậy không thể hoàn toàn trách hắn.

Không đúng, cần gì tốt bụng vậy chứ?

Cho dù đã đặt phòng, đã ra ám hiệu, cũng không thể cưỡng ép mà, cô sống chết chống cự, liều mạng vùng vẫy, nếu hắn có chút nhân tính thì nên buông tay chứ…

– Đúng rồi- Thân Đồ Dạ đột nhiên hỏi- Chuyện giữa gia đình em và nhà họ Bạch giải quyết thế nào rồi?

– Nhắc đến chuyện này…- Lăng Tuyết ngước lên nhìn anh- Thật ra tôi muốn hỏi ý kiến của anh một chút.

– Hửm?- Thân Đồ Dạ có hứng thú.

Bình luận

Truyện đang đọc